Điên rồ.
Đó là suy nghĩ thật lòng của ta.
Vào lần hợp nhất đầu tiên, ta đã được chạm tay vào cái “Vực thẳm” ấy trong thoáng chốc.
Cái quái gì thế này? Dường như ngài Second vẫn chưa nhận ra, nhưng sự thật là việc nhìn thấu ký ức lẫn nhau chỉ là việc đơn giản.
Tuy vậy, ta không thể nào hiểu hết được những ký ức ấy.
Một trái tim sâu thẳm, u ám. Thứ nằm ngoài tầm hiểu biết ấy đang điều khiển cơ thể ngài Second.
Không, có lẽ ta nên gọi là ngài Seven?
Ngài Second đã từng sống một cuộc đời khác trước đây—— Ta đã trị vì trên cương vị Đại Tinh linh Vương từ thuở xa xưa, lâu đến nỗi ta không thể nhớ hết được mọi chuyện, và trong khoảng thời gian trị vì đấy, ta đã thoáng phát hiện ra sự sống trên một vài hành khác nhau. Tuy nhiên, ta chưa từng chứng kiến hay nghe được thứ gì tương tự như kiếp trước của ngài Second. Ngài Second cao quý, ngài là nhân loại đầu tiên mà ta phụng sự, là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Ngài ấy đứng trên đỉnh cao của thế giới tuy giống nhưng lại khác thế giới này. Đó là điều ta không hiểu. Ta không thể nào hiểu nổi. Ta không thể thấu hiểu được phần tăm tối ngự trị trong trái tim ấy.
…...Mặc dù vậy, có duy nhất một điều mà ta hiểu rõ.
Ngài Second là kẻ điên. Cái cách mà bộ máy trí óc của ngài ấy đang vận hành đã bị lệch lạc theo một chiều hướng đầy tinh xảo.
Thật kỳ lạ khi mà ngài ấy lại sở hữu lượng ký ức vượt xa tầm hiểu biết sâu rộng của ta.
Và cứ như thế, ngài Second vui vẻ tiến bước. Để đối đầu với đối thủ mà ngay cả dưới góc quan sát của ta, Đại Tinh linh Vương, đối thủ ấy chính là chướng ngại vật trên bước đường đi đến vinh quang của ngài Second.
Và hiện tại, ngài ấy hoàn toàn áp đảo Ám Lang.
Ngài ấy vẫn chưa trúng phải một đòn tấn công nào của đối thủ, ngài ấy không ngừng liên kết chuỗi tấn công của mình mỗi khi có cơ hội, tựa như ngài ấy có thể tiên đoán được tương lai. Kỹ năng chạm đến trình độ thần thánh ấy được lặp đi lặp lại, như thể đang luồn một sợi tóc qua lỗ kim nhỏ tí teo từ khoảng cách xa vài mét.
Bất khả thi. Ta tự hỏi ngài ấy hiện tại đang nghĩ gì trong đầu? Ta đã nhìn trộm vào tâm trí ngài ấy khi ta đang có những băn khoăn và lo lắng trong đầu mình.
…...Và việc làm đó khiến ta cảm thấy hối hận. Thay vì hiểu rõ hơn thì sự hiểu biết ấy ngày càng trở nên xa vời với ta.
Ngài Second chẳng hề nghĩ ngợi gì cả.
Không hẳn là vậy, ngoài mặt thì ngài ấy đang nghĩ về cách đối phó phù hợp nhất với từng hành vi của Ám Lang.
Nhưng sâu thẳm bên trong…… là “khoái cảm” mãnh liệt và điên rồ.
Ngài Second hiện tại đang cảm thấy thoả mãn vì được tồn tại. Đấy không phải là dòng suy nghĩ nông cạn mà là cảm xúc không thể kiểm soát đang được tuôn trào bởi vì ngài ấy đang tồn tại.
Tại sao vậy?
Ta cứ nghĩ ngài ấy đang tận hưởng sự hồi hộp của trận chiến, nhưng không phải vậy.
