.
Tôi đứng trước gương để thử váy, Mr.Bu ngồi một bên xỏ xiên, “Váy ngắn mà em mặc trông như váy dài”.
Cân nặng có thể khắc phục, nhưng chiều cao thì chịu rồi, anh luôn lấy nó ra để khích bác tôi.
Lần nào cãi nhau anh cũng lôi nó ra để khiêu chiến.
Lúc mua xe, “Em có lái được xe không? Chân có đạp ga được không?”
Lúc đi xem ca nhạc, “Hay em ngồi lên vai anh đi, chứ anh sợ anh thì nhìn thấy mà em không nhìn thấy gì thì phí tiền mua vé lắm.”
Lúc đi đường, “Chân ngắn đi chậm ơi là chậm.”
Nhưng khi đứng trước bố mẹ tôi thì, “Thấp sao? Con lại thấy rất ổn mà, mùa đông giá lạnh, con có thể mở áo khoác ra để cô ấy chui vào lòng mình, mùa hạ con đứng đằng sau giúp cô ấy che chắn tia cực tím trong nắng.”
.
Tôi đi xem bộ phim điện ảnh Thanh xuân của ai không mơ hồ bởi vì Hứa Ngụy Châu hát ca khúc chủ đề của bộ phim đó.
Tuổi thanh xuân trong tác phẩm này vô cùng gò bó, áp lực nhưng lại thực tế. Nhân vật Cao Tường luôn muốn theo đuổi những điều mình đam mê nên quyết định rời khỏi trường học. Lâm Thiên Kiều khuyên cậu ấy nên quay lại, bạn học của Cao Tường đã nói, “Tương lai của cậu là sống cho người khác nhìn thấy, nhưng chúng tôi không cần điều đó.”
Đột nhiên tôi khóc.
Thật ra tuổi thanh xuân của chúng ta làm gì đến nỗi nổi loạn và bồng bột như thế. Lần nổi loạn hoành tráng nhất của tôi chính là tới Cổ Lãng Tự. Nhưng cũng nhờ lần đó mà tôi được gặp Mr.Bu. Khi mà tuổi thanh xuân sắp trôi qua, khi mà tôi đang dần dần trở thành kiểu người mà tôi vốn căm ghét nhất, anh đã giúp tôi tìm lại chính mình.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Mr. Bu đã nói, "Anh không dám hứa sẽ đảm bảo được cho em cuộc sống sung túc vô ưu suốt cuộc đời, nhưng anh có thể đảm bảo em sẽ không bị bó buộc trong bất cứ quan niệm hay tư tưởng nào, anh chỉ cần em sống cho chính bản thân mình trong suốt quãng đời còn lại".
Ca khúc của Hứa Ngụy Châu tên là Hướng về ánh mặt trời.
Tôi nghĩ, Mr. Bu chính là ánh mặt trời của tôi.
.
Sau khi rời khỏi công ty của Mr. Bu, tôi đi phỏng vấn mấy lần đều không đạt, vì thế phải ở nhà khoảng nửa năm.
Nửa năm đó, tôi ngẫm ra một điều, đúng là không sợ mệt gần chết, chỉ sợ nhàn đến phát điên. Tâm trạng tôi lúc ấy vô cùng tồi tệ. Đúng đợt đấy, sản phẩm mới của công ty Mr. Bu chuẩn bị được tung ra, anh thường xuyên phải làm việc thâu đêm. Có lần tôi và Mr. Bu cãi nhau, đột nhiên mặt anh trắng bệch, tức ngực khó thở.
Tin tức về những người làm IT đột tử do làm việc quá sức đầy rẫy trên mạng, nên khi đó tôi bị dọa cho sợ hết hồn, cũng may bác sĩ nói đó chỉ là do anh làm việc quá sức nên suy nhược, chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi.
Tôi nhìn Mr. Bu nằm trên sô pha cố nở nụ cười, không nói được câu nào nữa.
Anh nói, "Hai đêm rồi anh không được ngủ, chỉ cần ngủ giấc là sẽ khỏe lại. Em đừng có như thế. Không phải trước kia em từng nói, thích hình mẫu nam chính Lâm Thù cả ngày cứ ho khù khụ trong Lang Gia Bảng sao? Bây giờ anh cũng như thế, em lại không thích à?".
Tôi mỉm cười, gạt nước mắt, "Rõ ràng là em rất mong muốn được ngồi vào chiếc ghế của Tĩnh Vương Phi".
Tôi đi rót cho anh cốc nước, khi quay lại thì anh đã ngủ rồi.
Hàng mi rủ xuống khiến trái tim tôi rung động như lần gặp đầu tiên.
Bỗng nhiên tôi hiểu ra rằng, cuộc đời mình tươi đẹp bình yên như vậy là nhờ có người giúp tôi che chắn hết mọi phong ba bão táp.
.
Tôi đã từng thử nộp đơn xin đi làm ở rất nhiều công việc, nhưng đều không được tuyển vì không có kinh nghiệm.
