Chàng trai ấy, người mà đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại, đã ngầu hơn gấp mười lần tôi tưởng tượng.
Sau khi nghe tin anh ấy đang trên đường đến Dungeon Ngultrum, tim tôi đã loạn nhịp. Và cuối cùng, khi nhìn thấy anh ấy, cảm giác không hề khá hơn chút nào, mà thay vào đó nhịp tim tôi càng lúc càng nhanh hơn nữa.
Tôi mời anh ấy cùng ăn trưa với câu thoại mà tôi đã luyện tập rất nhiều, rất nhiều lần trong đầu.
Mọi thứ vẫn ổn, hoặc tôi tưởng vậy…...nhưng rõ ràng, từ lúc đó, tôi đã bắt đầu hành xử lạ lùng.
Xem ra, khi nhìn thấy anh Second ở trước mắt, tâm trí tôi trở nên trống rỗng và tôi chỉ biết nói năng linh tinh.
Và càng nghĩ ngợi về nó thì sẽ càng tệ thêm. Thật đấy, không thể nào tệ hơn được nữa. Tôi cá anh ấy nghĩ tôi là một con nhỏ kỳ cục.
Còn Terra thì vẫn là Terra, cô ấy chỉ cười khúc khích suốt từ nãy giờ, có lẽ trông tôi buồn cười lắm. Những người bạn đồng hành của anh ấy cũng vậy, đều hành động theo nhịp độ riêng của mình, nên tôi khó có thể trông cậy vào họ. Về phần anh ấy, mặc dù đã sáu tháng trôi qua, nhưng anh ấy không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Đó là một buổi ăn trưa, khi mà tôi cảm thấy hơi bực bội, đồng thời cũng thật dễ chịu và ấm cúng.
Khi ấy, tôi được nghe kể về một cô gái tương tự tôi.
Cô gái có tên là Sherry, với mái tóc đen ngắn khiến cô ấy trông y hệt con búp bê kokeshi, thấp hơn tôi một tẹo. Cô ấy là thành viên ưu tú nhất của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất.
Chống lại anh Second. Thái độ bướng bỉnh. Ăn nói khó nghe. Kiêu ngạo. Đố kỵ. Ích kỷ. Không kiềm chế được cảm xúc. Kiên định…… Càng nghe, tôi càng nghĩ cô ấy giống với “tôi trước kia”.
Hiện tại, cô ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài đứng lên và chiến đấu, giống như tôi lần đó. Không, cô ấy đang tự đặt mình vào tình cảnh khó khăn.
Dẫu có muốn thừa nhận, cô ấy cũng sẽ không làm thế. Cô ấy đang chiến đấu trong tình cảnh tương tự.
Tôi hiểu rồi…… Vậy, đấy là lý do anh Second hỏi ý kiến tôi. Nếu tôi giống với cô ấy, thì có lẽ tôi có thể hiểu được nỗi phiền muộn của cô.
Được, hãy để việc này cho tôi.
Chérie Lumberjack này một cô gái hoàn toàn có thể đền đáp lại ơn nghĩa.
…………
Nói thế nào nhỉ, tôi mừng vì mình đã hăng hái đến vậy.
Tôi thậm chí còn không nghĩ anh ấy sẽ đấm một cô gái như thế…...
Cô gái đó bị đánh bay đi với tốc độ chóng mặt, mắt trợn trắng và chảy máu mũi. Không phải tình trạng ấy còn tệ hơn của tôi khi bị trúng đòn của con Mithril Golem sao?
“Anh quá tay rồi!”, tôi muốn hét lên. Tôi muốn khiển trách anh ấy.
Thế nhưng, khi tôi nhìn anh, suy nghĩ đó chợt tan biến.
Khuôn mặt buồn rầu, đau đớn…… Nếu phải giải thích, khuôn mặt ấy trông y hệt nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết tôi đọc hôm nọ. Sau khi đâm chết Quỷ Vương, kẻ đã sát hại gia đình anh, anh mới phát hiện ra kẻ đấy lại chính là cô gái mà anh yêu, người đã xa cách từ lâu, và đó là loại cảm xúc như thế, đau thương lẫn tình si.
