Ngay khi chủ nhân và hai người kia lên đường đi săn rồng, tôi ghé qua dinh thự Bá tước Lumberjack.
Ngày qua ngày, hợp kim Mithril đã được chuyển đến đây từng chút một, với tốc độ trung bình tầm 2 ngày/lần. Và tổng doanh thu cho số Mithril đó là 30 tỉ CL.
“Thưa ngài Yukari, tôi đã được thông báo. Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp.”
“Thật tuyệt.”
Forest, quản gia của nhà Bá tước đến chào đón tôi.
Theo như cuộc thảo luận của chúng tôi khi trước, tôi sẽ được phép ở lại nhà Bá tước cho đến khi chủ nhân quay trở về. Bên phía Bá tước đồng ý một cách rất nhanh chóng.
Tôi không phải loại phụ nữ ngu ngốc sẽ vác theo 30 tỉ CL và đi lang thang ngoài đường. Tôi cũng đã cân nhắc đến việc thuê vài người hộ tống, nhưng tôi cảm thấy có đôi chút bất an. Hơn nữa, không nơi nào trên thế gian này an toàn bằng ở cạnh chủ nhân, thế nên tôi quyết định tốt nhất nên bình tĩnh ở lại đây và chờ đợi.
Tuy vậy, không có nghĩa là tôi chỉ ngồi im chờ đợi.
Thu xếp để mua một ngôi nhà thật xa hoa—— Chủ nhân đã giao cho tôi nhiệm vụ đấy.
Để thuận lợi cho việc thảo luận, tôi đã thuê một căn phòng trong dinh thự của Bá tước.
Các kỹ sư phát triển dự án, các công ty thi công, thợ mộc, và những nhà thầu công trình hàng đầu thủ đô. Tất cả những người có liên quan đến khu dân cư siêu cao cấp toạ lạc ở vùng ngoại ô Vương đô đều được gọi đến. Khi mua một dinh thự, thì ta chỉ cần gọi người bán là được, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thoả mãn ước mơ vĩ đại và cháy bỏng của chủ nhân.
Không lâu sau, những tên thương nhân tài chính bị cám dỗ bởi hương thơm của tiền bước vào phòng. Tất cả bọn chúng đều khép nép và nhún nhường tôi, một Dark Elf. Tôi liền nhận ra sức ảnh hưởng khổng lồ từ cái tên của Bá tước, người cầm quyền thành phố thương mại này
Không lan man nữa, hãy tập trung vào vấn đề làm ăn.
Khi chủ nhân khảo sát những căn dinh thự để chọn mua, anh ấy có nói:
“Căn này nhỏ hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ”——
Dinh thự lớn nhất và đắt đỏ nhất ở ngoại ô thủ đô có mức giá vào khoảng 2,5 tỉ CL, nhưng dù vậy, nó vẫn không vừa ý chủ nhân. Vậy, như thế nào mới được? Anh ấy đã cười thật tươi và nói rằng:
“Chúng ta hãy mua mảnh đất rộng gấp 9 lần thế này theo hệ thống hình vuông 3x3, chia thành 9 khu đất, và trên mỗi khu đất hãy cho xây dựng các dinh thự thật hoành tráng.”——
…...Ngay cả khi anh ấy là người chủ nhân yêu dấu của tôi, trong thoáng chốc tôi đã nghĩ anh ấy là tên ngốc.
Tuy nhiên, khi ngước nhìn anh ấy, tôi thấy đôi mắt anh ấy đang lấp lánh và rạng rỡ.
“Phía Tây Bắc sẽ là dinh thự theo mô típ thủ đô nước.”
“Phía Bắc sẽ là dinh thự kích cỡ trung bình tương tự như sào huyệt trong rừng.”
“Phía Đông Bắc sẽ là dinh thự theo kiểu khu nghỉ dưỡng.”
“Một dinh thự tiêu chuẩn xa hoa với khu vườn rộng lớn cùng với bể bơi tại phía Đông.”
“Dinh thự phía Đông Nam sẽ dành cho những người hầu.”
“Xây một lâu đài siêu to khổng lồ trải dài từ trung tâm đến phía Nam.”
