Đây là câu chuyện từ 15 năm trước. Lúc ấy tôi đã gọi bạn thuở nhỏ của mình là ‘chị Rio’, người lớn hơn tôi hai tuổi, còn cô ấy gọi tôi là ‘nhóc Ha.’. Toàn bộ những kí ức về thời đó đều là những khoảnh khắc rất thân thiết giữa chúng tôi. Thời đó ấy, chúng tôi còn ngây thơ, hồn nhiên lắm, thậm chí còn chẳng ngượng ngùng vì hành động của mình cơ. Khác với bây giờ, chúng tôi không giấu diếm tình cảm đôi bên dành cho nhau.
“Nè nhóc Ha. Em làm nhẫn xong chưa đấy?”
“Đợi tí đã, còn xíu nữa thôi…”
Chúng tôi đang chơi đùa trong khu vườn quen thuộc của nhà Tamaki. Khi phụ huynh chúng tôi đi bàn bạc công việc như thường lệ, chúng tôi luôn tìm cách giết thời cùng nhau bằng trò chơi nhập vai hoặc kiểu tương tự. Ngồi bệt xuống đất mà chẳng quan tâm đến quần áo lấm lem, chúng tôi làm thứ này thứ kia cùng nhau. Chúng tôi gọi chúng là nhẫn, nhưng hiển nhiên chúng không phải đồ thật. Chúng tôi đơn giản chỉ đan chúng bằng hoa cỏ nhằm tạo ra một phiên bản rẻ tiền của nhẫn cuới. Đây là thứ cần thiết để chúng tôi có thể chơi trò kết hôn.
“...Xong rồi!”
Một lúc sau, tôi hoàn thành nó cho Rio, hai mắt chị ấy sáng lên niềm vui. Chúng tôi kiểm chứng độ vừa vặn của chiếc nhẫn đã làm cho nhau, và đều bị ấn tượng trước đối phương. Tất nhiên, thành thật mà nói nó không thể coi là đẹp được, nhưng với hai người khi ấy, chúng tỏa sáng như báu vật không thể thay thế.
“Khi nào bà đến thì chúng mình bắt đầu chơi nhé!”
“Yup!”
Cưới nhau là trò chơi chúng tôi hay chơi vào thời điểm đó. Về cơ bản thì bà của Rio, Fumie, sẽ đóng vai mục sư tuyên bố chúng tôi là vợ chồng. Chúng tôi sẽ trao nhau lời thề, và đeo nhẫn cho nhau. Đây chẳng qua chỉ là trò nhập vai, nhưng với chúng tôi đó là điều gì quý giá lắm. Ít nhất là bản thân tôi cảm nhận thế. Lúc ấy khi mới bốn tuổi, tôi chẳng có chút khái niệm gì về hôn nhân cả, nhưng nhìn thấy Rio vui vẻ như thế là điều tôi yêu thích nhất. Tôi vẫn không nghi ngờ rằng một khi lớn lên, tôi sẽ cưới cô gái mà tôi yêu sâu đậm này—
“Fufu, hôm nay chúng trông đẹp quá!” Rio nói cùng với một nụ cười thuần khiết khi cô ấy nhìn vào chiếc nhẫn.
Tuy vậy, có một tia buồn bã bao trùm lên biểu cảm ấy.
“Giá như nhẫn của bọn mình có thể giữ mãi được vẻ đẹp này…”
“...Không thể đâu. Chúng chỉ được làm bởi cỏ thôi.”
“Ừm… Rồi chúng sẽ héo mất thôi.”
Mỗi lần chúng tôi chơi trò đám cưới, chúng tôi lại phải làm một đôi nhẫn mới. Nếu hôm đó chơi xong rồi thì nói chung chúng tôi sẽ đem chúng về nhà, nhưng dù có chăm sóc chúng cẩn thận đến mức nào đi nữa, chúng sẽ héo khô chỉ sau hai đến ba ngày.
“Những chiếc nhẫn thật sẽ vẫn giữ được vẻ đẹp mãi mãi.”
“Nhẫn thật…. ”
“Nè nhóc Ha, em biết không!?” Rio bé mở rộng đôi mắt vốn đã to sẵn, đẩy người về phía tôi.
“Nhẫn thật… thực ra được làm từ bạch kim đó! Mẹ chị bảo vậy á!”
“B-bạch kim…? Là cái chi?”
“Nó là một dạng kim loại xịn lắm! Nó còn cứng hơn cả vàng với bạc ấy nha!”
“C-còn tuyệt vời hơn cả vàng ư!?” Tôi bị sốc khi nghe thế.
