Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

chương 4: giây phút đó anh cho rằng mình đã nhìn thấy diệp u đàm phải không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầu đường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

.

Bà Diệp thực sự yêu thương, che chở cho Lam Tố Hinh như con gái ruột. Ngày nào bà cũng dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô, áo quần cô thay ra, bà đều giặt sách, là phẳng phiu rồi xếp gọn trong tủ quần áo. Ông Diệp là dân kết toán, tính vốn ít nói nhưng đối xử với cô rất mực dịu dàng, thân thiết. Họ dồn hết tình yêu thương đối với cô con gái đã mất vào cô.

Bà Diệp thường xuyên ân cần dặn dò Lam Tố Hinh. “Trong thời gian đi học, phải học hành chăm chí, đừng để ý đến những bạn nam đến bắt chuyện. Cháu hiểu không?”

Lam Tố Hinh biết vì sao bà lại nói câu này, liền ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra, cô không quá để tâm đến những bạn nam cố ý đến bắt chuyện với cô, chỉ ngồi một mình một góc, chuyên tâm học hành, cô là nữ sinh chăm chỉ nhất và ít nói nhất lớp.

Bà Diệp không muốn Lam Tố Hinh gần gũi với các nam sinh khác, nhưng có một người là ngoại lệ, đó chính là Quảng Viễn.

Sau khi Lam Tố Hinh đến sinh sống tại Diệp gia, liền phát hiện dường như Quảng Viễn là khách quen ở đây, anh ta tùy ý ra vào Diệp gia như nhà mình vậy. Sau đó, cô được biết là bà Quảng và bà Diệp vốn là bạn bè thân thiết từ thời còn đi học, kết hôn rồi vẫn thường xuyên qua lại, có thể coi Diệp U Đàm và Quảng Viễn là thanh mai trúc mã. Sau khi trưởng thành, Quảng Viễn thầm cảm mến, Diệp U Đàm, bố mẹ hai nhà cũng hy vọng có thể đến được với nhau, nhưng sau đó, Diệp U Đàm vào đại học, quen biết rồi yêu Anh Hạo Đông. Quảng Viễn đành chôn chặt mối tình đơn phương.

Cái chết của Diệp U Đàm đã khiến Quảng Viễn rất đau lòng. Anh ta cũng gắng sức giúp ông bà Diệp lo hậu sự cho U Đàm một cách chu đáo. Đối với Diệp gia, anh ta chẳng khác nào một đứa con trai.

Lam Tố Hinh đến Diệp gia sinh sống, Quảng Viễn cũng hết sức vui mừng. “Em rời khỏi Anh gia thật là tốt quá rồi! Nghe bác Diệp nói, lúc đầu em không đồng ý đến đây sống là vì đã trót ký hợp đồng làm việc bốn năm với Anh gia. Anh biết chắc chắn Anh gia đã dùng cách gì đó để ràng buộc em, nếu không chẳng có lý do gì khiến em ơỏ lại bên cạnh Anh Hạo Đông khi đã biết hắn chính là hung thủ giết người.”

Sau khi đến Diệp gia, Lam Tố Hinh từng nói sơ qua với vợ chồng nhà họ Diệp chuyện mình đã sống trong nhà họ Anh như thế nào, còn nhấn mạnh việc nếu không phải Anh Hạo Đông bào Anh phu nhân hủy bỏ hợp đồng thì có lẽ cô đã không đến được Diệp gia. Cô thực sự muốn hóa giải mọi thù hận giữa vợ chồng nhà họ Diệp với Anh Hạo Đông, nhưng vô ích. Bà Diệp “hừ” lạnh một tiếng. “Nó là thế rõ ràng là muốn chuộc tội. Cháu thoát được khỏi Anh gia, dì rất mừng nhưng dì sẽ không bao giờ tha thứ cho nó.”

Lam Tố Hinh không nói gì nữa, mọi lời cô nói đều vô dụng. Nỗi đau mất con của bà Diệp không thể vài ba câu nói là dễ dàng xóa bỏ được.

Quảng Viễn cũng giống bà Diệp, hận Anh Hạo Đông đến tận xương tủy. Anh ta luôn miệng nói anh là hung thủ giết người. Nhưng Lam Tố Hinh lại không thể liên tưởng giữa Anh Hạo Đông và “hung thủ” máu lạnh có gì liên quan. Bởi Anh Hạo Đông mà cô quen biết…rất khác, cô mãi ghi nhớ ánh mắt của anh, ánh mắt trong sáng, không nhuốm bụi trầm, long lanh như ánh mắt trẻ thơ. Phải, Anh Hạo Đông lỡ tay giết chết Diệp U Đàm nhưng cô vẫn luôn đồng ý với , khách quan mà nhìn nhận thì trong bi kịch này, Diệp U Đàm cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn, đổ hết tội lên đầu Anh Hạo Đông có phần không công bằng.

Nhưng Diệp gia mất con, sẽ không bao giờ nhìn nhận mọi việc theo chiều hướng khách quan, Quảng Viễn thì luôn đứng về phía Diệp U Đàm, cũng không thể có cái nhìn khách quan được. Cho nên, Lam Tố Hinh không phản bác lời của Quảng Viễn, bất đồng quan điểm thì chỉ nên duy trì sự im lặng, không cần thiết phải tranh cãi.

Hằng ngày, Lam Tố Hinh đi xe buýt đi học. Quảng Viễn liền nói: “Đi xe buýt bất tiện lắm, sao em không đi xe đạp, chẳng phải U Đàm có chiếc xe đạp ở trong phòng để đồ dưới nhà sao?”

Bà Diệp nói: “Bác đã nói rồi nhưng Tố Hinh không biết đi xe đạp.”

Lam Tố Hinh không biết đi xe đạp vì chư có ai dạy. Bố mất từ nhỏ, mẹ tái giá, cô cùng mẹ đến Thân gia. Thân Đông Lương chẳng phải ông bố dượng tốt, chẳng bao giờ có chuyện ông ta nhẫn nại dạy con gái tập xe đạp. Hằng ngày, ông ta lái chiếc xe taxi cũ nát, đi khắp nơi đón khách. Hôm nào làm ăn không tốt, ông ta lại mang bản mặt khó chịu về nhà, mà kể cả hôm kiếm được tiền, ông ta cũng cau có mặt mày, trách móc: “Tiền ông đây vất vả kiếm được lại phải nuôi vợ, nuôi con thay kẻ khác.”

Ông ta không thể có con nên mới lấy một người phụ nữ góa chồng, có đứa con gái làm vợ, nhưng không thể sống hòa thuận với họ, thường xuyên nói những lời lẽ oán hận. Từ nhỏ đến lớn Lam Tố Hinh sống chịu đựng như vậy, cô luôn hy vọng mình mau trưởng thành để có thể thoát khỏi nhà ông ta, không cần tiêu thêm một đồng nào của ông ta nữa. Cuối cùng, giờ cô cũng đã thực hiện được rồi, tuy nhiên hiện thực lại vô cùng chua xót.

“Em không biết đi xe đạp ư? Tố Hinh, có cần anh dạy em không?”

Bà Diệp nhiệt tình tán thành: “Tốt quá! Tố Hinh, để Quảng Viễn dạy cháu tập xe nhé, thằng bé lái xe rất giỏi, trước đây thằng bé cũng dạy U Đàm đi xe đạp đấy, có mấy ngày mà đã biết đi rồi. Nhưng Quảng Viễn này, chẳng phải cháu nói công việc gần đây rất bận sao? Cháu có thời gian không vậy?”

Lam Tố Hinh hơi ngơ ngác:”Quảng Viễn đi làm rồi sao? Anh không phải là sinh viên của trường Đại học A à?”

Quảng Viễn bật cười: “Thực ra anh đã tốt nghiệp Đại học A hồi đầu năm, lúc còn ở trường, anh từng là thành viên của đội bóng. Hôm thi đấu cùng học viện Kinh doanh Anh Tài, gần đến giờ thi đấu thì trường anh thiếu mất hai thành viên chủ lực nên thầy giáo liền gọi anh đến. Khi đó, anh ngại không muốn đi đâu nhưng nể mặt bạn bè ở trường cũ, ngại từ chối. May mà anh đi, nếu không đã chẳng gặp được em rồi. Cũng coi như chúng ta có duyên đấy nhỉ?”

Hóa ra là vậy, Lam Tố Hinh đột nhiên cảm thấy mọi việc trên thế giới này thật kỳ diệu. Trận bóng hôm đó vốn là một chuyện chẳng liên quan gì đến cô nhưng cuối cùng lại gián tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của cô. Cô quen biết Quảng Viễn rồi đến bà Diệp. Diệp U Đàm không còn là tên cô vô tình được nghe từ miệng của Anh phu nhân nữa, mà đã trở thành người có quan hệ huyết thống với cô. Bây giờ, cô đang sống ở nhà cô ấy, hưởng thụ sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ cô ấy, lấp đầy những khoảng trống mà sau khi cô ấy qua đời để lại cho gia đình.

“Tố Hinh, chiều thứ Sáu chắc em được nghỉ nhỉ? Anh đến đón em, sau đó dạy em tập xe nhé! Học buổi chiều thứ Sáu và hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật nữa. Nếu chân tay em đủ linh hoạt, chẳng mấy chốc sẽ học được thôi!”

Lam Tố Hinh còn chưa kịp mở miệng trả lời, bà Diệp đã nói: “Được đấy, được đấy! Chiều thứ Sáu Tố Hinh chỉ học một môn thôi, Quảng Viễn, cháu đi đón con bé nhé!”

Lam Tố Hinh khẽ mỉm cười, không nói.

Chiều thứ Sáu, tiết trời rất xấu, mưa lất phất rơi, Lam Tố Hinh nghĩ chắc Quảng Viễn sẽ không đến đón cô, cô định đội mưa ra bến xe buýt, đợi xe về nhà.

Cô gặp Thẩm Mỹ Kỳ ở sân trường, cô ta đang cầm một chiếc ô màu xanh da trời xinh xắn. Lúc nhìn thấy Lam Tố Hinh, cô ta bước vội đến bên, che ô cho cô rồi thân thiện hỏi: “Về nhà phải không?”

