“Anh Second. Rời Vương Đô 3 ngày vào thời điểm nhạy cảm như thế này liệu có ổn không?”
Trên đường đến thành phố thương mại Leñador, Silvia chợt hỏi tôi và tỏ ra lo lắng.
Quả thật, tôi cũng có vài bất an khi phải rời Vương Đô. Tôi cứ lo tính mạng của Besaid có khi sẽ gặp nguy hiểm lúc tôi đi vắng, hoặc Tể Tướng có khi sẽ giở trò gì đó. Nhưng…...
“Đại loại giống như ‘Sugatayaki’ theo lời Windfield nói.”
“Hoo.”
“Sugatayaki? “
Eko nghiêng đầu.
“Đó là một trạng thái kinh khủng khi mà toàn thân bị nướng chín sau khi đã loại bỏ hết nanh và vuốt. Theo thời gian, nhiệt độ tăng dần, thương tổn và đau đớn cũng tăng theo. Và nó không có cách nào để tấn công đáp trả.”
“Nghĩa là Windfield muốn chúng phải sốt ruột trong lúc sức nóng dần tăng cao và rồi chúng sẽ sơ xuất hành động?”
“Chắc vậy. Do đó chúng ta không cần phải lo lắng, cứ từ từ thôi.”
“Cô nàng chiến lược gia đó nhìn thấu mọi chuyện ư? Tuyệt ghê.”
Eko, không hiểu được chủ đề của cuộc thảo luận, lên tiếng hỏi “Nó có ngon không?”, tôi lập tức trợn ngược mắt và trả lời “Em sẽ không thích đâu”. Nếu người khác nhìn vào sẽ nghĩ đấy là một câu hỏi dở hơi, nhưng tôi vui vì Eko đơn giản và dễ đoán như vậy.
——
…...Như vậy, sau cả ngày dài. Tôi đã tìm cách giết thời gian và cả nhóm chúng tôi đã đến được Leñador.
Sau khi đến nơi. Cả ba chúng tôi, cùng với Đoàn Ma Thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất quyết định trước tiên sẽ ghé nhà trọ. Đó là một nhà trọ rộng lớn, cao cấp mà bạn không thể đặt trước được phòng chỉ với ba ngày, nhưng nhờ cái tên của Đệ Nhị Hoàng tử và Bá Tước Lumberjack, chúng tôi đã đặt trọn cả nơi này.
“Tại sao nơi này……”
Sherry hỏi và đưa mắt ngước nhìn căn nhà trọ, nơi có thể nói vừa liếc qua đã biết là đắt đỏ.
“Được giới thiệu bởi ngài Bá Tước. Quả là một nơi tuyệt vời, nhỉ?”
“Haa. Rồi sao? Anh có ý gì khi khoe khoang về chỗ ở của anh? Tính anh giễu chúng tôi à?
“Huh? Các người cũng sẽ ở đây luôn.”
“Eh? “
“Eh? “
Sau một lúc im lặng, dường như vẫn chưa hiểu được tình hình, Sherry đến gần và mở to mắt.
“A-Anh đã đặt phòng cho hơn 200 người ở đây!?”
“Không hẳn, là toàn bộ nơi này!?”
“Toàn bộ……!”
Cô ấy lặp lại lời tôi, ngó nghiêng xung quanh, và không nói nên lời.
Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa chúng tôi, Đội trưởng Zephyr vội vã tiến đến.
“N-Nhóc! Bọn ta không có đủ tiền để ở một nơi như thế này! Nhóc có biết sẽ tốn bao nhiêu không!?”
“Bộ không phải tôi đã nói trước kia là tôi sẽ lo về vấn đề chỗ ở sao?”
“Nhưng không ai nghĩ đến một nơi như thế này cả!!”
Ahh, tôi làm ông ấy nổi giận.
“Tệ rồi, anh Second.”
Silvia thì thầm vào tai tôi. Tôi đã đoán trước được cô ấy định nói gì.
Sau khi nhìn thấy Sherry ngỡ ngàng và Đội trưởng giận dữ, các thành viên đang đợi ở phía sau bỗng cảm thấy chán nản. Điều đó cũng dễ hiểu. Sau cả ngày dài đi đường, họ cứ tưởng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Do đó họ cảm thấy khó chịu. Cứ như thế này, tinh thần họ sẽ sụt giảm vào sáng mai khi công phá Dungeon Ngultrum.