Ừ thì, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến cái huy chương vàng sẽ nhận được khi thắng một cuộc thi ở trường mẫu giáo, nên đầu óc tôi cơ bản vẫn cho rằng thứ kim loại cứng nhất là vàng. Sau cùng thì giải thường bao gồm huy chương đồng, đến bạc rồi mới đến vàng mà. Vì thế mà tôi nghĩ rằng vàng là xịn nhất, nên mới sốc khi nghe rằng còn có một thứ trên cả vàng tồn tại.
“Em hiểu rồi, vậy là nhẫn cưới sẽ tuyệt vời hơn huy chương vàng đúng không?!”
“Yup! Tuyệt vời hơn rất rất rất nhiều luôn!”
Nghĩ lại thì đó quả là một cuộc trò chuyện khá ngớ ngẩn. Tuy vậy, tôi lúc ấy vẫn thực sự sốc, và ấn tượng bởi sự tồn tại của một thứ kim loại còn cứng hơn cả vàng, bạch kim, và sự thật rằng những chiếc nhẫn cưới còn tuyệt hơn bất cứ huy chương vàng nào đã khiến tôi không thể ngờ được.
“Chị nghĩ rằng nhẫn cưới bằng bạch kim là tuyệt nhất. Giống cái mà ba má có ấy. Dù có bao nhiêu năm trôi qua thì chúng vẫn luôn sáng bóng.”
Đôi mắt của Rio sáng lên niềm vui và sự hạnh phúc khi cô ấy giải thích.
Đôi mắt ấy sáng hơn tất cả những thứ vàng tôi từng thấy, giống chúng được làm từ bạch kim thật vậy.
“Vậy… em sẽ tặng nhẫn cưới làm quà cho chị nhé!”
Tôi nói câu đó cứ như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.
“Khi chúng ta kết hôn, em sẽ trao cho chị một chiếc nhẫn bạch kim.”
“Thật sao!?”
“Yup! Khi mà em lớn lên, em sẽ đi làm ở công ty của ông, kiếm thật nhiều tiền và sẽ tặng chị chiếc nhẫn nhẫn ấy làm quà!”
“Yaaay! Cảm ơn nhiều nha, nhóc Ha! Yêu em quá!”
Với nụ cười tươi như hoa, Rio lao về phía tôi. Rồi mới đó đã mười lăm năm sau, Rio và tôi thực sự đã kết hôn. Chúng tôi sẽ tham dự những nghi thức, rồi đeo lên tay nhau chiếc nhẫn cưới. Tuy vậy, vụ kết hôn này lại có chút xa vời khỏi cuộc hôn nhân mà chúng tôi từng mơ tới khi còn là trẻ con.
```````````
Sau khi Rio và tôi bắt đầu chung sống, trên cái chậu rửa mặt đã được chất đầy với những thứ cô ấy đã mua. Những thứ kem, xịt dưỡng da, kem toàn thân, kem bôi tay, dầu dưỡng tóc, khăn lau tóc và ti tỉ thứ khác… Dù sao, trên chậu rửa mặt tràn ngập những thứ sản phẩm làm đẹp.
Khi chỉ có mỗi mình tôi sống ở đây, trên chậu rửa trống huơ trống hoác à, còn giờ thì sản phẩm làm đẹp nhìn đâu cũng thấy, còn sản phẩm cho đàn ông của tôi thì bị dồn vào một góc. Ừ thì, tôi đoán là mấy thứ như này cũng không thể tránh được khi sống chung cùng với một người phụ nữ. Cảm giác như đa số những anh em cánh mày râu sống chung với bạn gái hoặc vợ đều chia sẻ cùng một cảm xúc với tôi.
“...Haaaah.”
Tôi vừa bước ra khỏi bồn tắm. Tôi luồn tay vào trong bộ pajama, mở cánh cửa gương bên trên chậu rửa mặt ra và lấy từ trong góc nhỏ dành cho mình một ít kem dưỡng da. Có thể tôi không chú ý đến da dẻ quá nhiều như Rio, nhưng ít nhất tôi nên thoa đôi chút lên da sau khi tắm xong. Ngay sau khi tôi thoa một ít kem lên mặt… tôi bỗng nhận ra sai lầm của bản thân.
“...Thôi xong.”
Tôi nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn ở bàn tay trái. Ở đó là nhẫn cưới của tôi, ngập trong kem dưỡng da. Thường thì tôi sẽ tháo nó ra mỗi khi thoa kem, nhưng hôm nay tôi lại quên hẳn mất. Tôi liền tháo chiếc nhẫn ra và rửa nó bằng nước. Tất nhiên là chút ít kem dưỡng như thế sẽ không làm hỏng chiếc nhẫn hay gì, nhưng tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi để nó dính dáp như thế thôi.
