Trận tử chiến đã kết thúc.
Mách nhỏ nhé, tôi đã run rẩy trong niềm phấn khởi đấy.
Anko vừa nói chuyện……!
Điều này gây sốc ngang ngửa với việc thuần hoá thành công.
Cho đến tận bây giờ, cô ấy chỉ là con quái vật lặp đi lặp lại sơ đồ hành vi đã được thiết lập từ trước. Rồi sao nữa? Ngay khi cô ấy bị thuần hoá, cô ấy bắt đầu hành động cứ như cô ấy đã có được linh hồn.
Chuyện gì đã xảy ra? Khác biệt ở chỗ nào vậy? Có phải là do kỹ năng Thuần hoá? Hay do chính Anko? Bí ẩn thật…...
Và rồi, như thể nghĩ rằng hành động im lặng suy ngẫm của tôi là do bị tê liệt hay gì đấy đại loại thế, Anko mở miệng nói.
“――Phu quân. Ahh! Phu quân. Em sẽ trở thành thanh kiếm tiêu diệt tất cả kẻ thù của anh. Em sẽ trở thành tấm khiên để bảo vệ anh khỏi mọi nguy hiểm. Sinh mạng này, tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh. Vì thế, từ giờ cho đến khi cơ thể này mục rữa và hoá thành cát bụi, xin hãy luôn bên em.”
Cô ấy liền cúi thấp đầu trong khi vẫn đang quỳ gối.
Câu thoại xúc động và giọng điệu chân thành của cô ấy kiểu như “Đây là dòng suy nghĩ nghiêm túc đã được chuẩn bị từ rất lâu”. Và do đang có chút băn khoăn, tôi liền hỏi.
“Trước khi trả lời cô, tôi có một câu hỏi. Từ khi nào mà cô có được bản ngã, ý thức riêng?”
“Vâng. Em đã có nó vào khoảng 100 năm trước.”
“Vậy tại sao cô hành động như vậy?”
“Em không có khả năng để chống cự…… Em bị điều khiển bởi Thần lực.”
“Ra là vậy, thần lực sao?”
Có nghĩa là cô ấy không thể tự do hành động trong suốt trận chiến của cả hai, mặc dù cô ấy vẫn nhận thức được điều đó? Quả là một câu chuyện đáng thương…… tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận khả năng ký ức của cô ấy đã bị can thiệp và làm giả vào lúc cô ấy bị thuần hoá. Có khả năng ký ức về việc “Tôi đã có bản ngã vào 100 năm trước” vừa được thêm vào bởi ai đó. Giả thuyết ấy nghe có lý hơn là có những loài quái vật trên thế giới này đã có bản ngã ngay từ thuở khai sinh.
……Hmmm, vì tôi không thực sự có thể can thiệp vào vấn đề đó, cho nên tốt hơn là đừng nghĩ về nó nữa. Ám Lang đã tình cờ có được bản ngã từ rất lâu trước khi tôi thuần hoá cô ấy. Hiện tại thế là đủ.
——
“Anko.”
“......?
……! Vâng!”
“Tôi là Second. Nhớ đấy.”
“Đương nhiên rồi! Em sẽ không bao giờ quên!”
“Đi nào.”
“Dạ!”
Tôi bất ngờ gọi tên cô ấy. Anko hiểu ngay lập tức và nhanh chóng đứng dậy. Cô ấy ứng phó rất nhanh và khá nhạy bén.
Anko có chiều cao thấp hơn tôi một tẹo. Khuôn mặt bình tĩnh ấy giờ đây được tô điểm bởi nụ cười tươi rói, còn chiếc đuôi thì không ngừng vẫy từ hướng này sang hướng khác và đôi tai sói thì đang ngoe nguẩy. Chứng kiến hành động trẻ con đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài trưởng thành đầy gợi cảm, ma mị ấy khiến tôi vô thức bật cười.