“Nàyyy, nghe đây mọi người!”
Tôi chợt nảy ra một ý, do đó tôi đứng dậy và đi tới trước mặt bọn họ.
Đây sẽ là một hòn đá trúng hai con chim, vừa củng cố tinh thần vừa đồng thời giành lấy thiện cảm của mọi người.
“TÔI SẼ TRẢ TOÀN BỘ CHI PHÍ ĂN Ở! CỨ NGỦ NGHỈ, ĂN CHƠI, NHẬU NHẸT, TẮM NƯỚC NÓNG, BAO NHIÊU TUỲ THÍCH!”
Tôi vừa tuyên bố hết câu, tất cả mọi người đều vui mừng hoan hô một tràng pháo tay và huýt sáo các kiểu. Tuy vậy, vẫn giữ nguyên được hàng ngũ trong lúc như thế này, quả không hổ danh những chiến binh.
Nếu bọn họ vui chỉ vì tôi bỏ ra một chút tiền, thì tôi cũng vui theo. Tôi học được rằng tốt hơn là nên chi số tiền mà bạn kiếm được theo cách này, thật dễ chịu làm sao.
“Thế nhưng hôm nay đừng uống quá nhiều. Nếu ngày mai các người bị say xỉn, thì chính tôi sẽ giết các người chứ không phải bọn quái vật.”
Mọi người bất ngờ trước câu nói đùa đấy của tôi. Ai nấy đều cảm thấy tốt hơn, nên tiếng cười đã dần giảm xuống, có lẽ thế. Ahh, như này thật tuyệt.
“Nhóc. Nói sao nhỉ…… nhóc nói thật chứ?”
“Dù sao cũng đã đặt phòng rồi, chịu thôi, không thể huỷ được.”
“Vậy hả?”
“Ổn mà Đội trưởng, dẹp sự nghiêm túc đó qua một bên và tận hưởng đi. Chi phí có nhiêu đó thì chẳng có gì phải lo cả.”
“......Haha, thế thì tốt.”
Đội trưởng Zephyr cúi người như thể muốn nói “Ta rất cảm kích”, sau đó bèn đi vào nhà trọ cùng với các thành viên còn lại. Ông ấy cười rất tươi. Xem ra ông ấy đang muốn nhảy tung tăng mặc kệ mọi người xung quanh. Tâm trạng hớn hở đó khác hẳn hoàn toàn so với vừa nãy.
“Uh, sao thế? Sherry cũng có thể vào trong cùng với mọi người.”
“Rõ ràng đây là kế hoạch để giành lấy thiện cảm. Bởi vậy tôi ghét những gã nhà giàu mới nổi.”
“Ờ, đúng đó. Do tôi chỉ mới giàu có dạo gần đây, nên tôi không biết cách tiêu tiền.”
“......Hmph, vậy sao?”
Sherry xoay lưng, đi theo đội trưởng và các thành viên khác.
Trong lúc tôi nhìn tấm lưng của cô gái không mấy vui vẻ và thiện cảm đó, thì Silvia, tay còn đang bận đỡ lấy Eko uể oải, tiến lại gần.
“Uhm, cô nàng kokeshi đó trông giống một người chúng ta quen biết, nhỉ?”
“Thế à?”
“Umu. Ai nhỉ? …...yeah, ai vậy ta?”
“Ai cơ?”
“......Yeah, anh không nghĩ cô ấy giống người quen của chúng ta sao?”
“Nhưng giống ai mới được?”
Rốt cuộc, Silvia cứ nói “yeah, yeah”, mà không nhớ ra người đấy là ai.
Vậy, cô ấy trông giống ai đó ư……? Miệng lưỡi đanh đá và lạnh lùng của Sherry không hề giống với Yukari. Nếu chỉ xét về diện mạo, có lẽ cô ấy gần giống Eko. Nhưng mà Silvia không thể nhớ được, cho nên tôi đoán đó không phải là một trong hai người thân thiết với tôi.
Sao cũng được. Thay vì nghĩ về nó, tôi sẽ đi ngâm mình trong hồ nước nóng và uống rượu. Thật là lãng phí nếu như không tận hưởng hết mình tại quán trọ cao cấp này.
Tôi liền đi vào nhà trọ với tâm trạng phấn khởi.
——
Ngày kế tiếp.