Đúng vậy, tôi tin rằng cô gái Irie kia chính là người bạn thân nhất của Sherry. Do đó anh ấy đã ngăn cản cô khỏi việc xuống tay với bạn thân của mình trong lúc tức giận và tự biến bản thân anh ấy thành nhân vật phản diện.
Nếu cô ấy bị đánh te tua như thế, thì các thành viên trong đội 4 lẫn đội 16 sẽ không ai nói gì cô, nếu không, trái tim cô ấy có thể sẽ “tan nát”.
Bảo vệ mối quan hệ giữa hai người bạn thân và với các thành viên trong đội, hướng cô ấy theo con đường đúng đắn――Anh ấy còn có thể tốt bụng đến mức nào? Liệu tôi có nên gọi anh ấy là một anh chàng hay giúp đỡ mọi người không? Hay một anh chàng rất giỏi trong việc chăm sóc người khác? Anh ấy làm tròn bổn phận giảng viên của mình, thậm chí còn tốt hơn nữa cơ. Chưa hết đâu, anh ấy còn suy tính xa đến vậy, tôi chỉ có thể nghĩ anh ấy là một người thật đáng sợ.
Ngầu vô đối, siêu siêu khoẻ, lại còn dịu dàng, tử tế, thông minh, nghiêm túc…… Anh ấy là một anh chàng hoàn hảo để trở thành hôn phu của tôi!!
“Eko, hồi phục cho cô ấy đi.”
Anh ấy thở dài và nhờ cô bé mèo kia chữa trị cho cô ấy, và anh rời đi.
Tôi hiểu rồi. “Tôi giao việc này lại cho cô”, anh định nói như thế, có phải không?
Đúng vậy, tôi là người thích hợp cho việc đó. Do tôi giống với cô ấy.
“Anh giỏi chăm sóc người khác đến bất ngờ ý. Được, hãy để phần còn lại cho tôi.”
Lồng ngực tôi tràn đầy tự tin khi tôi nói những lời ấy với anh. Tôi nghĩ mình đã có thể nói năng một cách bình thường nếu như tôi nói ra suy nghĩ thật lòng, thế nhưng giọng tôi có lẽ hơi cao một chút.
“Ừ.”
Anh ấy chỉ đáp mỗi một lời cụt ngủn, cùng với nụ cười chan chứa nỗi buồn. Chứng kiến khuôn mặt sầu lắng, gọn gàng cùng với giọng nói thanh thoát, đẹp đẽ ấy, tôi không thể kiềm lòng và rít lên “Hii” bằng một giọng kỳ cục. Đây sẽ là một kỷ niệm đáng quý…… Mỗi khi nhớ đến, nó sẽ tiếp thêm sức mạnh cho tôi trong suốt cả tuần liền.
Sau khi thấy tôi thất thần nhìn anh ấy rời đi, Terra liền hỏi.
“‘Ngay cả vết sẹo rỗ cũng hoá lúm đồng tiền’, tiểu thư có biết ý nghĩa câu nói đó không~?”
***
“Uu……uu……? “
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong căn phòng tại quán trọ.
Ahh, tôi đã bị đánh…...
“Ara, tỉnh rồi sao?”
“――Hmm, Hả-!?”
Tôi không thể tin vào mắt mình. Người đang ngồi cạnh giường tôi lúc này là Chérie Lumberjack.
Tôi lập tức đứng dậy, điều chỉnh lại tư thế. Tôi không thể hành xử vô lễ trước mặt con gái ngài Bá tước được.
“Thôi nào, không cần phải phép tắc gì đâu. Ta mừng vì trông cô có vẻ vẫn ổn. Tất cả là nhờ có Ma thuật Trị liệu của cô bé ấy.”
“Ehh? “
Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm và khoẻ mạnh đúng như cô ấy nói. Không ai có thể nhìn vào và nghĩ rằng tôi vừa ăn một cú đấm ngay giữa mặt từ tên khốn kia và ngất xỉu.
“Đồng đội của anh ấy, cô bé á nhân đã chữa trị cho cô.”
“......Uhhh. Nhưng thưa ngài, cô gái đó là–“
“Ta hiểu. Đa phần ai cũng nghĩ cô bé ấy là đỡ đòn……”
Khi tôi định phản biện lại Chérie-sama, thì ngài ấy cắt ngang lời tôi và đứng dậy.
