Hội chợ đám cưới diễn ra trong một tòa lâu đài xây bằng đá trắng, được cải tạo lại thành một khách sạn lớn. Đó là địa điểm hoàn hảo cho một đám cưới hoành tráng, Sarah nhận ra, và cô hy vọng Lily không đột nhiên mong mỏi được tổ chức hôn lễ ở đây. Có lẽ chủ khách sạn đã nghĩ, hoàn toàn có lý, rằng một khi đã vào trong những căn phòng rộng rãi và lãng mạn của nó, nhiều vị khách sẽ phải lòng cách bài trí và muốn làm đám cưới ở nơi này. Kinh nghiệm mách bảo cô rằng điều đó chỉ thích hợp với những ai lên kế hoạch cho một cuộc đính hôn kéo dài. Là một địa điểm tổ chức đám cưới, nó chắc hẳn sẽ được đặt chỗ trước ít nhất là hai năm.
Cái thời tiết tuyệt đẹp đã ủng hộ cho đám cưới của Ashlyn vẫn đang tiếp diễn và không khí hội hè của ngày hôm đó được thổi bùng lên khi từng cặp đôi, từng nhóm các cô gái trẻ, và thi thoảng là các cặp mẹ con bước vào tòa nhà, trong đầu đầy ắp những kế hoạch và ý tưởng.
Mỗi người bước vào đều được chào đón bằng sâm banh hoặc nước cam. Có cả một khay sô cô la. Sarah cầm lấy một ly nước cam, cố nén nỗi lo lắng khi thấy Lily chọn sâm banh. Mặc dù không đồng tình, nhưng cô không thể làm em cô mất vui trong ngày hôm nay.
“Thú vị quá chị nhỉ!” Lily nói, khẽ nhảy chân sáo. “Như thể chúng ta đang ở một đám cưới thực sự vậy!”
Sarah khẽ mỉm cười. Hồi mới bắt đầu công việc này, cô cũng từng dựng các quầy hàng ở các hội chợ đám cưới, nhưng bấy lâu nay cô kiếm được khách hàng là nhờ tin tức truyền miệng và trang web của cô. Đó quả là một sự nhẹ nhõm. Số lượng cô dâu cần đến các dịch vụ của cô ở các hội chợ như thế này ít đến nỗi không đáng để cô phải cất công nói ra rả trong cả một ngày dài.
Lily quanh quẩn trong khu vực đón tiếp một lúc, không biết bắt đầu từ đâu, sau đó cô kéo tay Sarah. “Đài phun sô cô la kìa! Tới đó thôi chị!”
Chỉ riêng ý nghĩ sô cô la lỏng ở chung trong một căn phòng với những chiếc váy cưới đã khiến trái tim Sarah run rẩy vì lo sợ, nhưng cô không nói năng gì khi đi theo Lily.
“Nhìn toàn bộ chỗ sô cô la đó kìa!” Lily hào hứng nói. “Tuyệt quá, phải không? Nó gợi em nhớ đến cái lần chúng ta đun chảy những quả trứng Phục sinh[] và ăn chúng bằng thìa.”
[] Thường được làm bằng sô cô la.
Sarah cười. “Em đã ăn nhiều đến phát ốm.”
“Đúng vậy!” Lily vui vẻ nhớ lại. “Ốm như một con chim hoàng yến!”
Cô nhân viên bán hàng có vẻ bối rối với hình ảnh so sánh này trong một thoáng, sau đó cô ta đưa cho hai chị em dâu tây để nhúng thử vào chỗ sô cô la. “Mời nếm thử,” cô ta nói.
“Ôi, Sarah, ngon quá! Em phải mua thứ này mới được!”
“Nó sẽ thích hợp hơn với bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân,” Sarah nói. “Là một cô dâu, em không nên tới gần nó, sẽ thật khủng khiếp nếu nó dây vào váy em.”
“Đúng vậy,” Lily nói, nhúng thêm một quả dâu tây nữa vào sô cô la. “Và mẹ Dirk sẽ không đồng ý.”
Cuối cùng Sarah cũng có thể dẫn em gái đi khỏi đó, nhưng chỉ sau khi cô ấy đã nếm thử đủ loại quả, kẹo và bánh quy, nhúng trong sô cô la.
“Sô cô la ngon thật,” Lily vui vẻ nói trong khi họ vẫn đang ở trong tầm nghe. “Em cứ tưởng nó giống như loại sô cô la mà họ bán ở các cửa hàng tình dục.”