Lam Tố Hinh mỉm cười, “Vâng, cô cũng tan làm rồi à?”

“Ừ, sao cô lại đội mưa thế này, người của Anh gia không đến đón cô sao?”

Lam Tố Hinh ngập ngừng giây lát rồi thành thực nói: “Thẩm tiểu thư, tôi không sống ở Anh gia nữa rồi!”

Thẩm Mỹ Kỳ hơi sững sờ rồi rất nhanh đã phản ứng lại được, “Anh Hạo Đông không cần cô nữa ư?”

“Đúng, anh ấy đã chấp nhận sự thực rằng Diệp U Đàm đã mất, không cần tôi đóng giả Diệp U Đàm ở bên cạnh anh ấy nữa.”

Thẩm Mỹ Kỳ hít một hơi thật sâu. “Cũng coi như tâm bệnh của anh ấy đã được chữa lành rồi. Vậy…anh ấy nhớ ra hôm đó đã xảy ra chuyện gì chưa?”

Lam Tố Hinh lắc đầu, Thẩm Mỹ Kỳ định hỏi tiếp thì bỗng nghe thấy phía trước có người gọi: “Tố Hinh!”

Lam Tố Hinh ngẩng đầu nhìn, thấy Quảng Viễn đang đi đến, tay trái cầm một chiếc ô đen thẫm, tay phải cầm một chiếc ô màu xanh hoa trắng. Cô nhận ra chiếc ô này, nó được treo ngay ngắn trên tường phòng cô, đó là di vật của Diệp U Đàm. Xem ra anh ta vừa từ Diệp gia đến đây, còn mang chiếc ô này đến cho cô.

Lam Tố Hinh gật đầu, mỉm cười, đang định cất tiếng chào hỏi thì Thẩm Mỹ Kỳ đã kinh ngạc thốt lên: “Quảng Viễn, sao anh cũng quen biết Lam Tố Hinh?”

Cô ta không thể không kinh ngạc, một cô gái giống hệ Diệp U Đàm, lại cùng lúc quen biết hai người đàn ông có quan hệ mật thiết với Diệp U Đàm lúc còn sống, trên đời này có sự trùng hợp như vậy ư?

Lam Tố Hinh cũng rất kinh ngạc vì cô không ngờ Thẩm Mỹ Kỳ cũng quen Quảng Viễn. Cô ta từng là bạn gái mới nhất của Anh Hạo Đông, tại sao cũng quen biết người yêu thầm bạn gái trước của anh chứ?

Quảng Viễn ngơ ngác: “Thẩm Mỹ Kỳ…Sao cô lại ở đây?”

“Sau khi tốt nghiệp, tôi xin vào trường này làm việc.” Thẩm Mỹ Kỳ trả lời qua loa, sau đó nhìn anh ta chăm chú, hỏi: “Sao anh lại quen Lam Tố Hinh?”

Biểu cảm của Quảng Viễn không mấy tự nhiên, “Ừm, vì Tố Hinh là em họ của U Đàm.”

Thẩm Mỹ Kỳ nhướng mày, kinh ngạc nhìn Lam Tố Hinh, “Thật sao?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đầu.

“Thật khiến người ta quá bất ngờ. Nhưng tôi vẫn không hiểu, cô là em họ của Diệp U Đàm, vậy tại sao trước đây người nhà cô lại chịu để cô đến Anh gia an ủi Anh Hạo Đông chứ?”

Quảng Viễn không ngờ Thẩm Mỹ Kỳ lại biết nhiều như vậy, anh ta vô cùng kinh ngạc. “Tại sao cô biết?”

“Tôi vô tình nhìn thấy hồ sơ sinh viên của Lam Tố Hinh, trên giấy tờ nhập học của cô ấy đều có chữ ký của Anh phu nhân, lại thấy khuôn mặt cô ấy rất giống Diệp U Đàm, nên không khó để đoán ra điều này.”

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, Tố Hinh không còn quan hệ gì với Anh gia nữa rồi, giờ cô ấy đang sống ở Diệp gia.” Quảng Viễn không muốn giải thích nhiều với Thẩm Mỹ Kỳ, nói xong, anh ta liền quay sang Lam Tố Hinh. “Tố Hinh, chúng ta mau đi thôi, anh đi taxi đến, người ta vẫn đang đợi bên ngoài, không được lâu đâu.”

Lam Tố Hinh mở chiếc ô hoa rồi tạm biệt Thẩm Mỹ Kỳ. Dường như Thẩm Mỹ Kỳ đang suy nghĩ gì đó, đôi mắt sắc lẹm liếc nhìn họ rời đi.

Trên taxi, Lam Tố Hinh không kìm được, hỏi Quảng Viễn: “Sao anh lại quen Thẩm Mỹ Kỳ?”

“À, cô ấy là bạn thời đại học, bọn anh học cùng khóa nhưng không cùng khoa, bình thường ở trường cũng chỉ là quen biết, sau khi tốt nghiệp thì không gặp nhau nữa. Hôm nay gặp lại cô ấy thật là bất ngờ, không ngờ cô ấy lại làm việc ở trường em.”

Do dự một lát, cuối cùng Lam Tố Hinh vẫn hỏi: “Vậy anh có biết chuyện vì cô ấy mà Anh Hạo Đông mới muốn chia tay với Diệp U Đàm không?”

Mặt Quảng Viễn cứng đơ, trong đáy mắt chợt hiện lên nét đau khổ, dường như anh ta không muốn trả lời câu hỏi này. Trầm mặc hồi lâu, anh ta mới thấp giọng nói: “Anh biết, U Đàm từng nói với anh, vì thế vừa rồi, anh không muốn nói nhiều với Mỹ Kỳ.”

Lam Tố Hinh không nói nữa, hai người đều trầm mặc, nhìn ra khung cảnh đường phố đang lướt nhanh bên ngoài cửa sở, vội vàng như đời người cùng khổ.

.

Cuối thu, mưa triền miên không dứt. Quảng Viễn vẫn chưa có cơ hội dạy Lam Tố Hinh tập xe, mà với thời tiết này, cô cũng không muốn đi xe đạp đi học, ngày ngày cô vẫn cầm chiếc ô hoa xanh nhỏ ra bến chờ xe buýt. Tuy chiếc ô là di vật của Diệp U Đàm nhưng cô lại không thấy sợ hãi hay mâu thuẫn đối với chuyện này, có thể là bởi cô đã từng diễn vai Diệp U Đàm. Trái lại, cô còn rất thích chiếc ô này, sau khi đến trường, nhất định phải tìm chỗ thoáng gió để hong khô rồi mới cẩn thận gấp lại.

Một hôm, một bạn nữ hỏi mượn chiếc ô của cô, nói là chỉ đi đến bưu điện ở đường bên cạnh, gửi bức thư rồi sẽ quay lại ngay, nhưng lúc quay về, khuôn mặt cô bạn đó đầy vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, Tố Hinh, mình không cẩn thận làm mất chiếc ô rồi, mình sẽ mua chiếc khác đền cho bạn, thật sự rất xin lỗi!”

“Cái gì? Sao cậu lại làm mất?”

Cô bạn đó nói lúc vào bưu điện đã dựng chiếc ô vào thùng đựng ô ngoài cửa, đến lúc ra ngoài thì phát hiện chiếc ô đã không cánh mà bay, chắc người nào đó tiện tay cầm đi rồi.

Lam Tố Hinh chau mày hồi lâu, không đòi cô bạn phải đền một chiếc ô mới mà chạy ngay ra bưu điện đó, trong lòng ôm một tia hy vọng, không ngừng hỏi nhân viên ở đó có nhìn thấy ai cầm chiếc ô hoa màu xanh không? Đương là là chẳng có ai để mắt đến chuyện vụn vặt này.

Từ bưu điện đi ra, Lam Tố Hinh không quay về trường, cô đột nhiên chạy quanh gần nửa thành phố, tìm mua bằng được một chiếc ô giống như vậy. Cô sợ nếu biết chuyện cô làm mất chiếc ô của Diệp U Đàm thì chắc chắn bà Diệp sẽ rất buồn, nhưng cô đi đến đau nhừ cả bàn chân mà chẳng nơi nào bán. Sắc trời dần tối, cuối cùng cô đành buồn bã ngồi xe buýt quay về Diệp gia.

Ở dưới lầu nhà họ Diệp, Lam Tố Hinh bất ngờ nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Đó là xe của Anh gia, vừa nhìn cô đã nhận ran gay.

Từ khi rời khỏi Anh gia, Lam Tố Hinh không gặp bất cứ ai nhà học Anh nữa. Giờ đột nhiên nhìn thấy xe của Anh gia đỗ ở đây, cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Là ai đến nhỉ? Anh Hạo Đông sao? Sao anh lại đến chỗ này? Anh lại nhớ Diệp U Đàm chăng? Nhưng nếu ông bà Diệp nhìn thấy thì anh sẽ gặp họa lớn mất.

Cô đang do dự xem có nên đi đến chào hỏi không thì chợt thấy cửa sổ xe hạ xuống. A Thái thò đầu ra, lịch sự chào: “Lam tiểu thư!”

Lam Tố Hinh đi qua đó, liếc nhìn vào trong xe. Kỳ thật, A Thái tự lái xe đến đây sao? Cô liền hỏi: “A Thái, sao ông lại ở đây?”

“Nhị thiếu gia vừa mới lên trên rồi!”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì sửng sờ, đúng là Anh Hạo Đông đến, còn lên lầu rồi sao? Anh đến Diệp gia làm gì nhỉ? Ông bà Diệp nhất định sẽ lại đuổi đánh anh. Nhớ lại cái tát lần trước của bà Diệp, trái tim cô bất giác đập rộn lên. Không nói chuyện với A Thái nữa, cô vội vàng chạy lên nhà. Đứng chờ thang máy, nhìn đến hiển thị đang chầm chậm giảm xuống từng tầng, trái tim cô nóng như có lửa đốt.

