‘Bất động sản Isurugi – Văn phòng chi nhánh nhà ga’
Tôi đang làm thêm ở đó. Giống như cái tên, nó là một văn phòng bất động sản nằm ở ga tàu, và tất nhiên là —nằm dưới sự quản lý của gia tộc Isurugi. Nhà Isurugi thuộc dòng dõi địa chủ có danh tiếng và ảnh hưởng lớn. Chúng tôi sở hữu nhiều doanh nghiệp dưới trướng thuộc nhiều ngành khác nhau, nhưng nổi bật nhất có lẽ là bất động sản. Đó là kiểu kinh doanh bằng cách sử dụng những thủ đoạn được truyền lại từ đời cha ông và thu lợi từ chúng.
Vì ông nội và bố đã nói rằng sau này tôi sẽ làm việc ở mảng bất động sản, tôi đang cố gắng học tập để thu thập kinh nghiệm và các kỹ năng cần thiết cho mục tiêu đó. Vậy nên nơi tôi đang làm bán thời gian là một chi nhánh dưới quyền gia đình mình. Tôi sẽ học được công việc văn phòng và nhiều điều khác.
….Nghĩ kỹ lại thì, việc một gia đình khá giả bắt con trai họ đi làm thêm là điều làm mọi người ở đó khó chịu hơn bất cứ thứ gì mà tôi có thể tưởng tượng ra. Tôi đã ngờ ngợ về điều này, nhưng bố tôi bảo rằng ông ấy làm vậy là có lý do.
-“Bố mẹ đã trả học phí và chuẩn bị nơi ở cho con rồi. Ít nhất hãy tự lo phí sinh hoạt đi. Cả Hikaru và Sora đều đã làm vậy khi chúng còn là sinh viên đấy.”
Hoặc đại loại vậy. Tuy nhiên, cùng lúc đó thì mẹ tôi lại….
“Bố đã nói vậy, nhưng… Ít nhất thì con cũng nên xem xét lại công việc bán thời gian của mình đi chứ? Con phải nhớ rằng mọi người xung quanh luôn quan sát chúng ta. Anh trai con từng làm việc ở một cửa hàng tiện lợi hoặc nơi nào đó gần như vậy, và mẹ đã nghe thấy người ta bàn tán rất nhiều về gia đình mình, về cách mà bố mẹ đã bắt con cái mình đi làm thêm dù nhà chúng ta rất khá giả.”
Bà ấy đã nói vậy….Nghiêm túc đấy, hai người không thể đồng tình về bất cứ vấn đề gì trước khi đổ hết lên đầu con sao? Cả ba chúng tôi đã nói về việc đó, và đi đến kết luận rằng tôi sẽ làm việc trong một công ty con của tập đoàn Isurugi. Việc này sẽ nâng cao hình ảnh của tôi trong mắt mọi người, họ sẽ bảo rằng: “Ahh, hiện giờ cậu ta đang làm việc để chuẩn bị cho tương lai của chính mình”, hoặc điều gì đó tương tự.
Việc đó làm tôi hơi ngượng, nhưng… tôi cũng thấy rất biết ơn. Nếu buộc phải đi làm, tôi muốn được làm việc ở một nơi giúp ích cho tôi trong tương lai. Dù đa số là việc bàn giấy nhưng tất cả đều hoàn toàn nằm trong mảng bất động sản. Tôi thậm chí có thể xin lời khuyên từ các nhân viên, thế nên làm việc ở đó không quá tệ. Giữ ý nghĩ đó trong đầu, tôi đã vào làm ở đây được khoảng một năm, bắt đầu ngay sau khi tôi nhập học. Trong vòng một năm đó, tôi đã tạo dựng được rất nhiều mối quan hệ.
“Yo, Haru.”
Hiện tôi đang làm việc tại kho tài liệu ở tầng hai của văn phòng bất động sản. Khi tôi đang sắp xếp giấy tờ, nhân viên toàn thời gian, anh Asaga đến kiểm tra tôi.
“Thế nào rồi?”
“Em vẫn đang làm tốt. Chắc sẽ xong sớm thôi.”
“Ohh, ra thế, anh biết rồi. Thật tốt khi nghe thấy điều đó.” Anh ta nói với giọng điệu đùa cợt. “Phải rồi, anh mang sổ sách của lão già môi giới bất động sản đó đến cho chú này. Hãy lấy nó sau khi tan ca nhé. ”
“Thật à? Cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Được rồi mà, không có gì đâu. Dù sao thì, là ông chủ nhỏ của công ty chúng ta nên một ngày nào đó cậu sẽ trở thành cấp trên của tôi, thế nên tôi phải bắt đầu lấy lòng cậu ngay từ lúc này.”
Tôi chẳng biết anh ta có thực sự nghiêm túc về việc đó hay không nên chỉ cười trừ. Anh ta là Asaga Toshiya, với mái tóc khá chất chơi vì dùng nhiều sản phẩm tạo kiểu và bộ râu cân đối được nuôi đủ dài. Asaga năm nay 35 tuổi, và nếu phải tóm gọn con người anh ấy chỉ trong 1 câu, anh ta là một người rất thời trang và trọng bề ngoài. Anh ấy đã ly hôn vài năm trước, và đang tận hưởng khoảng thời gian sống độc thân. Về mảng bất động sản, anh Asaga khá có tài, năng suất của anh luôn dẫn đầu chi nhánh này.
Anh ấy thậm chí đối xử với tôi, một cái gai trong mắt những người khác, một cách khá bình thường, và còn cho lời khuyên và giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc học nữa.
“Haru này, việc học thì có vẻ ổn, nhưng còn cuộc sống riêng tư của cậu thì sao?”
“Cuộc sống riêng tư?”
“Anh đang hỏi xem cuộc sống sau khi vừa kết hôn của chú có ổn không đấy.” Anh Asaga nở một nụ cười kì quái.
“Chắc là ổn, em đoán thế.”
“Thật chứ? Anh hơi lo đấy, Haru. Chú thường hay tham công tiếc việc. Chú có thủ thỉ với cô ấy những lời yêu thương mỗi ngày không thế?”
“E-Em….”
Không đời nào tôi có thể làm vậy, dù sao thì đây cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả mà thôi. Mà, dù cho có quay trở lại cái thời mà chúng tôi vẫn đang hẹn hò, tôi cũng chưa bao giờ thực sự thể hiện tình yêu với cô ấy một cách nồng nhiệt nữa.
“Nếu đã chung sống như vợ chồng, thì thay vì tặng cho cô nàng một món quà đáng giá 100 điểm trong một lần, cậu nên trao cho cô ấy 10 điểm mỗi ngày, hiểu chứ? Thế nào? Lời khuyên từ một gã đã từng ly hôn có ích gấp 10 lần, đúng chứ?”
“Ahaha…”
Chẳng biết phải nói gì trước câu đùa có phần tự ti đó, tôi cười nhạt và lơ đi.
“Mà…cậu đã kết hôn thật rồi nhỉ, Haru.”
“Cái giọng đó là sao?”
“Ý anh là, chuyện đó hơi khó tin. Ừm, anh cá là chú đã phải trải qua nhiều chuyện trước khi đi tới hôn nhân, nhưng…trong mắt anh, cậu bỗng dưng biến từ một nhóc sinh viên đi làm thêm thành một người đàn ông đã có vợ.”
