Trời hửng sáng.
Yukari, người khóc đến mức ngủ thiếp đi, thức dậy vào lúc bình minh.
“Đây, uống đi.”
Tôi đưa cô ấy lọ Potion kháng trạng thái bất thường. Nó có vị tương tự như nước tăng lực. Nhờ nó, tôi có thể tỉnh táo để canh gác cả đêm. Dù đêm qua tôi đã ngủ quên...
“...... Tôi xin lỗi.”
Tôi cúi đầu xin lỗi Yukari.
Do sự bất cẩn của mình mà đã khiến cô ấy gặp nguy hiểm.
“…………”
Yukari chỉ lặng im nhìn tôi.
Sau khi do dự một lát, cô ấy cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Tôi cũng vậy, tôi thành thật xin lỗi.”
“Vì thái độ của cô?”
“Vâng. Sự thật là.”
“À, tôi đã biết rồi. Tẩy não, đúng chứ?”
“……! “
“Có lẽ là ‘cảnh giác với người chủ nhân tiếp theo’. Đó là kỹ năng của Nữ Công tước Lucia.”
Mắt Yukari mở to, ngạc nhiên trước lời nói của tôi. Đôi mắt ấy vẫn còn đỏ và sưng húp.
“......Làm sao mà ngài……?”
Yukari định nói gì đó, dường như cô ấy vẫn chưa kiểm soát được cảm xúc của mình.
Mặc dù tẩy não đã khiến tôi trở thành kẻ thù của Yukari cho đến tận ban nãy. Nhưng có lẽ cô ấy vẫn còn thận trọng tôi
“Không cần phải vội đâu. Đây, cầm lấy, vừa đi vừa nói chuyện.”
Tôi đứng dậy, lấy ra táo và chuối từ kho đồ và đưa cho Yukari.
Sau khi nhận lấy thức ăn, Yukari đi sát sau tôi.
Chúng tôi ăn trong khi đi bộ.
Chúng tôi tiếp tục đi bộ khi đã ăn xong.
Và, chúng tôi chỉ im lặng đi bộ.
Sau khoảng 2 giờ im lặng, Yukari bắt đầu bày tỏ nỗi lòng mình.
—————————-
“Tôi đã dành cả đời để làm sát thủ, như một con tốt thí của Nữ Công tước Lucia Icene.”
“Tốt thí?”
“Vâng. Tôi là trẻ mồ côi được ngài Lucia nhận nuôi, chị ấy thậm chí còn không đặt tên cho tôi, chỉ đào tạo tôi thành sát thủ như một con tốt thí.”
“......Ra là vậy.”
Dù tôi có đôi lời muốn phản bác, nhưng giờ tôi sẽ tạm thời giữ im lặng.
“Rất có thể, tôi bị tẩy não để tin rằng mình cảm thấy hạnh phúc. Vì vậy tôi đã trở thành sát thủ trung thành dưới trướng ngài Lucia. Cho đến tận lúc tôi bị bắt bởi lũ cướp và rơi vào tuyệt vọng, thì những tháng ngày làm ‘Shadow’ trước đây thật đẹp.”
“Vậy ư?”
“...... Đó là những hiểu nhầm ngu ngốc. Không. Tất cả là bởi vì ma thuật tẩy não độc ác kia, đã khiến tôi nếm trải nỗi tuyệt vọng không đáy sau khi tẩy não được hoá giải.”
Giọng nói của Yukari run rẩy.
“Tôi… không được yêu thương bởi ngài Lucia. Tôi đã bị lừa dối suốt thời gian qua. Tình cảm giả tạo ấy đã khắc sâu vào tim tôi. Một người chủ đáng kính, một người mẹ nhân từ, chỉ là viển vông……”
Nỗi buồn đau? Hay nỗi thất vọng? Hay chăng là thứ cảm xúc khác?
Yukari tiếp tục vừa nói vừa khóc.
“Hãy nói về việc tại sao tôi lại giữ im lặng, à không, tại sao tôi bị buộc phải giữ im lặng bằng ma thuật tẩy não.”