“Nếu đã ổn rồi thì chúng ta đi dạo một lúc nhé?”
“Dạ vâng.”
Hai chúng tôi rời khỏi phòng.
Tôi có thể nghe thấy những tiếng cười nói rôm rả, sôi nổi từ đằng xa khi vừa bước xuống hành lang được lót bằng ván gỗ trông cực kỳ thanh nhã. Mặt trời đã lặn. Tôi tin rằng mọi người hiện đang tổ chức một buổi yến tiệc.
…...Bất chợt, tôi nhớ lại. Về những lời mà tôi nói với các thành viên trong đội trong lúc giận dữ.
Dù tôi có xuất hiện tại buổi tiệc, tôi cũng không thể chung vui và ăn uống cùng mọi người được nữa.
Có một phần trong tôi nghĩ rằng như vậy cũng chẳng sao, và phần còn lại thì cảm thấy buồn bã.
Tôi tự hỏi cảm giác này là gì?
Trong lúc tôi đang chật vật tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy, Chérie-sama bỗng dừng lại.
“Ta từng được cha dẫn đến quán trọ này một lần.”
Chúng tôi hiện đang ở khu vực sân của quán trọ. Chérie-sama ngồi vào một góc và mời tôi ngồi cạnh.
“Nơi này rất tuyệt, phải chứ?”
“......Vâng ạ.”
Khoảng sân được thắp sáng lung linh bởi những chiếc đèn lồng, mang lại vẻ đẹp huyền ảo, đê mê và toát lên bầu không khí cổ kính, bí ẩn. Âm thanh róc rách của dòng nước, tiếng xào xạc của lá cây và ngọn cỏ, tiếng leng keng của bàn tiệc vang vọng từ xa, tiếng cười nói rôm rả, cơn lạnh buốt của những giọt sương đêm, cùng với mùi hương của đất. Tất cả hòa quyện lại và thấm sâu vào cơ thể tôi.
Cảm giác mơ màng bí ẩn này khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trong mơ…… năm phút, mười phút, tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi đắm chìm vào dòng suy nghĩ.
“Hồi trước…...Ta cực kỳ ghét anh ấy.”
Chérie-sama đột ngột mở lời.
Và tôi có thể nhận ra ngay “anh ấy” là ai.
“Anh ấy có kiến thức về việc công phá Dungeon Proline, và anh ấy được cha ta quý mến. Do đó, anh ấy có thể ký một vụ làm ăn lớn. Tận 10 tỷ CL……Khi đó ta đã rất nản lòng.”
“Prol……! ? “Không thể tin được. Về Dungeon Proline, tôi có nghe nói đó là một dungeon cấp cao trong số những dungeon có độ khó trung cấp, và chưa từng có tổ đội nào tham gia chinh phục nó mà toàn mạng trở về.
Không hẳn là vậy. Cách đây không lâu, có một tổ đội đã tự mình chinh phục được Proline…… Không thể nào!
“Are, cô không biết sao? Cũng phải, ta nghĩ nếu ghét ai đó thì không việc gì phải tìm kiếm thông tin về họ. Họ không chỉ tự chinh phục dungeon, mà họ còn công phá vài lần mỗi ngày nữa cơ. Các mạo hiểm giả đặt cho họ cái tên ‘Prokichi’, và không ai dám lại gần họ cả. Nhân tiện, tổ đội đó có bốn người, nhưng chỉ có ba người tham gia công phá dungeon.”
“…………”
Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì.
Đi lòng vòng ở một nơi cực kỳ nguy hiểm chỉ với ba người, điên thật đấy.
“Hãy quay lại chủ đề nào. Lúc đó, ta không biết anh là một chàng trai xuất chúng, thế nên ta đã chống đối lại anh ấy. Ta không thể chịu nổi anh ấy, ta không ưa anh ấy, điều đó khiến ta phát bệnh! Ta đã từng như thế.”
“......Vậy ạ?”
Tôi có thể hiểu những gì Chérie-sama nói. Tôi cũng không ưa anh ta, nên tôi cứ phản đối và gắt gỏng với anh ta suốt.