“….Đúng là vậy thật. ”
Lúc đó, một giọng nói phụ nữ chen vào. Đó là Kano, cô ấy cũng là nhân viên bán thời gian. Cả ngày nay chúng tôi đã làm việc trong kho, cô ấy lo khu vực dọc theo giá sách, nhưng chắc cổ đã nghe thấy cuộc nói chuyện và bước về phía chúng tôi.“Việc Haru đã kết hôn thật khó tin đấy.” Cô nàng nói với giọng điệu mệt mỏi và bước lại chỗ chúng tôi.
“Em cũng nghĩ vậy sao, Chiyuri?”
“Tất nhiên rồi. Dù sao thì, Haru chỉ vừa mới 19 tuổi. Việc kết hôn như vậy rất hiếm gặp ở một sinh viên đại học.”
Kano gật đầu đồng ý trước câu hỏi của anh Asaga. Cô ấy có mái tóc dài ngang vai cùng đôi mắt dịu dàng. Kano Chiyuri là một cô gái lịch sự, tử tế, toát lên sự bình tĩnh và vui vẻ. Cô ấy cũng là sinh viên như tôi, và tuy khác khoa nhưng chúng tôi cùng niên khóa.
Hiện tại, chúng tôi là đồng nghiệp tại văn phòng bất động sản này. Vì đã vào làm trước hai tháng nên có thể nói tôi là đàn anh của cô ấy. Tôi đã cố thuyết phục cô nói chuyện suồng sã một chút, nhưng Kano cứng đầu muốn được tôi đối xử như đàn em và vẫn giữ cách nói chuyện trang trọng. Vì có tính tình vui vẻ nên cô ấy rất giỏi giao tiếp và nổi tiếng đối với cả đàn ông và phụ nữ ở chi nhánh. Cô hòa nhập tốt hơn tôi rất nhiều.
Tôi tự hỏi cảm giác này là gì? Một người vào làm tại cơ quan sau tôi được mọi người chào đón hơn rất nhiều, và cũng hoàn thành công việc tốt như tôi nữa…Tôi còn chẳng thể nói ra sự bực bội này….
“Mọi chuyện diễn ra như thể cậu ấy bỗng dưng muốn kết hôn vậy.” Kano cười gượng. “Mới đây thôi, khi em hỏi xem cậu ấy đã có bạn gái chưa, Haru chỉ hờ hững bảo ‘Tôi không có, và cũng cũng chẳng định tìm một cô bạn gái.’ Thế mà một tháng sau cậu ấy lại vô tư nói ‘Tôi phải chuẩn bị cho đám cưới nên sẽ nghỉ một thời gian’.”
“Hahaha…Đều là do hoàn cảnh gia đình nhỉ.”
“Huh, hóa ra những chuyện như vậy thật sự có thể xảy ra ha.”
“Tất nhiên, cả Haru và vợ yêu đều là con cái của những gia đình khá giả.” Anh Asaga nói. “Cậu ta là con trai thứ ba của gia tộc Isurugi còn cô vợ là đứa con gái duy nhất của nhà Tamakiya. Không giống như thường dân chúng ta, họ có thể kết hôn hoặc ly hôn theo ý muốn….” Anh ta lại thô thiển đùa cợt về chuyện ly hôn.
“..Mà, là tôi tự nguyện kết hôn, gia đình tôi cũng không phản đối.” Tôi đưa ra lời bình luận mơ hồ.
Tôi càng kiếm cớ thì chuyện đó sẽ càng dễ phát hiện, thế nên thôi đã thêm lý do “hoàn cảnh gia đình” để không bị hỏi thêm về việc đó. Nhưng điều đó lại làm bầu không khí trở nên ảm đạm.
“…Haru này, cậu không hối hận vì đã kết hôn sao?” Kano bỗng dưng hỏi tôi.
“Hối hận à….”
“Ý tớ là, mọi chuyện xảy ra khá nhanh, đúng chứ? Cậu vẫn là sinh viên như tớ nhưng đã quyết định một việc rất trọng đại.” Tôi cảm thấy giọng nói của cô ấy càng lúc càng mang nhiều cảm xúc.” Sao cậu không thử… ờm, nhìn vào những cô gái khác, chọn lựa và lấy kinh nghiệm trước khi….”
“Những cô gái khác?”
“…Eh, ah.”
Tôi hơi mất tập trung nên đã hỏi lại. Thấy vậy, Kano bắt đầu hoảng hốt.
“K-Không có gì đâu! Tớ xin lỗi, tớ không có ý làm tâm trạng cậu tệ đi sau khi kết hôn đâu! Ahaha…” Cô ấy cúi đầu cười gượng. “..Ahh, tớ sẽ xem có gì làm không. Hôm nay mình sẽ vùi đầu vào công việc~ Yay, đi kiếm tiền~” Kano bước vội khỏi kho tài liệu.
“…Cô ấy sao vậy?”
“Hmm…Chắc là cô ấy có chuyện riêng.”
Tôi cảm thấy bối rối trong khi anh Asaga nói như thể anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Mà, quên nó đi Haru.” Anh Asaga đổi chủ đề. “Sau ca làm chú rảnh chứ?”
“Uhm…Em nghĩ là có.”
Miễn là tôi báo trước cho Rio thì sẽ không có vấn đề gì. Vì ca làm hôm nay của tôi sẽ kết thúc vào cái thời điểm trời đúng 7 giờ tối nên chúng tôi quyết định sẽ ăn riêng.
“Ra vậy, may quá.”
“Anh cần nói với em chuyện gì à?”
“Không, chẳng có gì quan trọng đâu. Dù hơi muộn, nhưng
anh muốn chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cậu.”
“Eh…Thôi mà, anh không cần làm vậy đâu.”
“Ahaha, đừng khách sáo. Đó đâu phải chuyện gì to tát. Mà việc anh muốn chúc mừng việc chú kết hôn cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi, anh có việc khác cơ.” Anh Asaga nói và vỗ vai tôi. “Được rồi, lát nữa anh sẽ đưa chú tới một nơi rất tuyệt” Anh ta nói thêm với một nụ cười đáng ngờ.
❀
Khoảng 9 giờ tối, Haru đi làm về.
“Chào mừng về nhà~ Hôm nay anh về muộn à nha.” Tôi gọi với ra khi anh ấy xuất hiện trong phòng khách trong lúc đang lau dọn bồn rửa trong bếp.
Anh ấy đã gọi cho tôi, nói rằng anh ấy sẽ về muộn, nhưng tôi không ngờ là trễ đến mức này.
“Công việc nhiều đến vậy sao?”
“Không, tôi xong việc đúng giờ mà. Chỉ là, sao đó… ờm.”
“Ờm?”
“...Th-Thì là, nhiều chuyện lắm, cô biết đấy.” Haru tỏ ra khá hoảng hốt rồi nhanh chóng bước qua tôi.
Bước chân của anh ấy dường như có không được nhất quán, như thể anh ấy đang do dự vậy.
“Sao thế? Anh ổn không vậy?”
“T-Tôi ổn mà. Chỉ hơi mệt chút thôi. Xin lỗi, nhưng tôi đi ngủ trước đây.”