“Tôi để cô dẫn đường ra khỏi đây được không?”
“~~~!Ufufu, để đó cho em!”
Khi tôi hỏi, đôi gò má Anko trở nên ửng hồng và để lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy trông vui đến nỗi không kiềm chế được.
Tôi hiểu rồi. Đây là lần đầu tiên Anko trải nghiệm việc “ra ngoài”. Sau hàng trăm năm giam mình tại nơi này, không có chuyện cô ấy sẽ không vui. Nếu vậy, tôi đã có thể hiểu được thú vui của cô ấy.
Và chúng tôi rời khỏi Đại Thư viện ngầm Isoreus. Anko vô cùng tò mò về cảnh vật bên ngoài thư viện, cô ấy hào hứng ngó nghiêng ngó dọc xung quanh trong khi bước đi sát bên cạnh tôi.
Sau khi thu hồi bộ thiết bị cắm trại tại vị trí thường lệ, chúng tôi đi đến hành lang.
Hành lang trước thư viện chính là hang ổ của lũ quái vật hùng mạnh được gọi là 「Hắc Quỷ」. Chúng cực kỳ khó chịu và phiền toái vì mỗi cá thể đều có sức mạnh khá cao, hơn nữa chúng lại tấn công kiểu bầy đàn.
Và chúng tôi sẽ bị nhắm đến ngay khi bị chúng nhìn thấy. Số lượng là 5. Tôi có thể solo được; có lẽ sẽ hơi vất vả một tí, nhưng không gì mà tôi không thể xử lý được. Tôi lấy ra chiếc Trường cung Mithril, tôi đang tính loại bỏ bớt số lượng của chúng trước khi chúng đến gần――
“……Ah!”
Trong nháy mắt, Anko di chuyển với tốc độ chóng mặt và dừng lại ngay trước lũ Hắc Quỷ. 《Ám Chuyển di》―― Một loại kỹ năng giúp cơ thể hoà vào màn đêm, dịch chuyển lập tức từ bóng này sang bóng khác.
“Thật ngu xuẩn.”
Anko cười nói và nheo mắt lại.
Và cô ấy đưa tay phải về phía trước…… Cô ấy chụp lấy thứ gì đấy trông giống như đầu của Hắc Quỷ.
“Chết đi.”
Một làn sương mù đen dày đặc xuất hiện. Không nghi ngờ gì nữa, đấy là 《Ám Ma thuật》. Không thể nào!
“Ha……? “
Tôi vô tình phát ra tiếng kêu tỏ vẻ bất ngờ. Đấy cũng đồng thời là tiếng cười. Tôi không tin vào mắt mình. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt vẫn không có gì thay đổi. Lũ Hắc Quỷ chỉ còn lại 1 HP! Cô ấy có thể dùng nó sao!? Ma thuật gây ra “lỗi game” ấy……!
Ngay lập tức. Basha―― Cùng với âm thanh ấy, đầu của con Hắc Quỷ bị nghiền nát bởi Anko.
Này này! Kỹ năng gì thế? Ngẫm nghĩ kỹ thì có vẻ đấy là đòn “Bào kích”. Cô ấy có thể dùng nó ở dạng người sao.
“Lên nào, Ảnh Trượng.”
Sau khi phủi sạch tàn dư của con Hắc Quỷ dính trên áo choàng, Anko liền sử dụng 《Ám Triệu hoán》.
Cô ấy triệu hồi 『Ảnh Trượng』―― Một cây trượng có màu đen tuyền tựa như màu của bóng đêm. Tôi đã biết rõ vì tôi đã chiến đấu vô số lần với nó, nhưng cây trượng đấy là vũ khí vô cùng khó chịu. Tại sao ư? Bởi vì nó có “Số lượng các đòn công kích nhanh”. Nói cách khác, nó có khả năng kết hợp tuyệt vời với
《Ám Ma thuật》. Bị tấn công dồn dập khi chỉ còn 1 HP bằng 【Trượng thuật】 , điều đó thật sự khiến đối thủ không kịp xoay sở.