Sarah định hỏi làm thế nào mà Lily biết được những điều đó nhưng rồi quyết định rằng cô không nên tìm hiểu thì tốt hơn. “Chà, cô gái bán hàng đó nói nó chỉ là loại sô cô la bình thường thôi mà.”
Họ tỉnh bơ đi ngang qua những viên đá được tô vẽ để thay thế cho những cái thiếp ghi chỗ ngồi, một người chơi đàn hạc (mặc dù Sarah bị tiếng đàn thu hút), những quả bóng bay, vài thợ trang trí hoa và một quầy móng tay giả, chỉ thi thoảng dừng lại để lấy những tờ rơi và danh thiếp. Nhưng khi Lily trông thấy một cái giá treo đầy váy cưới, cô lập tức thoát khỏi cái siết tay chặt như gọng kìm của Sarah và lao tới chỗ chúng.
“Đây chẳng phải là những chiếc váy đẹp nhất mà chị từng thấy trong đời sao?” Lily hỏi, khi Sarah đuổi kịp cô.
Sarah, người đã trông thấy nhiều váy cưới hơn Lily nhiều, nói. “Ừm.”
“Nếu quý khách muốn thử bất kỳ chiếc váy nào,” nhân viên bán hàng tươi cười nói, “hãy để tôi giúp quý khách.”
“Ồ vâng, làm ơn!” Lily hào hứng nói. “Tôi có thể thử cái kia không? Tôi mặc cỡ mười.”
Sarah đằng hắng. “Có thể em sẽ nghĩ giọng điệu chị giống hệt người mẹ thân yêu đã mất của chúng ta, nhưng chị nghĩ em nên đi rửa tay.”
Lily nhìn tay mình, “Ôi Chúa ơi! Xin lỗi nhé! Tay tôi dính đầy sô cô la! Tôi sẽ quay lại ngay!”
Lily có nhiều kỹ năng, một trong số đó là cô có thể tìm thấy nhà vệ sinh nữ ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà không cần phải hỏi. Như thể cô ngửi thấy mùi nước rửa tay và máy sấy tay, và lần ra chúng, như một con ong ngửi thấy tổ của nó.
Trong lúc Lily đi vào nhà vệ sinh, Sarah ngồi xuống một chiếc sofa nhỏ, để đôi chân vẫn còn hơi đau sau đám cưới của Ashlyn được nghỉ ngơi. Cô không muốn chuyện trò gì với cô nhân viên bán hàng bởi vì cô biết Lily sẽ không mua gì cả, cho dù cô ấy có muốn nhiều thế nào.
Vài phút sau, Lily nhảy chân sáo quay trở lại, người thoang thoảng hương thơm. “Một người bán nước hoa đã mời em dùng thử,” cô giải thích. “Em không thể cưỡng lại được. Nào, những cái váy. Tôi có thể thử chiếc kia không?”
“Tuyệt vời,” cô nhân viên bán hàng nói, đưa nó cho cô. “Chiếc váy này chỉ hợp với những cô dâu mảnh mai. Cứ gọi tôi khi cô cần giúp cài khuy. À, có cả một cái phéc mơ tuya bên sườn nữa.”
Sarah vẫn ngồi yên trong khi Lily vào phòng thay đồ, nhét thân hình cỡ mười hoàn hảo nhưng đang mang bầu vào một cái váy quá bó sát, đến nỗi nếu bạn ăn một cái bánh nướng thì nó cũng sẽ lộ ra, huống hồ là một cái bụng bầu năm tháng.
Làm thế nào mà, Sarah tự hỏi, một phụ nữ với quá khứ đau buồn như cô lại có thể trở thành một nhà tổ chức đám cưới khi cô vẫn còn quá hoài nghi về hôn nhân? Cô chẳng mấy khi có thời gian để tự hỏi mình câu hỏi khá quan trọng này, nhưng trong lúc hai mươi cái khuy ngọc trai đang được gài lên trên cái eo lưng thon nhỏ của em gái cô, với sự trợ giúp của ít nhất hai người phụ nữ khác, cô cảm thấy đây có vẻ là một dịp thích hợp.
Chính tâm trạng vỡ mộng của cô đã tạo nên thái độ của cô đối với hôn nhân, điều đó là quá rõ ràng.