“Fufu. Trường hợp của ta tệ hơn cô, phải chứ? Dù sao ta cũng là con gái của Bá Tước. Sự phiền muộn của chúng ta khác nhau.”
“T-tôi nghĩ ngài nói đúng.”
Đó không phải là điều đáng tự hào. Nhưng cô ấy nói đúng.
“......Đố kỵ, ta đã ghen tị. Tại sao cha lại quý gã đó? Ngay cả mình…… Và rồi, chỉ sau một ngày, ngọn lửa đố kỵ đó đã không có cách nào để dập tắt nữa.”
“Ngài đã làm gì?”
“Ta sẽ công phá Dungeon Proline trước tên đó! Như vậy, cha và mọi người sẽ công nhận ta! Ta đã có những suy nghĩ ngu xuẩn như vậy, cho nên ta đã bí mật lẻn vào Dungeon Proline vào nửa đêm.”
“Điều đó……”
Rõ ràng là quá liều lĩnh. Trước hết, đó là một hành động tự sát. Cơ mà, Chérie-sama vẫn còn sống rành rành ở đây. Tôi có thể hình dung được những chuyện đã xảy ra sau đó.
“Đúng lúc ta sắp bỏ mạng tại nơi đó sau khi trúng phải một đòn duy nhất từ con Mithril Golem, anh ấy đã xuất hiện. Trước đó, ta cứ nghĩ anh ấy là triệu hồi sư, nhưng anh ấy lại cầm kiếm. Rồi anh ấy di chuyển với một tốc độ mà mắt ta không thể theo kịp, áp đảo hoàn toàn con Mithril Golem bằng kiếm thuật siêu đẳng và những bước chân khéo léo…… Chỉ chưa đầy hai phút mà anh ấy đã xử lý xong nó.”
“K-Không thể n-nào!”
“Đó là những gì đã xảy ra, ta đã chứng kiến tận mắt. Và đến bây giờ ta mới biết ‘ thứ đó’ là gì. Đó là Chiếm hữu Tinh linh…...một kỹ năng cấp cao được mở khoá khi nâng Triệu hồi Tinh linh lên Bậc 4.”
“......B-Bậc 4……”
Ahh, tôi cảm thấy chóng mặt quá đi mất. Vậy có nghĩa là――
“Chàng trai đó là một triệu hồi sư hàng đầu. Anh ấy còn là một kiếm sĩ đẳng cấp. Sau này ta mới biết thêm rằng anh ấy còn là một Cung thủ và Ma thuật sư đại tài. Ta tin chắc rằng anh ấy vẫn còn đang giấu nghề.”
――Trình độ của chúng tôi khác nhau hoàn toàn. Nhưng sự ấn tượng đó là vô nghĩa. Chỉ có thể là vậy. Tại sao hả? Bởi vì điều đó là không thể. Bộ anh ấy có phải con người không? Tôi không thể không nghi ngờ được. Tôi và anh ấy khác nhau ở điểm nào?
“Những người đồng đội của anh ấy cũng vậy. Hai cô gái cầm cung và khiên đó, cô có biết hôm nay họ đã hoàn thành bao nhiêu vòng Dungeon Ngultrum không?”
“Ngẫm lại thì tôi đã nhìn thấy họ khá nhiều lần.”
“Một trăm hai mươi tám vòng.”
“Một tr――!? “
…...Thật điên rồ.
Họ đi đến tận 128 vòng ở một nơi mà chúng tôi phải chật vật lắm mới được có 16? Điên thật. Tôi chỉ có thể nhận xét như vậy.
Mặc dù vậy…...Tôi không hề nhìn thấy bất kỳ vết bụi bẩn nào trên người họ, chứ chưa nói đến mệt mỏi. Tôi sợ phải nghĩ rằng như thế đối với họ có lẽ chỉ là “bình thường”. Họ ở một đẳng cấp mà một vòng công phá dungeon Ngultrum chỉ là công việc lặt vặt, bình thường.
“Cô gái á nhân mèo Eko Leafret không chỉ là một người đỡ đòn. Ma thuật Trị liệu là điểm mạnh của cô ấy. Do đó cô hiện tại vẫn lành lặn mặc dù bị đánh đến vậy.”