“Đi ngủ… thế không đi tắm à?”
“Khỏi đi.” Haru nói với giọng đầy mệt mỏi khi anh ấy bước về phía căn phòng ngủ.
Lạ thật. Làm gì có chuyện Haru đi ngủ mà không thèm tắm chứ… Ah, nhưng trên người anh ấy có mùi xà phòng kìa. Và mùi hương ấy không phải là từ những loại chúng tôi dùng. Hmmm? Thế là anh ấy đã đi tắm ở đâu đó khác à? Tại sao? Và ở đâu cơ?
“...Thôi, sao cũng được.”
Tôi nghĩ điều này có hơi lạ, nhưng tôi quyết định sẽ không nghĩ nhiều về chuyện đó mà tiếp tục dọn dẹp.
~~~
Ngày hôm sau, sau khi Haru đến trường như thường lệ, tôi lo việc nhà. Lúc đầu, tôi chẳng thể hiểu được đa số công việc, nhưng đã quen hơn sau một tháng. Giờ đây, tôi thậm chí còn thích thú với việc đó trong khi xem vài thứ trên YouTube. Dạo này tôi đang có hứng với việc xem những phụ nữ tài năng hay những video mà những nữ youtubers sẽ đi mua sắm thỏa thích. Hình ảnh những mỹ nhân điên cuồng đi xung quanh chọn mua những món đồ từ những nhãn hàng đắt tiền và nổi tiếng… vì lý do nào đó mà thật sảng khoái quá.
Ahh, ghen tị quá đi. Tôi cũng muốn điên cuồng mua sắm những món đồ hiệu mà chả bao giờ dùng tới nữa—Ah, không ổn rồi. Lúc này tôi đang là một người nội trợ đảm đang cơ mà. Tôi không còn sống vì bản thân nữa, nên tôi cần tập trung vào lối sống hà tiện, nhất là khi xem xét về tài chính của chúng tôi. Ahh, tôi quả là một người nội trợ đáng được khen ngợi và tuyên dương mà.
“Hmm hmmm~ Hmmm,,,Ah.”
Đang khi tôi đang bỏ đồ vào trong máy giặt, quần áo của của Haru xuất hiện trên tay tôi. Đó là một chiếc áo sơ mi trắng thường thấy. Đây không phải là loại mặc chung cùng với suit, mà là một cái bình thường thôi. Một khoảng thời gian dài trước đây, Haru đã bắt đầu thích những bộ đồ đơn sắc và trường thành như này, tôi nghĩ vậy. Chà, dù gì đi nữa, anh ấy chưa từng hứng thú với thời trang nên chỉ mặc những bộ đơn giản thôi.
Đây là cái mà Haru hôm qua đã mặc. Tôi cứ thế mà đưa nó lên mặt để cảm nhận mùi hương. Ahh… tuyệt quá. Nhạt mất rồi, nhưng tôi vẫn thấy được mùi của Haru. Đây là mùi hương tự nhiên của Haru mà trong suốt những tháng chung sống vừa qua tôi đã quen thuộc. Mùi hương ấy còn đậm hơn nữa khi mà anh ấy ôm tôi tự đằng sau. Khi tôi vùi mặt vào chiếc áo, cứ như thể tôi đang áp mặt vào ngực Haru vậy, và nó khiến tim tôi đập nhanh quá—“~~~!?”
Đợi chút đã nào! Mình vừa mới làm gì vậy? Cái ‘cứ như thể’ đó là sao, hử!? Mình đang ngửi mùi của anh ấy! Không, không không không. Đây là… mình thành một con biến thái mất rồi! Đây là những thứ đàn bà con gái làm khi yêu bạn trai hay chồng quá mức mà!
“...Đ-Đây không giống như vẻ bề ngoài đâu! Khác hẳn đấy! Mình chỉ là… Đúng rồi! Là một người vợ, mình chỉ đang thử mùi của anh ấy thôi! Sau cùng thì, nếu quần áo anh ấy bốc mùi, nó sẽ để lại ấn tượng xấu cho người vợ là mình đây! Chỉ có như thế thôi!” Tôi đưa ra lời bào chữa với không ai cả ngoài bản thân, rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.
Tôi ném cái áo vào trong trong máy giặt, tiếp sau đó là quần. Ngay khi tôi kiểm tra trong túi…
“...Hm?”
Ở bên trong, tôi tìm thấy một tấm thiệp nhỏ. Đọc dòng chữ màu hồng được viết trên đó—đầu óc tôi trống rỗng đi.
‘Thiên đường Squeezie Squeezie: XXX-XXX-XXXX’ [note37996]
Ở bên dưới số điện thoại là…
‘Gọi em lần nữa nhé~ Miku’
Một câu duy nhất, được viết bởi dòng chữ viết tay dễ thương đầy nữ tính.
“— —!”
Dù cho tôi chưa từng tự thân trải qua chuyện này, tôi cũng là con gái hai mươi tuổi đầu rồi. Có thể tôi chưa từng đi đến mấy nơi thế này, nhưng tôi biết nó như thế nào. Dù có muốn hay không. Không thể nhầm được nữa, đây—là lầu xanh.
~~~
“Ngoại tình! Em nói đó là ngoại tình! Anh ta chắc chắn là đang ngoại tình rồi!”
“À, chị hiểu rồi.”
Trong khi trái ngược lại với tôi đang hét lên trong sự sốc và giận dữ, chị Hayashida buông ra một giọng lạnh lùng và đều đều như mọi khi.
“Em không thể tin được mà! Cái tên Haru đó… anh ta dám giấu em mà đi đến lầu xanh đấy!” Sự tức giận và nỗi buồn đã lên tới đỉnh điểm, đầu tôi chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Tôi sốc đến độ lồng ngực tôi có thể vỡ vụn ra từng mảnh. Nếu mà không đề phòng thì tôi khóc ra đó mất. Haru đang… đi đến nhà chứa. Anh ta đang tận hưởng những hành động không đứng đắn với một cô gái khác ngoài tôi.
“Tên Haru đó… hôm qua anh ta về trễ. Hẳn là anh ta đã đi đến đó cùng đồng nghiệp ở chỗ làm sau khi tan ca rồi! Nhất định là như thế!”
Điều này đã giải thích cho cảm giác bất an của tôi ngày hôm qua. Anh ta về nhà rất trễ và tỏ ra mệt mỏi một cách kỳ lạ. Còn chưa kể anh ta còn vào đi ngủ mà chẳng thèm tắm. Chắc chắn là anh ta đã tắm ở chỗ lầu xanh rồi! Chính vì thế mà anh ta lại tỏa ra thứ mùi hương khác hẳn với những loại xà bông chúng tôi dùng ở nhà! Nếu đã mệt đến thế thì chắc kèo là anh ta đã rất hăng như một con thỏ hứng tình…!
“Uuu… Tệ hết sức tệ mà. Chúng em chỉ mới vừa kết hôn thôi! Chúng em còn đang trong giai đoạn mới cưới thôi mà! Thế mà anh ta lại dám đi tới lầu xanh, ăn gan hùm mật gấu rồi chứ còn gì nữa!”
“Hờ.”
