Mr Đà Điểu Của Tôi

chương 36: anh không phải người khác thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bàng Sảnh căng ô đưa Cố Minh Tịch về nhà mình.

Lúc đi vào khu tập thể kim khí, ông Tăng nhìn thấy hai đứa trẻ liền nhiệt tình hỏi thăm: “Minh Tịch đến nhà Mập chúc Tết đấy à?”

Cố Minh Tịch cúi gằm mặt còn Bàng Sảnh thì mỉm cười nói với ông Tăng: “Vâng, Minh Tịch đến nhà cháu ăn tối, ông Tăng ạ.”

Lúc lên cầu thang, Cố Minh Tịch đang đi thì đột ngột dừng lại.

Cậu ngước lên nhìn cô đang đi đằng trước, khẽ nói: “Đang Tết nhất mà tự nhiên anh lại đến nhà em thế này hình như không hay lắm thì phải.”

“Có gì không hay chứ!” Bàng Sảnh chạy xuống, chống hai tay vào lưng Cố Minh Tịch đẩy cậu lên trên, “Anh còn khách sáo gì với bố mẹ em nữa! Mau lên nào, quần áo anh ướt hết rồi kìa!”

Nhìn thấy Cố Minh Tịch xuất hiện trước cửa nhà mình một cách đường đột như vậy, quả thực Kim Ái Hoa và Bàng Thủy Sinh không khỏi ngạc nhiên nhưng họ nhanh chóng bình thường trở lại. Bàng Thủy Sinh đưa Cố Minh Tịch vào phòng thay quần áo ướt, Kim Ái Hoa thì vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai đứa trẻ.

“Minh Tịch làm sao thế?” Chị hỏi con gái, “Sao lại đeo một cái ba lô to oành đến nhà mình? Chẳng phải trưa nay con vừa tới nhà nó chơi sao?”

Bàng Sảnh cầm một cái đùi gà rán trên tay, ngập ngừng nói: “Bố anh ấy đi công tác đột xuất, còn mẹ… hình như là ở quê có việc nên về nhà ngoại rồi.”

“Tại sao Cố Minh Tịch lại không đi cùng?”

Bàng Sảnh mở to mắt nói dối: “Vé máy bay đắt quá mà mẹ.”

Không ngờ Kim Ái Hoa lại tin, hỏi tiếp: “Vậy sao Minh Tịch không đến nhà ông bà nội?”

“Mẹ, đâu phải mẹ không biết xưa nay ông bà nội Minh Tịch nào có thích anh ấy, anh ấy không muốn tới đó đâu.”

Kim Ái Hoa chau mày hỏi: “Con bảo nó đến nhà mình phải không?”

Sau một thoáng phân vân, Bàng Sảnh khẽ gật đầu: “Cũng chỉ ở hai, ba ngày thôi mà. Mẹ, Cố Minh Tịch không còn chỗ nào để đi cả, mẹ đừng khó khăn với anh ấy nhé.”

Kim Ái Hoa chống nạnh trợn mắt: “Mẹ khó khăn với nó bao giờ?”

Trong phòng Bàng Thủy Sinh đang giúp Cố Minh Tịch cởi lần lượt từng chiếc quần áo bị ướt, anh nhận ra cậu bé này ướt sũng từ trong ra ngoài, người lạnh như băng. Bàng Thủy Sinh lấy khăn mặt giúp cậu lau khô người và tóc, sau đó tìm trong tủ quần áo của mình, lấy một hộp quần lót mới, nói: “Đây là kiểu quần nhỏ tứ giác của ông già, cháu lấy mặc tạm nhé.”

Để cơ thể khiếm khuyết trần trụi trước mặt Bàng Thủy Sinh, lại còn thay quần lót với sự giúp đỡ của anh khiến Cố Minh Tịch thực sự thấy rất xấu hổ nhưng lúc này cậu không thể nằng nặc đòi tự mặc được nữa. Sau đó Bàng Thủy Sinh mặc áo ngủ dày và quần ngủ của mình vào cho Cố Minh Tịch. Anh lùn hơn Cố Minh Tịch, nên Cố Minh Tịch mặc quần của Bàng Thủy Sinh có vẻ hơi bị ngắn. Anh nói: “Mai chú sẽ đi mua cho cháu mấy bộ đồ mới.”

Cố Minh Tịch cười đáp: “Không cần đâu chú ạ, cháu làm việc bằng chân nên mặc quần dài quá lại không tiện.”

