Chủ nhân đã tin tưởng giao phó người hầu cho tôi.
Thật là vinh hạnh!
Nói cách khác, nghiễm nhiên tôi sẽ trở thành người hầu đứng đầu. Thậm chí còn cao hơn cả quản gia trưởng nữa đấy. Vậy có nghĩa là dưới góc nhìn của mọi người, tôi sẽ là……
“Quý phu nhân sao? Haha, tôi đùa chút thôi.”
Tôi đang có tâm trạng rất tốt, điều đó khiến tôi tự lẩm bẩm với chính mình.
Bên trong căn phòng mà chủ nhân đã cho tôi,
căn phòng quá đỗi rộng lớn và sang trọng với một người như tôi, tôi chăm chú đọc bản danh sách nô lệ nhận được từ Phillip, giám đốc công ty Maurice, để tìm kiếm người hầu.
Kế hoạch của tôi được chia làm ba giai đoạn.
Thứ nhất, tôi sẽ chọn ra bốn ứng cử viên nam giới cho vị trí quản gia, đầu bếp, thợ làm vườn, người chăn ngựa; và song song với đó, mười ứng cử viên nữ giới cho vị trí hầu gái đa dụng, những người có thể thực hiện mọi công việc được giao.
Kế đến, tôi sẽ cho họ trải qua quá trình giáo dục khắc nghiệt và nâng cao khả năng của họ đến một mức độ nhất định, phù hợp để phục vụ chủ nhân.
Và cuối cùng, tôi sẽ tuyển dụng thêm cấp dưới của họ để lấp đầy các vị trí nhân lực cần thiết còn trống.
Đây là điều tuyệt vời nhất.
Thật hổ thẹn khi sau này sẽ có số lượng lớn phụ nữ tiếp cận chủ nhân, nhưng dù có hổ thẹn đi nữa, cũng đành phải chịu thôi nếu đem so với tỉ lệ nam nữ hiện tại trong tổ đội Firstest. Nhưng đây là kế hoạch của tôi đấy nhé, ý tôi là tôi sẽ giáo dục họ và họ sẽ nằm dưới sự quản lý chặt chẽ của tôi.
Tất cả người hầu được tuyển dụng sẽ là đàn ông và phụ nữ nô lệ. Tôi không có dự định thuê những người dân thường. Lí do bởi vì tôi sợ bị phản bội.
Ngay cả khi đã có khế ước nô lệ, tôi cũng có phần hơi lo sợ. Tôi có thể hiểu được từ những ngụ ý của Phillip rằng phương pháp “giải phóng” không phải là kiến thức chỉ có mỗi mình chủ nhân sở hữu. Ngoài kia tiềm ẩn vô số kẻ thù khác nhau, và với tình hình hiện tại, tôi không biết các nô lệ xuất thân từ đâu, tôi không thể không cảnh giác trước sự phản bội nhằm bảo vệ an toàn cho chủ nhân.
…...Một cụm từ vô tình xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tẩy não—— Có lẽ ngài Lucia cũng từng có cùng suy nghĩ giống như tôi hiện tại. Nếu có ai đó bạn muốn bảo vệ, bạn sẽ làm mọi cách để họ không gặp nguy hiểm, dù cái giá phải trả có đắt thế nào đi nữa. Vâng, tôi cũng sẽ làm tương tự.
Tuy nhiên, tôi lại không thể sử dụng Tẩy não. Vì thế, tôi sẽ bảo vệ chủ nhân theo cách riêng của mình.
Đó là làm cho những người hầu lệ thuộc vào chúng tôi. Cứu rỗi họ, dụ dỗ họ, khiến họ trung thành với chúng tôi. Đánh cắp trái tim họ để họ không bao giờ có thể phản bội. Và đặt trái tim cùng lòng trung thành ấy lên chủ nhân.
Chắc có lẽ chủ nhân cũng đã tính đến trường hợp này, đó là lý do anh ấy quyết định xây dựng 『Dinh thự cho người hầu』. Quả đúng là chủ nhân của tôi. Tầm nhìn xa trông rộng của anh ấy vẫn tuyệt vời và vĩ đại như thường lệ.
Tôi lập ra danh sách người hầu từ những nô lệ có quá khứ khốn khổ, tăm tối, bi thương nhất có thể.