“Đó là lí do tại sao Nữ Công tước Lucia bị hành hình, đúng chứ?”
“Vâng. Ngài Lucia bị hành hình bởi tội danh nổi loạn, là lời nói dối trắng trợn. Theo tôi được biết, tất cả là âm mưu của phe đối nghịch. Kẻ thù của chị ấy là Vương Hậu White Castall….”
“Sao cô biết?”
“Tôi từng là Shadow. Nghĩa vụ của tôi là nhúng chàm tay mình để phục vụ ngài Lucia. Không có chuyện tôi không biết được. Nhưng mà……”
“Huh? “
“Tôi bị tẩy não và tránh tiết lộ thông tin này cho những người chủ nhân mới, có lẽ do nó khá bất tiện với ngài Lucia.”
Ánh mắt Yukari chan chứa đầy hỗn loạn.
Người chủ nhân đã chăm sóc Yukari đến tận bây giờ, người mà cô ấy mang ơn sâu nặng; không thương yêu gì cô ấy. Từ đây, nỗi hoang mang nghi ngờ bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Và cuối cùng, cô ấy tiết lộ thông tin này cho tôi. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn cảm thấy ân hận. Tôi tự hỏi, căn nguyên của việc tẩy não này đúng là khó hiểu.
“…………! “
Tôi chợt nghĩ ra ý tưởng hay.
Tôi đã lên kế hoạch dùng ‘thứ đó’ sau khi ma thuật tẩy não đã bị loại bỏ để chiếm lấy lòng tin của Yukari.
Một thoả thuận. Tôi nhớ về thời điểm của Silvia.
Dù tôi không chắc cô ấy sẽ đồng ý. Vì thế, để tăng sự chắc chắn ấy, hãy bắt đầu nói với cô ấy những ‘suy nghĩ’ của tôi.
Chỉ những người biết Mobius là trò chơi mới có thể có những ‘suy nghĩ’ ấy.
“Cô có thể lắng nghe tôi một lúc không?”
Tôi hỏi, và nhìn thẳng vào mắt Yukari.
Sau một thoáng lặng im ngắn ngủi, cô ấy gật đầu.
“Những suy đoán của cô là chính xác. Nhưng, Lucia Icene—— Chị ấy thật sự yêu thương cô đấy, Yukari.”
“Không…… Không thể nào. Tôi đã bị tẩy não, nhớ chứ?”
“Vậy nếu tẩy não nhằm mục đích bảo vệ cô?”
“......Không có chuyện đó được. Nếu vậy, tại sao chị ấy không cho tôi một cái tên thay vì chỉ bắt tôi trở thành sát thủ?”
“Chị ấy không đặt tên cho cô, mặt khác là để bảo vệ cô. Và đó cũng là lí do chị ấy dùng tẩy não để cô không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào. Đó là cách Lucia tạo nên lớp vỏ bọc 『Nữ nô lệ đáng thương bị ép trở thành sát thủ bởi ma thuật tẩy não của Nữ Công tước』.”
“Đấy không phải là vỏ bọc. Tôi thật sự đã có những tháng ngày làm sát thủ rất khắc nghiệt.”
“Nhưng cô đã hạnh phúc, phải vậy chứ? Cô đã nghĩ rằng thật tốt khi được làm nô lệ của Nữ Công tước, tôi nói có đúng không?”
“Như tôi vừa nói, đó là bởi tẩy não.”
“Đây, nghe cho kĩ—— Ma thuật tẩy não chỉ có hiệu lực một lần duy nhất với cùng một người.”
Đó chính là điểm hạn chế của 《Ma thuật Tẩy não》trong Mobius. Có lẽ ở thế giới này cũng tương tự. Đó là lí do khiến tôi có đôi chút khó chịu và nghĩ đến khả năng này.
“……Eh……? “
“Trường hợp của cô, thì ma thuật tẩy não được dùng để cô cảnh giác với tôi. Nói cách khác, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc trong những tháng ngày làm Shadow.”
“Nhưng, điều đó…”
Thật khó tin——có lẽ cô ấy nghĩ vậy. Biểu cảm của Yukari rất dễ đoán.
