.
Tôi và Mr. Bu ở bên nhau tới năm thứ sáu, trong mắt mọi người, sự nghiệp của anh đạt được rất nhiều thành tựu, còn tôi vẫn cứ ngô nghê như sinh viên mới ra trường. Mẹ tôi lúc nào cũng rung chuông cảnh báo, nói rằng khoảng cách giữa hai chúng tôi càng ngày càng lớn, thế nào cũng có ngày bước vào những bất cập của đời sống hôn nhân.
Thực ra tôi cũng rất phiền não. Sự phiền não ấy được thể hiện ngay trong những chuyến du lịch.
Ví như lần đầu tiên tới châu Phi, tôi mới đến thăm nơi mà Sanmao vã José María Quero Y Ruíz từng phô diễn tình cảm. Thời gian đó Mr Bu bận đàm phán chuyện tăng vốn đầu tư và thay đổi quyền lợi của các cổ đông với các nhà đầu tư, nhưng vẫn cố sắp xếp thời gian đi với tôi. Có điều anh cứ lo làm việc suốt, cho dù là lúc chúng tôi đang đứng trong gió ở thung lũng Great Rift hùng vĩ, ngắm nhìn "vết thương" lớn nhất của địa cầu, anh vẫn tập trung gõ bàn phím cạnh cạch,
Tâm trạng bức xúc của tôi cuối cùng cũng bộc phát, tôi mở cửa xe, giật lấy laptop của anh ném luôn vào Great Rift.
Anh ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được, trừng mắt với tôi, “Em điên à?”
Khi con người ta mất đi lý trí đúng là vô cùng ngang ngược. Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài chỉ thẳng vào anh, chỉ trích anh càng bận rộn lại càng không quan tâm đến tôi. Lời nói không suy nghĩ, không những gây tổn thương cho anh, mà cũng gây tổn thương cho chính bản thân tôi. Cô gái trong câu chuyện thường hay được nghe lúc nhỏ, vì quá tự ti nên đã để tóc mái dài che khuất đôi mắt mình, hình như đã hiện thân ở chính tôi rồi. Có lẽ cứ phải nói những lời tổn thương người khác như thế, con người mới tìm được cảm giác tồn tại của chính mình.
Lần này anh không buồn dỗ dành tôi nữa, ngày hôm sau anh liền bay về Nairobi, để lại tôi một mình cô đơn ngắm đàn voi châu Phi to lớn chậm chạp di chuyển.
.
Tôi lớn bằng này rồi nhưng vẫn không sao học được cách điều khiển cảm xúc của bản thân.
Sau khi quay trở về Bắc Kinh, toàn thân tôi mệt mỏi, nhuốm đầy phong trần. Mr Bu chủ động gợi ý cho tôi, Bắp Cải Trộn cùng Cô Nàng Kim Chi đến hồ nước mặn Chaka ở Thanh Hải để tâm sự giải khuây. Cuối cùng hai cô nàng lại mang theo máy ảnh cùng một va li quần áo tới để chụp ảnh.
Ánh sáng phản chiếu từ bầu trời quang đãng sauu cơn mưa ở hồ nước mặn là một gợi ý tuyệt vời cho các loại ống kính máy ảnh. Tôi liên tục chụp rất nhiều kiểu ảnh cho hai cô nàng.
Rất lâu sau, Bắp Cải Trộn mới thương tình nhắc nhở tôi, "Anh ấy đến rồi, anh ấy cứ chụp ảnh cậu từ nãy tới giờ."
Cô Nàng Kim Chi nói, “Cậu chụp phong cảnh, còn anh ấy chụp cậu.”
Tôi quay đầu lại, anh vẫn đang chĩa ống kính về phía tôi.
Mr. Bu đứng ở giữa hồ, mặt nước xanh như nền trời, bóng dáng anh trải dài trên mặt nước.
Sau khi về tới khách sạn, anh hỏi tôi, "Có thấy ông xã em lúc đó rất đẹp trai không?"
"Đúng là rất đẹp trai. Khi đó trông anh cứ như Jo In Sung trong phim Gió mùa đông năm ấy vậy."
"Anh phát hiện ra, anh đối với em đúng là tình yêu đích thực đấy."
"Có ý gì?"
"Nếu không phải là tình yêu đích thực, sao anh có thể chịu đựng em tới tận giờ phút này mà vẫn chưa ly hôn cơ chứ?"
.
Có một thời gian, trên mạng nổi lên phong trào chụp ảnh theo Hạnh Hoa Sơ Ảnh ở Tử Cấm Thành. Mr. Bu hỏi tôi có muốn tới Tử Cấm Thành chơi hay không.