…...Tôi tự hỏi cảm giác này là gì? Sự kết hợp dã man và tàn bạo mà tôi đã phải vất vả đối phó rất nhiều lần ấy giờ đây mang lại cảm giác cực kỳ đáng tin. “Tiễn chúng xuống suối vàng đi nào!”, là những từ mà tôi đang rất muốn hét lên.
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, lũ Hắc Quỷ còn lại đồng loạt tấn công Anko.
“Ufu–! “
Anko vung Ảnh Trượng và chém về phía mặt đất vài nhát. Đặc tính của Ảnh Trượng là dù tấn công vào bóng thì chủ thể vẫn nhận sát thương. Kỹ năng đấy chính là 《Trượng thuật Ngân Tướng》. Một kỹ năng tấn công diện rộng về phía trước với tốc độ cao. Chưa hết, kỹ năng còn tấn công vào những cái bóng ở dưới mặt đất.
Bốn con Hắc Quỷ còn lại bị tàn sát trong một đòn. Đây là điều hiển nhiên. Đòn tấn công khó tránh, diện rộng nhắm vào những cái bóng khi chỉ còn lại 1 HP nhờ vào đòn《Ám Ma thuật》 ban nãy. Nói cách khác, quá khủng khiếp. Đến mức không thể xem đấy là một trận đánh. Đây là chiến lược vô cùng hiệu quả và có tính toán, một cuộc đi săn bởi một kẻ có cấp độ kỹ năng cao bất thường.
Geez…… Điên thật đấy. Quá điên rồ.
Điều gì điên rồ? Ắt hẳn bạn đang nghĩ vậy…… Tất cả mọi thứ, đặc biệt là 《Ám Ma thuật》. Tôi không nghĩ nó có thể sử dụng được. Dĩ nhiên là Anko ở kiếp trước của tôi không dùng được. Nói chung, đấy là ma thuật khiến đối thủ chỉ còn lại 1 HP. Chính là nó, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là kỹ năng lỗi game ấy.
Tuy nhiên, sự thật là tại đây cô ấy có thể sử dụng “ma thuật lỗi game” ấy. Nói cách khác, Anko trong thế giới này khác xa với Anko ờ kiếp trước của tôi. Tất cả mọi thứ về cô ấy, từ bản ngã, chiến lược cho đến kỹ năng.
………...Không phải cô ấy quá mạnh sao?
“......Làm tốt lắm. Xuất sắc.”
Tôi khen ngợi Anko, trong lòng vẫn đang cảm thấy rùng mình.
Trong lúc đang mải mê với vai trò của mình và quan sát lại kết quả của màn thảm sát, bỗng nghe thấy giọng tôi, Anko liền lập tức xoay người lại, cúi đầu nói “Những lời khen của anh dành cho em thật phí phạm”. Ngoan thật đấy. Điều này khiến tôi cảm thấy vui.
Được rồi, hãy kiểm tra nào. Về sự khác biệt giữa thế giới trước kia và hiện tại.
“Anko, cho tôi xem chỉ số.”
“Vâng, anh xem đi.”
Đáp lại mệnh lệnh của tôi, Anko đặt Ảnh Trượng sang một bên và nghiêng người về phía tôi. Có hơi…...À không, quá gần. Hơn nữa, to quá. Không không, vào lúc này thì kích cỡ không phải là vấn đề. Nhưng mà, to thì vẫn là to. Chết tiệt, chúng to quá đi mất. Nói chung là to.
…………
Được rồi, tôi đã bị thuyết phục. “Những hạn chế” đã được thêm vào. Điều kiện
「Chỉ có thể sử dụng đối với đối thủ yếu hơn」của 《Ám Ma thuật》vừa được thêm vào. Chưa hết, thời gian hồi kỹ năng là 3600 giây. Vậy giới hạn là 1 lần/giờ. Nhưng như vậy là quá đủ với một kỹ năng vượt-xa-lẽ-thường.