Cơ bản là tôi không quen với việc đeo nhẫn cho lắm. Đại khái là tôi chưa từng đeo một thứ phụ kiện nào, nên lúc nào cũng có một thứ kim loại nhỏ khiến tôi cảm thấy lạ lẫm. Tôi tự hỏi liệu mình có quen được với việc này chăng? Chà, tôi cũng chẳng biết tôi phải đeo chiếc nhẫn này đến bao giờ nữa.
“........”
Sau khi đeo nó lại và ngắm nhìn đó, những dòng ký ức ập tới đầu tôi. Về khoảng thời gian chúng tôi còn là con nít… hoặc là khi chúng tôi mua cặp nhẫn này. Rồi tôi trở về phòng khách với những cảm xúc sâu sắc, thì nghe thấy tiếng....
“Hmm~ Hmm hmmm~”
Có vẻ như Rio cũng đang có tâm trạng tốt. Cô ấy ngồi tại bàn nhà bếp, vì ngồi quay lưng lại mà tôi không thấy được biểu cảm. Dù vậy, tấm lưng của cô ấy đang khẽ lắc lư, và tôi nghe rõ được những tiếng ngân nga.
Cô ấy là Tamaki Rio, bạn thuở nhỏ, người yêu cũ… và lúc này cũng là vợ của tôi. Ahh khoan đã. Không còn là “Tamaki” nữa rồi. Vì chúng tôi đi đi đăng ký kết hôn ở cơ quan chính quyền ngày ngày hôm trước, chúng tôi đã chính thức thành vợ chồng. Vì thế mà cô ấy đã thay đổi “Tamaki” sang “Isurugi” giống tôi.
“Fufu...fufufu~”
“...Tâm trạng cô tốt phết nhờ?”
“-Hyaah~?”
Khi tôi lên tiếng gọi, lưng cô ấy giật lên vì sốc.
“Này… anh bị sao vậy!? Đừng có đột ngột xuất hiện sau lưng tôi chứ!”
“Tôi chỉ mới bước vào phòng như người bình thường thôi mà.”
“Nếu anh tắm xong rồi thì báo tôi một tiếng chứ! Tôi còn chẳng nghe thấy tiếng máy sấy tóc… Anh có làm khô tóc đàng hoàng không đấy?”
“Tóc tôi đâu có dài như của cô, nên cứ để nó tự khô được rồi.”
“Sẽ không tốt cho tóc nếu anh không sấy khô đàng hoàng đâu. Vì thế mà anh mới không nổi tiếng đấy. Đến cả nam giới thời nay cũng bắt đầu quan tâm tới tóc tai rồi kìa, anh biết chứ?”
Rio đứng lên khỏi ghế và phàn nàn như mọi khi, nhưng… vì động tác có hơi quá nhanh và nó tạo ra một cơn gió nhẹ, một mảnh giấy rơi xuống đất.
Trông nó giống một tấm giấy note nhỏ.
“Cái gì thế?”
“Ể… Wah, ah, đợi đã—”
Ngay khi Rio hét lên, tôi đã nhặt tờ giấy đó lên rồi.
[Isurugi Rio]
Đó là thứ viết trên tờ giấy. Và trên đó không chỉ một mà là một đống những dòng chữ viết tay của con gái lặp đi lặp lại.
“...Làm sao?”
Khi tôi liếc mắt ra khỏi tờ giấy, tôi bắt gặp khuôn mặt đỏ như gấc của Rio đang chằm chằm nhìn tôi. Trong tay cô ấy vẫn còn cầm cây bút chỉ vừa dùng để viết.
“Đừng có mà ‘Làm sao’ với tôi.”
“…Tôi chỉ đang tập viết thôi.”
Dù cho tôi chẳng dí Rio chút nào, cô ấy lại chuyển sang chế độ phòng thủ và liên tục đưa ra những lời bào chữa.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi cần phải làm quen với việc viết ‘Isurugi Rio’ thay vì ‘Tamaki Rio’, thế nên tôi mới tập viết cho quen tay. Chỉ có thê thôi…”
“.... ”
“Ah, thật là thất vọng. Quá nhiều rắc rối. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả thôi, mà sao ta phải đi xa đến nỗi ký tên vào sổ hộ khẩu cơ chứ?”