“Thì ra đó là lý do……”
Mọi vết thương do cú đấm của anh ta đều biến mất hoàn toàn như chưa từng có.
Nhưng có điều…...Cho đến trước sự cố đó, những thứ như thế này chưa từng xảy ra.
Xét cho cùng, những lời nói mà tôi dùng để bảo vệ cái tôi của mình đã làm tổn thương các thành viên đội. Dù những vết thương của tôi đã được chữa lành, nhưng vết thương lòng của họ thì không.
“――Chắc cô cũng đã nhận ra rồi nhỉ? Về những việc mà cô không nên làm.”
Tôi không rõ liệu nhìn tôi dễ đoán đến vậy hay sao, nhưng Chérie-sama đã nhìn mặt tôi khi nói những lời đó.
…...Tôi đã nhận ra nó rồi; nãy giờ tôi đang suy nghĩ đây. Lời của anh ta nói không sai một chút nào.
Nhưng mà tôi vẫn muốn mang lại kết quả bằng chính sức lực của mình. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy mọi nỗ lực trước giờ đều đổ sông đổ biển.
Dùng đến món vũ khí có tên là “nỗ lực”, tôi sẽ giành chiến thắng và khiến mọi người thừa nhận, khiến tên đó không thể nói gì được tôi. Nhưng sau hành động thiếu suy nghĩ đó, tôi đã chuốc lấy thất bại. Tôi vừa chỉ trích, đổ lỗi cho người khác vừa trốn chạy khỏi hiện thực.
“Do tôi không muốn phủ nhận những nỗ lực trong quá khứ và sau này, tôi đã làm tổn thương mọi người……”
Niềm kiêu hãnh bé nhỏ của tôi đã được bảo vệ. Nhưng thay vào đó, tôi đánh mất sự tin tưởng từ mọi người.
Tại sao tôi không thành thật hơn? Tại sao tôi lại đố kỵ? Nghĩ đi nghĩ lại thì lẽ ra tôi không nên nổi giận, không nên mất kiểm soát, tôi phải bình tĩnh và lý trí hơn. Tôi cảm thấy hối hận. Nhưng dù vậy, không thể nào thay đổi được những gì mà tôi đã làm.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi cuối cùng cũng hiểu được cái giá của lòng đố kỵ, cái giá của việc không biết kiềm chế, nó lớn đến nhường nào.
“Ta hiểu cảm giác của cô. Chắc cô đang nghĩ anh ấy không hề nỗ lực một chút nào mà chỉ đang nhởn nhơ chơi đùa.”
“――Eh! “
Cô ấy nói trúng tim đen luôn.
Sau khi bỏ ra không ít nỗ lực để trở thành Ma thuật sư Hoàng gia, thì tôi đã bị tên đó vượt mặt trong phút chốc, thậm chí trông anh ta còn không thèm cố gắng nữa chứ. Tôi ghét điều đó.
“Cô biết không, sau khi được anh ấy giúp đỡ…… Ta có một chút tò mò, về chuyện này chuyện kia, thế nên, ta…… có theo dõi anh ấy.”
Chérie-sama tỏ vẻ e thẹn với hai gò má ửng hồng. Cô ấy trông rất nữ tính và dễ thương, khá phù hợp với độ tuổi hiện tại, khiến tôi hơi tò mò về nội dung của câu chuyện.
“Nghe đây. Anh ấy đã rất chăm chỉ. Chăm chỉ đến bất ngờ ý. Nhưng anh ấy không thường xuyên thể hiện điều đó. Anh ấy chọn cách âm thầm phấn đấu. Trong suốt các đợt công phá Proline, anh ấy không hề kêu ca hay than vãn gì cả, lúc nào cũng giữ được sự điềm tĩnh, đến mức ta đứng ngoài xem thôi mà cũng thấy mệt giùm.”
“…………”
Tôi chợt nghĩ. Tôi tự hỏi đã bao giờ tôi “phấn đấu” giống như vậy chưa, cụ thể là công phá các dungeon trung cấp? Ngày nào cũng làm vài vòng như thế.
Chưa bao giờ. Ngay cả dungeon hạ cấp cũng gần như là không thể. Những gì tôi có thể làm là săn quái vật ở khu rừng đầm lầy.