——Tại đây là nơi chủ nhân sẽ xuất hiện. Một môi trường sống nơi những kẻ yếu thế sẽ được bảo vệ. Đối với họ, nơi đây sẽ là chốn thiên đường. Một thế giới nơi có thể bỏ lại sau lưng những quá khứ đau thương, vô hồn; những trái tim đã tan vỡ; những số phận bất công, lầm than và cùng nhau hướng về tương lai. Cũng giống như tôi ngày trước.
“Fuu, mình nghĩ đây là những việc nên làm.”
Danh sách đã hoàn thành, tôi liền dọn dẹp nhà cửa trong khi đợi chủ nhân quay về.
………...Nhưng cho đến tận lúc mặt trời lặn, tôi vẫn chưa hoàn thành xong công việc. Không ngờ rằng chỉ riêng mỗi một căn dinh thự này thôi mà lại tốn của tôi quá nhiều thời gian và công sức.
Có vẻ như tôi cần phải tăng thêm số lượng người hầu càng sớm càng tốt…...
—————————–
—————————–
Ngày hôm sau.
Chủ nhân dành ra một ít thời gian quý báu của anh ấy để cùng tôi đi đến công ty Maurice.
Không có chuyện gì xảy ra với những lựa chọn của tôi, khế ước nô lệ diễn ra suôn sẻ dưới sự chứng kiến của Phillip.
Nội dung của bản khế ước rất đơn giản và rõ ràng, nhưng so với tôi, điều kiện “không thể chiến đấu” không được thêm vào. Những nội dung chính đơn thuần chỉ là mối quan hệ tốt đẹp giữa chủ nhân-nô lệ, và không hề tổn hại đến danh dự cũng như nhân phẩm của họ.
Sau khi khế ước hoàn thành, người chủ nhân bận rộn của tôi chào hỏi sơ những người nô lệ và ngay lập tức rời khỏi, quay trở lại khu rừng Slime.
Chúng tôi có được tổng cộng 14 người hầu, cả nam lẫn nữ.
Tất cả bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, tuyệt vọng.
Trời đất, dường như còn cả một chặng đường dài phía trước. Nếu họ quan sát kỹ tình hình hiện tại hơn, thì một người như tôi, Dark Elf, nạn nhân của nạn áp bức và phân biệt chủng tộc vẫn thản nhiên đứng trước mặt họ mà không gặp vấn đề gì. Và với sự giản dị của chủ nhân, họ đáng lẽ phải nhận ra rằng không có gì để sợ hãi hay tuyệt vọng cả.
Nhưng rõ ràng, không ai đủ sáng suốt để suy nghĩ thấu đáo trong khi cảm xúc của họ đã tan vỡ cả. Hơn nữa, tôi không nhìn thấy sự điên loạn trong ánh mắt họ. Nếu cứ thế này, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi hạt giống niềm tin, trung thành và lệ thuộc của họ nảy mầm.
———————–
Dẫn theo 14 nô lệ, tôi tiến thẳng đến dinh thự phía Đông.
Khi vừa đến nơi, tôi cho bọn họ xếp thành hàng trước cổng, tôi thì đứng ở lối ra vào, quay lưng về phía dinh thự và quan sát mọi người.
Ấn tượng đầu vô cùng quan trọng. Cố gắng nói năng bình tĩnh hết mức có thể, tôi lặp lại những dòng suy nghĩ tôi đã liệt kê vào tối qua.
“Tất cả các người đã được phù hộ. Xin hãy nhận thức được điều đó trong vài ngày tới.”
“…………”
Những người nô lệ liền nuốt nước bọt. Xem ra việc này đã gây được sự chú ý.
“Và khi các người đã nhận thức được điều đó, hãy làm việc để trở nên có ích với chủ nhân. Đó là điều kiện duy nhất để có thể tận hưởng môi trường sống tiện nghi này.”
Tôi quan sát gương mặt của từng nô lệ. Tất cả bọn họ đều bối rối và sửng sốt. Cũng phải thôi. Họ không thể lập tức tin sái cổ được. Tôi cũng đã từng như vậy mà.
“Cô, người bị áp bức, bóc lột chỉ vì màu da của mình và bị bán cho công ty nô lệ bởi những người duy nhất mà cô tin tưởng, gia đình của cô. Cặp chị em gái bị tẩy chay và buộc tội bởi những tội danh mà hai người không hề liên quan. Ông, người bị chính vợ mình phản bội và bị bán cho công ty nô lệ vì khoản nợ khổng lồ. Người phụ nữ bị giam giữ trong thể xác một người đàn ông, phải chịu kiếp nô lệ vì mang tội xấu xí——“
Tôi phơi bày quá khứ của từng người một.