Hai người đi ra phòng khách thì Bàng Sảnh đang giúp Kim Ái Hoa bưng thức ăn lên bàn. Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa đã ăn tối, anh liền vỗ vai Cố Minh Tịch, nói: “Cháu và Sảnh Sảnh ăn với nhau nhé, cô chú ra ngoài xem ti vi đây. Hai đứa cứ bình tĩnh mà ăn, ăn nhiều vào.”

“Chú.” Cố Minh Tịch rất ngại, “Cháu xin lỗi vì đã làm phiền cô chú.”

“Thằng bé ngốc này lại còn khách sáo với chú nữa, cứ tự nhiên như ở nhà, biết chưa hả?” Bàng Thủy Sinh xoa đầu Cố Minh Tịch rồi ấn vai cậu ngồi vào bàn ăn, sau đó quay sang nói với Bàng Sảnh: “Sảnh Sảnh, xới cơm lấy đũa cho Minh Tịch đi con.”

Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa vào phòng và không quên đóng cửa lại, lúc này trong phòng khách chỉ còn Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh.

Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đã vô số lần ăn cơm cùng nhau, chiều cao bàn ăn nhà cô cũng như các loại bàn ăn bình thường nhưng Cố Minh Tịch vẫn có thể miễn cưỡng ăn được bằng chân. Bàng Sảnh chu đáo gắp thức ăn, múc canh cho cậu, cậu cúi thấp và từng miếng cơm vào miệng, rõ là rất đói. Ăn hết một bát, Bàng Sảnh bèn xới thêm cho cậu bát nữa, bấy giờ tốc độ ăn của Cố Minh Tịch mới chậm lại.

Bàng Sảnh gắp thịt bò xào vào bát cơm cho Cố Minh Tịch, cậu liền ngước lên nhìn cô, hỏi: “Em nói với bố mẹ em thế nào?”

Bàng Sảnh liền lặp lại những lời vừa nói với Kim Ái Hoa. Cố Minh Tịch gật đầu: “Ừ, cảm ơn em.”

“…” Bàng Sảnh khẽ hỏi: “Bố mẹ anh sao bây giờ lại như vậy?”

“Sáng nay ở nhà anh em đã nghe thấy hết phải không?” Cố Minh Tịch kẹp đũa bằng chân, từ tốn và cơm trong bát: “Trước đó bố mẹ anh cũng to tiếng nhưng không đến mức như hôm nay. Trước đây… mặc dù anh không nghe thấy nhưng anh biết bố anh có người phụ nữ khác ở ngoài.”

Bàng Sảnh mở to mắt: “Hả?”

“Ừ, mấy hôm trước mẹ anh còn hỏi nếu hai người ly hôn, anh muốn ở với ai?”

Thông tin này thực sự làm Bàng Sảnh quá chấn động. Dù sao trong mắt cô Cố Quốc Tường và Lý Hàm cũng là đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, lúc nào cũng hết mực tôn trọng nhau. Xưa nay cô chưa bao giờ tưởng tượng được là gia đình Cố Minh Tịch đã sắp tới bờ tan vỡ.

Cô hỏi: “Anh trả lời sao?”

“Lúc đó anh chưa rõ hai người đã nghiêm trọng đến mức nào nên anh bảo không biết, còn nói con không muốn bố mẹ ly hôn.” Đôi mắt Cố Minh Tịch cụp xuống, cặp lông mi dài và cong chậm rãi lay động, “Chắc chắn mẹ anh vẫn còn tình cảm với bố anh, còn bố anh… anh thấy… vẫn còn yêu mẹ. Chỉ là…”

Cậu nhún bả vai bên phải của mình, để Bàng Sảnh nhìn thấy tay áo trống không đang buông thõng: “Chỉ là anh không có tay, trong khi bố anh lại rất muốn có một đứa con khỏe mạnh.”

“Nhưng, nhưng mà…” Không hiểu sao Bàng Sảnh lại quýnh lên: “Anh giỏi vậy cơ mà, anh thi được điểm cao như thế, sau này chắc chắn có thể thi đỗ một trường đại học tốt, anh lại còn biết vẽ tranh, lại học giỏi tiếng Anh có thể làm phiên dịch viên!”

“Thì sao chứ?” Cố Minh Tịch cười khổ sở, “Lần trước bố anh xem thời sự nói về nhiều gia đình có con thi đỗ đại học đều mở tiệc cảm ơn các thầy cô giáo, tóm lại là đặt mấy bàn trong khách sạn để chúc mừng con mình đỗ đại học. Xem xong bố anh liền bảo với anh là nếu sau này anh có thi đỗ, bố anh cũng sẽ không tổ chức những bữa tiệc như thế.”