“Thêm nữa là vì nó còn nói ‘Gọi em lần sau nha’, anh ta hẳn đã đi đến đó từ trước rồi, và còn là khách quen nữa! Không thể tin tưởng nổi anh ta mà!”
“Hờ. Được rồi, Chị sẽ thông cảm cho cơn tức giận và sự bối rối của em nếu chồng em thực sự đi đến lầu xanh ngay khi mới cưới, nhưng…” Chị Hayashida tiếp tục với cái giọng bình tĩnh như thường lệ. “Chẳng phải đây là một cuộc hôn nhân giả sao?”
“K-Kể cả khi chúng em không phải là cặp vợ chồng thật, nhưng đi đến nhà thổ là quá đáng lắm rồi! Nghĩ có lý một chút đi!”
“Em định đưa lý lẽ vào trong một cuộc hôn nhân giả à?” Chị Hayashida tiếp tục. “Hai đứa em không được kết nối bởi tình yêu, chỉ đơn giản là hành xử như một cặp vợ chồng trước những người xung quanh thôi—đó là cái mà tụi em gọi là hôn nhân giả, nên từ đầu đã không có khái niệm của ngoại tình rồi, nhớ không? Dù cậu Haru có đi đến lầu xanh hay không, dù cậu ấy có người yêu hay không, liệu em, chỉ là vợ của cậu ấy trên giấy tờ, có quyền gì để phản đối sao?”
“Nh-Nhưng… anh ấy vẫn còn đang học đại học…”
“Cậu Haru đã 19 tuổi rồi, nên cậu ấy được hợp pháp đi đến lầu xanh.”
“Hự…”
“Chà, không phải là chị không hiểu cảm giác của em. Phát hiện ra rằng cậu Haru yêu quý của em đi đến nhà thổ, rồi vui vẻ với một con đàn bà bất kỳ, chị có thể tưởng tượng rằng em rất sốc.”
“Đúng rồi, phát hiện ra rằng Haru yêu quý của em đi đến—Đợi đã, không! Từ đầu em làm gì thích anh ta chứ!”
Nguy hiểm thật đấy, suýt nữa là chị ấy dụ tôi nói ra mấy câu gậy ông đập lưng ông rồi!
“N-Nói thật em còn chẳng thèm quan tâm đến mức đó cơ! Em chẳng có liên quan gì đến việc Haru làm, và anh ta có thể bất cứ điều gì mình muốn cơ mà.”
“Thế ai đã điên cuồng gọi cho chị bằng cái giọng nghe như thể sắp khóc tới nơi thế?”
“Chỉ là… chị biết không? Người đàn ông kết hôn với em đi đến lầu xanh, ấn tượng cũng chẳng lớn đến mức đó đâu, nhỉ? Ai mà biết có ai trông thấy anh ta chứ? Em chỉ là cảm thấy lo lắng về chuyện đó thôi… và chắc chắn không phải em có tình cảm lãng mạn với anh ta hay gì đâu.”
“Hử. Em lại như thế nữa rồi à?” Chị Hayashida than phiền với tông giọng rõ ràng là đang khó chịu.
Điều đó có nghĩa là sao? Chị định nói điều gì à?
“Nếu mà em đang lên kế hoạch để không vứt bỏ vị trí của mình, thì chị có ý kiến đây… Nhưng, tiểu thư Rio này, đây là một vấn đề khác phức tạp đấy.”
“Ể?”
“Tự cổ chí kim, đàn ông và phụ nữ đã liên tục tranh đấu bằng phẩm giá của mình, và đến tận bây giờ vẫn chưa có được câu trả lời để đi đến kết luận. Cụ thể là, ‘Liệu đi đến lầu xanh có được coi là ngoại tình hay không!’, thấy chưa.” Hayashida nói thế bằng giọng của một thám tử.
Nghiêm túc đấy, chị ấy đang nói cái gì vậy?
“T-Tất nhiên là có rồi, đúng không? Nếu muốn đi xa đến mức đó, host club là phương pháp khá an toàn, nhưng… Rõ ràng lầu xanh là quá đáng rồi. Đ-đó là nơi mà người ta làm những điều… dâm dục, có phải không?”
“Đúng vậy, đó là một cơ sở cung cấp những dịch vụ khiêu dâm.”
“Th-Thế thì đó hẳn là điều không tốt rồi! Tất nhiên là không! Gã đàn ông nào đã có bạn gái hay vợ mà dám đi đến lầu xanh là tệ nhất đấy!”
“Tất cả phụ nữ đều nghĩ như thế cả, chị chắc đấy. Tuy vậy, sinh vật sống mà chúng ta gọi là đàn ông công khai tuyên bố điều sau: Đó không phải là ngoại tình.”
“Cái…”
“Họ nói rằng ‘Vì không có sự xen vào nào của cảm xúc hay tình yêu, chỉ đơn giản là nhận những dịch vụ vừa bỏ tiền ra thôi thì không tính là ngoại tình’ hay ‘Tôi yêu vợ tôi, nhưng tôi có thể làm với bất kỳ ai’.”
“L-Làm với bất kỳ ai… Như thế là sao? Họ mong đợi được tha thứ khi nói câu đó à?”
“...Đúng vậy. Đó là thứ khiến họ là đàn ông.”
Rồi tôi nghe thấy một thoáng phẫn nộ trong giọng nói của chị Hayashida. Dường như một vài ký ức đen tối đang trỗi dậy bên trong chị ấy.
“...Em có thể nghĩ rằng họ sẽ cầu xin sự tha thứ, quỳ lạy trước em, nhưng khi họ nói ‘Chỉ là lầu xanh thôi mà, đừng có cằn nhằn thế chứ’, nó thực sự khiến em nổi cơn giận đến mức em cảm thấy những sự thôi thúc mãnh liệt đến kỳ lạ bên trong mình. Và rồi, khi em hỏi họ “Thế sẽ ổn thôi nếu tôi lừa dối anh và đi mới một tay chuyên nghiệp hơn’, họ sẽ lạnh lùng ra trả lời em ‘Đàn ông và phụ nữ khác nhau mà, ý cô là sao?’, khiến cho nếu em hỏi chị thì mọi thứ đều hoàn toàn vô nghĩa…”
“Ể…”
“...Nếu họ đang làm thế, ít nhất hãy chắc rằng chúng ta không phát hiện ra. Chúng ta dù sao chẳng có cách nào để xác nhận điều đó cả. Vả lại… đám đàn ông thật là cẩu thả. Là một tấm danh thiếp, hay lịch sử duyệt web trên máy tính… Còn chưa kể đôi khi họ bắt đầu hành xử kỳ lạ, liên tục hỏi về lịch trình của em vì vài lý do.”
“U-Um… Chị Hayashida…”
“Em biết đấy, ngay từ đầu chị đã cố để tỏ ra như thể mình không nhận ra. Chị đoán rằng như thế sẽ tốt hơn nếu chị cư xử như một người phụ nữ hay quên chỉ biết cứ thế mà cười theo. Nhưng sao mà chị làm thế nổi chứ? Chị không ngu đến mức đó. Chị không ngu, nhưng cũng không thông minh… Chị là cái kiểu đàn bà thảm hại mà chẳng biết nên chọn bên nào cả…”
Tệ rồi đây, chị ấy đang chìm dần vào mặt tối rồi. Đây là Hayashida Saeko, 29 tuổi… Chị ấy đã là hầu gái của tôi kể từ khi tôi còn là một cô bé, nhưng khoảng hai năm trước, chị ấy đã nghỉ việc. Tuy vậy—chị ấy lại trở lại vài tháng sau đó. Hình như lễ đính hôn của chị ấy đã bị hủy. Chị Hayashida không kể cho tôi nghe chi tiết, nhưng hình như chuyện dài lắm. Đó không phải là do quyết định sai lầm, nhưng đúng hơn là những thứ nhỏ nhặt cứ chất chồng lại, làm hỏng đi việc đính hôn của họ.