Đối với ngài Second, ý nghĩa của việc được sống nằm ở trận chiến với Ám Lang. Đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của ngài ấy. Và đồng thời ngài ấy xem trận tử chiến này không khác gì ngoài “trò chơi”. Không, đó không chỉ là suy nghĩ đơn thuần. Ngài ấy đã tự nhủ với bản thân rằng không có cách nào để có thể quay đầu lại và
khắc ghi sâu điều đó vào tâm trí và cơ thể đến mức không thể xoá nhoà. Đó là lý do ngài ấy “chỉ xem đây là trò chơi”. Và đó là tại sao tâm trí và cơ thể ngài ấy cảm thấy được thoả mãn một chiều.
――『Đứng đầu thế giới』――Ta chợt nhớ ra điều đó. Đó chính là điều ước của ngài Second. Tuy nhiên, tôi biết ngài ấy không chỉ đang nhắm và hướng đến mục tiêu ấy. Ngài ấy muốn “đoạt lại nó” vào một ngày nào đấy.
Suy nghĩ ấy, quyết tâm ấy là thật và ngài Second đang thật sự mạo hiểm cả cuộc đời của mình, tôi luyện bản thân để một ngày nào đó giành lại được vị trí đứng đầu thế giới mà không hề vấp phải bất kỳ thất bại nào.
………...Ta đã rất ngạc nhiên.
Lẽ nào ngài Second thật sự đang “Đặt cược cả cuộc đời vào trò chơi”......?
Chơi để sống, ý nghĩa cho sự tồn tại của ngài ấy chính là tiếp tục thống trị vị trí đỉnh cao của thế giới, và…… vào lúc này, ngài ấy vẫn chưa ở vị trí đấy.
Lý do ngài Second hiện tại đang có mặt ở đây chính là để giành lại “Sự tồn tại của bản thân”.
Ngay cả khi đấy chỉ là mớ hỗn độn điên rồ và vô ích.
Ngay cả khi đấy là trận chiến không ai có thể giành chiến thắng.
Ngài ấy đang chiến đấu đơn độc, tận dụng tối đa những chiến thuật kỳ quặc, lạ lùng mà ngay cả Đại Tinh linh Vương như ta cũng không thể hình dung hoặc hiểu nổi.
“ (Ngài Second……!) “
Ta cảm thấy có thứ gì đấy đang cháy trong lòng mình.
Thật ám ảnh! Thật ngoan cường! Thật cô độc……!
Ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc bởi chàng trai đơn độc và đầy điên rồ này, người có ước mơ trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để biến ước mơ ấy trở thành sự thật dù cái giá phải trả có là bao nhiêu đi chăng nữa……!
“ (Ngài Second!!) “
“Hãy im lặng và quan sát!”
Được thôi, ta sẽ ghi nhớ điều đấy!
Nhưng ngài Second này, ngài nên biết rõ điều này. Ngài không còn đơn độc nữa. Angolmois này sẽ ở bên cạnh ngài và sẽ sánh bước cùng ngài trên con đường mạo hiểm tính mạng!
“(Ahahahahahahaha)“
“Im lặng!!”
***
Tôi tự hỏi đã được một giờ trôi qua chưa nhỉ? Cuối cùng thì lượng HP của Anko đã giảm xuống dưới 20%.
Khi lượng HP của Ám Lang tụt xuống dưới 25%, cả cơ thể nó sẽ được bao phủ trong ngọn lửa đen, là dấu hiệu của việc chuyển sang “Trạng thái Cuồng nộ”. Bằng cách tính toán số đòn tấn công mà cô ấy nhận vào cho đến lúc bước vào trạng thái Cuồng nộ, bạn có thể ước tính được số đòn tấn công cần thiết để giảm lượng HP xuống còn 20%.