“Phía Tây Nam sẽ là dinh thự ven hồ có view nhìn ra Hồ Vanilla.”
“Dinh thự theo kiểu Nhật Bản sẽ xây dựng tại phía Tây, bên cạnh đầm lầy cỏ.”
Anh ấy đã nói như thế. Tôi nhớ như in từng chữ một.
Và như vậy, tôi có một việc phải làm.
Tiến một bước đầu tiên trên con đường hiện thực hóa ước mơ của chủ nhân.
“…………”
Sau khi nói ra yêu cầu của tôi, tất cả mọi người đều im lặng.
Ừm, đương nhiên rồi. Ắt hẳn chưa ai nghe đến việc này trước đây cả.
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu như mọi người có thể đưa ra mức giá ước tính.”
Tôi cúi người một cách lịch sự, để họ biết rằng tôi đang cực kỳ nghiêm túc. Sau một lúc sửng sốt, họ nhanh chóng tiến hành tính toán.
Vào đêm hôm ấy, tất cả những thương nhân tài chính cũng đã đưa ra được mức giá ước tính.
Phí bất động sản, phí đất đai, phí trùng tu, ...v.v...; tổng cộng xấp xỉ khoảng 21,6 tỉ CL.
…… Tôi chưa từng nghe người nào lại chi trả nhiều tiền đến vậy để xây nhà cả. Ngay cả Hoàng tộc cũng chi trả ít hơn nhiều. Quả đúng là chủ nhân, anh ấy muốn ngôi nhà của mình phải đứng đầu thế giới.
“Vậy, tiếp đến……”
Tôi gửi bản trả lời đến từng người rằng chúng tôi sẽ đưa ra quyết định sau khi có được cái nhìn bao quát và thực tế, trước khi tiếp tục mua sắm và xây dựng. Sau đó, tôi ngả lưng lên chiếc ghế.
Với việc này, thì tất cả mọi thứ đã sẵn sàng. Những việc còn lại phải lo liệu là “người hầu”.
Trong khi đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ miên man ấy, chợt có tiếng gõ cửa. Người bước vào là nữ hầu gái nhà Bá tước. Vẫn còn hơi sớm mới đến giờ ăn tối, và tôi không có dự định sẽ tiếp thêm người nào nữa…...
“Xin lỗi. Ngài Phillip, giám đốc công ty nô lệ Maurice đã đến. Tôi nên làm gì bây giờ?”
“――! “
Công ty Maurice!
Tôi chưa bao giờ quên đi sự tồn tại đó, kẻ có thể phá huỷ sự bình yên giữa tôi và chủ nhân. Tuy nhiên, hắn lại nhắm vào tôi khi tôi đang ở một mình!
Có lẽ một trong những tên thương nhân trước đây đã bép xép gì đó. Tôi luôn nghĩ rằng đây là một trong những vấn đề tôi cần phải đối mặt vào lúc này đó, nhưng tôi không nghĩ lại là ngày hôm nay.
Tôi không còn là nô lệ nữa. Tôi đã được “giải phóng” bởi chủ nhân. Vì thế, khế ước nô lệ của tôi tại công ty Maurice ắt hẳn đã biến mất. Tôi không thể trốn chạy khỏi việc này.
Tôi nên làm gì đây. Chỉ có một cách là gặp mặt hắn ta. Nhưng nếu vậy, tôi không thể phủ nhận rằng mối quan hệ của tôi và chủ nhân có thể sẽ rạn nứt.
Nhưng ít nhất thì, hắn đã đến đây tìm tôi một cách trực tiếp, có thể hiểu được rằng hắn không đến để khiển trách. Liệu tôi có nên giả vờ “không biết gì” và gặp mặt hắn, đồng thời lấy cớ mọi thứ chỉ là tai nạn. Tuy nhiên, lỡ như hắn đã nhìn thấu được thì sao? Hắn đến đây để bắt tôi ư? Nhưng hắn không thể làm việc đấy trong nhà của Bá tước được. Vậy thì tại sao hắn lại đến tìm tôi?
Xem ra việc hắn ta là kẻ thù hay không sẽ được sáng tỏ sau khi tôi gặp mặt và nói chuyện với hắn.