“...Xin thứ lỗi, chị có hơi đánh mất chính mình một tí. Vậy thì, để chị tiếp tục nào.”
“Đ-Được ạ.”
Tâm trạng chị Hayashida chùng xuống rất mau, nhưng ngay sau đó chị ấy đã lấy lại bình tĩnh. Hẳn là chị ấy đã quen với việc phải đau khổ rồi..... Liệu đó có phải là một điều đáng khen ở chị ấy?
“Nhìn xem, cái ‘Thiên đường Squeezie Squeezie’ này dường như là một dạng kinh doanh gái gọi.”
“Gái gọi…”
“Đúng vậy, kinh doanh gái gọi. Đơn giản mà nói, em có thể yêu cầu một người phụ nữ đến nhà em hoặc tới khách sạn. Tuy vậy, thay vì chơi thật như… đâm chọt và mấy kiểu kích dục trực tiếp khác, nó thường bao gồm phục vụ người khác bằng tay hay miệng.”
“T-Tay hoặc miệng…!?”
“Dù sao thì điều kiện của họ cũng khá là khó khăn. Sẽ khó để mở ra một lầu xanh được cho phép làm tuốt tuồn tuột, nên đa phần trong số họ dừng lại ở những hộp đêm hay kinh doanh gái gọi.”
“...Thế vấn đề là gì dù đó không phải là “chăm sóc từ A đến Z” chứ? Dịch vụ tình dục là dịch vụ tình dục thôi.”
“Mặt khác, sự có hay không có của việc quan hệ tình dục bị kiểm soát chặt chẽ bởi luật pháp. Đi đến bất kỳ nơi nào có cung cấp dịch vụ tình dục đều có thể được chấp nhận là lý do cho ly hôn, nhưng nếu là kinh doanh gái gọi thì, khó hơn thế…”
“Ể...th-thật sao?”
“Để đánh giá xem người đàn ông có lăng nhăng hay không cơ bản phải dựa vào việc vào anh ta có cho ‘nó’ vào bên trong ả gái gọi hay không. Nếu đó không phải là quan hệ tình dục thực sự, thì đó sẽ không phải là không chung thủy, Luật pháp đất nước này là vậy đó. Chà, mọi thứ sẽ khác đi nếu người vợ phản đối việc sử dụng dịch vụ gái gọi đó, nhưng số lần điều đó có tác dụng thì…”
“Chúng ta không có nói về luật pháp! Kể từ giây phút mà bất cứ thứ gì liên quan tới tình dục đã diễn ra thì nó đã được coi là ngoại tình rồi!”
“,,,Chị cũng mang trong mình ý kiến rằng những tên đàn ông nhấn mạnh chuyện ‘Dịch vụ tình dục không phải là ngoại tình’ nên chết đi… Nhưng trong trường hợp này thì chúng ta cũng phải thông cảm cho cậu Haru thôi.”
“Ể…?”
Thông cảm ư?
Tại sao?
Tại sao mình phải thông cảm cho Haru, người đã đi đến một nhà chứa?
“Ý chị là, tụi em vẫn chưa động chạm hay làm tình với nhau, đúng không?”
“Cái… T-Tất nhiên rồi! Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả thôi.”
“Nếu thế… phải chịu đựng điều đó, hẳn là cậu Haru đã bị đã dồn nén nhiều lắm.”
“Dồn nén…!?”
“Cậu ấy đang sống chung với người bạn gái cũ, còn chưa kể còn không được chạm tay vào cô ấy. Trong một tình huống như thế, nếu cậu ấy đi tìm những dịch vụ như thế để giải tỏa bản thân.... cá nhân chị sẽ không thể trách cậu ấy nổi.”
“Không thể nào…”
Nỗi tuyệt vọng bắt đầu tấn công tôi. Nhưng cũng lúc đó, tôi cũng cảm thấy bản thân mình đồng tình. Lúc đầu, tôi bị máu dồn lên não, nhưng sau khi nói chuyện với chị Hayashida, tôi đã bình tĩnh lại đôi chút. Đúng là thế… dù cho nếu Haru tìm đến những kiểu dịch vụ như vậy, có lẽ tôi chẳng có quyền gì để trách anh ấy cả. Tôi chỉ là vợ anh ấy trên giấy tờ, nên có phải là tôi không có quyền nói gì cả? Nhưng… tôi không muốn. Tôi vẫn không muốn điều này. Tôi không muốn tưởng tượng ra cảnh Haru làm những chuyện dâm dục với một người phụ nữ khác ngoài tôi. Tôi nên làm gì…
“Nếu như em vẫn muốn giữ cho mối quan hệ với cậu Haru tiến triển, và ngăn cậu ấy đến những nơi như vậy… chỉ có duy nhất một chuyện em có thể làm thôi, đúng không?” Chị Hayashida nói. “Em cần phải quyến rũ cậu ấy cho đến khi cậu ấy không còn nghĩ nổi về những người phụ nữ khác nữa.”
“...!”
“‘Chỉ có thể là cô ấy thôi’ hay ‘Giờ mình đã thịt được Rio rồi, mình không thể nghĩ đến việc làm với bất cứ người đàn bà nào khác nữa’... Tiểu thư Rio này, em sẽ cần phải trở thành một người phụ nữ thật xinh đẹp, quyến rũ, mê hoặc và khiêu gợi đến mức cậu Haru sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.”
“...” Tôi cạn lời.
Cảm giác như tôi vừa đắc được chánh đạo vậy. T-Tôi hiểu rồi! Đó là một lựa chọn! Là lựa chọn tốt nhất! Tôi cần phải khiến cho Haru nhận ra rằng tôi tốt hơn mấy con ả trong lầu xanh! Vậy mới là chị Hayashida chứ, được rồi! Cảm giác như tôi vừa bị đánh mạnh sâu bên trong ngực, khi mà ngón tay tôi bắt đầu run lên, suýt nữa khiến tôi làm rơi điện thoại.
“—Thôi không đùa nữa.”
Tôi làm rơi điện thoại của mình xuống sofa mất rồi. Vì nó rơi thẳng xuống, tôi không thể nghe được hết những gì chị Hayashida đã nói.
“Ừ thì, lúc nào em cũng có thể… Xin thứ lỗi, chị biết rằng em quá trong sáng để có thể làm mấy chuyện như vậy, quả là một ý tưởng ngu ngốc. Chị xin lỗi nhé, chị trêu em hơi quá rồi.”
Tôi chẳng thể nghe được hết những gì chị ấy nói. Ah, nó kẹt vào trong rãnh sofa mất rồi!