Một nửa trong số đó là suy nghĩ thật lòng của tôi, một nửa còn lại, là ‘miếng mồi ngon’.
Miếng mồi ngon mà ai cũng muốn ăn, và đó là ‘thứ’ cô ấy muốn tin.
Yukari đang hoang mang.
“Không thể nào. Nhưng, nếu như……” cô ấy hoang mang vì cô ấy dần dần ‘muốn tin’. Những ‘thứ’ như “Mình sẽ hạnh phúc biết bao nếu như đó là sự thật.”
Và, tôi chờ đến thời điểm thích hợp để mang ‘thứ’ mà tôi đã chuẩn bị sẵn để chiếm lấy lòng ‘tin’ của cô ấy.
“Yukari. Cô có muốn thoát khỏi kiếp nô bộc?”* * *
Tôi đã bày tỏ tất cả mọi thứ.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo anh ấy.
Bất ngờ thay, anh ấy im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi.
Và khi tôi nói xong, anh ấy bắt đầu nói lên suy nghĩ của mình.
…… Tôi không tin. Thật lòng mà nói, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.
Nhưng nếu những lời anh ấy nói là sự thật, vậy thì… ngày tôi có thể tự hào về bản thân mình, về những năm tháng qua, về việc tôi yêu quý nó ra sao và cảm thấy rằng tôi không sai lầm mỗi khi nghĩ về nó; ngày ấy có thể sẽ đến với tôi. Anh ấy đã dịu dàng giải thích cho tôi.
“Cô có muốn thoát khỏi kiếp nô bộc?”
Anh ấy nói với giọng đầy tự tin và bình tĩnh.
“Thoát khỏi?”
“Ừ. Tôi nghĩ rằng mình nên làm việc đó sau khi ma thuật tẩy não không còn nữa… nếu phải giải thích, thì nó giống như ‘lỗ hổng’ vậy.”
Những lời đường mật ấy rót vào tai khiến sự lo lắng và nghi ngờ trỗi dậy trong lòng tôi.
“Nói ngắn gọn, những ràng buộc của khế ước nô lệ sẽ biến mất. 『Không thể chiến đấu』cũng sẽ biến mất.”
“...... Anh nói thật chứ?”
......
......
Không bao giờ việc này sẽ thành công.
“Công ti Maurice sẽ để mắt đến tôi, nhưng thôi kệ, chẳng có vấn đề gì. Việc này quan trọng hơn nhiều.”
Việc gì có thể quan trọng hơn việc biến cả công ti lớn thành kẻ thù chứ?
“Hãy tin tưởng tôi. Và hãy trở thành thợ rèn của tôi.”
…………
Thật vô vị.
Thông thường thì sẽ ngược lại.
Bên cạnh đó, thậm chí ngay cả anh ấy nói vậy, thì không thể nào nó có thể thành hiện thực được.
“Đùa chẳng vui tí nào cả.”
Thoát khỏi… nói cách khác, giải phóng tôi khỏi xiềng xích nô bộc mà không cần đến Ma thuật nô lệ.
Bất khả thi. Chỉ là một việc vô ích. Nếu là thật, thì các công ti và tổ chức buôn bán nô lệ đã phá sản.
“Vậy, nếu tôi có thể, thì cô sẽ tin tưởng tôi chứ?”
Anh ấy bướng bỉnh nói và nở nụ cười toe toét.
“...Đương nhiên, lúc đó tôi sẽ tin anh.”
Tôi đáp lại như thể đang thách thức. Nếu anh làm được, thì hãy thể hiện đi.
“Eh? Được, vậy hãy húc đầu thật mạnh vào ngực tôi.”
“............Xin lỗi, gì cơ?”
Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì.
“Dùng đầu của cô, húc vào ngực tôi. Hiểu sao làm vậy.”
“Không, theo khế ước thì tôi không thể…”
“Cô làm được mà. Không sao đâu, cứ thử đi. Lại đây nào.”
Anh ấy dang rộng vòng tay và chờ đợi tôi.
Tôi tự hỏi sao anh ấy lại tự tin đến vậy?
Sự bình tĩnh ấy từ đâu ra?