Mười bốn người nô lệ lộ ra vẻ hoang mang, rung động.
Nhưng không một ai lên tiếng phàn nàn cả. Tại sao chứ? Họ không ngừng lo lắng về những lời tiếp theo mà tôi sẽ nói. Đó là bởi vì như tôi vừa nói, họ đã được phù hộ. Tại sao cô lại muốn chúng tôi phải nhận thức ra điều đấy? Liệu có đáng để chúng tôi đặt cả niềm tin và lòng trung thành của mình không? Tại sao chúng tôi lại phải kỳ vọng vào nó chứ? Tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc của những con người đau thương, khốn khổ đó.
“Quên tất cả những chuyện đó đi. Chủ nhân không quan tâm tới màu da của các người. Tất cả các người hãy nghe kỹ đây, chủ nhân đã biết mọi tội lỗi của các người đều là do bị vu oan. Một khoản nợ khổng lồ? Nếu ở lại đây, ông có thể hoàn tất trả hết nợ trong vòng ba năm. Ahh, và đương nhiên, chủ nhân sẽ không phản bội các người. Cậu cảm thấy mình là phụ nữ dù cho cậu là đàn ông phải chứ? Không sao cả, chủ nhân đã hiểu điều đó và cậu có thể thoải mái làm việc——“
Tôi bước lên phía trước và phủ định quá khứ của mọi người.
Trái tim họ đang rung động, và hiệu ứng ấy đã lan truyền sang những người khác. Sự sống đã dần dần quay trở lại trong đôi mắt vô hồn của họ. Sự vĩ đại của chủ nhân, giá trị của niềm tin, sự thật rằng họ sẽ có kiếm ra tiền, niềm khát khao sâu thẳm, thầm kín mà họ đã cất giấu trong tim. Dù họ không tin tưởng ngay bây giờ, nhưng ngọn lửa hy vọng đã nhen nhóm, le lói trong tâm hồn họ.
“Sau khi bước qua cánh cổng này, những bất hạnh và tủi nhục đã giày vò các người trong suốt thời gian qua sẽ chỉ còn là quá khứ.”
Xoay lưng về phía mười bốn người nô lệ, tôi bước qua cánh cổng của dinh thự phía đông.
Mọi người đều chăm chú nhìn tôi, đợi chờ những lời tiếp theo của tôi.
Mặc dù họ muốn cuộc đời họ được cứu rỗi, họ lại không thể vươn lên. Họ muốn tin tưởng, nhưng họ lại không thể. Vì thế, họ đành chờ đợi. Họ là những tồn tại đáng thương chỉ biết chờ đợi. Do đó, tôi sẽ nắm lấy những đôi bàn tay bị gông xiềng ấy, và lôi kéo họ một cách quyết liệt. Giống như chủ nhân đã từng làm với tôi. Chỉ khác ở chỗ tôi sẽ không bao giờ tháo bỏ xiềng xích.
“Đừng do dự, chỉ việc bước qua cánh cổng. Hãy đến đây. Nếu làm vậy, ta sẽ cho các người công ăn việc làm. Ta sẽ giáo dục các người lại từ đầu, nếu việc đó cần thiết. Ta đảm bảo các người sẽ có đủ quần áo, thực phẩm và nơi ở. Không ai có quyền từ chối.”
Tôi dẫn theo 14 người lặng im băng qua cánh cổng.
Xoay người lại, tôi quan sát gương mặt của từng người. Quả thực, tâm trạng của họ rất tốt. Dù đây là sự thật hay dối trá, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào nó. Nhưng gương mặt của mỗi người đều cho thấy việc họ đã có được quyết định của mình.
Fufu, đã như thế này rồi sao.
Đã đến lúc tiến hành kế hoạch “Làm cho người hầu lệ thuộc vào chúng tôi.”
***
Một ngày định mệnh.
Hai chị em chúng tôi được mua bởi một gã cực kỳ đẹp trai.