Hơn nữa, thời gian hồi của 《Hư Ảnh》 đã tăng từ 40 lên 300 giây. Quả thật cứ mỗi 40 giây sẽ có thể vô địch trong 3 giây là quá gian lận.
Bên cạnh đó, thời gian hồi của 《Ám Biến hình》 đã biến mất, và thời gian hồi của 《Ám Chuyển di》 và 《Ám Triệu hoán》đã được chỉnh thành 60 giây.
So với kiếp trước của tôi, tất cả đều đã được buff. Và so với trước khi Thuần hoá, mọi kỹ năng ngoại trừ 《Ám Biến hình》 đều bị nerf. Ý nghĩa của việc này lac gì?
Đó là lý do.
Tôi tin rằng.
Thần có thật. Hay chính xác hơn, là “lập trình viên”.
Tôi không biết người ấy là ai hay có tính cách thế nào, nhưng tôi biết người ấy nhất định có tồn tại. Anh/Cô ta đang vất vả điều chỉnh lại thế giới này cho cân bằng tựa như Mobius. Đến mức tất cả kỹ năng của Ám Lang đều được giữ lại sau thuần hoá và được thay đổi cho phù hợp với “Thế giới này”.
…...Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến họ. Đây là thế giới tuyệt vời nhất. Tất cả những gì tôi có thể làm là cảm ơn vì đã ban cho tôi một nơi mà tôi có thể biến những ước mơ, hoài bão trở thành sự thật. Nếu có cơ hội gặp mặt vào ngày nào đó, tôi sẽ đến để chào hỏi, tiếp đãi họ thật tử tế và mời họ một vài bữa ăn thật ngon. Điều đấy sẽ rất tuyệt cho mà xem.
“Mọi chuyện ổn cả chứ? Em có hữu ích với anh không, phu quân?”
Khi tôi đang nghĩ ngợi, Anko lo lắng và hỏi tôi. Xin lỗi nha, tôi vẫn chưa xem kỹ chỉ số của cô.
“Khoảng 5,000 trên 100 điểm.”
“Ohh! “
“Đùa thôi, thật ra là khoảng 1 triệu điểm.”
“Ohhh, ohhh, phu quân. Anko rất vui.”
Khi bị tôi trêu, Anko tiến đến và ngã vào lòng tôi. E-eh……!? T-To quá…...
“――――Ara.”
Anko thốt lên. Vào lúc ấy, tôi mới để ý.
Ba con Hắc Quỷ đang cố tấn công bất ngờ bằng cách đánh lén từ phía sau. Không phải chúng nấp ở đâu đấy nãy giờ. Chúng đơn thuần chỉ sản sinh lại sau một quãng thời gian nhất định.
Anko, người đầu tiên phát hiện kẻ địch đang tiếp cận, rời khỏi vị trí bên cạnh tôi trong nuối tiếc và sau đó mỉm cười, kích hoạt 《Ám Triệu hoán》.
Thứ xuất hiện từ bóng tối là chiếc vũ khí kích cỡ lớn, có chiều cao gấp đôi cô ấy, “Hắc Viêm Chi Thương”.
Cô ấy dễ dàng điều khiển một loại vũ khí dài như thế. Những hoa văn trang trí quái gở khiến bất cứ ai nhìn vào nó cũng đều liên tưởng đến “cái chết”, và tại đầu ngọn thương, có một ngọn lửa đen tuyền cháy vĩnh cửu che mất đi lưỡi của nó.