Rạng sáng, tổng cộng 200 Ma thuật sư Hoàng gia và 3 chúng tôi tập trung trước Dungeon Ngultrum.
Dungeon Ngultrum thường được biết với cái tên “Dungeon ảo giác”. Ngoài ra, nó còn được gọi là “Dungeon Nấm” hoặc “Dungeon Euphoria”.
Quái vật xuất hiện bên trong là quái vật dạng nấm, quái vật có độc, hay lũ xác sống mà từ đầu của chúng rỉ ra các bào tử nấm, và tôi chỉ có thể nghĩ rằng lập trình viên của Mobius đã biến nơi này thành dungeon của các loài quái vật dị hợm.
Nói thật thì Dungeon này tương đối dễ. Không có dungeon nào dễ như nơi này cả.
Tất cả quái vật xuất hiện đều dùng 《Ma thuật Ảo giác》. Nếu trúng phải, bạn sẽ nhìn thấy ảo giác trong vòng 10 giây sau đó, và khó để có thể cử động. Và rồi, khi đó, lũ quái vật sẽ đồng loạt úp sọt bạn.
Có hai cách để đối phó với điều đó. Tránh
《Ma thuật Ảo giác》――Hoặc ăn “chuối”.
“Cậu đang nói gì thế?”, ắt hẳn bạn nghĩ tôi đang đùa, nhưng là thật đấy. Trong vòng một giờ sau khi ăn chuối, dù cho bạn có bị trúng trực tiếp 《Ma thuật Ảo giác》 , bạn vẫn sẽ không bị sao cả. Đừng hỏi tôi tại sao lại là chuối. Tôi chỉ biết nó đã được lập trình như vậy.
“HẢ? Anh đang nói gì vậy?”
Khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện đó, Sherry lên tiếng, thay mặt cho các Ma thuật sư đang sửng sốt. Tôi cũng đã lường trước được phản ứng này.
“Ăn chuối sẽ kháng được Ma thuật Ảo giác, đấy là thường thức mà.”
“Chỉ có cái đầu khó hiểu của anh mới xem mấy điều kỳ quặc đó là thường thức thôi.”
Xem ra họ không biết. Hay chính xác hơn, phương pháp kháng ảo giác dường như chưa được phổ biến tại thế giới này.
Cũng đúng, do chẳng có gợi ý nào cả. Có một NPC ở
Leñador được gọi là “ông chú thích ăn chuối”, người sẽ đưa bạn một quả chuối mà không hề nói gì cả, còn nữa, có rất nhiều cửa hàng gần đấy bán một số lượng chuối nhiều bất thường.
Dẫu vậy, vẫn không ai biết? …...Ông chú thích ăn chuối bỗng biến mất ư? Hay chính sách kinh doanh của các cửa hàng đó đã thay đổi? Dù họ có dự trữ nhiều chuối, nhưng họ không thể bán chúng.
Không, trước hết, tôi đoán làm gì có ai ăn chuối của một ông chú lạ hoắc nào đó đưa cho mà không nói một lời nào.
óm lại, do thế giới game đã trở thành thế giới thật, nên những thứ như “đặc trưng riêng của game” đã được chỉnh sửa để phù hợp với thực tế. Đến mức những thứ bất khả thi trước kia thì hiện tại đã có thể thực hiện được. Đây là một sự thay đổi thú vị. Sau khi đứng đầu thế giới, có lẽ đi dạo một vòng để tìm ra các sự thay đổi không phải là một ý kiến tồi.
“Nói chung là nếu cô ăn một quả chuối mỗi giờ, thì không cần lo ngại về Ma thuật Ảo giác nữa. Như vậy, bọn quái vật bên trong Dungeon Ngultrum chỉ là thứ ruồi muỗi.”
Tôi liền lấy ra 2,000 quả chuối từ kho đồ và đưa mỗi người 10 quả. Mọi người sẽ an toàn chiến đấu mà không gặp trở ngại gì trong suốt 10 giờ.
“Bây giờ hỏi câu này có lẽ hơi đần, nhưng không phải sức chứa kho đồ của anh Second lớn một cách bất thường sao?”
Silvia hỏi, cô ấy đang đứng cạnh tôi và khá rảnh tay.
“Có lẽ thế, gấp khoảng 60 lần người bình thường.”
“60……! Kinh khủng thật!”