Đúng vậy. Như Rio vừa chỉ ra, đây không gì hơn ngoài một cuộc hôn nhân giả. Chúng tôi không đi tới hôn nhân sau nhiều năm hẹn hò, nhưng lại chọn cách này để đạt được những lợi ích chung. Tôi có hoàn cảnh của mình, Rio cũng vậy, và về cơ bản chúng tôi bắt buộc phải cưới nhau. Chúng tôi bắt đầu chung sống vào một tháng trước, nhưng… chỉ mới đi đăng ký kết hôn tầm ba ngày trước. Cho dễ hiểu thì Rio chỉ vừa mới trở thành ‘Isurugi Rio’, vợ tôi ba ngày trước mà thôi.
“Chịu. Chúng ta cứ tiếp diễn như thế này thì kiểu gì cũng có người phát giác lúc nào không hay đó!”
“Hmm, anh thì ngon rồi, được giữ lại họ của mình. Tôi thì có nhiều rắc rối cần phải giải quyết. Rất nhiều thứ cần phải làm vì tôi phải sửa lại phần đăng ký và mấy thứ giấy tờ. Ngày mai tôi còn phải đến trường đại học để chỉnh sửa mấy tài liệu nữa…”
“... ”
“Ôi trời, cái nguyên tắc đổi họ giống nhau trên đất nước này còn giữ đến khi nào đây? Lỗi thời lắm rồi. Vì tên tôi bị đổi mà tôi phải mang theo một gánh nặng lớn và toàn gặp phải căng thẳng thôi đấy. Tôi cá là anh không hiểu được đâu~”
“...Và dù như thế.”
Bị búa bổ thẳng mặt, tôi không thể không phản pháo lại.
“Cô lại trông như thể đang vui khi cứ liên tục viết tên mình kìa.”
“Wha!”
“Nếu để miêu tả thì… có vẻ cô đang hạnh phúc nhỉ?”
Trong khi tôi khiêu khích cô ấy bằng những từ ngữ đó, tôi cũng cảm thấy như bản thân mình đang có chút kỳ vọng. Sâu bên trong, có một phần nào đó của tôi hy vọng rằng cô ấy đang hạnh phúc. Hạnh phúc vì chúng tôi đã kết hôn, hạnh phúc vì cùng nhau đăng ký kết hôn, hạnh phúc vì chúng ta đã chính thức trở thành một cặp vợ chồng, dù cho chỉ trên giấy tờ. Vì thế mà tôi sẽ…
“Huh? Hạnh phúc gì ở đây, vui vẻ thì càng không!”
Tuy vậy, sự kỳ vọng của tôi bị từ chối ngay sau đó.
“Lúc ấy á… Ch-chà, là tôi đang khâm phục chính chữ viết của bản thân thôi! Chúng cũng giống tôi vậy. Chữ viết tay của tôi là minh chứng cho việc bản thân tôi đã được dạy dỗ một cách danh giá đó.”
“...Chẳng phải cô bỏ dở lớp thư pháp chỉ sau ba ngày à?”
“Chuyện này khác, chuyện đó khác!” Rio dứt khoát cắt ngang cuộc đối thoại và bước về phía tôi.
“Tránh ra, bây giờ tôi đi tắm. Tôi vốn chẳng muốn ngâm qua cái thứ nước tắm còn ấm đẫm mồ hôi của anh đâu, nhưng chịu thôi.”
“Cô có thể đừng khiến nó nghe ghê tởm như vậy không?”
Rio tạt qua phòng ngủ để lấy quần áo, rồi hướng tới phòng tắm, vừa đi vừa dẫm bình bịch.
❀
“~~~!”
Đóng lại cánh cửa sau lưng, tôi cô hết sức để làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch. Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, mình nên làm gì bây giờ? Ahh, tệ quá đi mất! Tại sao điều này lại xảy ra chứ! Tại sao anh ấy—lại trông thấy tôi viết đi viết lại tên mình như thế chứ!? Tệ hết sức tệ! Anh ấy sẽ phát hiện ra mình cảm thấy vui mừng về việc hai đứa kết hôn mất! Hự… tôi tự hỏi liệu mình đã che nó lại đủ kỹ chưa?
Để bắt đầu thì tôi chỉ mới thử cách này thôi, nhưng… tôi bị cuốn vào nó giữa chừng, đến độ cứ thế mà viết đi viết lại tên mình. Nếu cứ tiếp tục thêm chút nữa chắc tôi thêm luôn tên anh ấy vào bên dưới chiếc ô tình nhân luôn quá. Tôi để quên tờ giấy ghi chú trên bàn rồi… nhưng sẽ ổn thôi nhỉ? Anh ấy sẽ không nhận ra rằng thực ra tôi đã quen với việc đó rồi đúng không?
