“Anh Second. Sao anh lại biết chi tiết về Dungeon chưa từng được khai phá?”
Silvia hỏi một câu chí mạng.
“……Ohー……”
Tôi không biết phải trả lời sao nữa.
Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên nghĩ ra lí do để bào chữa không? Hay là kể với họ sự thật? Tôi nên làm gì bây giờ?
“Tôi đã có để ý…… kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. Tôi tự hỏi có lí do gì để giải thích cho việc đó không?”
Đúng vậy, như những gì cô ấy vừa nói. Có lí do chứ. Nhưng nó hơi rắc rối để giải thích, dù vậy, tôi cũng không chắc họ có tin tôi không.
Nhận ra được bầu không khí nghiêm trọng xung quanh Silvia, Eko và Yukari cũng nhìn về phía bọn tôi. Và dù cho họ có thấu hiểu, thì tôi vẫn cảm thấy họ sẽ chỉ trích tôi, và tôi sẽ không thể giữ được bình tĩnh nữa. Một cảm giác tội lỗi đâu đó sâu thẳm trong tâm can tôi bắt đầu nhen nhóm. Nếu thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi bày tỏ mọi việc với họ?
Không. Tôi không được nói cho họ biết.
Hoàn cảnh của tôi nằm ngoài sự hiểu biết của họ. Những thứ họ không biết chỉ là những thứ “kinh hoàng”. Vì thế, tôi không nên nói với họ. Chúng tôi không nên phá huỷ mối quan hệ mà chúng tôi đã xây dựng. Nếu trường hợp đó xảy ra, thì đứng đầu thế giới sẽ là một giấc mộng viễn vông.
Sau đấy, Silva mở miệng nói cùng với ánh mắt nghiêm túc, mặc dù tôi không rõ liệu cô ấy có nhận thấy tình trạng tiến thoái lưỡng nan của tôi hay không.
“......Tôi hoàn toàn tin tưởng anh. Nếu anh muốn, anh có thể chia sẻ với tôi. Dù có là gì đi nữa, tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Mạnh mẽ——Và chân thành. Đó là những gì tôi đang thấy ở Silvia.
Dẫu niềm tin của mình có lẽ sẽ vụn vỡ, cô ấy vẫn đủ dũng khí để can thiệp và lắng nghe tôi. Một ý chí không bao giờ lung lay. Một lòng chính trực không biết giả dối. Một tinh thần ngay thẳng bất diệt không thể lay chuyển. Silvia có tất cả những yếu tố đó.
Tôi không thể nào noi theo gương cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ có thể giống Silvia được, một người với trái tim ngay thẳng, mạnh mẽ, thuần khiết, chân thành, và đầy trong sáng.
“Silvia.”
Đó là tại sao——
“Xin lỗi. Tôi sẽ không bao giờ kể cho ai về bí mật của mình.”
——Tôi chọn cách trốn tránh.
Tôi thừa nhận đấy là bí mật, và đã tuyên bố rằng sẽ không bao giờ tiết lộ. Một quyết định đơn phương, xem thường sức mạnh tinh thần của Silvia.
Nhưng không phải là tôi muốn trốn tránh. Tôi buộc phải trốn tránh, hoặc nếu không thì tôi không thể nào trở thành người đứng đầu thế giới được.
“Sẽ không có chuyện tôi kể ra đâu. Thậm chí đến ngày tôi chết, tôi cũng sẽ không tiết lộ với bất kì ai…… xin lỗi.”
Tôi cúi thấp đầu mình. Tôi hy vọng họ sẽ bỏ qua cuộc trò chuyện này và quay lại cuộc sống hàng ngày như trước kia.
Sau một lúc im lặng, Silvia bật cười “fufufu”, và nói với thái độ quan tâm, lo lắng.
“Tôi thật sự không để tâm lắm đâu. Nhưng…… nếu việc đó trở nên khó khăn quá, anh có thể rút lại lời nói đó và tâm sự cùng tôi.”
Silvia Virginia.
…… Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng. Tôi thật sự nghĩ vậy từ tận đáy lòng mình.
***
Sau khi Chủ nhân quay lại phòng anh ấy, ba chúng tôi mở một cuộc họp bí mật.
Chủ Đề là “Bí mật của Chủ nhân là gì?”. Nhưng mà——
“Hmm. Nói thật thì tôi cũng không quan tâm lắm.”
Tôi nói lên suy nghĩ của mình.