Nếu như mọi người ở thế giới này có kho đồ với sức chứa mặc định, thì tôi, người đã bỏ tiền mua gói mở rộng tối đa sức chứa, sẽ nhiều gấp 60 lần. Cái giá của nó khá đắt, 1 vạn Yên. Nhưng tôi đã mua ngay lập tức mà không hề do dự. Không phải tôi mua nó dù đây chỉ là tài khoản phụ, mà là vì tài khoản phụ nên càng phải mua. Sau cùng thì Second ban đầu là tài khoản “Ngân hàng” của tôi mà. Nếu nó không sở hữu một kho đồ đủ lớn thì chẳng có nghĩa lý gì cả.
Trong lúc nhớ lại điều đó, tôi đã phân phát xong toàn bộ số chuối.
“Vậy bây giờ, hãy chia thành từng đội và vào theo lượt. Tôi sẽ đợi ở phòng boss. Silvia và Eko sẽ đi tuần tra xung quanh.”
“Được.”
“Tuân lệnhー! “
Mỗi đội bao gồm 10 thành viên. Chỉ cần họ ăn chuối, lũ quái vật tại dungeon này sẽ không phải là đối thủ của 10 Ma thuật sư Hoàng gia. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng về con boss, nên tôi sẽ đợi ở chỗ hồi sinh và kết liễu nó mỗi lần nó sống dậy.
Hơn nữa, vẫn có khả năng những thứ không lường trước được sẽ xảy ra. Bởi vậy tôi đã nhờ Silvia và Eko đi vòng quanh dungeon và trông chừng bọn họ. Dù nói là đi vòng quanh, nhưng không có nghĩa là đi dạo chơi. Tận dụng sự kết hợp hoàn hảo và kinh nghiệm trong việc công phá dungeon, họ có thể lặp đi lặp lại nhiều vòng với tốc độ cực nhanh.
“Bắt đầu thôi.”
Đội đầu tiên tiến vào dungeon theo hiệu lệnh vỗ tay của tôi.
Như vậy, đợt công phá Dungeon Ngultrum đầu tiên của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất đã bắt đầu.
——
——
“Các cô là đội 16 phải không? Ohh, vòng 4 rồi sao? Tốt lắm. Đội các cô hiện đang dẫn đầu.”
Khi tôi dán một chiếc tem vào thẻ tem, các cô gái của đội 16 vui vẻ ăn mừng.
Nơi đây là tận cùng của Dungeon Ngultrum, một căn phòng hình mái vòm nơi xuất hiện của con boss. Tuy nhiên, một khi bạn tiêu diệt nó, thì 15 phút sau nó mới hồi sinh lại, cho nên hiện tại tôi đang rảnh.
Dán một chiếc tem lên tấm thẻ nghĩa là họ đã hoàn thành được “một vòng”. Tôi dự định sẽ thưởng cho đội có số lượng tem nhiều nhất. Như vậy, mọi người quay về để nghỉ giải lao một lát trước khi bắt đầu vòng kế tiếp.
“Uhmm, anh Second. Khi kết thúc, liệu chúng tôi có thể giữ chiếc thẻ tem này như một phần quà lưu niệm không?”
Irie hỏi trước khi rời đi. Đội 16, đội của cô ấy, bao gồm 10 thành viên nữ, như bạn có thể thấy ở vòng vừa rồi, tốc độ của họ khá nhanh.
Khi tôi đáp “Được chứ”, các cô gái trong đội 16 tỏ ra rất vui mừng. Có cảm giác như tôi vừa nghe được những từ như “oẳn tù tì” và “đấu giá”, nhưng đúng lúc đó con boss hồi sinh, nên tôi quyết định không để ý nữa.
“Dù mình có nói vậy nhưng chỉ cần một đòn.”
Con boss cuối của Dungeon Ngultrum là một cây nấm độc khổng lồ được gọi là 「Nấm Ma thuật」. Ngoài 《Ma thuật Ảo giác》ra, nó còn là loài quái vật khó chịu với những đòn tấn công đi kèm hiệu ứng độc…… thế nhưng, nó rất yếu trước ma thuật Hoả Thuộc tính. Với chỉ số hiện tại của tôi, chỉ cần một đòn 《Hỏa Thuộc tính・Đệ Tam Hình thái》 cũng đủ dứt điểm nó.
“Bye-bye.”