…...Và tôi tự hỏi sao mình lại thấy anh ấy lôi cuốn đến vậy chứ?
“Tôi sẽ làm thật đấy nhé?”
“Ừ. Tôi ở ngay đây.”
Không có chuyện việc này sẽ thành công.
Nghĩ vậy, tôi nhắm nghiền hai mắt lại và lao thẳng đầu mình vào ngực anh ấy.“Ouuff! “
Anh ấy rên rỉ.
Không khí bị ép ra khỏi phổi—— Đầu tôi đập mạnh vào ngực anh ấy và cơn đau bắt đầu lan toả.
……..... Tôi đã làm được.
Đấy không phải lời nói suông. Việc này hoàn toàn là ‘tấn công’, vi phạm khế ước. Làm thế nào mà……?
“Thành công rồi.”
Ngước mặt lên, anh ấy cười nói, và dịu dàng vỗ lưng tôi.
———————
“………………I.”
Tôi đã...
Tôi đã hiểu nhầm một cách nghiêm trọng.
Kể từ lúc gặp nhau, anh ấy chưa hề nói dối tôi dù chỉ một lần?
Và tôi để ý.
Những khung cảnh khác nhau cứ vội vã lướt qua tâm trí tôi.
Thình thịch, thình thịch , thình thịch. Tôi có thể nghe thấy nhịp đập con tim anh ấy.
Ahh, anh ấy cũng như tôi, chỉ là một con người cô độc. Tôi cảm thấy như vậy. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Và rồi, tôi đã tìm ra ‘điểm đáng tin’ ở anh ấy.
Vào lúc anh ấy giải cứu tôi khỏi bọn cướp, tay anh ấy đã khẽ run khi cắt những sợi dây đang trói chặt tôi.
Anh ấy đã hoảng sợ. Chiến đấu chống lại cả băng cướp, và giết sạch chúng. Không thể nào không cảm thấy sợ hãi.
Cũng như tôi. Cơn run rẩy ớn lạnh không thể dừng lại được sau lần đầu tiên tôi giết người.
——————————-
…...Không thể nào!
Anh ấy thật sự nhắm đến việc đứng đầu thế giới?
Lí do anh ấy chỉ đứng nhìn ở Dungeon là để huấn luyện hai người họ?
Lí do anh ấy luôn đứng cạnh mình là vì anh ấy đang che chở mình?
Dịch chuyển ngẫu nhiên không phải là lời nói dối. Khoảng cách 255km không phải là lời nói dối. Mất bảy ngày để quay về Pae Ho cũng hoàn toàn là sự thật.
Anh ấy cứ kiên trì gây gổ với mình là để loại bỏ tẩy não?
Anh ấy thức canh gác cả đêm để bảo vệ mình?
Anh ấy không hề tấn công mình. Và hơn nữa, theo khế ước, thì anh ấy không thể tấn công mình được.
Mình đã sai, phải không?
Có phải mình đã hiểu nhầm mọi chuyện?
Anh ấy cứu mình khỏi tay bọn cướp.
Anh ấy lắng nghe câu chuyện của mình.
Anh ấy đã nhẹ nhàng và cẩn thận để không làm mình đau.
Anh ấy giải thoát mình khỏi xiềng xích nô bộc. ‘Hãy tin tôi’, đó là những gì anh ấy nói.
Tất cả những việc này chỉ là để mình trở thành thợ rèn……?
Anh ấy làm tất cả việc này vì lợi ích của mình?
Vì lợi ích của mình, vì tương lai của một kẻ như mình, mà anh ấy lại đi xa đến vậy…!
————————–
“Giờ cô có thể tin tôi chưa?”
Tim tôi loạn nhịp khi nghe những lời dịu dàng ấy.
“............Vâng.”
Tôi gật đầu đáp lại và lau đi hai hàng nước mắt trong vòng tay anh ấy.
“Bắt đầu từ bây giờ. Em sẽ tin anh…… chủ nhân của em.”
Second, chàng trai kỳ quặc ước mơ đứng đầu thế giới.
Có lẽ, nếu là anh ấy…...