Vào lúc tôi đang định rời khỏi quầy bar sau khi cuộc họp đã kết thúc, một gã đàn ông tóc dài xuất hiện và tiến lại gần tôi, hắn khiến tôi có linh cảm xấu.
“Ngài có phải là Se-Second!?”
Có chuyện gì với gã này vậy? Sao hắn lại biết tên tôi?
“Đúng vậy.”
“Tôi biết mà! Tôi là Seram, Tinh linh Thuật sư! Tôi biết đến ngài Second thông qua cuộc nói chuyện với ngài Chérie!”
Heee. Lời giới thiệu từ Chérie.
“Tôi là Phong Tinh linh, Nymphe. Tôi đã nghe danh ngài Second là chủ nhân của Đại Tinh linh Vương, tôi đến để gửi lời chào với tư cách Phong Tinh linh.”
Một tinh linh ăn mặc theo phong cách nhật bản cổ xuất hiện. Đó là nữ tinh linh với ánh mắt nghiêm túc, cùng mái tóc màu ngọc lục bảo, có tên là Nymphe. Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy có khoảng 17,000 điểm sức mạnh tinh linh.
“Thế, các người muốn gì ở tôi?”
“Đấy là, hmm…… bằng mọi giá, tôi muốn được nhìn thấy ngài Đại Tinh linh Vương……”
Gã tóc dài xoa xoa đôi bàn tay và ra sức nịnh tôi.
Tôi thực sự rất ghét thể loại người như hắn, những người hay nịnh bợ xin xỏ người khác.
――Hmm?
Liên lạc tổ đội.
Người gửi là Yukari. Nội dung là—— “Trông rất giống một cuộc ám sát, anh hãy cẩn thận”......?
…...Oh, ehh? Ý cô ấy là gã Seram này sao? Hắn định ám sát tôi? Cô có đùa không vậy?
“Thế nào? Có được không?”
Gã Seram này, với bộ tóc dài cùng cái miệng cười toe toét, trông rất giống những gã thường xuyên tụ tập ở các quán rượu. Dù có nhìn như thế nào, hắn không ra dáng sát thủ tí nào cả. Hơn nữa, ngoại hình của hắn sẽ khiến mọi người lầm tưởng hắn chính xác là tinh linh thuật sư, vì thế tôi nghĩ không nên đánh giá quyển sách chỉ qua trang bìa. Có lẽ đấy là một phần thuộc kỹ năng sát thủ chuyên dùng để tiếp cận mục tiêu. Không, tôi dám chắc là vậy, dù có hơi khó tin.
Ừ thì, sao cũng được. Hãy điều tra xem Seram có thật là sát thủ không. Mục đích của hắn là gì?
Khi đang nghĩ ngợi như vậy, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu tôi.
Hắn đạt được điều gì khi nhìn thấy Angolmois? Tôi thực sự không nghĩ ra được gì cả.
“Sao ông lại mong muốn được nhìn thấy Đại tinh linh Vương đến như vậy?”
Ờ thì, nếu tôi không biết, tôi sẽ hỏi. Đó là phong cách của tôi. Chẳng quan trọng hắn có phải sát thủ hay không.
Sau khi trưng ra vẻ mặt bối rối trong giây láy, Seram mở miệng đáp.
“Ngài ấy đứng trên đỉnh của Tinh linh Giới, một tồn tại mà ngay cả Đại Thổ Tinh linh cũng phải thốt lên “đáng sợ”. Tinh linh thuật sư như tôi muốn tận mắt nhìn thấy ngài ấy một lần là điều đương nhiên! Đây chính là cơ hội duy nhất trong đời!”
Đó quả là câu trả lời hết sức thuyết phục. Chỉ trong trường hợp hắn thật sự là Tinh linh thuật sư.
“…………”
Hmm.
Ohh, tôi vừa nghĩ ra được điều thú vị.
“Được. Tôi sẽ cho ông gặp hắn.”
“Th-th-thật sao!? Tuyệt!”