Ngay khi Nấm Ma thuật vừa trồi lên khỏi mặt đất với tiếng kêu chấn động “GUOO!”, thì đã ăn ngay một đòn 《Hoả Thuộc tính・Đệ Tam Hình thái》 của tôi vào phần thân. Cây nấm chết ngay lập tức khi ngọn lửa rực rỡ lan tỏa và bao trùm toàn thân của nó.
Và rồi――một sự náo nhiệt xuất hiện . Vài tiếng kêu trầm trồ kinh ngạc đến từ lối ra vào phòng boss.
Sau đó, cô gái đội trưởng bước về phía tôi.
“Anh có thể nhanh lên và dán tem được không?
Đó là Sherry. Sao tâm trạng cô ấy lại xấu như thế? Có lẽ nào bởi vì nhóm cô không dẫn đầu chăng?
“Được rồi, đội 4 phải chứ? Đây là vòng thứ 4. Các người hiện đang ở vị trí thứ hai.”
“Biết rồi. Lẹ lên và đưa lại đây.”
“Này này, sao cộc cằn thế? Cô làm rất tốt cơ mà.”
“Không phải việc của anh.”
Cô ấy bị làm sao vậy……?
Sau khi giật lấy thẻ tem từ tay tôi, Sherry tự mình đi tiếp, mặc kệ các thành viên khác đang nghỉ ngơi. Thấy vậy, họ đuổi theo cô ấy, nét mặt họ toát lên vẻ mệt mỏi và khó xử.
Tôi không biết Sherry khó chịu vì điều gì, nhưng việc tôi có thể làm lúc này là kệ cô ấy. Tôi quyết định sẽ liên lạc với Silvia thông qua liên lạc tổ đội.
…...Ahh, xem ra những thứ phiền phức sắp sửa xảy ra. Ahh, mệt ghê.
Tôi chắc rằng việc tương tự cũng đã xảy ra trước đây.
Người đó là ai nhỉ……?
***
Một tên khó ưa.
Thoạt đầu, tôi cứ tưởng tên khốn này trở thành giảng viên của chúng tôi nhờ mối liên hệ với Đệ Nhị Hoàng tử.
Nhưng không may, năng lực của hắn là thật.
Cả những thứ mà hắn nói nữa, nghe như một mớ hỗn tạp phiền phức, nhưng chúng lại đúng.
Nhưng trên hết, tôi không ưa hắn.
Tôi ghét cay ghét đắng khi phải chịu tác động bởi cái cách mà hắn làm việc, tôi ghét thái độ phóng khoáng và tự tin của hắn. Tôi không thể chịu đựng nổi.
Nó làm tôi cảm thấy mọi nỗ lực vất vả trước giờ của mình đều vô nghĩa.
Dù sao thì tôi không ưa hắn.
Dẫu những điều hắn nói là thật.
Xét về tài năng ma thuật, tôi không hề kém cạnh ai cả.
Nhưng một mình hắn đã giẫm nát niềm tự hào đó.
Hình như bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, hắn còn bác bỏ sự tập luyện của tôi, môi trường làm việc của tôi, thường thức của tôi, hắn đập tan mọi thứ xung quanh tôi.
Tôi tức đến mức run người chỉ bằng việc nhìn vào gương mặt ghê tởm của hắn.
Tôi không còn điều khiển được cảm xúc của mình nữa.
Hôm qua cũng vậy.
Hắn biến tôi và Đội trưởng thành kẻ xấu và lợi dụng chúng tôi để mang lại ấn tượng tốt cho bản thân hắn.
Đó là một số tiền rất lớn chứ không phải nhỏ.
Chắc chắn một điều, căn nhà nghỉ vô cùng tuyệt vời. Thức ăn ngon miệng, bồn tắm sạch sẽ và phòng ngủ thì êm ái, dễ chịu.
Thế nhưng, tôi không phải một đứa có thể ngoan ngoãn mà tận hưởng món quà đấy.
Tôi là thành viên ưu tú nhất của Đoàn Ma thuật sư Hoàng gia Đệ Nhất. Thậm chí tôi cũng có thể xoay sở để ở một nơi cao cấp như thế này.
Do đó, tôi quyết định tự chi trả cho mình.
——
Tôi đã trở thành một Ma thuật sư Hoàng gia hàng đầu bằng thực lực của chính bản thân.
Giờ đây cũng vậy
Tôi sẽ không trở thành một trong những thành tựu của hắn. Tôi sẽ đi trên đôi chân của mình. Bằng không…...