Thương là loại vũ khí có tác dụng dùng để đâm, nhưng đối với cây thương này, vung nó là cách khiến nó trở nên mạnh nhất. Tại sao ư? Bởi vì khi vung, nó sẽ bắn ra những ngọn lửa đen. Vì thế, vung càng nhiều thì số lựa lửa đen càng cao. Đòn công tầm xa và diện rộng đầy bất thường của những ngọn lửa đen khiến đối thủ không có chút cơ hội nào để tiếp cận. Và mặc dù nó đã có sẵn khả năng công kích hoàn hảo, kỹ năng 【Thương thuật】 lại càng giúp nó trở nên kinh khủng hơn. Đó là lý do hợp lý khi gọi đấy là “Trạng thái Tối Cường”.
“Các ngươi phiền phức thật.”
Tôi chợt để ý đến giọng nói giận dữ của cô ấy. Tại sao Anko lại lấy ra vũ khí mạnh nhất, Hắc Viêm Chi Thương, vào lúc này chứ?
Vì vài lý do, Anko đang nổi giận. Tuy vậy, cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười. Có chuyện gì vậy? Cô ấy cười tươi mặc dù đang sử dụng vũ khí mạnh nhất. Chà, cô ấy thật điêu luyện. Hơn nữa, cô ấy nổi giận vì điều gì? Có phải vì lũ Hắc Quỷ làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi? Nếu thế thì cô ấy là người dễ nổi nóng.
Và rồi――giây kế tiếp. Trước khi tôi để ý, kỹ năng 《Thương thuật Long Vương》 của Anko đã được kích hoạt và ngọn lửa đen đã được khai hoả về phía trước.
“Wooow……”
Ba con Hắc Quỷ trúng đòn trực diện hoàn toàn bị xoá sổ chỉ trong một đòn. Chỉ một đòn duy nhất. Ehhh? …...Dù có chí mạng đi nữa thì điều đó cũng thật kỳ lạ. Cô ấy đã làm thế nào vậy? Ngay cả khi không dùng đến 《Ám Ma thuật》, cô ấy vẫn mạnh kinh khủng.
…...Ohh. Tôi đã từng nghĩ đến điều này, nhưng hiện tại tôi có thể khẳng định. Vào lúc này, cô ấy mạnh hơn tôi nếu chỉ xét về năng lực. Quả là ý nghĩ đáng sợ. Và hiện tại Anko đã được giải thoát khỏi sơ đồ hành vi của cô ấy, nếu chúng tôi phải chiến đấu lại lần nữa, có khả năng cao là tôi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào. Vâng, có lẽ vậy. Nhưng đấy chỉ là khả năng. Dù sao thì tôi vẫn sẽ thắng.
Tuy nhiên, tuy nhiên! Tôi không được phép quên điều này, cô sói khủng khiếp ấy nằm dưới quyền kiểm soát của tôi. Cô ấy là tấm khiên và thanh kiếm của tôi. Có thể nói, cô ấy là trang bị của tôi. Đúng vậy, nói cách khác, càng mạnh càng tốt. Anko mạnh hơn tôi, mà hiện tại tôi đã thuần hoá được cô ấy, thì có nghĩa là tôi đã mạnh hơn gấp đôi so với lúc tôi mới đặt chân đến đây. Tuyệt chứ? Tôi nhất định đã tiến gần hơn đến vị trí đứng đầu thế giới. Đó là lý do tôi không cảm thấy cay chút nào cả.
“Về nhà thôi nào.”
“Dạ vâng.”
Tôi có chút ghen tị với sức mạnh siêu đẳng của cô ấy, nhưng tôi vẫn quyết định giữ bình tĩnh khi chúng tôi tiến đến lối ra của Dungeon Isoreus.
Tôi đã ở đây được bốn tháng. Tính ra quãng thời gian ấy có vẻ vừa dài lẫn vừa ngắn. Từ những gì tôi nghe được, có vẻ đã là mùa thu. Những chiếc lá mùa thu, cùng với Anko đã làm tâm trạng tôi tốt hơn hẳn.