Đưa mắt nhìn Yukari, cô ấy đang có khuôn mặt như muốn nói “Điều đó có ổn không?”. Không sao cả.
Kích hoạt 《Triệu hồi Tinh linh》, tôi gọi Angolmois.
Và, cùng lúc ấy.
“ (Bắt hắn quỳ xuống.) “
Tôi ra lệnh cho Angolmois thông qua suy nghĩ.
“ (Theo ý ngài.) “
Angolmois vừa dứt lời, ánh sáng đỏ thẫm loé lên và ghì chặt Seram xuống mặt đất.
“Wh…...oaaa! Ch-chuyện gì thế!?”
Seram đang ở trong tư thế quỳ khom lưng, đầu gối và đầu của hắn dính chặt xuống đất. Vì lý do nào đấy, Nymphe cũng đang ở trong tư thế tương tự.
…...Tôi tự hỏi, thứ này hoạt động như thế nào nhì? Nếu Angolmois có thể dùng kỹ năng ấy trong lúc chiến đấu thì quá sức áp đảo rồi.
“ (Đấy là đặc quyền của Đại Tinh linh Vương, ánh sáng của sự thống trị. Tuy nhiên, nó chỉ áp dụng được với tinh linh và chủ nhân của chúng, nên cũng có giới hạn.) “
Tôi hiểu rồi. Ép buộc một người vốn đã cúi thấp đầu, càng cúi thấp hơn nữa, chắc chắn điều đấy sẽ doạ họ chết khiếp. Thật kinh khủng…… Quả
đúng là Angolmois cùng tính cách đáng sợ của hắn.
“Thưa ngài Đại Tinh linh Vương. Hân hạnh được gặp ngài.”
Nymphe khẽ run rẩy nói, trong khi đầu cô ấy vẫn dính chặt vào mặt đất.
Nhìn cô ấy đáng thương quá. Có lẽ đã đến lúc để họ ngẩng mặt lên.
“Ngước mặt lên.”
Thống nhất giác quan thật kỳ diệu. Vào đúng lúc tôi nghĩ điều đấy, Angolmois đã ra lệnh cho họ ngẩng mặt lên.
Ngoài hoang mang và lo sợ, Seram còn có biểu cảm hào hứng, và Nymphe thì đang đau khổ.
“Ohhhhhh. T-tuyệt vời…… Ngài Đại Tinh linh Vương……!”
Seram tấm tắc khen ngợi và mở to đôi mắt. Chỉ riêng biểu cảm ấy cũng đủ khiến tôi tin rằng hắn muốn tiếp cận tôi để được tận mắt nhìn thấy Angolmois.
Tuy nhiên, có hai người không hề bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của hắn.
“ (Tên này có thứ gì đó khả nghi. Tôi sẽ điều tra thông qua Nymphe. Xin đợi một lát, ngài Second.) “
“Chủ nhân. Tên Seram đó, hắn đang tìm cơ hội để bỏ chạy.”
Angolmois sử dụng thần giao cách cảm, và Yukari thì thầm vào tai tôi.
Hai người họ thật sự rất hữu ích.
“――――Uuu! “
Hắn đang nghĩ gì thế nhỉ?
Bất ngờ bị sốc điện, Nymphe bất tỉnh ngay tại chỗ.
“C-chuyện gì thế!?”
Seram trở nên mất bình tĩnh.
“Không được cử động, đồ sâu bọ.”
“Guuuu!! “
Angolmois ép buộc hắn bằng ánh sáng của sự thống trị. Một vị Vua có thể làm những gì mình muốn.
“ (Tôi biết rồi. Tên này là gián điệp từ Đế quốc Marubell. Dường như hắn thu thập thông tin ở các mạo hiểm giả tại Vương quốc Castall.) “
“Hee! “
Tôi vô tình kêu lên khi nghe được cụm từ thân thuộc ấy.
Đế quốc Marubell—— Trong Mobius, nơi đấy được biết đến như một “Cường quốc quân sự”. Vì Marubell là quốc gia yêu thích chiến tranh, nên sớm hay muộn gì cũng sẽ gây chiến với Vương quốc Castall.