Thật ra thì tôi đã tập viết tên mình là ‘Isurugi Rio’ từ hồi tiểu học cơ, đặc biệt là trong những tiết học buồn chán. Đó là lý do vì sao tôi có thể viết nó thật dễ dàng, đến độ nó chẳng còn là một cái tên mới mẻ nữa. Nhưng… anh ấy vẫn chưa nhìn ra đúng không? Ahh, mình nên làm gì bây giờ? Dù tôi đã quen với việc viết tên mình như thế, trái tim tôi vẫn khó lòng mà chịu được…
Sự thật rằng tôi đã trở thành Isurugi Rio, sự thật rằng chúng tôi đã chính thức trở thành một cặp vợ chồng, khiến tôi chẳng thể nào ngồi yên nổi mỗi khi nghĩ tới mà.
☀️
“...!”
Một cảm xúc khó tả bắt đầu lớn lên bên trong tôi. Trong tay tôi là tờ giấy ghi chú của Rio. Càng nhìn vào đó… mặt tôi lại càng đỏ hơn. Ahh, tệ thật, thứ cảm xúc gì thế này? Cô ấy cứ liên tục viết ‘Isurugi Rio’ thôi. Dù cho mọi chuyện chỉ có thế… tại sao trái tim tôi lúc này lại như lơ lửng trên chín tầng mây thế này? Có chung một tên họ với tôi, viết xuống tên mới của cô ấy như thế… mặt đó của cô ấy, thật là đáng yêu quá mức mà. Nó khiến tôi một lần nữa nhận ra rằng cô ấy đã thực sự trở thành vợ mình.
...Waaah, thế này là quá đủ rồi. Tôi cảm thấy thật ghê tởm bản thân mình. Tôi không thể cứ thế mà hào hứng bởi cái thứ như thế được. Sau cùng thì—đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả. Tôi chắc chắn rằng cô ấy chẳng có tí cảm xúc gì với tôi đâu.
❀
Đúng vậy, đây đơn thuần chỉ là một cuộc hôn nhân giả thôi. Chúng tôi đều đồng ý điều ấy vì những thứ lợi ích giản đơn. Haru nên quên tôi đi rồi mới phải. Chúng tôi chỉ vừa mới đi đăng ký kết hôn, nhưng đã dành ra cả tháng trời chung sống cùng nhau. Hoảng loạn đến mức đó chỉ vì cái tên của chính mình… hẳn chỉ có mình tôi là phản ứng như thế quá. Ahh, tệ hết mức tệ rồi. Tại sao tôi phải rối cả lên và lo lắng như thế chứ?
☀️
Chết tiệt. Ai khóc nỗi đau này. Tôi chắc chắn rằng chỉ có mình tôi là tỏ ra rối cả lên và lo lắng như thế thôi. Rio hẳn đã chẳng còn gì với tôi rồi… Không, ít ra biết đâu cô ấy còn có chút nhận thức với tôi. Nhớ lại về vẻ hạnh phúc của cô ấy ban nãy, phải chăng Rio vẫn… Không, không có chuyện đó đâu. Điều ấy là bất khả thi. Bạn gái cũ vẫn còn tình cảm ư, như thế là quá dễ dàng rồi. Đó chỉ là một mong ước ích kỷ của tên đàn ông như tôi, một thứ ảo tưởng vô ích mà thôi.
...Nhưng dù vậy đi nữa, nếu vẫn còn một chút cơ hội thì…
❀
C-có thể… Haru cũng cảm thấy hạnh phúc về chuyện này chăng? Chắc tim anh ấy cũng đập nhanh như mình, và anh ấy cũng đang dằn vặt vì nó? Biết đâu anh ấy vẫn còn hứng thú với mình chăng….. Yeah, k-không có chuyện điều đó xảy ra đâu. Yep, không thể đâu. Chúng ta đã chia tay hai năm trước, nên anh ấy sẽ không thể còn cảm xúc gì với mình đâu. Lý do duy nhất dẫn đến cuộc hôn nhân giả tạo này là vì Haru muốn cứu lấy gia đình mình.
Đó là tất cả. Tôi biết, và phải làm như thế…
Nhưng dù vậy đi nữa, nếu vẫn còn một chút cơ hội thì…
☀️&❀
Mình biết rất rõ rằng điều ấy là hoàn toàn bất khả thi, nhưng mình không thể ngừng mơ ước về nó được.
Thật ngu ngốc mà, nhưng mình chẳng thể giữ lại cảm xúc mong muốn nó nữa.
Giá như Rio...
Giá như Haru...
Vẫn còn cảm xúc lưu luyến với mình.