Tôi đáp, “Em không muốn bị chen cho bẹp ruột đâu”.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, anh đã dựng tôi dậy, lái xe đến Tử Cấm Thành là vừa đúng bảy giờ. Chúng tôi là những người đầu tiên xếp hàng ở cửa soát vé. Anh đặt vé từ trước, nên đúng vào giờ khi bắt đầu soát vé, anh đã nắm tay tôi chạy vào trong. Chúng tôi điên cuồng chạy tới Võ Môn, điện Thái Hòa không một bóng người. Ánh nắng sớm chiếu rọi điện Kim Loan, tỏa sáng muôn dặm. Khoảnh khắc ấy uy nghiêm vô cùng, thần thánh vô cùng, đến nỗi tôi cũng cảm thấy thật xúc động, chỉ muốn quỳ lại trước điện Kim Loan.
Anh nói, “Anh đưa em tới ngắm phong cảnh đẹp đẽ tráng lệ như vậy, em lấy gì báo đáp cho anh”.
Tôi quay người lại, choàng hai tay lên, ôm lấy cổ anh.
Anh nói, “Đừng như vậy, sắp có một đoàn du khách định vào đến trong này rồi.”
.
Chẳng mấy khi tôi vào bếp nấu món cà ri tôm bằng nguyên liệu mua về từ Bangkok, kết quả, Mr.Bu bị tắc đường mãi không về được đến nhà.
Anh vừa về đến nhà đã thấy tôi đang xị mặt, bèn nới cà vạt, nói, “Em cho cà ri vào chảo đun nóng lại đi”.
Tôi trợn mắt với anh, “Thế anh đi mà rửa chảo”. Mr.Bu liền gật đầu.
Tôi lại nói, “Rửa bằng lưỡi”.
Anh nhíu mày nhìn tôi, vẫn gật đầu.
Sau khi ăn xong, tôi mang chiếc chảo dính đầy cà ri vàng óng ánh ra, chờ xem anh rửa thế nào.
Anh rất không màng đến hình tượng, thoải mái nhận nhiệm vụ, “May mà mọi ngày em cứ ép anh liếm sạch hộp sữa chua, nên bây giờ mới luyện được bản lĩnh này”.
.
Khẩu âm của người Hồ Nam chúng tôi rất nặng. Người lạ mà nghe tôi nói chuyện thế nào cũng sẽ bảo, “Sao nghe giọng cậu giống mấy người dẫn chương trình của đài quả xoài thế?”
Mr. Bu đôi khi cũng học theo tôi nói âm Hồ Nam, “Em làm quỷ gì?” (Em đang làm gì đấy?)
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh khi cố phát âm giống tôi, tôi cứ cười ngặt nghẽo. Sau này, mỗi khi tôi có gì không vui, anh lại dùng tiếng địa phương để chọc tôi.
“Em gái, em muốn sửa cái gì?” (Cô gái, vậy em muốn thế nào?)
Tôi cười muốn đứt cả ruột gan, như khi tưởng tượng khuôn mặt anh chính là Trương Nghệ Hưng vậy.
.
Mỗi lần Mr.Bu nói tiếng Pháp, tôi đều cảm thấy anh nói cứ như bị nghẹt mũi vậy.
Nhưng anh lại bảo, tiếng Pháp lãng mạnh là bởi vì có những âm mũi ấy.
Tôi rất ngốc, ngay cả âm đầu lưỡi cũng không học được, nhưng quyết không nhụt chí. Hôm đó đi ăn cùng với em họ, lúc nâng ly, đột nhiên tôi nổi hứng nói một câu tiếng Pháp, “Tchin – Tchin”, bởi vì vâu này phát âm gần giống như “Mời” trong tiếng Trung, nên tôi nhớ được.
Em họ cười nhạo tôi ra vẻ, đòi Mr.Bu phát âm chuẩn cho em ấy nghe.
Mr.Bu nói, “Chị em phát âm chuẩn rồi còn gì”, sau đó cũng học theo tôi nói “Tchin – Tchin”.
Một thời gian sau, tôi tới Paris mới nghe được anh phát âm câu này một cách chuẩn xác, khi đó mới biết mình phát âm lệch lạc đến nhường nào.
Tôi hỏi, “Sao em lại giấu dốt cho em?”
Anh đáp, “Bởi vì anh sợ anh mà phát âm chuẩn thì em họ em sẽ yêu anh mất.”