Bàng Sảnh há hốc mồm.

Cố Minh Tịch: “Bố anh còn bảo sau này anh lấy vợ, trừ khi có đeo tay giả, còn không thì bố anh sẽ không mời bạn bè của bố anh đến dự. Có lần bố anh say rượu thậm chí còn nói là bố anh cũng không muốn tham gia lễ cưới của anh bởi vì không muốn đối diện với những ánh mắt cùng những lời phê bình đủ kiểu của họ hàng nhà gái.”

Bàng Sảnh cắn hàm răng lại thật chặt, Cố Minh Tịch thở dài, nói: “Nhiều khi những lời đó của bố anh khiến anh thấy u mê. Bàng Bàng, có lúc anh nghĩ có phải mất đi hai tay làm anh kém hơn mọi người một bậc, làm người thân phải xấu hổ, phải mất mặt hay không? Đi ngoài đường bố anh lúc nào cũng đi cách anh rất xa, cứ như sợ người ngoài biết hai người là bố con vậy.”

“Không phải vậy đâu!” Bàng Sảnh thực sự nóng lòng đến không chịu nổi nữa, “Cố Minh Tịch anh không được nghĩ lung tung, anh xem, xưa nay mẹ anh có bao giờ nghĩ như vậy đâu, bố mẹ em cũng không nghĩ thế, cả em nữa! Em nói thật lòng, thật lòng, thật lòng đấy! Xưa nay, xưa nay, xưa nay em chưa bao giờ cho anh là một người khác thường cả!”

Mặt cô lộ rõ vẻ nôn nóng, dùng ba chữ “thật lòng”, ba chữ “xưa nay” để nhấn mạnh đã khiến Cố Minh Tịch bật cười thành công. Đôi mắt cậu trong veo, môi cong thành một đường cong tuyệt đẹp, hai chiếc răng khểnh thoắt ẩn thoắt hiện. Cậu cười nói: “Anh biết mà. Mau ăn cơm thôi, ăn xong anh còn phải làm bài tập Tết nữa!”

Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Bàng Sảnh trợn mắt: “Bài, bài tập Tết?”

“Ừ, anh có mang theo.” Cố Minh Tịch nghiêm túc nói: “Bắt đầu đi học là sẽ thi khảo sát luôn, em không muốn lại đội sổ nữa chứ?”

Bàng Sảnh sắp quỳ lạy cậu luôn: “Xì xì xì, năm mới không được trù ẻo em!”

Ăn xong Bàng Sảnh chủ động đi rửa bát, Bàng Thủy Sinh gọi Cố Minh Tịch đi tắm, nhân thể sắp xếp chỗ ngủ tối nay.

Mặc dù nhà Bàng Thủy Sinh có ba phòng nhưng một phòng nhiều năm không có người ở nên đã biến thành nhà kho chứa đầy dụng cụ làm việc của Bàng Thủy Sinh, thực sự không thể biến đó thành chỗ ngủ được. Với lại cả ba phòng đều không có sofa, Bàng Thủy Sinh liền bảo Cố Minh Tịch ngủ giường của Bàng Sảnh còn Bàng Sảnh thì nằm dưới nền nhà.

Bàng Sảnh còn chưa kịp nêu ý kiến, Cố Minh Tịch đã khăng khăng từ chối.

Cậu chỉ nói duy nhất một câu: “Bàng Sảnh là con gái, cháu là con trai, cháu sẽ ngủ dưới nền nhà.”

Bàng Thủy Sinh rơi vào tình thế khó xử, “Vậy cháu nằm dưới đất ở chỗ nào được đây? Nếu ở ngoài phòng khách thì sẽ vướng đường đi vệ sinh, nếu có người ngủ ở đây, người khác sẽ không đi vệ sinh được.”

Cố Minh Tịch biết đây là vấn đề thực tế nên cũng chưa có cách nào khác. Bàng Thủy Sinh đưa ra ý kiến Kim Ái Hoa và Bàng Sảnh ngủ với nhau còn anh sẽ ngủ cùng Cố Minh Tịch nhưng Bàng Sảnh không chịu, “Con không muốn! Mẹ ngáy to lắm!”