Sau đó, một phụ nữ Dark Elf lạnh lùng vô cảm trong bộ trang phục hầu gái xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Hầu gái Dark Elf sao…… Có phải cô ấy là cấp dưới của gã đó? Nói về tộc Dark Elf, không phải họ là nạn nhân của sự phân biệt đối xử tại Vương quốc mục nát này sao? Dường như chúng tôi bị mua bởi kẻ nguy hiểm nào đấy…...
“Chị El……”
Em gái Es đang nắm chặt bàn tay tôi. Em đang lo lắng phải không? Không sao đâu mà, đã có chị ở đây rồi.
Mười bốn nô lệ nam lẫn nữ, bao gồm cả chị em tôi, đang xếp hàng trước cánh cổng lớn một cách thái quá.
Nơi đây là một dinh thự tráng lệ đến mức khó tin. Tôi đã lường trước được điều này, nhưng gã đẹp trai ấy quả là người vô cùng giàu có. Tôi không rõ hắn có âm mưu gì khi mua quá nhiều nô lệ cùng lúc như vậy, nhưng ít nhất không có vẻ như chị em tôi sẽ bị đem bán ngược vào chợ đen, thế nên tôi cảm thấy yên tâm đôi chút.
Trong khi nếm trải sự cứu rỗi lẫn sợ hãi, người phụ nữ Dark Elf bước lên phía trước chúng tôi. Cô ấy đẹp quá đi mất. Hơn nữa, cô ấy không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Sự đe doạ phát ra từ cô ấy khi cô ấy liếc nhìn về phía này khiến tôi run cầm cập và co người lại. Người phụ nữ này là ai vậy chứ?
——————————
…...Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi về nó.
Cô ấy chợt lên tiếng.
Chúng tôi được phù hộ. Hãy nhận thức được điều đó—— Cô ấy nói.
Người phụ nữ này vừa nói gì thế? Tôi không phải là một đứa ngu ngốc đến vậy đâu nhé. Chúng tôi không ngây thơ đến mức bị lung lay bởi những lời như thế. Và khi nghĩ kỹ về điều đó, tôi lo lắng cho tương lai của chúng tôi. Tôi hình dung ra một môi trường sống cực khổ, nơi chúng tôi sẽ bị giam cầm mãi mãi, không bao giờ có thể thoát khỏi. Liệu cái thể loại môi trường sống thiếu thốn nào mà cô ấy đang dùng để dụ dỗ và lừa dối nhằm sỉ nhục chúng tôi? Ít nhất, đó là suy nghĩ của riêng tôi. Vì thế, tôi thầm chửi rủa trong lòng. Chỉ có kẻ ngu mới ấp ủ hy vọng ngay từ khi khởi đầu.
“——Cặp chị em gái bị tẩy chay và buộc tội bởi những tội danh mà hai người không hề liên quan——“
“Cái gì cơ!?”
Người phụ nữ này, làm sao cô ấy biết được chứ!?
Hay nói đúng hơn, cô ấy biết rõ về hoàn cảnh lẫn thân phận của tất cả những người ở đây!? Không ổn chút nào! Cô ấy thực sự đang cố sỉ nhục chúng tôi——
“Tất cả các người, nghe kỹ đây, chủ nhân đã biết những tội danh của các người đều do bị vu oan.”
――…………Eh?
Kh-khoan đã, nói vậy là có ý gì?
Sao họ biết chúng tôi bị vu oan?
Họ biết tất cả mọi thứ về chúng tôi sao?
Tại sao người phụ nữ này lại muốn chúng tôi đối mặt với việc này?
Cô ấy thực sự cần phải ghi nhớ mọi thông tin từ mỗi nô lệ mà cô ấy sẽ sử dụng kể từ bây giờ chăng?
Giả sử, chỉ là giả sử thôi, cô ấy thực ra không định sỉ nhục chúng tôi……?
“Sau khi bước qua cánh cổng này, những bất hạnh và tủi nhục đã giày vò các người trong suốt thời gian qua sẽ chỉ còn là quá khứ.”
…………
Ah, phải rồi.
Nếu đó là thật thì sẽ tốt biết bao?
Được thôi, tôi đã hiểu. Tôi sẽ tin vào điều đó.
Cô ấy nói bước qua cánh cổng. Tôi sẽ làm ngay khi đến lượt tôi.
Tôi hy vọng và tin tưởng vào họ. Hai chị em tôi đã bị phản bội hết lần này đến lần khác, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng tôi tin tưởng vào ai đó.