Đúng vậy. Dù bí mật của Chủ nhân có là gì đi nữa, tôi cũng không thấy có bất kì vấn đề nào. Dường như Eko cũng nghĩ như vậy, và em ấy gật đầu theo lời của tôi.
“Đừng hiểu nhầm tôi, tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng không hiểu sao tôi có hơi lo lắng một chút.”
Đôi mắt Silvia tươi cười khi cô ấy nói.
Chà, cô ấy nói đúng.
“Nhưng, cố tìm ra bí mật của Chủ nhân thì…”
“Mmm. Tôi có hơi tò mò, nhưng cô không còn là nô lệ nữa, đúng chứ Yukari? Vậy thì tại sao cô vẫn gọi anh Second là chủ nhân?”
Oops. Cô gái này cũng khá hiểu biết đấy chứ.
“Đó là bởi vì tôi đã hứa sẽ chăm lo cho những nhu cầu hằng ngày của Chủ nhân.”
“Vậy sao? Chăm lo cho những nhu cầu của anh ấy, huh? Kiểu như hầu gái?”
“Vâng, kiểu giống vậy đấy.”
“Hiểu, hiểu. Nhưng mà chẳng phải hơi lạ sao? Loại hầu gái nào mà lại có mức lương khởi điểm 20 triệu CL?”
“Đó chỉ là phần thưởng cho công việc Blacksmith Master, bộ có chuyện gì sao?”
Hơn nữa, tôi đã dùng gần hết số tiền 20 triệu để mua vài bộ『Trang phục Maid loại Đặc biệt』. Chủ nhân nói rằng anh ấy sẽ mua một dinh thự lộng lẫy, xa hoa tại thủ đô, và tôi sẽ ra mắt với tư cách hầu gái vào lúc ấy. Nếu không phải vậy, thì tôi không hiểu cô nữ kị sĩ này đang giả vờ cái gì nữa. Nhân tiện, sau khi kiểm tra giá cả, tôi đã để ý rằng những bộ Trang phục Maid đặc biệt này có chất lượng khá tốt. Tuy nhiên, tại sao lại có người quyết định làm ra những món hàng chất lượng cao như vậy chỉ để cho hầu gái mặc, vẫn là một ẩn số.
“Cô có thể vừa là hầu gái, vừa là thợ rèn không?”
“Vâng. Tôi sẽ cho cô thấy tôi có thể đảm nhận cả hai vai trò một cách thật trọn vẹn.”
Silvia trở nên im lặng và có biểu cảm cay đắng. Hehe, tôi thắng nhé.
“Em cũng muốn làm hầu gái!”
Eko nói và giơ tay lên. Nhưng mà không nhé, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.
”Không được.”
“Ehhh.”
Vì đó là thân phận của tôi, nên tôi không thể để ai khác có nó một cách dễ dàng được.
“Dù sao thì, cô nghĩ bí mật của Chủ nhân là gì? Hãy quay trở lại vấn đề nào.”
Khi tôi nói vậy, Silvia buông hai cánh tay đang khoanh lại và trả lời.
“Phải rồi. Tôi nghĩ rằng anh Second là một điệp viên tình báo đến từ quốc gia khác, có lẽ vậy chăng?”
Tôi hiểu, suy luận khá nhạy bén đấy chứ. Nếu đúng là vậy, thì có thể hiểu được tại sao anh ấy biết chi tiết về các Dungeon, và lý do anh ấy lại không thể tiết lộ thân phận.
“Vậy đó là lý do anh ấy quyết liệt từ chối, vì đã lỡ tiết lộ thông tin mật.”
“Nhưng có điều tôi vẫn chưa hiểu…… nếu là điệp viên, vậy tại sao anh ấy lại muốn đứng đầu thế giới?”
“Ahh, đúng vậy nhỉ…”
Chúng tôi tiếp tục suy nghĩ.
Và chúng tôi cùng nhau đưa ra vài ý tưởng.
“Không thể nào, là người ngoài hành tinh ư? Hay có lẽ là một nhà ngoại cảm?” (Silvia)
“Người đến từ tương lai!” (Eko)
“Anh ấy cũng có thể đến từ dị giới……” (Yukari)
Trong khi tiếp tục đưa ra những ý tưởng linh tinh, buổi tối của chúng tôi đã kết thúc.
***
Đã năm giờ trôi qua kể từ khi chúng tôi rời thị trấn Pae Ho và di chuyển về phía Tây.