Cuối cùng cũng lên đến tầng này, hành lang vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng quát tháo của bà Diệp như Lam Tố Hinh dự đoán. Cánh cửa nhà họ Diệp đang mở, lẽ nào Anh Hạo Đông được phép vào nhà rồi? Không phải vậy chứ? Cô lo lắng chạy như bay vào trong nhà, nhìn thấy bà Diệp đang dựng một chiếc ô ở góc phòng khách.

Lam Tố Hinh sững người, đây chẳng phải là chiếc ô hoa mà bạn cô làm mất sao? Sao nó lại ở trong tay bà Diệp?

Cô chưa kịp hỏi thì bà Diệp đã quay lại, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa, liền cười, nói: “Tố Hinh à, cháu chơi trò trốn tìm với dì phải không? Ấn chuông rồi đến lúc đi ra mở cửa thì chỉ nhìn thấy chiếc ô này treo trên tay nắm cửa, không thấy người đâu. Cháu định hù dì chứ gì, nghịch ngợm quá đấy!”

Những lời bà Diệp nói khiến Lam Tố Hinh nhất thời không hiểu. Ngớ người hồi lâu mới phản ứng lại được, cô chạy vội ra ngoài, được mấy bước lại quay vào nhà, phi đến bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe màu đen dưới lầu đang chầm chậm rời đi, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng xe qua lại như mắc cửi trên đường rồi biến mất sau ngã rẽ.

“Cháu sao vậy? Cứ chạy qua chạy lại nhìn gi thế?” Bà Diệp tò mò hỏi.

Lam Tố Hinh ậm ờ đáp: “Không có gì ạ!...Dì ơi, cháu đi tắm trước đây!”

Trong phòng tắm, cô đờ đẫn hồi lâu, rõ ràng là Anh Hạo Đông đã đem trả lại chiếc ô nhưng cô vẫn không hiểu, tại sao chiếc ô này lại ở trong tay anh? Cô vội vàng chạy đến lầu nhưng không gặp được anh, chắc anh đã đi thang mấy khác hoặc đi cầu thang bộ xuống dưới.

Lỡ mất một diệp tốt, Lam Tố Hinh buông tiếng thở dài, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên cảm giác đáng tiếc vô hạn.

Anh Hạo Đông vô tình nhìn thấy chiếc ô quen thuộc lướt qua bên ngoài cửa xe. Chiếc ô màu xanh da trời nhàn nhạt, điểm xuyết những cánh hoa li ti màu trắng sữa. Cơ thể anh bỗng chấn động, anh vội nói: “A Thái, dừng xe!”

A Thái không hiểu, vội đạp chân phanh. Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, Anh Hạo Đông đã vội vàng mở cửa, lao ra ngoài, gấp gáp đuổi theo người đang cầm chiếc ô kia.

Đó là một người đàn ông trung niên thấp bé, miệng phì phèo điếu thuốc, nhìn thấy Anh Hạo Đông với vẻ mặt kỳ quặt đứng chắn trước mặt, liền gắt: “Làm gì vậy?”

“Tiên sinh, ô của ông…” Anh Hạo Đông không biết phải nói thế nào, anh nhớ Diệp U Đàm từng có một chiếc ô hoa giống thế này nên vừa nhìn thấy, liền vô thức đuổi theo. Nhưng khi nhìn rõ người che ô, anh bỗng hoàn hồn, nói được nửa câu, không nói tiếp được nữa.

Người đàn ông kia nghe thấy câu nói lấp lửng của anh, mặt đanh lại, nói: “Ô của tôi thì sao?”

“Không có gì!” Anh Hạo Đông buồn bã, đứng tránh sang một bên nhường đường. “Xin lỗi, làm phiền ông rồi!”

Người đàn ông đó bước thật nhanh, Anh Hạo Đông nhìn chiếc ô dần khuất xa, đột nhiên lại đuổi theo: “Tiên sinh…”

Người đàn ông kia lại bị anh đứng chặn trước mặt, mặt mũi đỏ gay, ông ta quát: “Này, rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Tiên sinh, tôi…muốn mua chiếc ô này của ông, được không?”

“Anh muốn mua ô của tôi?”

Người đàn ông đó ngơ ngác, không tin vào tai mình, nhìn Anh Hạo Đông với ánh mắt kỳ lạ. Anh vội rút ra tờ một trăm tệ, khẩn thiết nói: “Xin ông bán cho tôi, cảm ơn ông!”

Người đàn ông đó nhìn Anh Hạo Đông rồi lại nhìn tờ một trăm tệ trong tay anh, sau khi ngơ ngác một hồi, liền giật lấy tờ tiền, nhét chiếc ô vào tay anh: “Bán, bán, bán, bán cho cậu đấy!”

Sau đó, ông ta liền chạy biến đi như một làn khói, như sợ nếu đi chậm quá, Anh Hạo Đông sẽ hối hận mà đòi lại tiền.

Anh Hạo Đông cầm chiếc ô, chầm chậm đi về phía chiếc ô tô dừng bên vệ đường, chưa được mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, trên cán ô có khắc ba chữ tiếng Anh nho nhỏ: YYT. Đó là chữ viết tắt phiên âm họ tên của Diệp U Đàm Lam Tố Hinh. Chiếc ô này không phải chỉ là một chiếc ô bình thường giống hệt chiếc ô hoa của Diệp U Đàm mà nó chính là chiếc ô của cô ấy. Kỳ lạ thật, tạo sao nó lại nằm trong tay người đàn ông kia?

Anh Hạo Đông nhớ lại bộ dáng mất tự nhiên của ông ta khi anh hỏi về chiếc ô và hành động ông ta giật lấy tờ tiền khi anh ngỏ ý muốn mua chiếc ô, bỗng nhiên hiểu ra chắc ông ta đã tiện tay cầm chiếc ô này ở đâu đó.

A Thái lái xe đến bên anh, mở cửa xe cho anh, nói: “Nhị thiếu gia, mau lên xe đi, đã hẹn với bác sĩ Trần đúng ba giờ có mặt rồi!”

Gần đây, Anh Hạo Đông đang được một vị bác sĩ họ Trần điều trị tâm lý, đó là người mà bác sĩ Uông giới thiệu. Sức khỏe của anh dần hồi phục, trí óc cũng không còn hỗn loạn như trước, chỉ cần điều trị tâm lý nữa là ổn. Do vậy, Anh phu nhân lập tức liên hệ với vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng đó.

Nhưng Anh Hạo Đông mới đến gặp bác sĩ đó một lần đã không chịu đến nữa. Lần đó, anh cảm thấy vô cùng tồi tệ, bác sĩ bảo anh nằm xuống sofa, thả lỏng tinh thần, nằm chưa được bao lâu, đầu anh đã đau dữ dội, như bị người ta dùng búa đập vậy. Chẳng mấy chốc, anh rơi vào trạng thái hôn mê, lúc tỉnh lại, thấy đang nằm trong phòng mình, đầu óc vẫn choáng váng. Anh không biết tại sao lại như vậy nhưng phản xạ mách bảo anh không nên đến chỗ bác sĩ đó nữa.

Anh Hạo Đông không biết sự đau đớn đó bắt nguồn từ việc tiến hành thôi miên trị liệu. Ông ta muốn thông qua phương pháp này để tìm lại ký ức đã mất của anh, sau đó sẽ dần gỡ bỏ nút thắt trong lòng anh. Nhưng việc trị liệu đã thất bại, vừa chạm vào ký ức là Anh Hạo Đông liền cảm thấy đau đầu dữ dội, cuối cùng chưa nói được gì đã hôn mê.

Bác sĩ Uông liền giới thiệu cho Anh gia một vị bác sĩ tâm lý khác, họ Trần. Phương pháp trị liệu của ông ấy rất thích hợp với Anh Hạo Đông. Mỗi tuần trị liệu ba lần. Anh Hạo Đông đã tới hai tuần rồi. Thật may mắn là phương pháp này cũng có chút hiệu quả, giờ anh không còn khép mình như trước nữa. Anh phu nhân cảm thấy rất vui mừng.

Sau khi trị liệu xong, anh cầm chiếc ô, vuốt ve rất lâu, sau đó bảo A Thái lái xe đến nhà họ Diệp. Anh nghĩ chắc lúc bà Diệp cầm chiếc ô này ra ngoài đã không cẩn thận để mất, nhất định bà ấy đang rất buồn, dù gì đó cũng là di vật của Diệp U Đàm. Tuy Anh Hạo Đông rất muốn giữ lại chiếc ô này nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định trả nó về.

Lặng lẽ treo chiếc ô lên tay nắm cửa, sau khi ấn chuông nhà Diệp gia, Anh Hạo Đông quay người, bước nhanh về phía cầu thang bộ, anh biết bà Diệp không muốn nhìn thấy anh.

Tìm lại được chiếc ô, Lam Tố Hinh càng yêu quý nó, không tùy tiện cho người khác mượn nữa.

Tiết trời vào cuối thu đầu đông, không khí càng lúc càng lạnh. Lúc Lam Tố Hinh chạy trốn khỏi nhà bố dượng, trong túi hành lý chẳng nhét được mấy bộ quần áo ấm. Chủ nhật, bà Diệp đưa cô đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo. Bà bất chập sự can ngăn của Lam Tố Hinh, bà Diệp mua cho cô đủ các loại quần áo ấm thời thượng.

Lúc từ trung tâm thương mại đi ra, ngoài trời mưa lớn, Lam Tố Hinh bảo bà Diệp đứng đợi trước cửa, còn cô che ô, ra đường đón taxi.

Trời mưa nên rất khó gọi taxi, hầu như chiếc nào đi qua cũng có người. Lam Tố Hinh cẩn thận nhìn vào từng chiếc taxi, đột nhiên như có giác quan thứ sau, vừa quay lại liền nhìn thấy Anh Hạo Đông đang đứng trước cửa kính lớn của toà nhà bên kia đường, nhìn cô chăm chú.