Nhưng tại sao lại khuyến khích những người phụ nữ khác gắn bó với những người đàn ông mà có lẽ sẽ không muốn ràng buộc với họ? Điều này thực sự bắt nguồn từ cái công việc phục vụ bàn mà cô làm thêm trong kỳ nghỉ cho một người bạn của mẹ cô. Cô chỉ có nhiệm vụ bê những khay đồ ăn, nhưng sự thiếu tổ chức trong bếp đã làm cô phát điên. Có một cái máy rửa bát công nghiệp, nhưng không một ai sẵn sàng tìm hiểu cách hoạt động của nó ngoại trừ cô. Sau đó cô đã phải sắp xếp một hệ thống đưa đĩa vào và lấy đĩa ra. Tính nết hách dịch của cô xuất hiện từ đó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô kiếm được việc trong ngành quan hệ công chúng và tổ chức sự kiện và sự việc này lại dẫn tới một sự việc khác. Cô phát hiện mình có năng khiếu tổ chức các đám cưới và, trớ trêu thay, việc tạo nên ngày đặc biệt cho những người khác khiến cô xao lãng nỗi đau khổ của chính mình cho đến khi nó chỉ còn là một ký ức xấu - mặc dù rõ ràng nó đã để lại một vết sẹo khó lành cho cô trong suốt cuộc đời, khiến cô không dám yêu lại lần nữa. Cô quyết định, khi cho in tập danh thiếp đầu tiên, rằng mặc dù cô không thể làm gì để giúp các cặp đôi “hạnh phúc trọn đời”, nhưng cô có thể tạo ra một ngày trong mơ cho mọi cô dâu. Chẳng bao lâu sau, cô nhận ra rằng việc tạo ra những giấc mơ khó khăn hơn người ta nghĩ nhiều, nhưng nó vẫn là mục đích của cô, và khi nó diễn ra một cách hoàn hảo, cô thấy vô cùng thỏa mãn. Bây giờ cô chỉ hy vọng cô có thể giúp giấc mơ của em gái cô đạt đến sự tuyệt mỹ.
Khi Lily cuối cùng cũng bước ra, lập tức có một tràng pháo tay vang lên từ những người bán hàng và vài cô dâu tương lai khác. Trông Lily thật lộng lẫy, không ai có thể phủ nhận điều đó.
“Ồ!” Cô nhân viên bán hàng nói. “Tôi đã suýt bật khóc. Cô đẹp quá!”
“Thế nào, Sarah?” Lily hỏi. “Chiếc váy này chẳng phải được dành riêng cho em sao?”
Sarah nuốt khan. Lily trông thật xinh đẹp nhưng con người thực tế trong Sarah đã chen lên trước. Cô cắn môi và vận dụng tất cả sự khéo léo vốn có. “Ờ,” cô thận trọng nói. “Nếu em đợi đến sang năm mới kết hôn thì em có thể mặc cái váy đó. Trông nó sẽ rất đẹp.”
“Tại sao bây giờ nó lại không đẹp?” Lily hỏi, khẽ cau mày khi cô xoay người trước gương. “Có lẽ vì đôi giày.” Cô giơ một bàn chân trần lên, ngọ nguậy, “Em cần một đôi giày cao gót.”
“Không phải thế,” Sarah nói nhanh. “Dĩ nhiên bây giờ nó cũng rất tuyệt vời, nhưng...” Cô ngừng lại, không muốn công bố tình trạng của em gái mình với cả thế giới. “Sang năm trông nó có thể càng tuyệt vời hơn nữa, thế thôi.”
Lily hiểu ra vấn đề. “Ồ! Ý chị là vì em đang mang thai, em không nên mặc kiểu váy này?”
Sarah bắt gặp ánh mắt của cô nhân viên bán hàng, người đang cười khúc khích, “Ờ, chị không định nói thế, nhưng ý chị là vậy đấy.”
“Đứa bé còn nhỏ xíu mà! Chỉ vài centimet thôi!” Lily phản đối.
“Nhưng trừ phi cô kết hôn vào ngày mai, nếu không thì cô sẽ không thể mặc vừa thứ gì ôm sát người như thế này,” cô nhân viên bán hàng xen vào. “Một chiếc váy có thắt lưng cao sẽ hợp với cô hơn.”
“Nhưng tôi luôn có một vòng eo thon nhỏ! Tôi muốn khoe nó!” Lily lại phản đối.
“Ồ, em có thể khoe nó,” Sarah nói, “nhưng em phải sinh con trước đã!” Cô không nói rằng vòng eo của em gái cô có thể không còn nhỏ gọn như thế sau khi sinh con bởi vì (a) điều đó thật tàn nhẫn và (b) em gái cô là kiểu phụ nữ chắc chắn lấy lại được vóc dáng cũ ngay sau khi sinh con. Nghe thật điên rồ, nhưng đó là sự thật.