——
——
…...Vừa mới nãy, tôi đã cực kỳ vui mừng.
Nhưng tôi đã học được một bài học. Mọi câu truyện hay đều có mặt trái của nó.
“Uuuu…… Em xin lỗi……”
Ngay khi Anko tiếp xúc với ánh mặt trời khi vừa rời khỏi Dungeon Isoreus, cô ấy trở nên “kiệt sức”.
Cô ấy đang ở trong tình trạng mà chỉ có thể bước đi một cách khó khăn.
Sau khi đi được một đoạn và dừng chân tại bóng râm của tán lá cây, cô ấy nhanh chóng hồi phục thể lực.
Điều kiện cũng đơn giản thôi. Cô ấy sẽ mạnh nhất khi ở nơi mà toàn thân được che phủ bởi bóng râm, và dù chỉ một tia nắng nhỏ thôi cũng đủ khiến cô ấy bị suy yếu. Và điều đó còn phụ thuộc vào số lượng ánh sáng mặt trời chiếu vào cô ấy. Bất kể có mặc quần áo trùm kín người hay không đi chăng nữa, thì thực tế rằng “Ánh sáng chiếu vào cơ thể” sẽ khiến cô ấy suy yếu.
Nói cách khác, Anko chỉ có thể chiến đấu ở những nơi có bóng râm. Không có vấn đề gì vào ban đêm hoặc trong nhà, nhưng nếu dưới ánh nắng trực tiếp thì…… Tốt hơn thì nên đầu hàng.
Đó dường như là cái giá phải trả cho việc nắm giữ 《Ám Ma thuật》. Ahh, chỉ khi tôi vừa nghĩ mình vừa có được thứ gì đó kinh ngạc thì…… Tôi lẽ ra nên biết rằng mọi chuyện không hề dễ dàng gì. Thôi kệ, không thể thay đổi được. Điều này vẫn bù đắp cho bốn tháng vất vả và chăm chỉ vừa qua.
Hiện tại Anko đang nấp sau bóng của tôi. Cô ấy đang đi sát tôi và chạm vào người tôi. Dù cho cả cơ thể không được che phủ hết bởi bóng râm, nhưng dường như nếu là đi bộ thì chỉ cần che một phần nhỏ là đủ.
“Cô có chắc là không muốn tôi huỷ triệu hồi chứ?”
“Ahh, anh đang lo lắng cho em. Em rất vui vì điều đó. Nhưng không sao, nhờ có phu quân mà thể lực em đang dần hồi phục. Dù trông em như vậy, em vẫn, em vẫn……”
“Vậy nên cô cảm thấy biết ơn tôi và cái bóng của tôi sao? Cô đã làm rất tốt nhờ vào tôi và bóng của tôi đấy, Anko.”
“Ufuf…… Phu quân là tên bắt nạt. Em rất mong đợi điều đó.”
“…………”
Tôi có cảm giác câu nói đùa ấy không được nói ra với ý để đùa. Không, tôi có linh cảm tốt nhất không nên đào sâu vào chuyện đấy. Đây là phản ứng hoàn toàn khác xa so với lúc tôi trêu chọc Silvia. Yeah, việc này có hơi đáng sợ, vậy nên hãy dừng việc trêu chọc Anko lại nào. Cứ vậy đi. Hay đúng hơn, không phải cái thứ to lớn kia cứ chạm vào lưng tôi từ nãy đến giờ sao? Cô nàng này thực sự rất thích đụng chạm đấy. Có phải bởi vì cô ấy là sói chăng?
“Chúng ta sẽ đi tàu và ở qua đêm tại thị trấn cảng, sau đó cưỡi ngựa cả ngày vào sáng hôm sau. Hãy cố chịu đựng thêm chút nữa.”
“Không sao cả. Chỉ cần ở cạnh anh cũng đủ làm Anko cực kỳ hạnh phúc.”