Mưa mịt mùng dày đặc giăng khắp đất trời, họ bị mưa ngăn cách ở hai đầu đường. Dòng xe qua lại, khuôn mặt đối diện thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa và khói xe, tựa như ảo ảnh, Lam Tố Hinh vừa nhìn đã nhận ran gay đó là Anh Hạo Đông, khoác trên mình chiếc áo màu nâu sẫm, anh yên lặng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Mưa vẫn rơi lộp bộp trên chiếc ô, giống tiếng trống gõ dồn, trái tim của Lam Tố Hinh cũng đập thình thịch. Cố trấn tĩnh, cô gật đầu chào anh, khẽ nở nụ cười. Cô từng làm giúp việc trong nhà Anh gia, anh là chủ nhân cũ của cô, lúc gặp nhau, chào hỏi là phép lịch sự tối thiểu. Không đúng sao?

Từ phía xa, Anh Hạo Đông cũng khẽ gật đầu chào cô. Sau đó, Lam Tố Hinh thấy từ chiếc ô tô đen láng đỗ trước cửa tòa nhà không xa, A Thái cầm một chiếc ô lớn, ra ngoài đón anh. Sau khi nhìn cô thêm lần nữa, anh lên xe, rời đi.

Lam Tố Hinh hoàn toàn quên mất chuyện gọi taxi, ngơ ngác đứng nhìn theo bóng chiếc xe đi xa dần rồi mất hút nơi cuối con đường. Cảm giác buồn bã như vừa mất đi thứ gì đó chầm chậm dâng lên tự đáy lòng. Đội nhiên chiếc xe quen thuộc ấy quay lại, đi gần về phía cô. Giữa con đường có một hàng rào phân cách hai làn đường nên xe của anh phải vòng lại. Chắc thấy cô khổ sở đứng đón xe trong mưa gió nên anh muốn tiễn cô một đoạn chăng?

Nhưng còn bà Diệp? Nhìn chiếc xe sắp tiến đến gần, Lam Tố Hinh ra sức xua tay rồi chỉ về phía sau, ra hiệu cho họ đừng dừng xe. Có lẽ họ cũng đã nhìn thấy bà Diệp đang đứng trước cửa trung tâm thương mại, chiếc xe chạy chậm hẳn nhưng không dừng lại, từ từ đi lướt qua cô. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, khuôn mặt trắng xanh của Anh Hạo Đông hiện ra. Ánh mắt anh nhìn cô mơ hồ, cảm xúc vô cùng hoang mang.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ trong một khắc, chiếc xe đi lướt qua cô rồi rời đi. Lam Tố Hinh nhìn chiếc xe đi xa, vẻ buồn bã, mất mát trong lòng càng nặng nề hơn.

Lam Tố Hinh tiếp tục đội mưa, đứng bên đường gọi xe, chẳng mấy chốc có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh cô, một người đàn ông trung niên thò đầu ra hỏi: “Xin hỏi, cô là Lam tiểu thư phải không?”

“Vâng, ông là…” Lam Tố Hinh không quen người này.

“Tôi là nhân viên phục vụ cho Anh thị, nhị thiếu gia bảo tôi đến đưa cô về, trờ mưa ở chỗ này rất khó gọi được xe. Cô mời bà Diệp lên xe đi, cô cứ bảo bà ấy tôi là bố của bạn cô, thuận đường đưa cô về một đoạn.”

Anh Hạo Đông đã sắp xếp cẩn thận như vậy, Lam Tố Hinh không muốn từ chối, cô gọi bà Diệp cùng lên xe. Bà ấy tin người đàn ông trung niên này là bố của bạn cô, cả đoạn đường không ngớt nói lời cảm ơn, còn muốn mời ông lên nhà ngồi uống nước, nhưng ông khách sáo từ chối rồi rời đi.

Lúc lên lầu, bà Diệp hỏi: “Bố của bạn cháu thật tốt, nhưng bạn ấy là nam hay nữ vậy?”

Lam Tố Hinh đành nói dối: “Dì yên tâm, là bạn nữ.”

Bà Diệp hài lòng gật đầu, không nói thêm nữa. Lam Tố Hinh quay về phòng, đặt các túi lớn nhỏ xuống giường rồi nhìn chiếc ô hoa đến thất thần. Cô đoán ở một khoảng cách như vậy, trong màn mưa dày đặc, Anh Hạo Đông nhìn thấy cô, nhất định là vì chiếc ô này. Giây phút đó, anh cho rằng mình đã nhìn thấy Diệp U Đàm phải không?

.

Mưa liên miên nhiều ngày, đường phố giống như thế giới của những chiếc ô. Anh Hạo Đông bước ra từ tòa nhà đối diện, ngẩng lên nhìn, cả con phố dày đặc các loại ô sặc sỡ sắc màu, trong thể giới đó, có chiếc ô hoa xanh quen thuộc, vừa nhìn anh đã nhận ra ngay.

Màu xanh mát lành xen lẫn màu trắng tinh khiết, hai gam màu vô cùng đơn giản và thanh nhã như vậy. Cô cầm ô đứng giữa dòng xe qua lại, giống như đóa phù dung tươi đẹp.

Anh Hạo Đông sửng sờ, bờ môi run rẩy, một cái tên đang muốn bật ra khỏi miệng nhưng anh bỗng tỉnh ngộ. Đó không phải là cô ấy, chỉ là người giống cô ấy mà thôi. Nhưng anh vẫn không thể tự chủ, lặng yên đứng nhìn cô cách cả con đường. Hình như cô cũng đã phát hiện ra, quay đầu nhìn anh, lịch sự gật đầu, mỉm cười.

Nhìn cô cười càng giống cô ấy. Anh Hạo Đông bỗng thấy không thể nào nhìn tiếp được nữa, vội vàng lên xe, nghĩ sao lại bảo A Thái quay lại. Cô không bắt được xe, anh muốn đưa cô đi một đoạn đường nhưng không ngờ bà Diệp cũng ở đấy, anh lại phải rời đi.

Khi đi lướt qua Lam Tố Hinh, Anh Hạo Đông không kìm được, hạ kính cửa xe, nhìn cô thêm lần nữa. Giây phút đó, anh đột nhiên không xác định được người mà mình nhìn thấy kia rốt cuộc là ai? Là Lam Tố Hinh hay Diệp U Đàm? Trong màn mưa mông lung, dường như Lam Tố Hinh chính là Diệp U Đàm…Đầu anh đột nhiên đau dữ dội, anh cắn môi, kìm nén cơn đau đớn bủa vậy.

Về đến nhà, Anh Hạo Đông lên thẳng phòng. Cuối thu, mưa âm u, ánh mặt trời cũng vô cùng u ám, trong phòng không bật đèn, mọi đồ vật chỉ hiện lên lờ mờ. Anh bước vào phòng ngủ, kéo rèm cửa, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Anh cuộn người ngồi ở đầu giường, nhắm chặt mắt, ép bản thân mình hồi tưởng lại những sự việc anh đã lãng quên.

Nhưng rốt cuộc anh vẫn không nhớ nổi, bất luận thế nào, anh cũng không thể nhớ ra. Nỗi đau đớn tựa những chiếc răng cưa không ngừng cứa vào não bộ, khiến toàn thân anh toát đầy mồ hôi lạnh. Cuối cùng, anh mệt mỏi thiếp đi. Tron giấc mơ, khuôn mặt đau đớn của Diệp U Đàm hiện lên, yếu ớt gọi khẽ: “Hạo Đông…”

Anh Hạo Đông ngủ được khoảng nửa tiếng, có người khẽ gõ cửa phòng, sau đó, A Thái nhẹ nhàng bước vào. Thấy anh nằm cuộn tròn ở đầu giường, bước chân của anh ta càng khẽ khàng.

Anh Hạo Đông thấm mệt mà ngủ thiếp đi, chăn cũng không đắp. Tuy trong phòng có bật điều hòa nhưng cũng không thể chủ quan, ngủ không đắp chăn vẫn có thể bị cảm, huống hồ sức khỏe của anh chưa bình phục hẳn. Anh Duy Hạ vội bước đến bên giường, khẽ chỉnh cho người anh duỗi thẳng rồi cẩn thận đắp chăn cho anh.

Anh Hạo Đông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khi ngủ say, lăn qua lăn lại, chiếc áo sơ mi bất giác bị cuốn lên hơn nửa, để lộ mảng da xanh xao nơi thắt lưng. Khi Anh Duy Hạ chỉnh cho người anh duỗi thẳng, chiếc áo sơ mi bị cuốn lên cao hơn, trên bụng xuất hiện một vết sẹo đỏ, nhăn nhúm, rất chói mắt, đó là vết sẹo do vết thương trí mạng kia để lại.

Giống như bị lửa nung, cánh tay Anh Duy Hạ run rẩy. Sau khi đắp chăn cho Anh Hạo Đông xong, anh ta xoay người, đi ra khỏi phòng. Lặng lẽ đứng trước cửa sổ kính sát sàn trong phòng khách, anh ta châm thuốc, rít một hơi. Khói thuốc nhàn nhạt lượn lờ quanh phòng, mùi vị đắng chat mà cay sè hòa quyện.

Những tia nắng cuối ngày bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhạt, màn đêm như nước thủy triều dần bao trùm vạn vật, che khuất ánh sáng của bầu trời, xóa mờ tất cả.

Quần áo mới mua rất vừa vặn nhưng sau đó một tuần, Lam Tố Hinh mới phát hiện có một chiếc quần dài bị người bán hàng đưa nhầm kích cỡ. Chiếc quần rất rộn, không thể mặc được, may mà cô vẫn chưa cắt mác. Lam Tố Hinh quyết định cuối tuần sẽ đem nó đến trung tâm thương mại để đổi.

Hôm đó, đổi quần xong, bước ra ngoài, cô vô thức nhìn sang tòa nhà đối diện bên kia đường. Lần trước, cô đã gặp Anh Hạo Đông ở đó.

Tất nhiên là chẳng thấy bóng dáng anh, làm gì có chuyện trùng hợp như thế một lần nữa kia chứ! Cô thu lại ánh nhìn, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện chiếc xe màu đen quen thuộc đang đỗ trước cửa tòa nhà đối diện. Trái tim cô khẽ rung lên, là xe của Anh gia ư? Trong thành phố, kiểu xe này không hẳn lả độc nhất vô nhị, cách quá xa nên cô không nhìn rõ biển số xe, có đúng hay không, nhất thời không biết rõ được. Do dự một lát, cô quyến định sang bên kia đường.