‘Kinh nghiệm của em chỉ có thể làm fan girl thôi, làm sao bây giờ?’ Tôi hỏi Mr.Bu.
Anh nói: ‘Thế thì cứ làm một fan girl chuyên nghiệp đi.’
Tôi lườm Mr.Bu, ‘Anh có biết thế nào mới là một fan girl chuyên nghiệp không? Thực ra chính là làm thủy quân, hò hét, gào thét, khóc than, kiểu như thế?’
Anh cười, ‘Không ai thích hợp với những công việc đó hơn em.’
Tôi suy nghĩ giây lát, "Nhưng idol của em đều là sao lớn, không cần thủy quân. Những người cần thủy quân thì em lại không thích".
‘Thế thì thôi đi, anh cũng không muốn ngày ngày phải đi mua thứ đó cho em."
Thứ đó là mấy năm trước, sau khi tôi tham gia buổi giao lưu người hâm mộ của Kim Soo Hyun, Mr.Bu đứng đợi tôi ở ngoài cổng.
‘Há miệng’, Mr. Bu nhét một thứ gì đó vào trong miệng tôi.
Tôi nuốt xuống rồi mới hỏi anh, "Cái gì thế?
"Thuốc ho."
.
Nhờ làm fan girl, tôi thường xuyên theo dõi Weibo của các idol, đôi khi cũng sẽ ghi lại vài dòng status lưu lại những khoảnh khắc vui vẻ của tôi và Mr. Bu, từ đó lượng người theo dõi Weibo của tôi cứ tăng dần. Cuối cùng, nhờ có Weibo, tôi đã xin được việc làm ở công ty mà tôi yêu thích.
Tôi gọi điện cho mẹ, nói, "Mẹ cứ luôn nói muốn xin được việc thì học lực phải tốt, bây giờ ngoài học lực ra, còn phải biết truyền thông nữa.’
Tôi mất nửa tiếng để phổ biến cho mẹ tôi tầm quan trọng và bức thiết của mạng xã hội đối với cuộc sống hiện nay.
Sau khi cúp máy, tôi thấy Mr. Bu ngồi một bên cười khẩy, "Hồi trước không biết ai đã từng nói Mr. MOF không hề dùng mạng xã hội mới là nam thần đích thực?".
Tôi thật muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi.
.
Trên Weibo, các fan lập riêng cho tôi một nhóm chat, admin của nhóm là "Em Gái Fan Girl".
Cô ấy gọi Mr. Bu nhà tôi là "Oppa quốc dân".
Có một lần, tôi thấy cô ấy đăng một bài rất dài, nội dung như sau:
Các chị em trong nhóm luôn nói, mong muốn oppa sẽ xuất hiện trò chuyện vài câu, bởi vì oppa lúc nào cũng có vẻ rất thần bí, khiến chúng tôi có cảm giác tò mò. Ngày trước khi mới quen biết Qi Qi cũng có cảm giác như vậy, lúc nào cũng phải cẩn thận, cảm giác nói chuyện với các nam thần, nữ thần ấy, anh em có hiểu không?
Thế là tôi đã ôm theo tâm lý yếu đuối đi nhắn tin cho oppa, hỏi xem anh ấy có thể vào group nói đôi câu không.
Một phút sau, oppa vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, tôi bắt đầu chiến tranh nội tâm, vừa căng thẳng vừa hối hận. Năm phút sau, khi tôi đã tuyệt vọng thì không ngờ oppa lại phát phong bì trong group, phong bì có tên ‘Chúng tôi yêu Qi Qi".
Có phát phong bì thôi cũng phải phô diễn tình cảm, phong cách ra mắt này cũng khác người quá đi. Thế nhưng, trong lịch sử chat của tôi và oppa, oppa không hề hồi âm cho tôi dù chỉ môt biểu tượng cảm xúc. Các anh em hãy tự miêu tả tâm trạng của tôi khi đó ở trong đầu đi.
Oppa đã phát đến vài cái phong bì rồi, đột nhiên tôi thấy phát phong bì gì đó hình như có hơi lãng phí, thế là lại nhắn tin riêng cho oppa, đại khái là khuyên anh ấy không cần phải lãng phí như vậy, nói vài câu là được rồi.
Rất nhanh, oppa đã nói câu đầu tiên trong nhóm Chat, à không đúng, là đăng một cái ảnh động thì đúng hơn. Ngay lập tức, cả nhóm muốn bùng cháy, mọi người đều nhao nhao hết lên. Thế nhưng không ngờ rằng, sau khi để lại cái ảnh động ấy, oppa lại mất tích luôn.
Lại một lần nữa nhìn lại lịch sử chat của tôi và oppa, từ đầu tới cuối, oppa không hề trả lời tôi dù là một chữ, một biểu tượng cảm xúc hay ký hiệu nào, bóng ma tâm lý của tôi càng ngày càng lớn…