Và hiện tại là lúc để thuần hoá. Thời điểm thích hợp nhất để dùng 《Thuần hoá》 là khi cô ấy sử dụng Đột tiến. Ở kiếp trước tôi cũng thuần hoá được cô ấy vào thời khắc tương tự.
“......Thất bại rồi.”
Tôi đã lường trước việc này.
Tôi thở dài và lấy ra sáu lọ potion cao cấp từ kho đồ và ném về phía Anko.
Những lọ potion vỡ toang ngay khi chạm vào ngọn lửa đen của Trạng thái Cuồng nộ và dung dịch bên trong lọ
bắn ra khắp cơ thể cô ấy. Và trong chớp mắt, lượng HP của Anko đã hoàn toàn được hồi phục.
“ (Vậy có ổn không!?) “
“Như ta đã nói. Như thế này sẽ có hiệu quả hơn.”
“ (Ra là vậy sao……) “
Tựa như ngọn lửa bị dập tắt bởi nước, ngọn lửa đen bao bọc cơ thể Anko lụi tàn với âm thanh xì xèo và chấm dứt Trạng thái Cuồng nộ. Anko đang có biểu cảm kiểu như muốn thốt lên “Ehh? Hả? Tại sao?” hay ít nhất thì đấy là cái cách cô ấy nhìn tôi―― rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ là quái vật. Cô ấy không thể xoá bỏ sơ đồ hành vi đã được thiết lập sẵn, vì vậy đòn cắn sẽ là Ám Bào kích.
“Được thôi, hãy bắt đầu lại lần nữa.”
Tôi lại phải giảm 80% lượng HP của cô ấy.
Mất khoảng một giờ… Gấp đôi lượng thời gian trước đây.
Đành phải kiên nhẫn mà thôi.
Tôi vỗ tay vào hai má để lấy lại tinh thần và một lần nữa đối mặt với Anko.
“Uff, mệt quá đi mất……”
Sau đấy, tôi đấu với cô ấy và thuần hoá thất bại thêm chín lần nữa, tôi quay trở về lều trong tình trạng kiệt sức. Không cần phải lo lắng về việc bị đuổi theo bởi vì Ám Lang không thể rời khỏi Đại Thư viện ngầm Isoreus.
“Ngài không ngừng hành hạ sinh vật đấy trong mười giờ liền. Ngài mệt cũng phải thôi.”
Sau khoảng thời gian dài, cuối cùng Angolmois cũng chuyển sang dạng thực thể hoá. Cậu ta rót một ít rượu vào cốc của tôi như thể muốn nói rằng tôi đã làm rất tốt. Tôi tự hỏi có phải tôi là nhân loại đầu tiên trên thế gian nhận được sự đối xử như thế này tự Đại Tinh linh Vương hay chăng? Tôi cảm thấy thật hài lòng về bản thân sau khi nghĩ về điều đó.
“Ta vẫn sẽ làm việc này mỗi ngày.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu trận chiến cứ tiếp tục diễn ra như hôm nay thì làm mỗi ngày cũng không sao cả.”
“Không hẳn, hôm nay ta chỉ may mắn mà thôi. Cô ấy chưa từng sử dụng Hư Ảnh trong lúc Ám Triệu hồi.”
“Ohh? “
“Sau khi Ám Biến hình sang dạng Người, cô ấy sẽ sùng Ám Triệu hồi hoặc Ám Ma thuật. Trong quá trình biến hình, cậu phải chuẩn bị Kiếm thuật Long Vương để choáng cô ấy, sau đó bắn hai đòn Phi Xa có chí mạng vào chân để khiến cô ấy vào trạng thái “suy giảm”. Cách đó có thể giúp cậu chiến đấu an toàn mà không cần lo nghĩ về Ám Triệu hồi hoặc Ám Ma thuật.”
“Tôi đã hiểu. Vậy có nghĩa là xác suất Ám Lang sử dụng Ám Triệu hồi hoặc Ám Ma thuật sẽ tăng lên nếu ngài không làm choáng được cô ấy sau đòn Kiếm thuật Long Vương và cô ấy sẽ dùng Hư Ảnh.”