Và một kẻ từ nơi đấy lại đến tìm tôi.
Thám thính chăng? Hay có lẽ là lời mời? Tôi không rõ nữa, nhưng cả hai đều là những lý do tốt.
“Sao thế ạ? …...Tôi đã làm gì khiến ngài không vừa ý sao……?”
Seram bắt đầu trưng ra vẻ mặt sợ sệt. Khi tôi kêu Angolmois bắt hắn ngẩng mặt lên, hắn đã run cầm cập, cùng đôi mắt ngấn nước. Nếu đây chỉ là diễn, thì hắn thật sự giỏi đấy. Quả đúng là Đế quốc, ngay cả con chó của họ cũng thuộc loại cao cấp.
Tôi thật sự không hề ghét Đế quốc Marubell. Cái cách mà họ đánh bại các quốc gia láng giềng một cách trực diện, không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, và cả chế độ nhân tài của họ nữa…… Đều tương tự như những hành động của người đứng đầu thế giới.
…...Được thôi.
Hãy khiến gã này cút về nhà và không bao giờ có thể quên tên người đứng đầu thế giới được nữa.
Trong khi nghĩ vậy, tôi mở miệng nói cùng với nụ cười toe toét.
“Ngươi có vẻ đang gặp khó khăn nhỉ, con chó của Đế quốc.”
* * *
Thật may mắn khi tôi có cơ hội để quan sát tinh linh của Chérie Lumberjack ở khoảng cách gần.
Và đúng như Tinh linh thuật sư thiên tài mà mọi người đồn đại, Đại thổ tinh linh của cô ấy chắc chắn sẽ là trở ngại lớn. Cô ấy có thể sẽ là một ứng cử viên cho trận chiến sắp tới.
Nhưng mà, tôi không nên dính dáng nhiều đến loại người như cô ấy. Trong suốt quá trình điều tra, tôi nhận thấy rằng dù phụ thuộc vào tinh linh, nhưng hầu hết Tinh linh thuật sư đều có tính cách rụt rè; tuy nhiên, Chérie hoàn toàn trái ngược. Nếu tôi không đủ may mắn để làm cho Đại thổ Tinh linh trả lời câu hỏi của tôi, thì cuộc quan sát coi như thất bại.
Nhưng, hiện tại có một thứ cần phải được ưu tiên.
Đại Tinh linh Vương. Tôi đã không ngờ rằng ngài ấy đang ở đây, lẫn việc tôi có thể gặp được ngài ấy.
Và giờ đây tôi đã phát hiện được việc kẻ đứng đầu Tinh linh giới đang phục vụ cho ai đó bên quốc gia đối địch, tôi không thể nào bỏ qua việc này được. Tôi cần phải điều tra xem mối đe doạ ấy lớn đến đâu để còn biết đường mà đề phòng.
May mắn thay, kẻ đó có liên hệ với Chérie Lumberjack. Tôi không thể để vụt mất cơ hội quý báu này được.
“Ngài có phải Se-Second!?”
Tôi giả ngốc và tiếp cận hắn.
Second, chủ nhân của Đại Tinh linh Vương là một gã cực kỳ đẹp trai. Đôi mắt sắc lẹm của hắn nhìn thẳng vào tôi và thản nhiên đáp “Đúng vậy.” Chỉ nhiêu đấy thôi cũng đủ để làm tôi nhận ra rằng gã này rất khó để đối phó. Ngay cả khi chỉ vừa gặp nhau lần đầu, hắn cũng không hề nói những lời vô ích, sự cảnh giác của hắn thật đáng sợ.
Nhìn sơ qua thì hắn đầy sơ hở, nhưng không thể nào có chuyện chủ nhân của Đại Tinh linh Vương lại dại dột như thế trước mặt người lạ được. Chắc chắn hắn đang kiểm tra tôi. Nhưng mục đích hiện tại của tôi là điều tra chứ không phải ám sát.