Khi thảm thực vật phát triển quá mức bắt đầu thưa thớt dần, mùi sỏi đất bao trùm trong không khí, và hình bóng của Thị trấn Rèn『Badgordo』lấp ló giữa những rặng núi xa xăm.
“Được rồi, một khi chúng ta tìm được người mua Hợp kim Mithril ở Hiệp hội Thợ rèn, chúng ta sẽ tiến đến Dungeon.”
Trong khi đốc thúc chú ngựa Seventh Teiō, chúng tôi tiến thẳng đến Hiệp hội Thợ rèn. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tôi đặt chân vào Dungeon Proline, và tôi thật sự đang rất háo hức.
“Anh Second! Sao anh lại vội vàng thế?”
Bằng cách nào đó đuổi kịp tôi, Silvia hỏi.
“Trong tất cả Dungeon trung cấp, nơi tôi thích nhất là Proline!”
“Đó không phải lí do!”
“Cô sẽ sớm biết thôi!”
Tôi đáp lại và bật cười, sau đó nhanh chóng tiến đến Hiệp hội Thợ rèn.
————————–
Hai tiếng sau.
Chúng tôi vẫn đang ở Hiệp hội Thợ rèn.
Có vài khách hàng tiềm năng có thể thu mua số lượng lớn. Tuy nhiên, không ai trong số họ chấp nhận đề xuất của tôi. Dù tôi có đi đến đâu, tất cả mọi người đều cho rằng tôi chỉ nói phét và đưa ra lý luận như “Thật vô lý khi có ai đó nói rằng họ sẽ cung cấp một nguồn cung Hợp kim Mithril ổn định.”
“Chà, đã phát sinh vài vấn đề.”
Yukari lẩm bẩm. Đương nhiên rồi, nếu có ai đó đến và nói những thứ khó tin như “Từ ngày mai tôi sẽ bán sỉ Hợp kim Mithril”, tôi đoán họ không tin cũng là lẽ thường thôi.
“Cô nghĩ chúng ta nên làm gì?”
Tôi hỏi Yukari mà không hề cảm thấy xấu hổ gì cả.
“Em nghĩ nên khai phá Dungeon Proline để tăng thêm danh tiếng. Họ có lẽ sẽ tin tưởng anh nếu anh cho họ thấy năng lực của mình.”
“Nói cách khác, gia nhập Hội Mạo hiểm giả?”
“Vâng, đúng vậy.”
Whoa…… Thật sự tôi rất ghét kế hoạch này. Những ký ức về Hội mạo hiểm giả ở kiếp trước chả có gì tốt đẹp cả.
“Cô có ý tưởng nào khác không?”
“Em không thể nghĩ ra được gì khác cả.”
“Còn Silvia và Eko thì sao?”
“Tôi không biết.”
“Em không biết nyaa.”
Dường như hai người họ không biết gì cả nyaa.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta khai phá Dungeon mà không đăng ký tại Hội Mạo hiểm giả?”
“Em tin rằng mọi chuyện sẽ khá rắc rối.”
“Tôi cũng nghĩ vậy……”
Thay vì che giấu thân phận và lẳng lặng khai phá Dungeon, khiến họ mất thiện cảm với chúng tôi và nghĩ rằng “Bọn chúng nghĩ chúng là ai vậy!? Chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”; thì tốt hơn hết là trở thành những thành viên ngoan ngoãn và khiến mọi người theo phe chúng tôi như “Quả như mong đợi ở những thành viên ưu tú! Thật mong chờ những thành tựu mà họ sẽ đạt được!”
Nhưng, chỉ trong trường hợp Hội Mạo hiểm giả là một nơi “chính trực, liêm khiết”. Nhưng hầu hết sẽ không có chuyện đó xảy ra. Nếu chúng tôi khai phá mà không đăng ký, có trời mới biết bọn chúng sẽ giở trò gì.
Nếu chúng chỉ theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi thì vẫn ổn thôi, nhưng chúng có thể sẽ xuyên tạc sự thật và lan truyền tin đồn đến Hiệp hội Thợ rèn, có lẽ chúng sẽ tạo ra áp lực và gây trở ngại đến đối tác làm ăn của tôi, hoặc thậm chí chúng có thể cử vài sát thủ để bịt miệng. Đó là “Hội Mạo hiểm giả trong Mobius” mà tôi biết, nên khả năng cao mọi chuyện sẽ như vậy.
“...... Tôi đoán không còn cách nào khác. Hãy tìm nhà trọ và sau đó đến Hội Mạo hiểm giả đăng ký.”