“...... Tôi hiện đang bận. Nói lại với ông ấy là hãy đợi một lát.”
Sau khi nhờ nữ hầu gái chuyển lại lời nhắn, tôi liên lạc với chủ nhân thông qua liên lạc tổ đội.
Anh ấy phản hồi rất nhanh chóng. Đó là “Chắc chắn sẽ ổn thôi”—— Mặc dù tôi có phần nghi ngờ, tuy nhiên, vì chủ nhân đã nói vậy, nên tôi tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
“Tôi xong rồi. Hãy gọi ngài Phillip vào.”
Sau khi rung chiếc chuông nhỏ, tôi đưa chỉ thị cho nữ hầu gái. Cô ấy đáp “Vâng ạ”, và rời khỏi phòng.
Khoảng chừng năm phút sau, gã đàn ông mập mạp với đôi mắt xếch, Phillip, giám đốc công ty nô lệ Maurice xuất hiện.
“…………! “
Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, Phillip mở to mắt và trưng ra khuôn mặt ngạc nhiên.
“......Xin lỗi. Tôi hơi bất ngờ.”
Gì thế? Tôi cố truyền tải những cảm nghĩ ấy thông qua thái độ của mình.
“Tôi cảm thấy khó chịu, nên tôi quyết định đến để tận mắt chứng kiến mọi việc thế nào…… Nhưng dường như trực giác của tôi đã sai.”
“……? “
Tôi không hiểu hắn đang nói gì.
“Có vài kẻ giải phóng nô lệ một cách bất hợp pháp và ném ngược họ trở lại vào chợ đen. Bọn chúng đúng là một lũ bệnh hoạn.”
“! “
Tôi biết mà, hắn ta đã nhìn thấu!
…...Khoan đã. Hình như hắn không có ý chỉ trích chủ nhân. Việc này có ý nghĩa gì thế?
“Chủ nhân của cô thật tuyệt vời và đáng kính. Ngài ấy đã quản lý của mình theo cách như thế này.”
“? ? ? “
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Tôi không còn là nô lệ nữa. Khế ước chắc chắn phải biến mất. Không có chuyện hắn không nhận ra.
“Hãy gửi thứ này cho chủ nhân đáng kính của cô. Chủ nhân cũ của cô đã giao phó nó cho tôi.”
“Chủ nhân củ——!?”
Thật bất ngờ. Phillip đưa cho tôi một lá thư.
Nữ công tước Lucia Icene. Người phụ nữ đã cưu mang tôi khi tôi còn là một đứa trẻ mồ côi và nuôi dưỡng tôi trở thành sát thủ. Có phải lá thư này gửi cho chủ nhân? Nhưng tại sao?
“Nữ công tước quá cố đã nhờ tôi chuyển lá thư này khi mối quan hệ của cô và chủ nhân mới đã trở nên tốt đẹp.”
“Eh! “
Gã này, không, không thể nào!
“Ông, ông đã biết tất cả mọi thứ……!”
“Ohh? Cô đang nói gì vậy? Tôi chỉ đang đề cập đến lá thư này thôi mà.”
“Nói dối. Ông đã biết tôi không còn là nô lệ nữa.”
“Không hẳn, đó chỉ là sự hiểu nhầm của riêng tôi. Cô và ngài Second có mối quan hệ chủ nhân-nô lệ vô cùng bền chặt.”
“…………”
Phillip cười tươi và nói. Thái độ giả vờ không biết gì của hắn thật dễ nhận ra.
Tại sao hắn lại làm việc này chứ? Sau khi suy nghĩ trong giây lát, tôi nhận ra.
Tại sao ngài Lucia lại cứu rỗi tôi? Tại sao tôi lại được gửi đến công ty nô lệ Maurice? Và tại sao giám đốc của công ty ấy lại phớt lờ việc tôi đã được giải phóng khỏi kiếp nô lệ?
Thứ duy nhất có thể lý giải được mọi chuyện—— chính là lá thư.
Phải chăng mục đích sau tất cả chỉ là để gửi lá thư này cho chủ nhân……?
“......Hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ gửi nó.”