Sau đấy, chúng tôi có trao đổi vài lời. Hắn rất cảnh giác. Nhưng chẳng sao cả. Bằng mọi giá tôi phải thấy được Đại Tinh linh Vương, thế nên tôi ra sức xu nịnh hắn.
“Sao ông lại mong muốn được nhìn thấy Đại tinh linh Vương đến như vậy?”
Hắn bất ngờ hỏi.
Sao tôi lại muốn nhìn thấy Đại Tinh linh Vương à? Chẳng phải tôi đã cho hắn thấy tinh linh của tôi rồi sao? Hắn không nên nghi ngờ việc tôi là Tinh linh thuật sư mới phải chứ. Chưa hết, hắn còn hỏi “Tại sao”. Tôi không hiểu. Có lẽ nào danh tính thật sự của tôi đã bị bại lộ? Không, không thể có chuyện đó…...
“Ngài ấy đứng trên đỉnh của Tinh linh Giới, một tồn tại mà ngay cả Đại Thổ Tinh linh cũng phải thốt lên “đáng sợ”. Tinh linh thuật sư như tôi muốn tận mắt nhìn thấy ngài ấy một lần là điều đương nhiên! Đây chính là cơ hội duy nhất trong đời!”
Tôi đã nhấn mạnh rằng đấy là sự thật trong câu trả lời của mình.
Trong thoáng chốc, biểu cảm của Second chợt tắt.
Tôi đã phạm phải sai lầm……!?
Tôi đã quá vội vàng sao? Tôi biết mà, hắn đang thử lòng tôi bằng câu hỏi đấy! Nếu vậy…… không thể nào. Chẳng lẽ chỉ sau vài giây gặp mặt ngắn ngủi, hắn đã phát hiện ra chức nghiệp chính của tôi không phải tinh linh thuật sư? Thật vô lý. Có lẽ nào các tinh linh thuật sư có đôi mắt quan sát rất tốt cùng trí óc nhạy bén? Tuy vậy, hiện tại tôi đang rơi vào thế bất lợi…...
“Được. Tôi sẽ ông gặp hắn.”
…...Hắn vừa nói gì thế?
Câu trả lời của hắn quá bất ngờ. Tôi sẽ dẹp dáng vẻ của mình qua một bên, chỉ duy nhất lần này, tôi thực sự cảm thấy rất vui. Nếu Second đang cố làm cho tôi bị lung lay, thì hắn đã thành công rồi đấy, tôi đã để lộ ra sơ hở của mình một cách ngu ngốc.
Dù vậy, kết quả là tôi sẽ có cơ hội tận mắt quan sát Đại Tinh linh Vương. Nếu vậy, tôi tin chắc tôi sẽ có thể quên đi những thất bại trước đó của mình. Ít nhất tôi cũng có lợi đôi chút. Đó là để Nymphe ghi nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra và mang thông tin về cho Đế quốc——
————————–
“Wh……!?”
Cơ thể tôi tự di chuyển! Chuyện quái quỷ gì thế!?
Ngay cả Nymphe cũng đang quỳ sát dưới mặt đất. Có thể khiến tinh linh quỳ ư!? Thật vô lý!
“Ngước mặt lên.”
Một giọng nói to rõ, trung tính vang lên. Cổ tôi giờ có thể tự do di chuyển, tôi ngước nhìn lên phía trước mặt mình.
………...Đ-đây là Đại Tinh linh Vương.Tôi chưa từng nghe bất cứ thứ gì về việc này cả. Thật điên rồ. Thật kinh khủng. Quả là tinh linh......
Khi tôi đang nghĩ ngợi, Nymphe bỗng nhiên ngất xỉu. Mọi việc chỉ xảy ra trong tíc tắc. Ngay cả tôi cũng không thể kháng cự được.
“Không được cử động, đồ sâu bọ.”
“Guuu!! “
Tôi cố bỏ chạy nhưng cơ thể tôi không hề di chuyển dù chỉ một chút. Hết cách rồi.
Đại Tinh linh Vương là một tồn tại áp đảo đến mức độ này sao?