“Thêm nữa, đơn giản mà nói… Chị không nghĩ cậu Haru thường xuyên đến lầu xanh hay gì đâu. Tấm thiệp đó hẳn là của một trong những người đồng nghiệp của cậu ấy hay gì đó tương tự thế,”
Tôi chẳng còn nghe được chị ấy nữa rồi. Ahh, không sao chạm tới được cái điện thoại nữa, thôi nào. Tôi càng đưa tay vào sâu trong cái rãnh, chiếc điện thoại tụt vào càng sâu.
“Em nên nói điều đó ra với cậu ấy thay vì cứ đoán già đoán non, vì như thế chẳng giúp cho bất kỳ ai trong chúng em đâu. Em hiểu chứ? Đừng làm những điều dư thừa, cứ hỏi cậu ấy thôi, em nghe chị chứ?”
Được rồi, lấy được rồi. Tôi lôi chiếc điện thoại ra rồi áp nó lại vào tai mình.
“—Em có hiểu không, tiểu thư Rio?”
“Có, em hiểu rồi!” Tôi gật mạnh đầu.
Tôi không chắc chị Hayashida nãy giờ đã nói gì, nhưng… hẳn là chị ấy đang ủng hộ tôi! Được rồi, tôi sẽ làm vậy. Tôi sẽ làm chính xác những gì chị Hayashida bảo tôi, Tôi sẽ quyến rũ anh ấy đến mức anh ấy chẳng thể nghĩ đến việc sử dụng những dịch vụ tình dục đó nữa. Một khi Haru trở về… tôi sẽ tấn công!
~~~
Tối hôm đó…
“Tôi về rồ—Woah!?”
Ngay khi bước vào, Haru trông thấy vẻ ngoài của tôi và nói lắp bắp.
“M-M-Mừng anh về… Nay anh về nhà sớm đấy nhờ.” Tôi cố hết sức để cư xử bình thường, nhưng giọng nói cứ run lên. “S-Sao thế? Vào đi chứ?”
“...Cô đang mặc cái quái gì vậy?” Haru mở trừng mắt ra, khuôn mặt đã đỏ ửng cả lên rồi.
Tôi không trách anh ấy. Và cũng không hẳn là tôi thích bị trông như thế này đâu. Sau cùng thì, tôi chỉ đang mặc duy nhất một cái áo sơ mi. Còn chưa kể nó không phải là của tôi nữa, mà là cái Haru đã mặc ngày hôm qua. Đây thường là những cái mà bạn gái hay làm, mặc áo sơ mi của bạn trai. Vì kích cỡ quá lớn với tôi, nó vừa đủ giúp tôi che đi quần lót… nhưng nếu tôi không cẩn thận thì anh ấy có thể thoáng thấy được nó mất.
“À-À, cái này á? Tôi mượn đấy.” Tôi cố hết mình để che giấu đi sự xấu hổ và tiếp tục. “Tôi vô tình ném hết quần áo của mình vào máy giặt rồi, nên tôi đã phải mượn từ anh. Thi thoảng cũng phải thế mà, đúng không?”
Sau cuộc gọi của tôi với chị Hayashida, tôi bắt đầu suy nghĩ. Tôi đã cố để nghĩ về một diện mạo mà vừa tự nhiên, vừa mời gọi… tức là cái vụ mặc áo sơ mi của anh ấy đây. Tôi bảo anh ấy rằng tôi đã vô tình đem hết đồ mặc đi giặt, nên mới phải mặc của anh ấy. Hoàn hảo quá! Không có gì kỳ quặc ở đây hết!
“Tôi thực sự không muốn mặc đồ của anh đâu, nhưng tôi chỉ nghĩ ra được cái này thôi. Chẳng thể làm khác được, anh biết mà.”
“...Dù cho cô đã ném hết đồ vào trong máy giặt, hẳn là vẫn còn gì đó khác để cô mặc chứ? Đồ ngủ của cô thì sao? Và còn rất nhiều đồ nằm trong đống thùng chưa mở kể từ khi cô dọn vào đây cơ mà…”
“I-Im đi! Cái đó còn quan trọng nữa à!”
Trời, anh ấy thật là hay để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhất mà!
“Rồi sao, bộ đồ này có làm anh kích thích không Haru? Đàn ông thích mấy thứ như này mà đúng không? Việc người bạn gái mặc áo của bạn trai ấy.”
“...Ngu ngốc.” Anh ấy tuôn ra một lời phàn nàn rồi bước qua tôi.
Hự… phản ứng gì chán thế. Tại sao anh ấy không hứng lên khi nhìn thấy tôi như này chứ!? Thôi được rồi. Đây cũng nằm trong tầm đoán trước của tôi. Giờ mới là lúc chơi thật này!
“Thế bữa tối sao rồi?”
“Chuẩn bị xong rồi. Nhưng chẳng phải có một chút quá sớm sao? Vì thế mà…” Tôi nói, đi ngang qua Haru rồi ngồi xuống sofa. “Mm” Tôi vỗ vỗ tay ra hiệu cho anh ấy ngồi vào chỗ trống bên cạnh mình.
“C-Cô muốn gì…?”
“Tôi đang bảo anh ngồi xuống đấy.” Tôi giục Haru người đang tỏ ra bối rối. “Chúng ta sẽ tập động chạm thêm lần nữa.”
~~~
Vài tuần trước, khi việc động chạm vẫn còn quá kích thích đối với cả hai, chúng tôi quyết định sẽ “luyện tập” thường xuyên để trông giống một cặp đôi mới cưới hơn. Các bài tập gồm những cái ôm, ôm từ đằng sau hoặc bất kỳ sự động chạm nào khiến chúng tôi tiếp xúc da thịt. Kết quả là…ừm, sau khi ném vào mặt nhau những định kiến của bản thân về đối phương, chúng tôi đi đến kết luận rằng “Hãy làm chuyện này thường xuyên”, và cuộc cãi vã dần dịu đi. Chà, tôi không thực sự muốn làm điều này, nhưng nếu Haru đã cứng đầu như vậy thì đành chịu thôi.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng ngoài buổi đầu tiên thì chúng tôi chưa hề luyện tập thêm một lần nào. Haru chẳng bao giờ nhắc về nó nữa, và tất nhiên tôi cũng không thể làm vậy. Có những lúc tôi tưởng Haru lại gần tôi để làm điều đó, và tôi cũng từng kiếm cớ để khơi mào những buổi “tập động chạm”, nhưng….Chưa lần nào chúng tôi có thể đi tới bước tiếp theo. Đó là lý do tại sao—bây giờ tôi phải làm điều này.
“N-Nè.”
“Sao…?”
“Cô đang gần quá đấy?” Haru nói với khuôn mặt ửng đỏ, khoảng cách giữa hai người đủ để tôi cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
Ngay lúc này, hai chúng tôi đang ngồi trên sofa. Điều đó nghĩa là, không chỉ ngồi sát bên, mà hai đứa còn đang dính sát vào nhau. Sau khi Haru ngồi xuống, tôi chậm rãi tới gần, và mọi chuyện thành ra thế này. Chúng tôi ngồi đủ gần để lấp đầy mọi khoảng trống giữa hai người. Tay chạm tay, đùi chạm đùi, và tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh ấy trên da thịt mình….Việc đó làm mặt tôi nóng bừng lên. Xấu hổ chết đi được, nhưng tôi chẳng thể dừng lại nữa.“N-Nếu không gần như vậy, thì sẽ không còn là luyện tập nữa, đúng chứ?” Tôi cố hết sức để nói nên lời. “Chẳng phải ngồi như này còn dễ hơn là phải ôm nhau như lần trước sao?”