Giữa đường có hàng rào phân cách, cô buộc phải đi bộ hơn một trăm mét, đến làn đường dành cho người đi bộ, mới có thể băng qua đường. Lát nửa muốn quay về Diệp gia, cô phải vòng lại trạm xe buýt bên đường để đợi xe. Mưa cứ rơi rồi tạnh, tạnh rồi lại rơi suốt bao ngày qua, đường đọng nước, rất bẩn, nhưng cô lại không hề cảm thấy phiền, chỉ vì cô rất muốn biết chiếc xe kia có phải là xe của Anh gia không.

Khi Lam Tố Hinh đến được tòa nhà đó, gấu quần và tất của cô đã ướt nước mưa, nhưng bù lại cô cũng biết được chiếc xe đó chính là xe của Anh gia, biển số xe quen thuộc sao cô có thể quên được chứ!

Anh Hạo Đông có trong xe không? Chắc là không đâu nhỉ? Nhìn dáng vẻ của A Thái thì chắc ông ấy đang đợi anh. Vậy anh đang ở trong tòa nhà này? Lam Tố Hinh không kìm được, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, đây là một tòa nhà văn phòng cao hơn mười tầng, mỗi tầng đều treo một biển hiệu với đủ kiểu dáng và sắc màu khác nhau. Cô tỉ mỉ đọc từng tấm biển, đến tấm biển của một phòng khám bác sĩ tâm lý thì dừng lại, cô nghĩ cô biết Anh Hạo Đông đang ở đâu rồi.

Gập ô lại, đi vào trong tòa nhà, Lam Tố Hinh cẩn thận xem xét tấm bản đồ ở tầng trệt, phòng khám của bác sĩ tâm lý Trần Diệc Trì ở tầng mười. Cùng một nhóm người đi vào trong thang máy, cô ấn nút chỉ tầng mười.

Thang máy chầm chậm đi lên từng tầng, trái tim của Lam Tố Hinh cũng như mất đi trọng lượng, từ từ bay lên. Thang máy dừng lại ở tầng mười, cửa vừa mở, cô liền trông thấy quầy lễ tân của phòng khám tâm lý Trần Diệc Trì, nhưng lại do dự chưa bước ra. Chưa thang máy kêu “Ting” một tiếng, dần khép lại, cô hoang mang không để mặc thang máy đi lên. Thẳng đến tầng trên cùng, cô như người mộng dụ, rời khỏi thang máy. Tầng trên cùng là phòng ăn, chủ yếu phục vụ nhân viên làm việc của tòa nhà này, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có khách vãng lai. Tìm một ghế trống, cô gọi một cốc trà chanh nóng. Cầm chiếc cốc, nhấp từng ngụm nhỏ, lúc này, Lam Tố Hinh mới dần bình tĩnh trở lại.

Sau khi uống hết cốc nước chanh, Lam Tố Hinh quyết định đi thang máy xuống tầng trệt, rời đi. Cô vốn không nên vào đây, cô làm làm gì chứ? Anh Hạo Đông có ở đây hay không thì liên quan gì đến cô? Cô chẳng qua chỉ từng là người giúp việc ở Anh gia mà thôi, bây giờ cũng đã kết thúc nhiệm vụ rồi. Anh ở đâu, làm gì đã chẳng còn là chuyện cô cần quan tâm nữa, vì sao cô vẫn còn nhớ nhung anh kia chứ?

Lam Tố Hinh bước vào thang máy, dứt khoát ấn vần nút xuống tầng trệt. Thang máy chầm chậm đi xuống, hết dừng lại di chuyển, từ các tầng lần lượt có người đi vào rồi đi ra. Khi đến tầng mười, “ting” một tiếng, thang máy dừng lại, cửa vừa mở, cô ngước mắt nhìn, nhất thời sững sờ, Anh Hạo Đông đang đứng trước mặt cô. Sắc mặt anh tái xanh, ánh mắt mông lung, mơ màng như có một lớp sương dày bao phủ, nhìn dáng vẻ anh tiều tụy nhưng cũng rất cảm động lòng người. Nhìn thấy cô, anh cũng sững sờ.

Sau khi rời khỏi Anh gia, nếu không tính đến cuộc gặp thoáng qua hôm mưa gió mịt mùng đó thì lần này là lần đầu họ gặp lại nhau từ sau khi từ biệt. Anh đứng cách cô chỉ trong gang tấc, lông mày đen, đôi mắt sâu thẳm và mái tóc màu nâu nhạt của anh hắt bóng dưới ánh sáng đèn vàng vọt, rực rỡ đến chói mắt, giây phút đó, cô ngỡ mình đã nhìn lầm.

Sững sờ hồi lâu, cả hai đều không lên tiếng. Lam Tố Hinh có chút hoảng hốt, cúi xuống. Anh Hạo Đông đứng đó một lát rồi mới bước vào trong. Họ không nói với nhau câu nào, tựa những người không quen biết. Nhưng cô vẫn cảm nhận một cách rõ ràng rằng anh đang nhìn cô như suy nghĩ gì đó, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi. Cô còn ngửi thấy cả mùi thuốc thoang thoang trên người anh.

Lúc thang máy xuống đến tầng tám, những người khác đều ra ngoài hết, trong không gian nhỏ bé của thang máy chỉ còn lại hai người họ. Lam Tố Hinh cảm thấy lúc này cô không lên tiếng thì không lịch sự chút nào, cô cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười chào anh: “Anh thiếu gia, chào anh!”

Anh Hạo Đông không lập tức trả lời, anh cúi đầu, như đang suy nghĩ, một lọn tóc đen nhánh rũ xuống chiếc trán cáo. Lam Tố Hinh thấy vậy, đột nhiên nhớ lại cảnh cô đã từng vén những lọn tóc mái mềm mại đó lúc anh ngủ say. Đột nhiên khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vội quay đầu, sợ anh sẽ phát hiện ra.

Hồi lâu sau, Anh Hạo Đông mới chậm rãi nói: “Ồ, chào cô! Cô…ở nhà của dì cô vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt! Cảm ơn anh!” Ngừng một lát, Lam Tố Hinh nhớ ra, “Chủ nhật tuần trước…cảm ơn anh rất nhiều vì đã bảo người đến đưa tôi và dì tôi về nhà.”

Hôm đó, sau khi về nhà, cô đã từng nghĩ đến việc gọi điện cảm ơn anh, số điện thoại của Anh gia vẫn luôn nằm trong trí nhớ của cô. Ngẫm nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định không gọi, vì biết quá rõ, tốt nhất cô không nên có bất cứ quan hệ gì với anh nữa.

“Không cần khách sáo!”

Họ nói mấy câu xã giao đơn giản, thang máy dừng lại ở tầng số sáu. Có hai người đàn ông mặc âu phục vừa nói chuyện vừa bước vào, người phía trước vốn đang tươi cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Người đó là Quảng Viễn.

Sắc mặt của Lam Tố Hinh nhất thời cũng thay đổi, cô không ngờ lại gặp Quảng Viễn ở đây, lẽ nào anh ta cũng làm việc ở tòa nhà này? Cô bất giác bước về phía Anh Hạo Đông, đứng chắn trước mặt anh. Cô sợ Quảng Viễn sẽ kích động đến mức không hỏi rõ trắng đen đã động chân động tay với anh.

Anh Hạo Đông nhìn dáng người nhỏ bé đứng chắn trước mặt mình, ánh mắt bỗng chốc hoảng hốt, sau đó anh lặng lẽ đứng sang bên cạnh.

Tuy sắc mặt Quảng Viễn biến đổi nhưng anh ta không lập tức nổi xung lên như Lam Tố Hinh nghĩ, mà vẫn duy trì nụ cười, nói chuyện vui vẻ với người đàn ông đi cùng. Nghe câu chuyện của họ, Lam Tố Hinh biết anh ta đại diện cho công ty đến một công ty khác trong tòa nhà này để bàn kế hoạch, giờ vị giám đốc bộ phận của công ty đó đang tiễn anh ta. Chẳng trách, anh ta lại giữ được bình tĩnh đến vậy, cô thầm thở phào.

Thang máy xuống đến tầng trệt, cửa vừa mở, vị giám đốc kia nhiệt tình đưa thẳng Quảng Viễn ra cửa tòa nhà. Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông đi sau, cô nói nhanh với anh: “Anh mau lên xe đi, tính khí nóng nảy của Quảng Viễn, anh cũng biết rồi đó, nhất định anh ấy sẽ gây sự với anh.”

Nghe thấy cô nói vậy, Anh Hạo Đông dừng bước: “Nếu anh ta muốn đánh tôi thì cứ để anh ta đánh, thực ra thì tôi cũng đáng đánh mà.”

“Anh đừng nói như vậy!” Lam Tố Hinh sốt ruột, “Không thể đổ hết trách nhiệm về cái chết của Diệp U Đàm lên đầu anh, cả hai người đều có lỗi, anh không cần nhận hết trách nhiệm về mình.”

Anh Hạo Đông nhìn cô vẻ hơi bất ngờ: “Cô thực sự cho rằng như thế ư? Cô ấy là chị họ của cô đấy!”

“Cho dù chị ấy là chị ruột của tôi thì tôi cũng vẫn nghĩ như vậy. Xét một cách khách quan, nhìn toàn bộ sự việc thì hai người đều sai, sự thật là như vậy!”

Anh Hạo Đông chậm rãi lắc đầu. “Không phải như vậy, cô không hiểu đâu, là tôi có lỗi với cô ấy.”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ, “Vì sao? Anh nhớ ra chuyện gì rồi sao?”

Ánh mắt của Anh Hạo Đông thể hiện sự đau khổ đến cực độ: “Tôi không thể nhớ nỗi nhưng tôi cảm thấy thế, là tôi có lỗi với cô ấy.”

“Được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa. Anh mau về nhà đi!”

Lam Tố Hinh sốt ruột, muốn anh mau rời đi, vì cô không muốn nhìn thấy Quảng Viễn lại được dịp xô xát với anh. Liếc mắt nhìn, Lam Tố Hinh thấy Quảng Viễn đã được vị giám đốc kia tiễn lên một chiếc xe hơi màu xanh đỗ trước cửa, liền thở phào một hơi. May quá, anh ta đi trước rồi!