Anko thì thầm vào tai tôi trong khi uốn éo cơ thể cô ấy. Điều đó thực sự gây ấn tượng đấy. Bất chợt, tôi bắt đầu tự hỏi rằng có lẽ nào Anko sẽ là lần đầu của tôi, nhưng rồi tôi lập tức dừng cái suy nghĩ ấy lại và bắt đầu lo sợ sẽ có thêm nhiều những đụng chạm, tiếp xúc vật lý đang chờ đợi tôi.
Tôi sẽ ở một mình với cô ấy trong suốt 24 tiếng…… Tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Tôi nên gọi Yukari sắp xếp ai đó đón tôi tại thị trấn Pae Ho.
Và cứ như thế, tôi rời khỏi đảo Isoreus, trong lòng cảm thấy lo lắng.
——
——
“Thảm hại. Ngươi không thể làm được gì khác ngoài nấp sau bóng của ngài Second sao? Đồ óc chó.”
“…………”
“Ta không nghĩ ngươi lại vô dụng thế này. Loài Ám Lang không thể làm gì khác ngoài bám sau lưng chủ nhân của chúng ư?”
“…………”
“Thôi nào, nói gì đó đi. Ngươi không nghĩ vậy sao? Này.”
“Gì đó.”
“Con khốnー! Đó là thái độ khi nói chuyện với cấp trên à? Với Đại Tinh linh Vương!? Ngài có nghe thấy không, ngài Second!? Ngài có nghe gì không, ngài Second!?”
“Câm miệng, cậu là trẻ con à!?”
Trong khi trên đường cưỡi ngựa từ thị trấn cảng Koula về Pae Ho, tôi chợt nảy ra ý định dùng 《Triệu hồi Tinh linh》. Tôi muốn kiểm chứng xem 《Triệu hồi Quái vật》 và 《Triệu hồi Tinh linh》 có triệt tiêu lẫn nhau không. Kỹ năng thì vẫn ổn, nhưng bản thân người được triệu hồi thì lại có vấn đề.
Tôi không rõ tại sao cậu ta lại bận tâm đến thế, nhưng Angolmois cứ mãi tìm cách gây chiến với Anko. Có lẽ cậu ta đang cố phân định ai là bề trên, ai là kẻ dưới, trắng hay đen. Đại Tinh linh Vương luôn kiêu ngạo như vậy sao?
“Tại sao tôi là người bị mắng!? Đấy là biệt đối xử! Đấy là tư tưởng kỳ thị! Thưa ngài Second, nếu ngài đã mắng tôi, thì hãy mắng luôn con ả này!”
“Eh, tại sao?”
“Con ả ngày đã giương nanh vuốt về phía ngài mỗi ngày cho đến tận hôm qua! Tôi không thể tha thứ cho hành động đó! Cần phải trừng phạt thật mạnh tay!”
Ahー……Hiểu rồi. Giờ tôi đã biết tại sao Angolmois cư xử như vậy. Cậu ta chưa tin tưởng Anko.
“Ta đã là một phần của linh hồn phu quân. Còn tuỳ thuộc vào phu quân quyết định anh ấy nên làm gì với bộ vuốt này. Nhưng nếu vậy, thì không phải thật kỳ lạ khi phu quân tự trừng phạt chính mình sao?”
“Ggghhh, ngươi chỉ giỏi ngụy biện!”
“Tuy nhiên, điều đấy hoàn toàn đúng. Nếu là trừng phạt thể xác…...thì ta đồng ý với ngươi, Đại Tinh linh Vương. Phu quân, xin ngài hãy bóp cổ Anko.”
Đột nhiên, Anko vươn tay nắm lấy cổ tôi. Eh, thật sao……?
Sao cô lại nói rằng muốn tôi bóp cổ cô trong khi cô đang làm ngược lại chứ?