Đó là lý do…… tôi cầu xin người. Đừng phản bội chị em bọn tôi. Chúng tôi không muốn phải chịu cảnh đó thêm một lần nào nữa.
———————-
———————-
Chuyện gì đang xảy ra vậy!?
Dinh thự dành riêng cho người hầu!? Thật hả trời!? Chưa bao giờ tôi nghe đến việc xây cả dinh thự chỉ dành cho mỗi người hầu!
Bên cạnh đó, dù chỉ đơn thuần là hầu gái, tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao mỗi nô lệ lại có một phòng riêng!! Căn phòng thật là tuyệttt!
Hay nói chính xác hơn thì họ sở hữu bao nhiêu mảnh đất vậy chứ? Hai chị em tôi thực sự có thể ở một nơi như thế này sao? Tôi nghĩ tôi đã hiểu nhầm ở đâu đó rồi!
Chẳng phải trình độ giáo dục yêu cầu là quá cao sao? Cô ấy không nhầm lẫn gì chứ? Hơn nữa, giáo dục chất lượng cao không phải là thứ mọi người có thể dễ dàng tiếp thu được, đúng chứ? Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, có khi tôi sẽ trở thành hầu gái cao cấp hàng đầu sánh ngang với những hầu gái lâu năm mất. Liệu có ổn không nhỉ? Tôi có thể làm điều đó không?
Và hơn hết, chẳng phải khẩu phần ăn ở đây quá chất lượng sao? Ngoài ngon miệng ra, tôi e rằng tôi sẽ bị béo phì nếu ăn khẩu phần ăn đó ba lần một ngày.
Không đâu, tôi nói xạo đấy.
Không có chuyện tôi tăng cân đâu nhé. Khoá huấn luyện khắc nghiệt từ nữ hầu gái ác quỷ theo chủ nghĩa hoàn hảo ấy rất kinh khủng. Tôi không có thời gian để tăng cân vì tôi phải chịu đựng cảnh địa ngục trần gian mỗi ba ngày một lần. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi đây vẫn là thiên đường nếu so với cuộc sống trước kia.
Vừa mới đây, sự xuất hiện của Chủ nhân vào buổi tối hôm nọ, người mà tôi chỉ có thể đứng nhìn ở khoảng cách xa, đã trở thành niềm an ủi trong tôi. Em vẫn chưa được phép phục vụ ngài, nhưng mục tiêu cuối cùng của em sẽ là có thể phục vụ cho ngài.
Thật sự tôi không có gì để phàn nàn ngoài người phụ nữ Dark Elf ác quỷ đáng sợ kia. Quả thực, tôi cảm thấy mình đang được phù hộ. Tôi đã hoàn toàn nhận thức được điều này. Nó đã in sâu vào tâm trí tôi.
Nhưng nếu tôi nghĩ cẩn thận thì tất cả chúng tôi, mười hầu gái đa dụng, vẫn chưa ai tới gần được chủ nhân cả. Không phải quá kỳ lạ sao? Có lẽ nào, ả phụ nữ ác quỷ đấy chính là——
“El, sao cô lại dừng tay?”
“Tôi v-vô cùng xin lỗi.”
Tôi vừa bị khiển trách! Cô ấy là nhà ngoại cảm sao!?
“…………”
Es nhìn tôi và bật cười. Vui lắm hay sao mà cười? Em chắc hẳn có tài năng phù hợp để trở thành hầu gái. Chị của em thì không được giỏi giang như thế. Không phải vậy sao……?
“Sạch sẽ hết chưa? Mười người các cô hiện tại vẫn chưa đủ trình để xứng đáng với cái tên 『Đội hầu gái đa dụng』. Sự giáo dục, thái độ, và cả kinh nghiệm của các cô vẫn chưa đủ. Ta sẽ dạy dỗ các cô từng điều một. Vì thế, hãy học hành chăm chỉ vào. Sau này sẽ đến phiên các cô dạy dỗ cho những thuộc hạ của mình.”
Nhưng vào cuối ngày, ngài Yukari động viên tinh thần chúng tôi theo những gì cô ấy quan sát được.
Dù người phụ nữ này nghiêm khắc còn hơn cả ác quỷ, nhưng bù lại, cô ấy là người rất tốt bụng và tử tế.
Nói cách khác, đó là những gì tôi muốn nói.
Tôi muốn làm việc ở đây mãi mãi đến hết phần đời còn lại của mình.