Anh Hạo Đông thấy Quảng Viễn đã rời đi, quay sang Lam Tố Hinh, nói: “Cô đi một mình phải không? Thuận đường, tôi đưa cô về nhà nhé?”

Lam Tố Hinh do dự một lát: “Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi!”

Anh Hạo Đông nhận ra cô cố ý từ chối, cũng biết vì sao cô lại muốn từ chối, anh thở dài, rời đi. Mới đi được hai bước, anh bỗng quay lại, nói: “Để tôi tiễn cô một đoạn nhé! Trời mưa đi xe buýt không tiện.”

Giọng nói của anh rất mực dịu dàng, Lam Tố Hinh muốn từ chối lần nữa, nhưng lời đã ra đến miệng lại không sao thốt lên được. Cuối cùng, cô bất giác đi theo anh, lầm bầm: “Tiện đường ngồi một đoạn thôi mà, không sao đâu.”

Ra khỏi tòa nhà, mưa phùn dày đặc. Lam Tố Hinh mở chiếc ô trong tay, che cho cô và Anh Hạo Đông, họ cùng đi trong màn mưa. Chiếc ô xòe ra không rộng nên học đứng rất gần nhau. Cô lại ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người anh hòa lẫn với vị thanh mát của mưa. Cô lẳng lặng hít một hơi thật sâu.

Đột nhiên ở phía sau, tiếng phanh xe gấp chói tai vang lên. Quay lại nhìn, cô thấy xe của Quảng Viễn đang quay lại. Anh ta nhảy xuống xe, nghiến răng nghiến lợi rống lên: “Anh Hạo Đông, mày lại muốn làm gì?”

Lam Tố Hinh thấy không ổn, ra sức chặn anh ta lại. Nhưng sức lực của đàn ông mãi là thứ phụ nữ không thể nào chống chọi được, anh ta chỉ cần khẽ gạt tay, cô đã bị đẩy sang một bên. Sau đó, anh ta giơ nắm đấm thô lỗ, hướng về phía Anh Hạo Đông.

“Quảng Viễn…”

.

Hơn một tháng sau khi từ biệt, Lam Tố Hinh không ngờ cô lại đến Anh gia thêm lần nữa. Cô vốn cho rằng mình sẽ rời xa tòa biệt thự màu trắng này mãi mãi.

Anh phu nhân đón tiếp cô trong phòng khách, vừa nhìn thấy cô, bà đã nói: “Tố Hinh, cô đến đây chắc là vì cậu Quảng Viễn kia?”

“Đúng vậy, phu nhân, bà thực sự muốn kiện Quảng Viễn sao?”

“Đương nhiên, cậu ta đánh Hạo Đông bị thương, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”

Hôm đó, Quảng Viễn đánh Anh Hạo Đông khiến anh ngã dúi xuống đường, nôn ọe. Lam Tố Hinh kinh hãi, vội ném chiếc ô trong tay, ra sức kéo anh ta lại. A Thái cũng chạy ra can, nếu không, không biết anh ta còn đánh anh thảm hại đến mức nào. Anh ta hùng hổ như con trâu đực đang phẫn nộ, ánh mắt đỏ ngầu, giận dữ quát: “Anh Hạo Đông, mày hại chết một người còn chưa đủ sao? Mày còn muốn hại chết nhiều người nữa hả?”

Vì chuyện này mà Anh phu nhân rất tức giận, bà đã báo cảnh sát, muốn kiện Quảng Viễn vì tội cố ý gây thương tích. Quảng Viễn bị đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai, kinh động đến hai nhà Quảng – Diệp. Sau khi biết được nguyên nhân sự việc, bà Diệp vừa kinh ngạc vừa buồn bã. “Tố Hinh, sao lúc ấy cháu lại đi cùng với Anh Hạo Đông? Có phải cháu vẫn thường xuyên gặp nó không?”

Lam Tố Hinh giải thích: “Dì à, cháu chỉ tình cờ gặp Anh Hạo Đông trong thang máy thôi. Hoàn toàn chỉ là trùng hợp, thật đấy ạ!”

“Không phải cháu đến trung tâm thương mại để đổi quần sao? Sao lại chạy đến tòa nhà đó?”

Lam Tố Hinh ngẩn người rồi đột nhiên nhớ lại, khi thang máy dừng ở một tầng nào đó, cô từng nhìn thấy một lớp học múa ba lê, liền nói: “Ở cửa trung tâm thương mại, cháu thấy có người phát tờ rơi, quảng cáo lớp học múa ba lê, cháu vốn rất thích bộ môn này nhưng lúc còn nhỏ không có điều kiện theo học. Thấy địa chỉ của lớp học ở ngay bên kia đường mà vẫn còn sớm nên cháu tò mò, qua đó xem thứ.”

Bà Diệp vẫn hoài nghi: “Nếu chỉ là tình cờ gặp vì sao cháu lại đi cùng nó? Quảng Viễn nói thằng bé thấy cháu còn muốn lên xe của Hạo Đông.”

Lam Tố Hinh im lặng một lát rồi nói: “Cháu thực sự chỉ tình cờ gặp anh ấy, anh ấy thấy trời mưa nên muốn đưa cháu về, cháu không thể từ chối ý tốt của anh ấy.”

“Ý tốt? Tố Hinh, Anh Hạo Đông không phải là người tốt, nó làm gì có ý tốt chứ! Vì cháu rất giống U Đàm nên nó mới cố tìm cách tiếp cận cháu. Cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện, đừng để nó hại đời giống như U Đàm.”

“Dì à…” Lam Tố Hinh nói đỡ cho Anh Hạo Đông. “Nếu anh ấy không phải là người tốt, có ý muốn hại cháu thì ngay từ đầu, anh ấy đã không cho cháu rời khỏi Anh gia rồi, sao phải đợi cháu đến Diệp gia mới nghĩ cách tiếp cận cháu? Dì nói xem, có phải không?”

Bà Diệp nhất thời không thể nói được gì, Lam Tố Hinh liền nói ra hết suy nghĩ của mình. “Dì à, cháu biết dì rất hận Anh Hạo Đông vì anh ấy đã gây ra cái chết của chị U Đàm, nhưng lúc cháu rơi vào bước đường cùng, chính Anh gia đã dang tay đón cháu. Có thể nói, họ cũng có ơn với cháu nên cháu không thể hận Anh Hạo Đông như mọi người được, cháu không thể. “

Sắc mặt của bà Diệp trắng bệch, bà nói, giọng nói run run: “Tố Hinh, cháu… Không phải cháu cũng thích Anh Hạo Đông đấy chứ?”

Lam Tố Hinh hơi chấn động, nhưng rất nhanh sau đó đã lắc đầu phủ nhận: “Dì à, sao dì lại nói vậy? Cháu không hận anh ấy không có nghĩa là cháu thích anh ấy!”

Bà Diệp nói một tràng dài: “Vậy thì tốt! Dì không yêu cầu cháu phải thù hận nó giống dì. Dì biết, nếu không có Anh gia cưu mang thì bây giờ cháu vẫn đang lưu lạc nơi đầu đường và dì cũng sẽ không gặp được cháu. Cháu mang ơn Anh gia cũng là lẽ đương nhiên, nhưng cháu tuyệt đối không thể thích Anh Hạo Đông. Cháu nhìn đấy, U Đàm đã chết tức tưởi khi đem lòng yêu nó. Bây giờ dì coi cháu như con gái ruột, nếu cháu cũng đi theo vết xe đổ của con bé thì dì không thể chịu được sự đả kích thêm một lần nữa đâu.”

“Cháu biết rồi, thưa dì!”

Lam Tố Hinh mơ hồ đáp lại. Cô thực sự nhận thấy giữa cô và Anh Hạo Đông có một mối quan tâm, gắn bó vô cùng chặt chẽ. Tuy đã rời khỏi Anh gia nhưng trước giờ cô vẫn luôn quan tâm đến anh. Sự quan tâm này…. Có phải là tình yêu không? Cô đột nhiên không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này.

Chuyện Anh gia tố cáo Quảng Viễn tội cố ý gây thương tích, Quảng gia mời luật sư đi thỏa hiệp, hy vọng có thể giải quyết bằng cách hòa giải. Bởi chứng cứ anh ta động thủ đánh người vô cùng xác thực, nếu nhất quyết để phía cảnh sát xử lý vụ án theo đúng pháp luật thì phiền phức to. Bên Anh gia nhất quyết không chịu bỏ qua, bà Quảng lo lắng khóc lóc, trách mắng Quảng Viễn: “Sao con lại kích động như vậy chứ? Đánh người có thể giải quyết được việc không? U Đàm chẳng thể sống lại mà chính con cũng bị kiện cáo.”

Lam Tố Hinh thấy sự việc nghiêm trọng hơn cô tưởng. Chiều hôm đó, cô xin nghỉ sớm rồi lặn lội đến Anh gia, cầu xin Anh phu nhân giơ cao đánh khẽ, đừng truy cứu Quảng Viễn nữa. Anh ta vẫn còn trẻ, dính vào pháp luật, tiền đồ sau này rất đáng lo ngại.

Anh phu nhân lại khăng khăng nói: “Cái cậu Quảng Viễn đó không phải lần một lần hai muốn gây hấn với Hạo Đông. Mấy lần trước, tôi đã nhẫn nhịn cho qua nhưng lần này, cậu ta quá đáng quá. Cô có biết hai cú đấm đó đã khiến Hạo Đông hai ngày nay không ăn được bất cứ thứ gì không? Cứ ăn vào một chút là nôn ra hết.”

Quảng Viễn đã đấm hai nhát vào bụng của Anh Hạo Đông. Phần bụng là nơi tập trung nội tạng, không có xương bảo vệ, khi phải chịu sự tác động của ngoại lực, người ta sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn. Hôm đó, Anh Hạo Đông về nhà, nằm cuộn tròn người, ăn gì cũng nôn ra sạch, mặt mũi thì trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tỏa ra. Anh phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, nhất định Quảng Viễn phải trả giá đắt cho việc này.