“Ý tôi là…trong khi cô trông như thế này….” Haru thoáng liếc nhìn tôi, rồi lại quay đi chỗ khác.
Anh ấy nói đúng, tôi vẫn đang mặc độc một chiếc sơ mi thụng. Vậy nên ngoài bộ đồ lót dưới lớp vải thì tôi gần như đang khỏa thân. Tuy chiếc quần lót đã được che đi vì chiếc áo dài tới hông, nhưng nếu tôi vặn vẹo dù chỉ một chút thì nó sẽ lộ ra. Phần thân dưới cũng không phải là vấn đề duy nhất. Chưa cài hết cúc nên thung lũng của tôi đang lộ rõ. Và vì Haru đang ngồi ngay bên cạnh, anh ấy cũng có thể nhìn thấy ngực tôi ở gần.
Ahhh, xấu hổ quá đi. Tôi gần như đang dính lấy Haru trong khi đang ăn mặc mát mẻ như thế này, ngại chết đi được. Nhưng, bây giờ tôi không thể chùn bước nữa. Dù sao thì Haru cũng đang làm những việc kích thích hơn với người phụ nữ khác.
“Đ-Đây là luyện tập đấy nhé. Nếu chúng ta không tiến triển thêm thì việc này sẽ trở nên vô nghĩa, đúng chứ?” Vừa nói xong, tôi ép sát cơ thể mình vào Haru hơn nữa.
Và rồi, tôi với tay đến cặp đùi của anh ấy.
“…..!” Haru giật bắn người. “N-Này….”
“Sao vậy? Thế này vẫn ổn chứ?” Tim tôi đập nhanh đến mức bắt đầu nhói lên.
Nhưng…khi nghĩ về việc người phụ nữ khác chạm vào Haru ở những nơi còn nhạy cảm hơn thế, lửa giận trong tôi bùng lên. Nó ép tôi phải động chạm Haru nhiều hơn để không thua cô ta.
“Rio…?”
“Uuuu…!”
Cặp đùi, đôi vai và bụng…Tôi chạm vào Haru ở mọi chỗ trong khi đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình. Tại sao? Tại sao anh lại tới nhà chứa chứ? Anh thiếu thốn đến vậy hay sao? Nếu vậy…thì tại sao anh không dồn cái ham muốn đó lên em? Hơn bất kì cô gái nào khác, em luôn sẵn lòng….
“…Này, sao thế?” Haru liếc nhìn tôi, mặt anh ấy đỏ lựng lên nhưng vẫn toát ra vẻ lo lắng. ”Cô ổn chứ? Có chuyện gì sao?”
“Chẳng có gì hết! Tôi không hề quan tâm đến chuyện hôm qua một chút….Ah”
“Hôm qua?” Haru nhíu mày, trưng ra một biểu cảm khó xử. “Thế, cô biết chuyện hôm qua rồi sao? Về nơi tôi đã đến?”
“Um…Tôi tìm thấy một cái thẻ trong túi quần của anh.”
Haru nhìn lên trần nhà, nói: “….Ah, ra thế. Vậy là cô đã tìm thấy nó.”
Dù đang rất căng thẳng và lo lắng nhưng tôi không thể ngăn bản thân bật ra câu hỏi:
“Này, Haru…Anh đã đi tới đó sao? Tới một nơi như thế?”
“…..Ừ.” Haru cúi đầu với vẻ hối lỗi.
Anh ấy đã thừa nhận, thừa nhận rằng mình đã đi tới nhà chứa vào hôm qua.
“Tại sao…”
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi thì có nghĩa lí gì chứ! Tôi đang hỏi vì sao anh lại làm thế!”
“Anh Asaga đã mời tôi đi sau khi tan ca.”
Tôi nghĩ gã Asaga này là nhân viên toàn thời gian ở chỗ làm của Haru. Hắn đã ngoài ba mươi, và theo những gì tôi được nghe thì y đã giúp đỡ Haru rất nhiều.
“Vì anh ấy rủ tôi nhiều quá nên tôi đã đi cùng một lần xem sao. Dù sao thì, không phải là tôi không quan tâm tới nơi đó.”
“Q-Quan tâm…!”
Hẳn rồi! Anh cũng là đàn ông mà!
“Tôi có thành kiến xấu về những nơi như thế, nhưng…sau khi tới đó thì, nó không tệ như tôi tưởng.”
“Eh?”
Hở? Cái phản hồi tích cực đó là sao chứ?
“Có hơi mệt một chút, nhưng tập thể dục cũng sảng khoái lắm.”
Tập thể dục sảng khoái? A-Anh ta bị cái quái gì vậy!? Sao lại có thể nói những điều đó với một khuôn mặt nghiêm nghị như thế!?
“Chưa kể hình như họ còn làm sạch dụng cụ cho khách nữa chứ.”
Dụng cụ!? Anh ta đã làm cái trò nặng đô gì vậy?
“Vì đã được gợi ý nên tôi đã đăng ký luôn.”
Đăng ký? Ở đó có những quy định như vậy sao!? Kiểu như, đi 10 tặng 1?
“Haha, cô biết không, mọi người ở đó đã khen tôi đấy. Hình như họ đều là dân chuyên cả. Điều ấy khiến tôi muốn quay trở lại đó thêm nữa.”
“……”
Thấy anh ấy vui vẻ như vậy, cơn giận dữ bùng lên, nỗi tuyệt vọng lớn dần đè nặng lên lồng ngực tôi. Dù cho tôi đã phát hiện ra thì anh ấy vẫn sẽ tới nhà chứa thêm lần nữa. Ahh, ra thế, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Cuối cùng thì chúng tôi chỉ là vợ chồng trong một cuộc hôn nhân giả. Giống như Hayashida đã nói, tôi không có quyền trách móc việc anh ấy đi giải tỏa ham muốn. Nếu tôi không làm thì Haru cũng sẽ nhờ cô gái khác mà thôi. Anh ấy hứng lên khi đụng chạm một cô gái khác chứ không phải tôi.
“…Uu…Wahhh…”
“Eh…Sao lại…? Huh?”
Nỗi buồn quá lớn khiến tôi bật khóc nức nở. Thấy vậy, Haru hoảng hốt hỏi:
“S-Sao vậy, Rio?”
“…Im đi. Tôi sẽ không quan tâm tới anh nữa. Tôi chẳng còn muốn nhìn thấy mặt anh thêm một lần nào nữa. Để tôi yên đi.” Khi tôi đổ những cảm xúc đó lên đầu Haru, anh ấy trưng ra một vẻ mặt bối rối.
“Cô sao thế? Đó đâu phải điều gì đáng để cô tức giận như thế. Tuy giữ bí mật nhưng, tôi cũng chỉ đi đến phòng tập gym thôi mà.”
“…Tôi không hề giận. Anh muốn làm việc đó cũng được, hãy để tôi yên. Đi mà vui vẻ với Miku yêu dấu của anh, tôi chẳng thèm….Eh?”