“Chính xác. Ám Ma thuật thì không có gì đáng quan ngại. Còn Ám Triệu hồi thì nếu cô ấy triệu hồi Ảnh Trượng và chuyển sang trạng thái Trượng thuật thì vẫn ổn. Nhưng nếu đó là Hắc Viên Chi Thương, trạng thái Tối Cường thì……”
“......Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
“Thì có lẽ ta phải dùng đến nó…… lá bài ẩn của ta.”
***
Nơi này thật tẻ nhạt.
Tại sao ta lại bị giam cầm ở nơi này cơ chứ?
Ta vẫn không thể tìm được câu trả lời dù cho đã đọc hết mọi quyển sách tại đây.
Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi ta có được bản ngã?
Hãy thử hỏi khi có kẻ nào đó đặt chân đến đây. Hoặc ta nghĩ vậy, nhưng mà cơ thể này không chịu lắng nghe chủ nhân của nó.
Từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, sát ý mãnh liệt không ngừng tuôn trào và ngay lập tức điều khiển cơ thể ta.
Ahh, ta lại giết chúng mất rồi.
Quả là một tồn tại mong manh, yếu ớt.
Ta không thể tìm được một người có khả năng lấp đầy khoảng trống tâm hồn mình.
Lần tới, lần tới nhất định sẽ được.
Tuy nhiên, ta luôn giết chết tất cả bọn chúng.
Ta không thể làm gì khác được.
…...Và dần dần, ta bắt đầu xem việc giết chóc là thú vui tiêu khiển.
Nhân loại là một lũ người yếu đuối. Ngọn lửa sinh mệnh cực kỳ quan trọng, đáng yêu và quý báu hơn bất kỳ thứ gì khác của chúng chỉ cần thổi nhẹ một cái là dễ dàng bị dập tắt. Đó là lý do ta rất muốn chiếm đoạt nó khỏi chúng. Ta không thể kìm nổi cái ham muốn nghiền nát chúng. Đúng vậy, bằng chính đôi bàn tay này.
Thôi nào, hãy kiên cường lên. Hãy sống một cách mạnh mẽ và khôn ngoan. Hãy tự hào về cuộc đời của chính các ngươi. Ta sẽ cho cơ thể các ngươi cơ hội được thể hiện những giai điệu sống động.
Thôi đủ rồi! …...Thật là tầm thường.
Ai sẽ là người kế tiếp? Cuộc đời chúng ra sao? Chúng sẽ chết như thế nào trước mặt ta, ta không thể đợi được nữa…...
Vì những món đồ chơi tiêu khiển của ta. Vì tất cả mọi thứ của ta. Vì khoảnh khắc duy nhất mà ta có thể cảm nhận được bản thân mình đang tồn tại.
———
Và rồi.
——Anh ấy đến. Cuối cùng. Anh ấy đã xuất hiện. Chàng trai định mệnh của ta.
Ta cảm nhận được sợi dây liên kết mãnh liệt, cứ như thể anh ấy đã yêu thương ta, chăm sóc ta ở kiếp trước.
Tuy nhiên, cơ thể ta lại bắt đầu tự di chuyển. Giống như nó vừa nhận được mệnh lệnh phải giết. Mệnh lệnh của Thần, ta không thể phản kháng được.
Ahh, Ahhhhh, AHHHHHH! Ta cũng sẽ giết chết chàng trai quan trọng này! Quả là…… quả là một cảm giác kỳ diệu! Chưa bao giờ ta cảm thấy thích thú như thế này cả——!
———
…………! ?
Bỗng nhiên, cơn ngứa râm ran dễ chịu xuyên qua cơ thể ta.
Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được thứ gì đó, sự kích thích đầu tiên ta có được sau hàng trăm năm. Tại sao? Sao thế nhỉ? Ta cảm thấy mạng sống mình đang bị đe doạ! Một kẻ vĩ đại như ta!