“Phu nhân, Quảng Viễn chỉ nhất thời kích động thôi. Bà có thể rút lại đơn tố cáo không…”

“Tố Hinh…” Anh phu nhân khách khí ngắt lời cô, “Tôi rất xin lỗi, việc này không thể đồng ý với cô được. Tôi còn có việc, cô về đi. Để tôi bảo A Thái đưa cô về.”

Anh phu nhân khéo léo buông lời tiễn khách. Lam Tố Hinh đành biết ý mà cáo từ, lúc đang chuẩn bị ra ngoài, thì đột nhiên nghe thấy trên tầng hai vang lên một giọng nói khàn đặc: “Mẹ, mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”

Bất ngờ quay đầu, Lam Tố Hinh nhìn thấy ở cuối cầu thang, Anh Hạo Đông đã lặng lẽ đứng đó tự khi nào. Anh đứng ngược sáng, thân hình gầy gò, xanh xao, rất đáng thương.

Anh Hạo Đông không biết việc Anh phu nhân muốn kiện Quảng Viễn. Gần hai ngày nay, anh không thoải mái, không ăn được thứ gì, bị sốt nhẹ, nằm mê man trên giường. Chiều nay, đang mơ màng, đột nhiên anh nghe thấy giọng nói của Diệp U Đàm vang lên bên tai: “Hạo Đông, Hạo Đông….”

Mơ hồ mở mắt, anh cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp U Đàm đang ở gần anh trong gang tấc. Bước xuống giường như người mộng du, anh khẽ khàng đi ra khỏi phòng, lúc đi đến đầu cầu thang, anh trừng mắt nhìn người thiếu nữa trong phòng khách, hoàn toàn sửng sốt. Là cô ấy ư? Cô ấy đến thật rồi? Cô ấy đang nói chuyện với mẹ anh, khuôn mặt đầy vẻ thành khẩn: “Phu nhân, Quảng Viễn chỉ nhất thời kích động thôi. Bà có thể rút lại đơn tố cáo không…”

Những lời cô nói đột nhiên khiến Anh Hạo Đông hoàn hồn. Nhầm rồi, nhận nhầm rồi, cô ấy không phải là Diệp U Đàm mà là Lam Tố Hinh. Im lặng đứng nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, anh hiểu lý do khiến cô đến đây, lên tiếng: “Mẹ, mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”

Lúc này, Anh phu nhân mới phát hiện Anh Hạo Đông đã tỉnh và không biết ra ngoài từ lúc nào, nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa bà và Lam Tố Hinh. Bà vội đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm, bước lên cầu thang nói: “Hạo Đông, sao con lại ra ngoài này? Con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Anh Hạo Đông phớt lờ, chỉ nhìn xoáy vào mẹ mình, nhắc lại: “Mẹ đã tố cáo Quảng Viễn?”

“Hạo Đông, Quảng Viễn cố ý gây thương tích cho con, xã hội pháp trị có nhiệm vụ quản thúc tất cả những hành vi lỗ mãng, cậu ta phải trả giá cho những hành động của mình.”

“Mẹ….” Anh Hạo Đông nói một cách khó khăn, giọng khàn đặc: “Xã hội pháp trị, giết người càng cần phải trả giá, đúng không?”

Mặt Anh phu nhân thoắt trắng xanh: “Hạo Đông…Con chỉ tự vệ thôi mà.”

Giọng nói của Anh Hạo Đông nhỏ đến mức gần như không thể nghe được: “Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cô ấy, vô cùng, vô cùng có lỗi với cô ấy.”

“Được rồi, Hạo Đông.” Anh phu nhân đột nhiên hoảng loạn, ngắt lời anh. “Đừng nói nữa! Tinh thần con không tốt, đừng nghĩ nhiều nữa, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi!”

Anh Hạo Đông vẫn đứng yên ở đó. “Là con cam tâm tình nguyện đển Quảng Viễn đánh. Cho nên, mẹ à, xin mẹ đến cục cảnh sát rút đơn tố cáo có được không? Trong việc này con mới là đương sự, con không truy cứu, mẹ cũng không thể làm quá bổn phận của mình.”

Anh phu nhân không nói lại được, đành thở dài đánh cược, gật đầu đồng ý với anh.

Lam Tố Hinh im lặng đứng ở phòng khách dưới lầu, ngẩng đầu theo dõi cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ. Cô không nghe rõ lắm cuộc đối thoại của họ, chỉ thấy họ tranh cãi gì đó, cuối cùng, cô nhìn thấy Anh phu nhân khẽ gật đầu, bà bị con trai thuyết phục rồi.

Lát sau, Anh Hạo Đông quay đầu, nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, “Cô yên tâm về đi, ngày mai chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát rút đơn tố cáo.”

Lam Tố Hinh cúi người, “Cảm ơn Anh thiếu gia, cảm ơn Anh phu nhân.”

Lúc A Thái lái xe đưa Lam Tố Hinh rời đi, cô không kìm được, quay đầu lại nhìn. Bên cửa số kính sát sàn ở tầng hai, sau tấm rèm sa lanh mỏng thấp thoáng một bóng dáng gầy gò đang đứng yên lặng.

Anh gầy quá! Đây là cảm giác xuất phát từ đáy lòng của Lam Tố Hinh. Tính ra đây là lần thứ ba cô gặp lại Anh Hạo Đông từ khi rời khỏi Anh gia. Cứ lần sau lại trông anh gầy hơn lần trước, có thể là do mấy ngày nay anh không ăn được gì. Nhìn anh giống một cây trúc, nổi rõ cả khung xương. Dường như trên khuôn mặt xanh xao đó chỉ có đôi mắt vẫn còn sức sống.

Đôi mắt của Anh Hạo Đông không còn sáng trong, lấp lánh và thanh khiết như trước nữa mà đã trở nên âm u, thâm trầm, nhưng không hề vẩn đục, chỉ là tĩnh lặng, ẩn chứa vô số bí mật, những bí mật thậm chí đến bản thân anh cũng không thể biết.

Lam Tố Hinh dõi mắt nhìn bóng người đứng sừng sững bên cửa sổ tầng hai đó đến khi khuất hẳn, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.

.

Mưa triền miên cả tháng không dứt, cuối cùng cũng có ngày tạnh, mặt trời rực rỡ treo trên bầu trời thành một vòng tròn. Sau cơn mưa, ánh nắng rất dễ chịu, khiến tâm trạng con người cũng thoải mái hơn. Sau khi biết tin Anh gia chủ động rút đơn tố cáo, Quảng gia càng vui mừng.

Bà Quảng luôn miệng khấn A Di Đà Phật, “Coi như chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không cả rồi. Cửa ải này xem như đã vượt qua.”

Quảng Viễn thoát nạn, vợ chồng Diệp gia cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà Diệp nói đó là do Anh gia biết hối lỗi nên mới chủ động rút đơn tố cáo. Lam Tố Hinh chỉ im lặng lắng nghe, không nói một lời. Cô không nói với họ chuyện cô đến Anh gia cầu xin, cũng không nói cho họ biết chính Anh Hạo Đông đã xin Anh phu nhân rút đơn tố cáo. Nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, họ sẽ không bao giờ đón nhận tình cảm của anh.

Quảng Viễn suýt vì chuyện của Diệp gia mà dính vào kiện tụng, bà Diệp liền sắp xếp Chủ nhật mời anh ta đến nhà ăn cơm, tỏ lòng cảm ơn. Quảng Viễn liền đồng ý. Sau khi ăn xong, bà Diệp thấy trời nắng đẹp, bèn nói: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, nếu cháu rảnh thì dạy Tố Hinh tập xe đạp nhé?”

Lam Tố Hinh vội nói: “Dì à, chiều nay cháu hẹn bạn đi dạo phố rồi!”

“À…Cháu hẹn bạn rồi à?”

Quảng Viễn nhìn Lam Tố Hinh, cũng nói: “Hôm nay cháu cũng có việc, để hôm khác cháu sẽ dạy em.”

Vẻ mặt bà Diệp thể hiện bà rất tiếc.

Thực ra, Lam Tố Hinh không hề hẹn bạn đi dạo phố, nhưng cô nhận ra dì đang cố ý gán ghép cô và Quảng Viễn nên phải nói dối để tránh né. Sau đó, cô liền về phòng, thay quần áo, định sẽ đi loanh quanh đâu đó một lúc rồi về.

Lúc cô đi ra ngoài, Quảng Viễn cũng chào bà Diệp: “Cháu đi cùng Tố Hinh luôn, tiện đường đưa em ấy đi một đoạn.”

Bà Diệp đương nhiên không phản đối, Lam Tố Hinh cũng không tiện từ chối, đành ra ngoài cùng anh ta. Cỗ nghĩ nhất định anh ta sẽ dò hỏi cô. Sau khi anh ta nhìn thấy cô và Anh Hạo Đông đi cùng nhau, đây là lần đầu tiên anh ta gặp riêng cô, cô nghĩ nhất định anh ta sẽ hỏi cô rất nhiều.

Nhưng thật kỳ quái, Quảng Viễn chỉ im lặng, không nói gì, sao khi xuống lầu, anh ta mở cửa xe ô tô đỗ cách đó không xa, hỏi cô: “Em hẹn bạn ở đâu? Anh đưa em đến đó.”

Lam Tố Hinh không trả lời mà hỏi lại: “Anh mua xe rồi à?”

“Công việc bắt buộc nên anh mua một chiếc xe cũng dùng tạm.”

Lam Tố Hinh ngồi lên xe, nói bừa một địa chỉ ở trung tâm thành phố. “Cho tôi xuống đó được rồi.”

Quảng Viễn lái xe rất nhanh đến mức Lam Tố Hinh hơi cảm thấy bất an. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, cô xuống xe, nói cảm ơn rồi nhắc anh ta một câu: “Anh lái xe cẩn thận một chút, anh đi quá nhanh, rất nguy hiểm.”

Anh ta nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, gật đầu: “Cảm ơn em đã nhắc nhở.”

Lam Tố Hinh xuống xe, đi vào khu trung tâm thương mại bên đường. Cô đi dọc các cửa hàng ngắm nghía, nhìn bên nọ, ngắm bên kia, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Dáng người không cao, tóc húi cua, đó là Tôn Chí Cao. Lúc cô nhìn thấy cậu ta, vừa khéo cậu ta cũng nhìn thấy cô, vô cùng bất ngờ đi đến chào hỏi: “Lam Tố Hinh, đã lâu không gặp.”