“ (Nhìn kìa, bởi vì cậu nói những điều kỳ lạ đấy. Angolmois, làm gì đó đi chứ.) “
“ (Ngài muốn tôi làm gì!?) “
“ (Gì cũng được. Cậu là cấp trên của cô ấy.) “
“ (U-umu, đúng đấy, nhưng……!) “
“Ahhh, phu quân.”
“ (Whooaa, nhanh lên!) “
Tôi không rõ hành vi đụng chạm kiểu này sẽ kéo dài bao lâu. Nhưng tôi không thể để nó mãi tiếp diễn được. Cô ấy đã chịu cảnh cô đơn nơi tăm tối ấy suốt hàng trăm năm; tôi hiểu rõ việc cô ấy nhớ hơi người. Cô ấy cũng có một chút, à không, rất mưu mô. Tôi muốn đáp lại những cảm xúc của cô ấy một cách thoả đáng. Tuy nhiên, có một ranh giới mà tôi không bao giờ được phép vượt qua.
“Ahh! Nhìn kìa! Lá mùa thu thật là đẹp! Ngươi chưa từng thấy thứ tương tự bao giờ khi bị nhốt dưới hầm ngục ấy, phải không? Con ả ngu ngốc tẻ nhạt? Đây là cơ hội đặc biệt đấy. Vậy nên đi đi. Xuống ngựa và đi ngắm lá cây đi.”
Làm tốt lắm, Angolmois. Cô ấy đã thả tay khỏi cổ tôi. Nhưng cậu không cần phải nói thế!
“...... Dám cả gan tìm cách chia cắt ta với phu quân. Dù ngươi có là cấp trên đi nữa, có những thứ ta không thể xem đó là trò đùa và bỏ qua được.”
“Rồi? Vậy thì sao? Ngươi muốn làm gì? Chúng ta giải quyết ngay tại đây chứ?”
“Ufufu. Ta nên thiêu sống ngươi tới chết? Hay ta nên xé xác ngươi ra hàng trăm mảnh? Ta cho ngươi chọn đấy.”
“Hahaha, thái độ gì thế, tên cấp dưới.”
“Ngươi nói gì vậy? Ta không phải là cấp dưới của ai cả. Bởi vì sớm thôi tên cấp trên sẽ không còn nữa.”
“......Hoo. Nếu ngươi nghĩ có thể giết được ta, vậy thì ta sẽ――”——
――Quá đủ rồi, tôi 《Huỷ triệu hồi》 cả hai người họ.
Tôi ước mình có thể kết thúc việc này ngay từ lúc bắt đầu. Tôi lo sợ về sự đụng chạm cơ thể của Anko vào lần triệu hồi tới…… Nhưng tôi đoán tôi có thể sử dụng kỹ năng ấy để giải quyết cuộc xích mích giữa hai người họ. Có lẽ vậy. Angolmois dường như đã bình tĩnh hơn theo thời gian.
Haa…… Điều này không tuyệt một chút nào. Họ như chó với mèo vậy. Tôi nghĩ không nên triệu hồi cả hai cùng một thời điểm.
Dẫu vậy, vừa nãy thật nguy hiểm. Họ không biết giới hạn sao? Dù là đồng đội, nhưng họ đang nghiêm túc tìm cách giết lẫn nhau. Không hề có ý nói đùa. Rốt cuộc thì quan điểm về sự sống và cái chết của tinh linh và quái vật hoàn toàn khác biệt so với loài người.
Dù sao thì giờ họ cũng biến mất rồi, cảm giác dễ chịu và yên tĩnh hơn hẳn. Tôi vẫn sẽ tiếp tục chặn đường đến Pae Ho một mình. Sai rồi, tôi sẽ đi cùng với Seventh Teiō, không phải sao? Nhưng dù gì đi nữa, hiện tại đây là chuyến đi yên bình.
…...Ahh-ahh. Nghĩ về việc lần tới tôi triệu hồi hai người họ thật khiến tôi đau đầu…...