Tuyệt đối cần phải báo cáo về Đế quốc. Chỉ riêng mình Đại Tinh linh Vương cũng đủ để đe doạ đến Đế quốc rồi.
Nhưng để làm được điều đó, tôi cần thoát khỏi nơi này bằng mọi giá.
“Sao thế ạ? …...Tôi đã làm gì khiến ngài không vừa ý sao……?”
Ngay từ khi được sinh ra, tôi đã không ngừng luyện tập ngày đêm để trở thành gián điệp của Đế quốc Marubell. Tại Đế quốc theo chế độ nhân tài ấy, tôi cũng được xếp vào dạng tài giỏi bậc nhất. Tôi không thể kết thúc tại nơi này được, tại một nơi——!
—————————–
“Ngươi có vẻ đang gặp khó khăn nhỉ, con chó của Đế quốc.”
Second cười và nói.
Đầu óc tôi trở nên mịt mù, tôi có thể cảm nhận được tương lai đen tối đang chờ đợi phía trước.
Gã này đã biết ngay từ đầu……!?
TẠI SAO!? Sao hắn biết được!? Không thể nào!
Có phải Đại Tinh linh Vương đã làm gì đấy không? Không, cũng không phải, ngài ấy và Second chưa từng trao đổi với nhau lời nào cả. Nếu vậy, có lẽ là ả dark elf? Nếu thế, cũng không có gì để có thể nhận biết được danh tính thật của tôi. Không thể nào, hắn có thể đọc được suy nghĩ sao……? Chết tiệt, tôi cũng chả biết nữa!
…...Ohh. Khoan đã, có một thứ mà tôi biết.
Đó là tôi đã thất bại dưới tay con mồi của mình.
Second luôn đi trước tôi một đến hai bước. Tất cả chỉ có vậy.
Tôi đã đi xa đến đây rồi. Hành động kháng cự cuối cùng mà tôi có thể làm được——Đó là cầu xin.
“Tôi đầu hàng…...Nhưng nếu có thể, trước khi chết, tôi muốn viết một lá thư cho gia đình.”
Tôi cần phải báo cáo việc này cho Đế quốc bằng mọi giá. Ngay cả khi đấy là việc cuối cùng mà tôi có thể làm.
“Huh? Ta cần phải làm rõ vì có vẻ ngươi đang hiểu làm gì đấy, nhưng ta không hề có ý định giết ngươi.”
…………?
Hắn nói gì thế?
“Ngài…… không định giết tôi?”
“Ừ, ngươi có thể đi nếu muốn. Hoặc ngươi cũng có thể theo bọn ta nếu ngươi thích. Ngay bây giờ, bọn ta sẽ đi càn quét Dungeon Proline.”
“――――”
Tôi đờ người ra vì những lời ấy.
Gã này thật điên rồ……!
Ngay từ đầu hắn đã biết tôi đến từ Đế quốc, và hắn quyết định trực tiếp đối mặt với tôi. Hắn để tôi tự do diễn xuất, thử lòng tôi, tất cả chỉ để mua vui cho bản thân hắn.
Lý do duy nhất hắn có thể giữ được điềm tĩnh là bởi vì tất cả đối với hắn chỉ như “trò chơi”!
Ta là gián điệp từ Đế quốc Marubell đấy, ngươi biết chứ!? Đối với ta đây là vấn đề liên quan đến sinh mạng đấy, ngươi biết chứ!? Tại sao ngươi lại có thể xem mọi chuyện chỉ như “trò chơi” như thế!?
Kinh hoàng, khủng khiếp, đáng sợ……!
“T-tôi sẽ nhớ kỹ những lời của ngài.”
Giọng nói và cả cơ thể tôi run rẩy. Tôi không thể tiếp tục cử động được nữa.
“Vậy sao? Thế thì ngươi nên quay về nhà đi.”