Chết tiệt……!
Tứ chi ta không thể cử động nổi! Sao việc này lại có thể xảy ra! Với ta! Với kẻ quyền năng như ta!? Sao lại có thể như vậy!?
KHÔNG! Hoang đường! Tuy nhiên, nó lại là sự thật!
Fuu……! Cơn đau vẫn đang tiếp tục dồn nén! Đây là, đây chính là…… Lần đầu tiên……!
Ah……Ha……!
———
……Ah……Ahah, AhahaHAHAHAHA!
Sảng khoái! Ta cảm thấy như được tái sinh!
Ra là thế! Ta đã hiểu! Ta dành hàng trăm năm sống trong bóng tối chỉ để chờ đợi cuộc gặp gỡ này, và ta được sinh ra từ trong bóng tối cũng chỉ để gặp anh ấy.
Ouch! Đau quá! Nhưng cũng đã quá!
Nữa đi! Làm ta đau thêm nữa đi! Càng đau đớn càng tốt! Hãy làm ta cảm thấy khoái cảm hơn đi! Ahh, thật tuyệtttt!
Không, cứ cái đà này ta sẽ chết……! Đã đến lúc kết thúc chưa nhỉ? …...Một quãng thời gian thật là đẹp. Ta muốn lên đỉnh bởi chính đôi tay anh ấy vào phút chót. Đây là giấc mơ mà ta đã chất chứa qua hàng trăm năm tồn tại, dường như nó đã được đáp ứng chỉ trong vòng chưa đến một giờ. Ahhh, thật hạnh phúc…...
———
………………Ehh?
Gì thế……!? Sao anh, sao anh lại…...hồi phục cho ta……!?
Nhưng chuyện này là thật! Đây có phải là cầu được ước thấy không!?
Chàng thật sự là người em hằng mong đợi! Vẻ đẹp lộng lẫy của chàng thật khó để diễn tả bằng lời! Chàng trai định mệnh của đời em! Phu quân của em……!
Ahhh, AAAAHHHHHHHH!
ĐÂY LÀ ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT! TA ĐANG Ở TRÊN CHÍN TẦNG MÂY……!
…………
……Hehehe, hehehehehe.
Và rồi ta trở nên say đắm và lạc lối trong niềm đau. Niềm hân hoan khoái lạc ta đã quên mất từ rất lâu bỗng hiện về và thúc ép cơ thể ta phải ghi nhớ nó.
Và cuối cùng, ta đã gặp được anh ấy. Phu quân của ta.
Anh ấy vẫn tiếp tục vờn ta hàng giờ liền. Từng giây từng phút trôi qua, anh ấy không ngừng tra tấn ta. Anh ấy làm ta đau đớn, tổn thương và mang lại cho ta cảm giác được tồn tại.
Cuối cùng thì Phu quân cũng quay trở về. Tuy nhiên ta đã hiểu. Đôi mắt kiên định của anh ấy khi anh ấy rời đi như muốn quả quyết rằng “Ta sẽ không để ngươi trốn thoát”. Phu quân chắc chắn sẽ quay trở lại đây. Và khi ấy ta sẽ lại một lần nữa được anh ấy chăm sóc.
Ahhh, cảm giác thật kỳ diệu. Ta nguyện ước rằng sẽ mãi mãi được sống cùng phu quân. Và ta muốn anh ấy bóp cổ và nâng ta lên với đôi bàn tay kiêu sa và xinh đẹp kia. Thần linh ơi, xin hãy ban cho con hai điều ước đầy mâu thuẫn ấy.
Và như thiếu nữ lần đầu tiên nếm trải vị ngọt của tình yêu, những mộng tưởng trong đầu ta cứ tuôn trào không ngớt. Phu quân, phu quân của em…...một ngày nào nào đó, hãy cho em biết tên chàng. Và nếu có thể, xin chàng hãy đặt tên cho em nữa. Rồi sau đó, với đôi bàn tay nắm lấy cổ em…...