…...Người không chịu nỗ lực và phấn đấu là tôi.
“Tên đó thành công mặc dù lười nhát. Còn chúng ta thì phải chật vật cực khổ dù cho đã chăm chỉ hết sức. Đó là điều khiến cô ghen tị với anh ấy, đúng chứ?”
Những lập luận của Chérie-sama lúc nào cũng chính xác.
Đúng vậy. Mỗi lần tôi nhìn hắn, thì hắn trông rất thoải mái và thảnh thơi. Đó là lý do tôi tự khẳng định “anh ta không nỗ lực bằng tôi”, và trở nên ghen ghét, đố kỵ.
“Có lẽ, để đạt đến vị trí cao hơn những gì chúng ta có thể hình dung được, anh ta đã phải chăm chỉ và cố gắng hơn bao giờ hết. Xem nào, ví dụ như dungeon cao cấp.”
Có lẽ điều đó là thật. Không, nhất định là sự thật.
…………
Ra là vậy. Tôi bị đấm bởi một kẻ như thế.
Tôi là một con nhỏ ngu dốt chỉ biết chống đối lại anh ấy bởi vì tôi không ưa anh ấy, một con nhỏ không biết lắng nghe, một con nhỏ chỉ biết đố kỵ, và trên hết, tôi đã cố biến anh ấy thành thằng ngốc, đã vậy còn đổ lỗi cho người khác khi mọi chuyện không đúng ý mình. Ăn đấm cũng phải.
“À thế à……”
Sự biện hộ nhỏ nhoi và lòng kiêu hãnh mong manh trong tôi đã sụp đổ.
Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, khi có những cảm xúc đó trước khi tôi kịp nhận ra. Một tiếng cười khô khốc phát ra từ miệng tôi.
Ahh, nếu vậy, tôi phải――
“Thế nào? Một khi cô đã chấp nhận, nó sẽ trở nên dễ dàng, đúng chứ?”
“! …...Vâng, đúng vậy.”
Vết thương lòng của tôi đã tan biến như chưa hề tồn tại.
…...Tuy nhiên, không chỉ có vậy.
Tựa như ma thuật, một khi đã bắn ra thì không có cách nào thu hồi lại.
“Có thể cô sẽ nghĩ như thế là chấm hết, nhưng không phải vậy. Quan trọng không phải là những gì cô đã làm, mà là những gì cô sẽ làm để khẳng định giá trị bản thân.”
“Nhưng đối với một Ma thuật sư Hoàng gia như tôi, người đã tạo nên tai tiếng……”
“Nghĩ cho kỹ về lý do mà anh ấy đánh cô.”
Lý do ư?
Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó là vì lợi ích của Irie.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu để cho Irie tát tôi như thế? Trước nhất, tình bạn của chúng tôi sẽ rạn nứt. Khi đó có lẽ tôi sẽ nói những lời không hay với Irie và khiến cô ấy đau lòng.
Bởi vậy anh ấy mới cản Irie lại, đúng chứ?
Tuy nhiên, một dòng suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi. Trong trường hợp đó, thì chỉ cần ngăn cản Irie là đủ. Tại sao anh ấy lại đánh tôi?
Có lẽ nào? Anh ấy làm vậy vì lợi ích của tôi……?
Không thể nào――Làm vậy để khiến mọi người quên đi những hành động ngu ngốc của tôi ư?
Càng nghĩ, tôi càng thấy hợp lý.
Nhờ vậy, đầu tôi đã hạ nhiệt, và cảm giác tiêu cực của bọn họ có lẽ đã dịu bớt, giúp tôi có thể dễ dàng chuộc lỗi hơn một tẹo. Hơn nữa, anh ấy còn cho tôi cơ hội được nói chuyện cùng với Chérie-sama.
“Cô ta sẽ suy nghĩ về nó và rút kinh nghiệm bởi cô ta bị đánh rất dã man”, một vài người sẽ nghĩ thế. Và cũng nhờ vậy, mà tại buổi tiệc, chủ đề bàn tán “hành vi thiếu suy nghĩ của tôi” đã được thay thế bằng “sự tàn bạo của anh ấy”.