Sau khi được giải thoát khỏi sự trói buộc, tôi đứng dậy một cách đầy khó khăn trên đôi chân yếu ớt của mình. Tôi huỷ triệu hồi Nymphe đã bất tỉnh và chậm rãi lùi bước. Tôi sợ phải xoay lưng về phía gã này. Tôi sợ nếu tôi làm gì đấy đáng ngờ, hắn sẽ lại tiếp tục “trò chơi” của hắn.
“À mà này, hãy nói với thủ lĩnh của các ngươi. Người đứng đầu thế giới, Second, rất thích Đế quốc Empire.”
Thủ lính của tôi—— Đó có lẽ là Hoàng đế.
Điều đấy có ý nghĩa gì?
“......Đã hiểu. Tôi chắc chắn sẽ chuyển lời.”
Người đứng đầu thế giới, Second.
Tôi thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ quên con quái vật này, và ngay lập tức rời khỏi Vương quốc Castall.
* * *
“Liệu có ổn không?”
Ngay khi Seram vừa rời khỏi, Yukari lên tiếng hỏi tôi. Tôi nghĩ cô ấy có ý hỏi rằng liệu có ổn không nếu để hắn ta đi.
“Đương nhiên.”
“Nhưng để nghĩ hắn là người của Đế quốc…… thật tuyệt khi anh có thể nhân ra được điều đấy.”
“Về việc đó. Angolmois đã kiển tra giúp tôi.”
Tôi đã học được một điều rằng có thể trích xuất ký ức từ người chủ nhân thông qua các tinh linh của họ. Hơn nữa, dường như có thể điều khiển cả tinh linh của kẻ địch nếu chúng yếu hơn. Thống trị Tinh linh Giới quả là một điều tuyệt vời— tôi nghĩ.
“Nhưng mà, tôi đã cho hắn ta một ấn tượng tốt chứ?”
“Ehh? “
“…Huh? “
Vào lúc tôi nói điều đấy, tôi có thể thấy không chỉ Yukari, mà ngay cả Silvia, ánh mắt của họ như muốn nói “Anh đang nghiêm túc à?” Huh?
“Ahh, hai người không biết sao? Tôi thích Đế quốc.”
“Tôi cũng vậy, thưa ngài Second.”
“Ta biết mà. Đế quốc đẹp lắm.”
“Umu. Đúng vậy.”
Sau khi thấy tôi đồng tình với Angolmois, ánh mắt của Yukari và Silvia như muốn thốt lên “Hết thuốc chữa rồi”.
“Chủ nhân. Em không chắc anh có để ý hay không, nhưng anh đã ‘xem nhẹ’ việc đấy quá nhiều.”
“Việc kêu tên gián điệp gửi lời nhắn đến Hoàng đế rằng anh rất thích Đế quốc, trông cứ như anh đang gây chiến với họ vậy.”
Tôi bị hai cô nàng ấy nhắc nhở. Tôi hiểu rồi, thì ra là thế. Họ nói đúng.
“Ra là vậy. Kệ đi, không thành vấn đề, đến Dungeon Proline thôi.”
Trong khi xoa đầu Eko, người đã luôn miệng nói “Đi nào, đi nào” từ nãy đễn giờ, tôi bảo cô bé “Xin lỗi vì đã để em đợi”, và nhanh chóng di chuyển hướng đến chuồng ngựa.
“Chẳng phải anh ấy thay đổi chủ đề quá nhanh sao…..?”
“Ừ, như vậy trông rất giống Chủ nhân.”
Giọng nói thiếu bình tĩnh của Silvia cùng giọng nói bỏ cuộc của Yukari vang lên. Thế nhưng, tôi thích cái cách mà dù họ có nói như vậy, họ cũng lẽo đẽo theo sau tôi.
Hai tháng kể từ bây giờ, tổ đội Firstest của chúng tôi sẽ thu thập Mithril và farm kinh nghiệm tại Dungeon Proline. Và tôi hoàn toàn quên mất những lời khiêu khích của mình với Đế quốc.
…...Nhưng.
Trong tương lai không xa. Cuộc chạm trán với Seram sẽ dẫn đến một tình huống không thể ngờ đến, mà vào lúc này đây tôi không có cách nào biết được