Phòng tập gym?
“Ahh...Chắc cái này là của anh Asaga.”
Khi tôi đưa cho Haru tấm thẻ có chữ ‘Thiên đường Squeezie Squeezie’, anh ấy nói với giọng như thể không còn tin vào chính mình nữa.
“Tôi không tìm thấy đủ giấy tờ để đăng ký, còn Asaga thì không tìm thấy phiếu giảm giá của ảnh, nên anh ấy lộn ngược túi ra và dúi cho tôi mọi thứ ở bên trong….Tôi nghĩ cái này đã bị lẫn vào đó.”
“……”
“Asaga cũng đã kể cho tôi về cái ‘Thiên đường Squeezie Squeezie’ này rồi. Anh ấy bảo rằng nơi đó có rất nhiều cô gái giá rẻ mà dễ thương lắm….”
“………”
Hóa ra hôm qua Haru không hề đi tới nhà chứa mà là một phòng gym. Đồng nghiệp rủ Haru đi cùng, sau khi tập xong thì anh ấy lảo đảo lê bước về nhà. Haru mệt mỏi là vì đã đến tập ở đó. Anh ấy có mùi hương khác thường là vì đã tắm ở đó. Nghe lời Haru, tôi kiểm tra lại túi quần của ảnh, và thấy tấm thẻ hội viên mà anh ấy nói.
T-Tôi không hề biết việc đó. Ngay khi nhìn thấy tấm thẻ của nhà chứa, tâm trí tôi trở nên trống rỗng, và tôi gọi cho chị Hayashida ngay lập tức mà không kiểm tra những thứ còn lại. Tôi đã gây ra một hiểu lầm tệ hại và đáng xấu hổ.
“…..Tại sao chứ! Anh có thể nói với tôi ngay từ đầu mà!” Tôi cố giấu đi sự ngượng ngùng và hét lên trong giận dữ. “Tại sao anh lại giấu việc mình tới phòng gym?”
“…Chúng ta đã cãi nhau, đúng chưa? Cô muốn thử đến đó, nhưng tôi đã khuyên cô bỏ cái ý nghĩ đó đi, nhớ chứ?”
Phải, đúng là có việc đó thật. Nó xảy ra khoảng một tuần trước. Sau khi xem Youtube,
tôi lẩm bẩm “Mình muốn thử đến phòng gym một lần.” Thấy vậy, Haru liền lên lớp tôi.
‘Bỏ cái ý nghĩ đó đi. Cô không thể làm những việc như thế đâu. Dù cho có đang tập cơ hay ăn kiêng đi chăng nữa, cô cũng sẽ bỏ cuộc ngay sau đó để đi mua đồ ăn thôi.’ Anh ấy áp cái lí lẽ đó lên tôi. ‘Thêm nữa, cô hiếm khi tập thể dục, nên đâu cần phải đến phòng gym ngay? Dành một chút thời gian cho việc đó ở nhà là quá đủ rồi. Chưa kể….ấn tượng của tôi đối với nơi đó không quá tốt. Cái cảnh cô đi xung quanh và chạm vào những cục tạ mà người khác vừa dùng nghe không vệ sinh cho lắm.’ Anh ta đưa ra lời biện minh đầy định kiến.
Tất nhiên, im lặng từ bỏ chỉ vì cái lý lẽ ấy không hợp với tôi chút nào nên chúng tôi đã cãi nhau về chuyện đó.
“…Sau khi đã quyết liệt phản đối việc đó đến mức ấy, nếu bỗng dưng nói rằng mình đang tới phòng tập, tôi cảm giác một cuộc cãi vã khác sẽ lại xảy ra. Có vậy thôi.”
“Đ-Điều đó đâu có nghĩa là anh phải giấu tôi! Nó dễ gây hiểu lầm lắm đấy!”
“Xin lỗi, được chưa? Nhưng…cô thật sự nghĩ rằng tôi đã đến nhà chứa à?”
“………”
“Dù cho mấy tấm thẻ như vậy có nằm trong túi tôi…thì chuyện đó cũng sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
“…S-Sao tôi biết được chứ.” Tôi càng lúc càng khó xử. “Dù sao thì anh cũng là đàn ông mà…nên…chắc chắn mấy chỗ như thế sẽ làm anh thích thú.”
“Ừm...Sẽ là dối lòng nếu tôi nói mình không quan tâm tới chúng.”
“Thấy chưa.”
“Nhưng… chuyện không đơn giản như thế đâu.” Haru đáp lại ánh mắt sắc lẹm của tôi bằng một cái thở dài. “Rio.” Anh ấy gọi tên tôi. “Cô biết mà, tôi là trai tân đấy.”
“Eh…?”
Sao bỗng dưng anh ấy lại nói thế chứ? Ý tôi là, tôi biết điều đó mà.
“Người duy nhất tôi từng hẹn hò là cô. Vì
chúng ta chưa bao giờ làm tới nên tôi vẫn chỉ là một gã trai tơ ngây dại chẳng biết chút gì về phụ nữ.” Anh ấy tự ti nói. “Những người còn trinh là những sinh vật ngốc nghếch và mong manh. Họ sẽ bị kích thích tột độ bởi bất kỳ thứ gì khơi gợi, nhưng cũng rất nhút nhát và sợ sệt. Và vì không có kinh nghiệm nên chúng tôi có thể mơ tưởng ra mọi thứ. Tôi muốn nói là…ừm, cô biết đấy…”
Sự bình tĩnh dần sụp đổ, mặt Haru đỏ như quả cà chua. Anh ấy đánh mắt đi chỗ khác.
“T-Tôi muốn lần đầu của mình là với người tôi yêu.”
“………”
Tôi đứng hình mất một giây. Tuy nhiên, càng lúc tôi càng thấy ấm lòng. Niềm hạnh phúc lớn đến nỗi tôi không thể ngăn bản thân nở một nụ cười .
“Đó là lý do…Cô đừng lo. Ít nhất thì, miễn chúng ta vẫn còn là vợ chồng, tôi sẽ không tới một nơi như thế đâu, hứa đó.”
“Haru…”
Nụ cười của Haru làm tôi bối rối.
“H-Hm..Sao tôi phải lo chứ? Tôi không hề quan tâm tới chuyện đó. Anh đi đâu và làm gì không phải là việc của tôi. Cứ thoải mái làm những điều mà anh muốn.”
“Nhưng…nhìn cô rất lo lắng, nên…”
“H-Hở? Tôi chỉ…Đúng vậy đấy, tôi chỉ lo rằng anh sẽ nhiễm bệnh lây qua đường tình dục thôi! Sẽ tệ lắm nếu chồng tôi dính phải những thứ như thế! Lỡ tôi cũng bị thì sao?”
“…Dù cho tôi có bị nhiễm thì chúng ta cũng đâu có làm những chuyện khiến cô bị liên lụy, đúng chứ?”
“Làm những chuyện….! Anh đang nói gì thế hả, đồ ngốc này! ”
“Chính cô đã khơi ra việc này đấy!”
Chúng tôi lại cãi nhau như thường ngày. Bên ngoài là vậy, nhưng trái tim tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp. Tôi vui mừng khi biết rằng, Haru vẫn là Haru của mọi ngày.