Sau khi bỏ cuộc, tôi chán nản và cùng với những người bạn đồng hành đi đến nhà trọ.
———————-
“Tôi muốn đăng ký.”
“Ah,v-vâng! Xin hãy đi lối này!”
Nữ tiếp tân vô cùng thân thiện. Những lúc như thế này tôi thật sự thấy được lợi ích của việc sở hữu avatar đẹp trai.
Tôi điền vào tờ đơn đăng ký và đưa lại cho nữ tiếp tân. Tôi đăng ký theo hình thức tổ đội. Tên tổ đội là『Firstest』, có bốn thành viên bao gồm cả tôi.
Sau khi từ chối những giải thích sơ bộ, tôi nhận được bốn thẻ Hội. Những chiếc thẻ này trông giống như thẻ căn cước dành cho mạo hiểm giả vậy. Nội dung của chiếc thẻ bao gồm thông tin cá nhân và hạng của tổ đội, và cả 4 đều hạng F. Nhân tiện thì hạng F là thấp nhất, cao nhất là A.
“Đây là sổ tay hướng dẫn cho mạo hiểm giả tân thủ, và cũng có một vài bài giảng về những thông tin khác nhau nữa.”
“Chúng tôi không cần.”
“V-vậy sao? …… Thế thì, tổng chi phí đăng ký của 4 thành viên cộng với phí đăng ký tổ đội là 140,000 CL.”
“…………Okay.”
Tôi trả tiền và rời khỏi quầy lễ tân.
Tâm trạng của tôi càng trở nên xấu hơn. Không phải là tôi không biết lí do.
Thật ra, có nhiều lý do khác nhau cộng dồn lại. Tôi bực bội vì tôi muốn đến Dungeon Proline càng sớm càng tốt; bực bội vì tôi không thể tìm được người mua Hợp kim Mithril; bực bội vì tôi phải đăng ký ở Hội Mạo hiểm giả, đây là điều mà từ ban đầu tôi không muốn liên lụy tới; bực bội vì tôi chỉ mới rank F; và cuối cùng, bực bội vì thái độ làm tiền trắng trợn của Hội.
“Này, này! Cậu kia, cái cậu đẹp mã đi cùng với em gái Dark elf!”
…… Và hiện tại thì đang bị chọc tức bởi một gã ất ơ nào đấy, sự bực bội khó chịu trong tôi đã lên đến đỉnh điểm. Đó là lí do tôi không muốn đến đây.
“Cậu là lính mới, đúng chứ? Để tôi dạy cậu một vài bài học. Tôi là người chuyên giáo dục các tân binh. Cậu có cảm thấy tự hào không?”
Một tên to lớn râu ria với hàng tá vết sẹo trên mặt xuất hiện. Sau hắn là ba tên khác với biểu hiện thô bỉ. Hắn ta liếm môi, có lẽ đang có những suy nghĩ “khoái trá” rằng hắn sẽ có được Yukari như thể hắn đã nắm chắc phần thắng. Hắn thật sự nghĩ hắn có thể đánh bại tôi?
*Pop*.
Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng lách tách trong đầu mình.
“Mày biết đấy, tao là một người hiếu kỳ. Sao mày lại gây sự như vậy?”
“Ha? Gì vậy?”
“Có lẽ mày nghĩ trong đầu ‘ahh, thằng tân binh ngu đần’. Mày nghĩ mày may mắn vì sẽ đánh bại một người trông có-vẻ-yếu-đuối và cướp lấy cô nàng xinh đẹp đang đi cùng với anh ta sao? Bởi vì mày có thể dễ dàng nguỵ trang hành động đó thành giáo dục lính mới? Tao biết luôn có những tên như mày, nhưng tao nghĩ mày gây sự nhầm người rồi.”
“Sao? Mày định đánh nhau à? Tên khốn.”
“Không phải thế. Ý tao khác cơ. Chẳng phải mày chỉ là một tên lưu manh điển hình thôi sao? Tao không nghĩ mày là người sai. Tao nghĩ rằng Hội để những tên như mày trở thành mạo hiểm giả mới là điều sai lầm. Nếu một giáo viên chăm sóc cho một học sinh cá biệt, họ cần phải làm một cách hợp lệ, đúng chứ? Tao nói có sai không?”