Khi tôi đáp, Phillip cúi đầu và tiếp tục nói.
“Vậy nhiệm vụ coi như đã xong, giờ hãy tập trung vô việc làm ăn nào.”
Còn gì khác nữa sao? Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, Phillip mở miệng nói.
“Bằng mọi giá, hãy dùng nô lệ từ công ty Maurice của tôi để làm người hầu.”
* * *
“Đây là nơi dinh thự phía Đông toạ lạc.”
Sau khi hội ngộ với Yukari tại Leñador, cô ấy dẫn chúng tôi đi tham quan khu vực thuộc về 『Chính quyền Second』, khu dân cư cực kỳ xa hoa và cao cấp nằm ở ngoại ô của Vương đô.
Trước mắt tôi là dinh thự đúng như những gì tôi mường tượng. Một khu vườn xanh mướt rộng đến mức đủ để chơi đá bóng, một bể bơi to đùng cùng sàn xung quanh được lót gỗ, một ban công có góc nhìn bao quát, những cây cọ được trồng ở khắp nơi, dinh thự khổng lồ hai tầng với hàng đống ô cửa sổ to lớn, trần nhà cao chót vót với mái vòm trong suốt được thắp sáng và tô điểm bởi ánh sáng thiên nhiên, nhà bếp được trang trí theo kiểu quán rượu trang hoàng, tuyệt đẹp, phòng khách có kích thước rộng gấp đôi sân tennis; đây hoàn toàn tương tự như một khách sạn 5 sao vậy.
“C-CÁI QUÁI GÌ ĐÂY……!?”
Giọng nói lớn đến mức khó tin của Silvia nghe như kiểu ai đó đang kêu gào vì cơn đau thấu xươc khi cô ấy ngạc nhiên hét lên.
“Chúng ta sẽ ở đây ư!?”
Không thể ở yên một chỗ, Eko phấn khích chạy nhảy tung tăng khắp nơi, từ tầng 1 lên đến tầng 2, ngang dọc khu vườn và vòng quanh bể bơi.
“......Đây mới chỉ là một trong số 9 căn.”
Yukari lẩm bẩm với giọng điệu nghe có vẻ như đang sốc. Đúng đấy. Đây mới chỉ là 1 trong số 9 dinh thự, 『Dinh thự phía Đông』. Tôi tự hỏi họ sẽ nghĩ gì về tôi. Mọi thứ hoàn toàn vượt xa cả mong đợi. Tuy vậy, tôi sẽ không bao giờ nói ra cả…...
“E hèm, nếu cảm thấy chán, chúng ta có thể chuyển đến dinh thự khác. Không, chờ đã, chúng ta có thể sử dụng chúng theo từng mùa. Dinh thự này sẽ dùng vào mùa hè!”
“Dù không sử dụng nhưng chúng ta vẫn phải tốn phí bảo dưỡng và duy trì, thưa chủ nhân.”
“Không sao cả, tôi có thể kiếm bao nhiêu tiền tuỳ thích.”
“…………”
Yukari nhìn tôi bằng ánh mắt nghi vấn.
“Mọi người có muốn tham quan những nơi khác không?”
Tôi né tránh khỏi ánh mắt của cô ấy và rảo bước về phía Nam.
Sau khoảng 15 phút đi bộ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một dinh thự khác. Đây là dinh thự rộng lớn có kiến trúc phương Tây, được xây bằng gạch. Không, gọi đây là lâu đài thì đúng hơn. Tên của nó là 『Dinh thự phía Đông Nam』, là nơi ở dành cho các người hầu. Hơn thế nữa, phải mất 15 phút để di chuyển từ đây đến nơi gần nhất…… thôi kệ, đừng nghĩ nhiều về việc đấy.
“Hmm? Anh đang lựa chọn giữa căn này và căn trước đó sao?”
Cô ấy nói và hướng ánh mắt khao khát về phía dinh thự trước mặt. Nhưng vì đấy là Silvia, không thể mong đợi gì khác được, có vẻ như cô ấy vẫn chưa hiểu rõ. Tôi thực sự rất thích nơi này.
“Đây cũng là nhà tôi.”