Lily lắc đầu. “Không thể nào. Em nên cởi cái váy này ra thôi. Em quá đỗi thất vọng!” Cô cau có với Sarah như thể việc cô mang thai phần nào là lỗi của chị cô. Cô đùng đùng quay lại phòng thay đồ, vừa đi vừa dò dẫm cởi những cái khuy.
Một lát sau, khi Lily bước ra, cô đã phần nào tươi tỉnh trở lại, đặc biệt là khi Sarah nói, “Thật ra, có rất nhiều kiểu váy tuyệt vời khác không chỉ che giấu được cái bụng bầu của em, mà còn trông rất lộng lẫy nữa.”
Trong lòng Sarah không chắc chắn về điều này như lời cô nói, nhưng chẳng việc gì phải dập tắt niềm vui của Lily. Sau cái đám cưới ảm đạm đầu tiên, khi Lily mặc quần jean và cài những bông hoa dại lên tóc và nó đã diễn ra cực kỳ tồi tệ, cô ấy được quyền biến những giấc mơ của mình trở thành sự thật. Và không ai vui mừng hơn Sarah khi Lily giới thiệu Dirk với cô.
“Chị em mình đi uống thêm sâm banh đi,” Lily nói, tươi cười. “Em khát quá!”
“Em không nên uống rượu, em đang mang thai đấy,” Sarah nói, nhưng chỉ mình cô nghe thấy.
Họ cùng ăn trưa trong cái nhà kính trồng cây hẳn đã được xây thêm vào lâu đài từ rất lâu trước khi ai đó cố gắng ngăn chặn việc xây dựng những phần phụ không đúng với niên đại, và Lily lấy ra một cuốn sách.
“Chị xem này, chỗ này nói với chúng ta khi nào thì phải làm việc gì. Nó là một thời gian biểu.”
Sarah nhấm nháp một chiếc sandwich kẹp dưa chuột, “Chị thừa biết mấy chuyện đó. Đó là công việc của chị mà.”
Lily chẳng để tâm. “Em nghĩ em đã chuẩn bị mọi thứ khá sớm. Suy cho cùng, bọn em đã có địa điểm tổ chức.”
“Đó là một cái nhà thờ, Lily ạ, chị nghĩ em nên gọi nó như thế.”
“Và mẹ Dirk muốn dựng một cái lều rạp trong vườn cho bữa tiệc chiêu đãi. Em muốn tổ chức ở một khách sạn hơn…” Cô ngẩng lên nhìn chị gái, Sarah lắc lắc đầu. “Thôi được, em sẽ đồng ý việc dựng rạp. Trong phim Bốn đám cưới và một đám ma có cái lều rạp nào không nhỉ?”
“Chị chắc chắn là có.” Vì rất hay nghe nhắc đến bộ phim này, Sarah nhận ra có lẽ cô nên xem nó, nhưng vì nam chính của bộ phim là Hugh Grant quá giống người yêu cũ của cô, nên cô đã luôn tránh những bộ phim có anh ta đóng.
“Ồ, trong này cũng nói đến ngân sách. Chị nghĩ em nên chi bao nhiêu tiền cho chiếc váy?”
“Còn tùy. Em vẫn chưa nói cho chị biết tổng ngân sách của em là bao nhiêu. Em sẽ không thể chi một nghìn bảng cho cái váy nếu đó là tất cả số tiền em có cho đám cưới.”
“Ừm.” Đến lượt Lily trở nên trầm ngâm. “Thật ra, em nghĩ tụi em chỉ có chừng đấy tiền thôi. Em nên hỏi Dirk.”
“Em nhất định phải hỏi Dirk. Nhưng đừng lo lắng quá. Như chị đã nói, chị chắc chắn bố sẽ đóng góp một chút. Và chị sẽ làm tất cả những gì có thể để tiết kiệm chi phí.”
“Pháo hoa!” Lily reo lên. “Chúng có trong danh sách!”
“Không có nghĩa là em phải có chúng. Nhìn xem, đọc cho kỹ vào. Nó cũng nhắc đến đài phun sô cô la, và chúng ta đã quyết định rằng em có thể có nó ở bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân. Mọi người có thể cùng quyên tiền mua nó vì vậy em sẽ không tốn nhiều tiền.”