“…………”
Khi tôi đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi người, từ mạo hiểm giả cho đến những nhân viên của Hội đều né tránh ánh mắt tôi. Nếu có một hiệp sĩ với tinh thần công lý của Silvia, thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng mọi người chỉ đơn thuần “kệ mẹ nó, không liên quan gì đến mình”. Nơi đây hiện tại khá vắng người, và nếu mọi người không có biện pháp gì để ngăn chặn việc này, thì chẳng phải chúng đồng lõa với nhau sao?
“Và giáo dục tân binh là cái gì thế? Từ khoá bí mật hay gì à? Có phải hắn ta định dạy tôi bài học gì đấy ở phía sau hậu trường? Này, nói gì đi chứ.”
“Này, đừng có phớt lờ tao!”
“Rồi, rồi, trời ạ, mày vẫn chưa chịu câm mõm lại huh? Cứ việc nhào vô. Nếu vậy thì sẽ không còn là tự vệ nữa đâu nhé.”
“Đồ khốn!!!”
Khuôn mặt tên râu ria to lớn chuyển sang màu đỏ cùng với cơn thịnh nộ, và hắn tung ra cú đấm.
Thật không may, hắn đầy sơ hở…… như thể hắn đang hét lên “xin hãy giết tao đi” vậy.
“Dừng lại!”
—— Khoảnh khắc tiếp theo, Eko nhảy vào giữa tôi và gã to lớn ấy.
Và nấm đấm của hắn trúng vào đầu Eko.
“Ooouch….”
Hắn ôm chặt bàn tay phải, và rên rỉ như thể xương của hắn đã bị gãy nát. Trái lại, Eko vẫn như mọi khi. Có vẻ sự khác biệt giữa chỉ số STR của hắn và VIT của Eko quá lớn.
“Đồ chó chết! Eh…… cái đéo gì đây?”
Ba tên còn lại định áp sát phía sau tôi nhưng—— bỗng bọn chúng ngã xuống sàn và ngạc nhiên kêu lên.
“Em đã trói chúng lại rồi, thưa chủ nhân.”
Giờ tôi mới nhớ ra, Yukari có kỹ năng【Thuật Điều khiển Tơ】. Quả như mong đợi ở một cựu sát thủ của Nữ Công tước quá cố, cô ấy không hề di chuyển mà vẫn trói được bọn chúng.
“Hmph, không chừa cho tôi à?”
Silvia thất vọng nói trong khi vẫn đang giữ chiếc cung trên tay. Cô nàng này định làm gì với chiếc cung trong căn phòng chật hẹp này chứ? Sau đó cô ấy lẩm bẩm “Dù mình đã luyện tập rất nhiều với Cung Hoả Lang đề phòng những trường hợp như này……”. Tôi nghĩ nếu có nói với cô nàng đây không phải mục đích để cô có chiếc cung ấy thì cũng vô ích mà thôi.
“Cảm ơn. Chúng ta đi được chứ?”
Trong khi cảm ơn ba người họ, chúng tôi rời khỏi Hội cùng với rất nhiều ánh mắt đang dõi theo.
…………
Sau khi đi được một lúc, tôi chợt nhận ra.
Đôi chân tôi đang run rẩy.
Tôi sợ gã to lớn đó sao?
Không, không phải vậy. Tôi sợ hãi chính mình.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục theo ý chúng và cuộc ẩu đả diễn ra trong lúc tôi đang bị kích thích…… Thì trường hợp tệ nhất, tôi sẽ giết sạch bọn chúng.
Nhưng đây không phải là game. Thậm chí dù đã nhận thức được điều đó, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu. Giết người ở thế giới này không khiến bạn trở thành một Player Killer (những người chơi đi đồ sát người chơi khác), mà là “kẻ sát nhân”. Đúng vậy, tôi biết chứ, nhưng có vẻ như tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ cái suy nghĩ rằng đây chỉ là game..
Có lẽ tại dị giới này sẽ đầy khó khăn để trở thành người đứng đầu thế giới, nhưng theo một nghĩa hoàn toàn khác.
————————
“Hôm nay đến đây thôi, hãy về nghỉ ngơi nào.”
Sau khi nói với ba người họ, và chúng tôi ai nấy đều quay về phòng mình tại nhà trọ.
…… Không ổn chút nào cả. Vào lúc tôi giết lũ cướp, tôi đã không thể ngừng run rẩy.
Từ bây giờ, tốt hơn là nên tránh những giao tiếp xã hội không cần thiết nhiều nhất có thể. Tôi sợ rằng tôi sẽ trở nên lệch lạc mất.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ, và ý thức tôi phai nhạt dần.