“HA? “
“Căn này và căn ban nãy, có tổng cộng 9 căn dinh thự như thế, và tất cả đều là nhà của tôi.”
“Hee……? “
Có thứ gì đó khiến tôi khá mủi lòng khi phải chứng kiến cô nàng tóc vàng kim xinh đẹp há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Nhân tiện, đây sẽ là nơi ở của những người hầu.”
“......”
Ahh, cô ấy lại đờ người ra đấy thêm lần nữa.
Sau khi mang Silvia trở về hiện thực, chúng tôi quan sát khắp nơi trong dinh thự. Nội thất được làm bằng gỗ, mang lại bầu không khí thanh lịch, tao nhã, pha lẫn đôi chút cổ kính. Nơi này có nhiều phòng hơn dinh thự phía Đông, vì có lẽ sẽ có nhiều người hầu sinh sống tại đây. Đặc biệt hơn, phòng ăn và phòng bếp rất rộng lớn, dư sức để có thể nấu số lượng lớn thức ăn cùng một lúc.
“Xin hãy giao việc huấn luyện người hầu cho em.”
Sau khi rời khỏi dinh thự Đông Nam, Yukari lên tiếng. Tôi lo rằng không phải cô ấy đang ép bản thân quá mức hay sao…...
“Vậy có được không?”
“Xin hãy để em lo liệu việc này.”
Quyết định của Yukari đã được chấp thuận. Hay đúng hơn, cô ấy là kiểu người ngoan cố. Tôi sợ phải nói lời từ chối, thế nên tôi sẽ để mọi việc lại cho cô ây
“H-hiểu rồi. Hãy lo liệu giúp tôi. Nhưng đừng làm quá sức nhé.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, thưa chủ nhân.”
Đôi tai nhọn của Yukari khẽ run rẩy, dù gương mặt thì vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng tôi có thể khẳng định rằng cô ấy đang vui.
Sau đó, chúng tôi ghé qua tất cả 9 căn dinh thự. 7 trong số đó cần phải trùng tu hoặc cải tạo. Chỉ có căn phía Đông và Đông Nam là vẫn giữ nguyên.
Tổng chi phí là 21,6 tỉ CL. Tôi nghĩ đấy chỉ là số tiền ít ỏi để chi trả cho những thứ như này.
“Anh Second! Tôi nghe nói rằng chúng ta có thể chuyển đến dinh thự phía Đông vào tối nay! Tôi rất mong đợi đó nha!”
Silvia đang cực kỳ hào hứng.
Tôi có thể hiểu rõ cảm giác của cô ấy. Tôi đã luôn cô lập và tách biệt khỏi thế giới thật. Lý do bởi vì, tôi đã có Mobius, như thế là quá đủ với tôi. Xét theo phương diện xã hội, tôi là một kẻ “thất bại”.
Tuy vậy, giờ đây, thế giới Mobius ấy đã trở thành hiện thực với tôi, cảm giác của tôi về việc sở hữu được một dinh thự có thể nói là minh chứng cho sự “thành công về mặt xã hội” của tôi ngày càng được phát triển.
“NHÀAAAaaaaAaaaAaAAA!”
Sự căng thẳng của Eko đã vượt quá tầm kiểm soát, khiến cô bé hành động hơi kỳ quặc. Giọng nói của em ấy có đôi chút khàn và run rẩy.
“Hôm nay ta sẽ có một bữa BBQ!”
Dù hiện tại tôi đang ở trong trạng thái ngây ngất. Trong khi tiếp tục bước về phía Đông, tôi lấy tôm và thịt từ túi đồ của mình, và xiên chúng lại bằng những chiếc que. Sao tôi lại như thế này nhỉ?
“Để em giúp anh một tay.”
Yukari nói, và mỉm cười “fufufu”. Thật hiếm thấy à nha.
Và thế là, nhóm bốn người trong tâm trạng phấn khích lạ thường đã có một buổi BBQ nơi sàn gỗ của dinh thự suốt cả đêm.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua và ngày hôm sau, không ai đủ sức để tỉnh dậy nếu không uống lọ potion giải độc do say xỉn quá mức.