Anh ấy chọn trở thành nhân vật phản diện ư? Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng có thể đó là câu trả lời chính xác.
…...Bỗng nhiên, mắt tôi cay xè.
Tôi cứ tưởng mọi thứ đã chấm hết. Nhưng, nhưng mà…...tôi vẫn có thể…...
“......Uhmm, thưa Chérie-sama, khi ngài phạm phải sai lầm…… ngài đã làm gì sau đó?”
“Ta xin lỗi và cảm ơn anh ấy, sau đó bỏ chạy. Ta đã rất xấu hổ khi đối mặt với anh ấy.”
“Vậy ạ?”
Nếu có mình anh ấy thì có lẽ tôi cũng làm vậy. Nhưng đằng này tôi còn phải xin lỗi những người khác nữa.
“Nếu giờ cô không bỏ chạy thì thật là tuyệt, cô có thể chứng minh ý chí của mình.”
Chérie-sama mỉm cười.
Tôi có thể hiểu được cô ấy. Đấy mới là sức mạnh đích thực.
“Dù có tuyệt vọng hay đau đớn cũng được. Cô không bao giờ có được cơ hội thứ hai đâu. Đây là lúc để đấu tranh. Cô có nghĩ vậy không?”
Đúng. Đây là cơ hội cuối cùng và tuyệt nhất mà anh ấy trao cho tôi.
Siết chặt tay…… tôi đứng dậy.
“Tốt! Chúng ta đi chứ?”
Chérie-sama đi bên cạnh tôi, hình bóng của cô ấy cực kỳ đáng tin, làm tôi muốn bật khóc.
Tôi ước mình có thể mạnh mẽ được như cô ấy. Trong lúc chân thành nghĩ ngợi về điều đó, tôi đã đến trước sảnh tiệc mà mọi người đang tụ tập.
***
“Tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Buổi tối sau khi công phá Dungeon Ngultrum. Một buổi yến tiệc hoành tráng được tổ chức dành cho Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất tại đại sảnh.
Tôi hiện đang ngồi ở một chỗ quan trọng nhất tại sảnh tiệc ở quán trọ, mọi người đều vui vẻ ăn uống cười đùa thoả thích.
“Tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Tuy nhiên, nếu có thể chỉ ra một điểm khác biệt so với các buổi yến tiệc thông thường thì buổi tiệc này xoay quanh tôi.
Các thành viên đến rót rượu cho tôi, chín trên mười người đều cầm theo tờ “giấy ghi chú” trong tay và dán nó lên người tôi trong lúc rót rượu.
Mỗi lần như vậy, tôi sẽ hô to “Tôi sẽ rút kinh nghiệm”. Ngay sau đó, mọi người tại đây sẽ cười phá lên “hahaha”. Cái quái gì vậy chứ?
“Tôi sẽ rút kinh nghiệm.”
Tờ giấy ghi chú vừa được dán vào người tôi có ghi “Ta đấm vào mặt phụ nữ”. Nó được dán ngay giữa trán. Yeah…...rất nổi bật.
Ahh, tờ ghi chú được dán trên vai tôi được viết “Có ngon thì nhào vô, lũ nữ quyền chó chết”. Đứa nào viết cái này đây? Chắc phải gỡ nó ra thôi, tôi nghĩ họ không có ý kiến gì đâu do nó hơi quá trớn.
“Không được làm vậy.”
Ahh, vô vọng rồi. Con nhỏ Silvia cùng với cái tinh thần chính nghĩa chết tiệt. Tất cả cũng do tính cách ấy của Silvia…… mà cô ấy đã nổi khùng với tôi trước khi bắt đầu buổi tiệc, nhưng tôi đoán là cô ấy vẫn chưa nguôi giận.
Ahh, vướng víu khó ăn uống thật chứ! Ai bảo mấy người dán lên trán vậy. Ta có phải là cương thi đâu chứ…...
“Nè nè, ổn chứ, chủ quán?”
“Tôi không phải cửa hàng ramen! Đừng có gọi như vậy!”
Tôi chán ngấy việc này rồi đấy. Thật tốt vì được các Ma thuật sư Hoàng gia mở lòng như thế, nhưng không phải họ đang thân thiết quá đà sao?