“Chiêu đãi viên cho trẻ em,” Lily suy ngẫm. “Có vẻ là một ý tưởng hay. Em không quen ai có con nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ có một, hai đứa.”
“Nếu chỉ có một, hai đứa, em sẽ không cần một chiêu đãi viên. Em phải ‘liệu vải mà cắt áo choàng’,” Sarah nhẹ nhàng nói.
“Áo choàng à? Em có cần nó không nhỉ? Trong danh sách không thấy nhắc đến nó.”
“Ôi, Lily! Đó chỉ là một thành ngữ thôi!”
Lily ném miếng bánh vol-au-vent[] xuống, “Ôi. Bây giờ em thực sự muốn có một cái.”
[] Loại bánh nhỏ, có hình hơi tròn ruột rỗng, trong nhồi thịt, nấm, rau...
Sarah thở dài và rút quyển sách khỏi tay em gái. “Em không cần cái danh sách ngớ ngẩn này! Chị có thể nói cho em biết mọi điều em cần, và nếu em muốn một cái áo choàng, em có thể có nó. Nhưng trời sẽ không quá lạnh vào tháng Tám - chúng ta hy vọng như vậy. Chúng ta sẽ cần tiết kiệm tiền mỗi khi có thể.”
Lily xịu xuống như một con búp bê bị xì hơi. “Ôi Chúa ơi, sao mà khó thế! Em muốn một đám cưới đẹp như trong cổ tích nhưng không thể vì bọn em không có đủ tiền.”
“Em có thể có một đám cưới đẹp như trong cổ tích, chỉ cần em thận trọng, và khôn ngoan trong chuyện chi tiêu. Chị đã tổ chức một, hai đám cưới với số tiền ít ỏi và chúng đã diễn ra rất thành công. Tất cả những gì chúng ta cần là em trông thật xinh đẹp, và dĩ nhiên là em sẽ như vậy rồi, ngay cả khi em mặc một cái túi bóng - không, không phải là chị khuyên em làm thế đâu - và Dirk trông thật điển trai. Và hai đứa là một cặp đẹp đôi, chắc chắn hai đứa sẽ có một đám cưới ấn tượng.”
Mặc dù Sarah nói những lời này để động viên Lily là chính, nhưng cô cũng thực lòng có ý nghĩ như vậy. “Chị chắc chắn em sẽ có một đứa con xinh đẹp.”
“Và thi thoảng chị sẽ chăm nó chứ? Em không thể chịu nổi cái ý nghĩ không bao giờ được đi chơi nữa.”
“Dĩ nhiên. Chị sẽ yêu thương nó. Chị sẽ làm hư nó mất.”
“Có nghĩa là chị sẽ mua cho nó một cái xe nôi hay những thứ tương tự như thế chứ? Vậy thì bọn em có thể chi nhiều hơn một chút cho đám cưới.”
“Lily, em hãy đến nói chuyện với bố đi. Ngày xưa cha mẹ cô dâu phải chi trả cho mọi thứ. Mặc dù bố không có nhiều tiền nhưng chị chắc chắn bố có một khoản tiết kiệm để dùng cho dịp này. Suy cho cùng, bố không phải bỏ ra đồng nào cho đám cưới lần trước của em.”
“Vâng,” Lily nói.
“Và dĩ nhiên, chị cũng sẽ đóng góp. Em không cần có những bông hoa ngoại nhập, cá hồi hun khói, hay sâm banh vô tận. Chị sẽ đề ra một danh sách thích hợp và chúng ta có thể bàn bạc về nó. Chúng ta sẽ tạo ra một đám cưới tuyệt vời, nên em đừng lo.”
Lily mỉm cười hạnh phúc. “Vâng, em sẽ không lo lắng nữa.”
Một lát sau, Sarah nhận ra rằng khuyên Lily đừng lo lắng đồng nghĩa với việc chính cô sẽ phải lo lắng. Nhưng đó chính là nhiệm vụ của cô - luôn là như vậy.
“Chúng ta đi xem các chương trình dành cho tuần trăng mật đi?” Lily gợi ý.
“Vào thời điểm đó trong năm thì em sẽ phải chọn châu Âu - tất cả những địa điểm khác đều có bão nhiệt đới vào tháng Tám. Đó cũng là một cách để tiết kiệm tiền.”