Lam Tố Hinh không ngờ lại gặp Tôn Chí Cao ở đây, cô mỉm cười, gật đầu, “Đã lâu không gặp, cậu vẫn sống tốt chứ?”

“Vẫn tốt. À, đúng rồi, vì sao cậu đột nhiên chuyển trường vậy?”

Vấn đề này không dễ trả lời, Lam Tố Hinh liền nói sang chuyện khác. Đang nói chuyện, bà Tôn đi đến, nhìn thây cô, bà thân thiện cười hỏi: “Chí Cao, con gặp bạn học sao?”

“Mẹ, đây là Lam Tố Hinh, cô ấy đã ở lại nhà chúng ta một đêm, mẹ không nhớ sao?”

Bà Tôn hơi sửng sờ, nhìn Lam Tố Hinh từ đầu đến chân. Với nhãn lực của bà, rất dễ để phán đoán cô gái ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, trang nhã, xinh đẹp trước mặt này đã có một cuộc sống nhiều biến đổi, hoàn toàn khác xa cô gái mồ côi, túng quẫn và nhem nhuốc tối hôm đó.

“Ồ, Lam Tố Hinh à! Bây giờ cháu sống ở đâu vậy?”

“Cháu sống ở nhà dì.”

Xem ra nhà dì cháu cũng khá giả, sao trước đây cháu nói không có người thân nào? Sao lại tìm được bà ấy?”

Lời nói tọc mạch của bà Tôn khiến Tôn Chí Cao ngượng ngùng, cậu ta lên tiếng vẻ trách cứ, “Mẹ!”

Lam Tố Hinh cũng không muốn nói nhiều, chỉ mỉm cười. Tôn Chí Cao sợ mẹ cậu ta sẽ còn hỏi những câu không thích đáng, vội nói: “Mẹ, chẳng phải mẹ còn muốn lên tầng ba xem giày sao? Mẹ mau đi đi!”

“Vậy còn con?”

“Con không đi nữa, đồ thể thao con đã mua rồi, con ở đây nói chuyện với Lam Tố Hinh một lát.”

“Chí Cao, con đưa Tố Hinh đến quán trà bên kia ngồi nói chuyện đi, đừng để bạn đứng lâu.”

Lam Tố Hinh cười nhạt. Giờ không còn giống trước kia nữa rồi, bà Tôn vui vẻ để cô tiếp xúc với cậu con trai quý tử của bà ta, còn ra vẻ quan tâm, bảo cậu ta mời cô đến quán trà ngồi nói chuyện.

“Cậu có rảnh không? Đến quán trà ngồi một lát nhé?”

Lam Tố Hinh không từ chối lời mời của Tôn Chí Cao. Dù sao cậu ta cũng là một người bạn tốt, có lẽ vì vẫn còn trẻ nên chưa học được cái nhìn thực dụng khi đánh giá con người như bố mẹ cậu ta, khi cô gặp khó khăn, chỉ có cậu ta là thật lòng muốn giúp đỡ cô. Đáng tiếc, bản thân cậu ta cũng phải sống dựa vào bố mẹ, giúp cô thế nào được đây? Nếu lúc đó, cậu ta có thể giúp cô thì có lẽ cô đã gắn bó nửa đời còn lại với cậu ta rồi.

Tuy cậu ta không thể giúp đỡ được cô nhưng cô cảm kích cậu ta. Trong quãng thời gian khó khăn đó, bất kể người nào giúp đỡ cô, cho dù chỉ là một chút, cô cũng đều ghi nhớ sâu sắc.

Cùng Tôn Chí Cao đi vào quán trà, vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt cô chợt lóe lên rồi lướt nhanh qua một bóng người. Sau giây phút sững sờ, cô đứng bật dậy, nói: “Thật ngại quá, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Lam Tố Hinh không vào nhà vệ sinh, sau khi rời khỏi quán trà, cô đi đến gần một cây thông Noel dựng cách đó không xa. Sắp đến giáng sinh, khu trung tâm thương mại có trang trí một cây thông Noel rực rỡ sắc màu. Vòng ra phía sau cái cây, cô thấy Quảng Viễn đang đứng ở đó. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh ta giật mình. Cô chẳng nói một lời, nhìn anh ta chằm chằm.

Rõ ràng là sau khi đưa cô đến đây, anh ta đã không rời đi mà lén lút theo dõi cô.

Quảng Viễn nhìn xuống trước ánh nhìn chằm chằm của cô, “Anh xin lỗi!”

“Vì sao phải lén lút theo tôi?”

“Anh muốn biết…có phải em hẹn hò với Anh Hạo Đông không.”

Lam Tố Hinh trợn tròn mắt, “Quảng Viễn, anh quá đáng quá rồi đó! Tôi hẹn ai thì liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì để theo dõi tôi?”

Quảng Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, ngoan cố nói: “Nếu em hẹn Anh Hạo Đông thì có liên quan đến anh đấy. Em là em họ của U Đàm, em giống cô ấy như vậy, anh luôn coi em là cô ấy để yêu thương, bảo vệ. Anh không thể nhìn em giẫm lên vết xe đỗ của cô ấy.”

Lam Tố Hinh sững sờ nhìn anh ta, cảm thấy anh ta ngoan cố đến mức không thể hiểu được, “Quảng Viễn, tôi không phải là trẻ con, tôi biết rất rõ mình nên và không nên làm gì, không cần anh ở bên cạnh giám sát. Vì thế, sau này xin anh đừng làm vậy nữa.”

“Tố Hinh, có lẽ anh có phần quá đáng nhưng xin em tin tưởng anh, vì muốn tốt cho em nên anh mới làm vậy.”

Lam Tố Hinh cảm thấy lời nói của anh ta quá hoang đường, bực bội nói: “Vì anh muốn tốt cho tôi ư? Chẳng qua anh chỉ muốn áp đặt tôi mà thôi. Anh nhìn Anh Hạo Đông thế nào thì đó là chuyện của anh, xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa!”

“Tố Hinh, em không biết Anh Hạo Đông xấu xa thế nào đâu, U Đàm đã bị anh ta hại…”

“Quảng Viễn!” Lam Tố Hinh không muốn nghe anh ta nói nữa. “Mọi chuyện của họ không đến lượt người ngoài như anh phán xét. Anh hiểu rõ sự việc đến đâu? Anh có tư cách gì để nhận xét Anh Hạo Đông tốt hay không tốt?”

Sắc mặt của Quảng Viễn bỗng trắng bệch. “Em nói giúp cho Anh Hạo Đông sao?”

“Không phải tôi đang nói giúp cho anh ấy, tôi chỉ đứng trên lập trường khách quan mà nhìn nhận vấn đề. Việc chị U Đàm qua đời là sự cố ngoài ý muốn, không phải Anh Hạo Đông cố ý giết người. Anh ấy cũng suýt mất mạng vì chuyện này, không phải sao?”

Quảng Viễn cãi lại: “Hắn đáng bị như vậy!”

“Quảng Viễn, anh cãi cùn quá đấy!”

Lam Tố Hinh cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với anh ta được nữa, liền quay đầu, rời đi.

Xảy ra việc này, Lam Tố Hinh ngồi uống trà sữa với Tôn Chí Cao cũng không cảm thấy vui vẻ nữa. Sau khi nói vài ba câu chuyện phiếm, cô liền cáo từ. Cậu ta vốn muốn hỏi số điện thoại của cô nhưng thấy dáng vẻ uể oải, mệt mỏi của cô thì lại không hỏi nữa. Cậu ta nghĩ có duyên sẽ gặp lại, không có duyên thì không thể miễn cưỡng. Sau khi cô không đến xem trận đá bóng, cậu ta đã hiểu ra, có một số người và một số việc không thể miễn cưỡng.

Xem ra, Tôn Chí Cao hiểu biết hơn Quảng Viễn nhiều.

Quảng Viễn mang bộ mặt ủ ê về nhà. Bà Quảng hỏi, “Trưa con không về nhà, ăn cơm ở đâu vậy?”

“Con ăn ở Diệp gia.”

Bà Quảng hơi ngạc nhiên, con trai lại đến Diệp gia?

Sau sự việc Quảng Viễn đánh Anh Hạo Đông bị thương, bà Quảng tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng ngầm cố gắng để con trai ít đến Diệp gia. Sự việc lần này bắt nguồn từ Lam Tố Hinh. Nếu không phải nhìn thấy cô và Anh Hạo Đông ở cùng nhau, Quảng Viễn sẽ không kích động mà đánh Anh Hạo Đông như vậy.

Bà Quảng biết rõ sự vướng mắc giữa Diệp U Đàm, Anh Hạo Đông và con trai mình trước đây. Rắc rối đó chỉ nên xảy ra một lần, bà không hy vọng nhìn thấy con trai mình vướng vào thêm lần nào nữa. Lam Tố Hinh từng sống ở Anh gia một thời gian, lại nghe Quảng Viễn kể lại sự việc xảy ra hôm đó, tuy lời lẽ rời rạc nhưng bà Quảng có đủ kinh nghiệm để đoán ra mối quan hệ giữa Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông. Cứ coi như giữa hai người họ thực sự không có gì thì ít nhất bà cũng có thể nhận định cô có thiện cảm với cậu ta, nếu không đã chẳng đồng ý để cậu ta đưa về nhà. Vì thế, bà Quảng không muốn con trai thường xuyên đến Diệp gia, đặc biệt là tiếp xúc với Lam Tố Hinh. Bà lo lắng sớm muộn gì cũng có ngày sinh chuyện phiền phức. Nhưng Quảng Viễn lại không chịu nghe, mà Diệp gia cũng là chỗ bạn bè lâu năm, không thể tuyệt giao được. Bà ngầm tính toán, xem ra phải nghĩ cách giới thiệu cho Quảng Viễn một cô bạn gái thích hợp, để Quảng Viễn không còn thời gian qua lại với Diệp gia nữa.

Truyện Chữ Hay