“Anh Second, vui hông?? Vui hông!?”
“Chả vui tí nào, thế nên em đừng có bắt chước họ.”
Sau khi nghe tôi nói không vui, Eko quay lại công cuộc thu gom thức ăn của mình với khuôn mặt thất vọng. Vài phút nữa, cô bé sẽ quay lại với chiếc đĩa đầy ắp thức ăn được mọi người cho. Nếu tôi không mau chóng cản Eko, em ấy sẽ đổ bệnh vì bội thực mất, thế nên tôi quay sang cầu cứu Silvia. Có lẽ lời nhắn đã được chuyển đi, vì cô ấy nói rằng hãy để cho cô ấy lo.
Ồn ào――Một sự náo nhiệt vừa diễn ra tại một góc của sảnh tiệc.
Đó là Sherry. Cô ấy trông có hơi chán nản và ngượng ngùng. Phía sau cô ấy là Chérie.
Khi mắt chúng tôi chạm nhau, Chérie e thẹn giơ ngón tay cái. Tôi không biết như vậy có ý nghĩa gì, nhưng lúc này nó không quan trọng.
Sherry bước về phía tôi, và chúng tôi ngồi xuống trong tư thế seiza.
Cô ấy giận tôi chăng?...... Tôi tự hỏi và hoang mang nhìn cô ấy.
“…………”
Cô ấy nhìn tôi với gương mặt lúng túng.
Sao thế? À, tôi biết rồi. Do các tờ giấy ghi chú.
Vì trên trán tôi có vài tờ ghi chú như “S trong Second nghĩa là Bạo dâm (Sadist)”, và “Tên giảng viên khốn nạn chuyên khiến các cô gái ngất xỉu”, tôi nở nụ cười khinh với chính mình để mọi chuyện trôi chảy hơn, sau đó nói với cô ấy.
“Tôi thật lòng xin lỗi vì đã đánh cô, Sherry.”
Tôi cúi đầu xin lỗi.
Sherry vẫn giữ im lặng, với đôi mắt mở to.
“Second, của anh đâyー”
Vào lúc đó. Eko quay lại sau chuyến hành trình ẩm thực và dán một tờ ghi chú mà ai đó đưa cho em ấy lên má tôi, với nội dung “Gã đê tiện bẩm sinh”.
“Tôi sẽ rút kinh nghiệm!”
Như để đáp ứng điều kiện đã đề ra, tôi thốt lên.
Không rõ sự im lặng nơi đây đã trôi qua bao lâu, nhưng sau đó cả căn phòng bao trùm trong tiếng cười.
“……fu……fu.”
Sherry run rẩy và dùng hai tay để bịt miệng.
Tuyệt, có vẻ như cô ấy không giận…… đó là những gì tôi nghĩ, nhưng kế đến.
“……U-UWWWAAAAAAAAAAA.”
Cô ấy bắt đầu khóc.
“EHHHHHH!? “
Tôi không thể lường trước được việc này!
T…...Tôi phải làm gì bây giờ!?
Tôi vội vã đứng lên và đưa mắt nhìn xung quanh. Vì lý do lạ lùng nào đó mà Chérie đang đưa ngón tay cái về phía tôi với vẻ mặt đắc thắng. Nhóm của Irie thì đang mỉm cười với biểu cảm “không còn cách nào khác”. Silvia thì đang nhìn tôi đầy lạnh lùng, còn Eko, cô bé đang đắm mình vào thức ăn.
“X-Xin lỗi. Lỗi do tôi. Cô sao vậy…...Oh!?”
Vào lúc tôi đang tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, Sherry chậm rãi ngã vào ngực tôi. Tôi đỡ lấy cô ấy, sau đó cô ấy tiếp tục giữ chặt lấy tôi và khóc lóc. Tôi không hiểu cái gì đang diễn ra nữa. Từ đám đông, có vài người đang huýt sáo hướng đến Silvia đang tỏ ra sát khí nồng nặc, và vì lý do nào đó mà Chérie đang nhìn chăm chăm vào chúng tôi, và Eko thì…… em vẫn còn đang ăn thiệt đó hả!?
Như vậy, buổi tối kết thúc với một tờ ghi chú phiền phức――