Khi Sarah thả Lily xuống nhà ga ở Finchcombe, vừa kịp lúc cho chuyến tàu duy nhất đưa cô ấy về vào một ngày Chủ nhật, cô lái xe về nhà, cân nhắc chuyện làm một nhà tổ chức đám ma. Cô đang chán ngấy những đám cưới. Cô không bao giờ muốn thấy một mảnh vải tuyn, một bó hoa, một mẩu hoa giấy, hoặc một ly sâm banh có những hình chạm khắc bằng tay nào nữa. Không, cô thầm nhủ, thứ cô muốn bây giờ là một nghề trái ngược hẳn. Cô nhận ra cô sẽ phải nói chuyện với bố về một khoản đóng góp cho đám cưới của Lily nhưng điều đó sẽ chẳng khó khăn gì. Mặc dù cô sẽ phải giúp đỡ Lily rất nhiều về việc liên hệ với các nhà cung cấp và cách tiết kiệm chi phí, nhưng nếu may mắn cô sẽ không phải trực tiếp tổ chức nó.
Tối hôm đó, cô gột rửa tất cả những nỗi lo lắng của một ngày dài mệt mỏi. Nước từ vòi sen xả xuống đầu và cơ thể khiến cô cảm thấy khoan khoái. Mỗi lần dùng nó cô lại thầm cảm ơn cái công việc đã giúp cô có thể lắp đặt nó. Có lẽ rốt cuộc cô thực sự thích các đám cưới, và những người làm dịch vụ tang lễ (cô nghĩ khi cô bơm dầu gội vào lòng bàn tay) đôi khi phải làm việc vào những giờ giấc rất bất thường.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ cảm giác thư giãn dưới nước của cô. Cô đóng vòi sen và tìm một chiếc khăn tắm, phần nào hy vọng máy trả lời tự động sẽ kích hoạt. Các buổi tối Chủ nhật chẳng phải là khoảng thời gian bất khả xâm phạm sao?
Máy trả lời tự động rõ ràng cũng cảm thấy như vậy và không chịu làm việc. Cô tới chỗ điện thoại, tóm chặt khăn tắm, hy vọng đó là Lily hay ai đó không liên quan đến công việc.
“Xin chào,” một giọng phụ nữ cất lên. “Cô Sarah Stratford phải không? Cô là nhà tổ chức đám cưới?”
Ồ. Nhất định là công việc rồi. Cô kéo khăn tắm lên, tự hỏi tại sao lại có người từng mong muốn một cái điện thoại truyền hình cơ chứ. “Vâng.” Cô có muốn thừa nhận điều đó không? Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.
“Tôi là Mandy Joseph, trợ lý của Carrie Condy.”
Sarah thầm rà soát những cái tên mà cô nên biết trong đầu. Mandy Joseph nhắc đến cái tên ấy như thể Sarah biết nó. “Ồ,” Sarah đáp, câu giờ.
“Chắc là cô đã đọc được tin cô ấy vừa đính hôn?”
“Ồ vâng! Vâng.” Giờ thì Sarah nói với vẻ tự tin hơn. Dĩ nhiên, đó là cô diễn viên người Mỹ. Sarah đã đọc tin Carrie Condy đính hôn với một nam diễn viên trẻ cũng đẹp và triển vọng như cô ấy. “Ồ!” Cô lại thốt lên lần nữa, lần này với cảm xúc thực sự.
“Ờ, cô ấy nghe danh cô qua một người bạn, và muốn cô tổ chức lễ cưới cho cô ấy.”
“Ồ!” Sarah thốt lên lần thứ ba. “Tuyệt quá! Ai đã nhắc đến tôi với cô ấy vậy?” Người nào trong số các khách hàng của cô có thể quen biết Carrie Condy nhỉ? Cô gấp gáp tự hỏi.
“Một người có mặt trong đám cưới mà cô tổ chức hôm thứ Bảy.”
“Ồ. Chà, đó là một đám cưới thành công mỹ mãn.” Cái ngân sách mà một ngôi sao trẻ từng được đề cử giải Oscar có thể có bay lơ lửng quanh đầu Sarah như một quả bong bóng màu hồng vui vẻ. Cô chợt thấy hài lòng với các đám cưới - cô yêu các đám cưới!
“Vì vậy chúng tôi đã nghe tên cô. Cô có rảnh không?”
“Ồ, chắc chắn là có. Các chị dự tính tổ chức vào lúc nào vậy? Để có được địa điểm tốt nhất, chúng ta cần đặt chỗ sớm.”
“Tháng Tám.”
“Tốt lắm, nhưng vào năm sau à? Hay năm sau nữa?”
“Năm nay. Tháng Tám năm nay. Carrie muốn kết hôn càng sớm càng tốt.”