Sau một hồi bàn bạc, Bàng Sảnh thản nhiên nói: “Để Cố Minh Tịch nằm ở dưới nền trong phòng con, lần trước bọn con đi Thượng Hải cũng ở cùng phòng, không sao đâu.”

Bàng Thủy Sinh nhìn Kim Ái Hoa bằng ánh mắt dò xét. Mặc dù rất không hài lòng nhưng nghĩ đến tính tình Cố Minh Tịch, chị đành gật đầu chấp thuận.

Sau một hồi bận rộn, Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa trải giúp Cố Minh Tịch chăn dưới nền nhà trong phòng Bàng Sảnh, nệm là hai tấm chăn bông dày, chăn thì gồm một cái chăn bông và một tấm thảm lông. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai vợ chồng về phòng mình.

Trong lúc Cố Minh Tịch đi tắm thì Bàng Sảnh thu xếp lại ba lô cho cậu. Cô thực sự quá khâm phục cậu, Cố Minh Tịch gói kỹ bài tập Tết vào túi ni lông nên hoàn toàn không bị nước mưa làm ướt sách vở, tuy nhiên toàn bộ quần áo cậu mang tới đã bị ướt sũng.

“Đồ ngốc!” Bàng Sảnh bỏ từng chiếc quần áo ướt vào chậu rửa mặt rồi bưng tới cạnh máy giặt, định bụng sáng mai nhờ mẹ nhân thể giặt luôn. Đúng lúc này, cô nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ nhà vệ sinh.

Bàng Sảnh đi qua xem thì thấy cửa phòng vệ sinh mở toang, Cố Minh Tịch đã tắm xong, vẫn mặc áo ngủ của Bàng Thủy Sinh, dùng chân trái làm trụ, chân phải thì giơ lên cao giặt quần áo trong bồn rửa mặt, chấm xà phòng bằng ngón chân, Cố Minh Tịch đang vò xà phòng chỗ quần áo ướt mình vừa thay ra.

Bên chân trái cậu có hai cái chậu, một cái chứa áo phao, áo len và quần mặc ngoài, chậu còn lại là áo quần mặc bên trong. Trong bồn rửa mặt hiện có một đôi tất và một chiếc quần lót, cậu đang cố gắng vò xà phòng nhưng vì xà phòng vừa nhiều vừa trơn nên cậu không kẹp được bằng ngón chân, cứ liên tục rơi xuống bồn rửa.

Cơ thể cậu lắc lư không ngừng làm hai tay áo cũng liên tục chuyển động. Quay lại thấy Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch mỉm cười xấu hổ, nói: “Em tới đúng lúc lắm, Bàng Bàng, lấy giúp anh cái ghế đến đây được không, anh ngồi giặt quần áo trong chậu dễ hơn.”

Bàng Sảnh nói: “Anh đừng giặt nữa, sáng mai mẹ em sẽ nhét hết quần áo vào máy.”

Cố Minh Tịch nói: “Anh sẽ không giặt áo khoác vì không giặt được nhưng đồ lót anh muốn tự giặt… Máy giặt không sạch.”

Bàng Sảnh nhìn cậu rồi đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã chín giờ hơn rồi.

“Anh giặt xong rồi đi làm bài tập? Đừng đùa.” Bàng Sảnh xắn tay áo: “Chỉ có một bộ quần áo với một đôi tất và một cái quần lót thôi đúng không? Haiz, anh xê ra, xê ra, để đó em giặt cho.”

Cố Minh Tịch sao có thể đồng ý: “Không cần đâu, em lấy giúp anh cái ghế đến đây là được, anh tự giặt được mà.”

“Anh phiền ghê đó!” Bàng Sảnh kéo khăn xuống lau khô chân phải cho cậu rồi kéo chân cậu xuống đất một cách thô bạo, suýt chút nữa Cố Minh Tịch không đứng vững, chân trái lùi lại hai bước, bất mãn kêu lên: “Bàng Sảnh!”

“Đây là nhà em, em nói phải nghe!” Bàng Sảnh đẩy Cố Minh Tịch ra khỏi nhà vệ sinh, “Anh vào phòng em trước đi, em giặt xong sẽ vào sau, anh nói làm em sợ chết khiếp, em còn một đống bài chưa làm kìa!”

Cố Minh Tịch đứng im không động đậy.

Bàng Sảnh quay lại lườm cậu: “Anh có đi không? Không đi hả? Có tin em gọi mẹ em tới giặt quần lót cho anh không?”

Cố Minh Tịch quay người đi luôn.

Truyện Chữ Hay