Lộc Tiểu Ngải nói xong, sau đó thành thật đứng thẳng, mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên, đôi tay từ trên cổ anh trượt xuống nắm lấy góc áo anh.
Đột nhiên cô cảm thấy nói thẳng như vậy cũng không hay lắm……
Có lẽ ba cô chỉ thuận miệng “thở dài” một chút về chuyện con gái “Trưởng thành”, mà câu cô vừa nói, như đang “Bán đứng” ông……
Có lẽ thật sự ba cô chỉ muốn nói chuyện tử tế với bạn trai “Tương lai” của cô……
“Ừm…… Thời Xuyên……” Khi cô gọi Lục Thời Xuyên, cô còn kéo góc áo anh để thu hút sự chú ý.
Thật ra ánh mắt anh vẫn không hề di chuyển mà dừng trên người cô.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, rối rắm một lúc, dường như không nghĩ ra mình nên nói gì, sau vài giây mới không đầu không đuôi mà “A” một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như cũ.
Bộ dáng ngày thường của cô trông có vẻ nói rất nhiều, nhưng lời nói của cô luôn bị mắc kẹt, như thể cô đang nghiêm túc suy nghĩ về câu tiếp theo, có vẻ mơ mơ hồ hồ.
Ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt rất đáng yêu.
“Em muốn nói gì?” Lục Thời Xuyên khẽ cong môi, nhéo mũi nhỏ của cô.
“Hừm……” Lộc Tiểu Ngải chớp mắt, theo bản năng giơ tay nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh, khịt mũi, sau đó lắc đầu: “Không biết.”
Trông bộ dáng rất thành thật.
Vừa rồi rõ ràng cô muốn giải thích với anh, vì đột nhiên nói với anh “Ba em muốn đánh anh”, ai nghe cũng thấy rất kỳ quái.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô có thể giải thích như thế nào? Càng nói mọi chuyện càng trở nên kỳ quái, chẳng lẽ cô kể cho anh nghe cuộc trò chuyện với ba cô hôm trước?
Nên cứ mắc ở đây.
Lục Thời Xuyên bị bộ dáng ngốc nghếch của cô chọc cười: “Không biết?”
“Vậy anh có chuyện muốn hỏi em.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cô, vẫn cúi xuống nhìn vào mắt cô: “Lời em vừa nói có ý gì?”
Ngôn ngữ dễ hiểu bị cô thay bằng biểu cảm trẻ con thuyết minh, có chút thú vị, làm người khác không nhịn được muốn trêu chọc cô.
“…… Ai nha cũng không có ý gì.” Lộc Tiểu Ngải cúi đầu không biết cố ý hay vô tình tránh đi tầm mắt của anh, gãi gãi vào lòng bàn tay anh một chút: “Chỉ là…… chỉ là……”
Hình như cô lại ngẩn ra, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhăn lại.
“Đổi một cách hỏi đơn giản.” Lục Thời Xuyên thở dài một tiếng, nhìn cô một cái rồi chậm rãi nói: “Vì sao ba em lại muốn đánh anh?”
“A…… Không không, thật ra là……” Lộc Tiểu Ngải giật tóc.
Thật ra chỉ muốn nói chuyện với anh…… đúng không?
“Hả?” Lục Thời Xuyên nhìn cô hoang mang rối loạn biện giải một lúc, sau đó đột nhiên nói, ánh mắt cười như không cười: “Là vì chuyện này sao?”
“Hả?” Lộc Tiểu Ngải cũng dừng lại, đôi mắt to không chớp nhìn về phía anh.
Có vẻ đặc biệt khó hiểu.
Cho đến khi anh chậm rãi đến gần, gần như dựa vào chóp mũi cô.
Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ.
“Chờ một chút chờ một chút, vừa mới nói anh cẩn thận một chút.” Sau khi cô phản ứng lại, cuống quít lui về phía sau một bước, yên lặng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên lầu.
Cảnh giác ba cô có thể ở trên lầu nhìn thấy.
Nếu bây giờ bị phát hiện thì thật “kinh khủng”.
“Thời Xuyên, về nhà thôi!” Lộc Tiểu Ngải nhảy dựng nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, mái tóc dài của cô lập tức dựng lên.
Sau khi chạy được vài bước, cô nhận ra Lục Thời Xuyên đang ở phía sau, lập tức vội vàng chạy lại, đứng trước mặt anh, nghiêng đầu nói: “Là bởi vì chuyện này.”
Cô hoảng loạn nói cho Lục Thời Xuyên biết suy nghĩ trong lòng. Ngẩng đầu nhìn anh một giây, sau đó kéo góc áo anh chạy lên lầu, thò đầu cẩn thận quan sát một chút mới cẩn thận đi về nhà.
Thật ra sau khi cô ngẫm lại sao mình phải cẩn thận như vậy. Dù sao mội ngày nào đó ba mẹ cũng phải biết, giống như cũng không quá khác biệt……
Nếu biết sớm, có thể ba mẹ sẽ càng kinh ngạc…… Nhưng cô nghĩ lại, từ nhỏ cô và Lục Thời Xuyên đã thân thiết, gần gũi. Thật ra quan hệ phát triển đến bây giờ cũng không có gì quá kinh ngạc.
“Nữ thần ngồi cùng bàn, cậu cùng mình đi nộp bài tập cho giáo viên đi.” Hai tay Chu Huyên Huyên ôm một đống bài tập, đặt ở trên bàn học, duỗi đầu về phía Lộc Tiểu Ngải nói.
Ban đầu Lộc Tiểu Ngải không phản ứng được cách xưng hô này của cô.
Trước kia Chu Huyên Huyên gọi người rất “Đứng đắn”, cho đến khi cô gặp Đường Tử Duyệt, từ trong miệng cô có thể nghe thấy đủ loại cách nói kỳ quái.
“Ồ, được.” Lộc Tiểu Ngải lên tiếng, giúp cô bê nửa chồng bài tập bước ra khỏi lớp.
Theo kinh nghiệm của cô, Chu Huyên Huyên hoàn toàn có thể tự mình mang bài tập đến cho giáo viên, chỉ là cô cảm thấy đi bộ lâu như vậy cũng có chút nhàm chán.
Khi hai người trở về lớp học, khi đi ngang qua phòng học của cao tam, Chu Huyên Huyên đột nhiên cảm thán một câu “Oa, thật vất vả.” Lộc Tiểu Ngải “Ồ” một tiếng, rồi quay đầu qua cửa sổ nhìn vào trong.
Chu Huyên Huyên chỉ liếc mắt nhìn một cái, thuận miệng nói một câu, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại phát hiện Lộc Tiểu Ngải vẫn đứng im tại chỗ.
“Này? Cậu nhìn gì vậy?” Chu Huyên Huyên duỗi tay gõ đầu cô một chút.
“…… Cũng không có gì.” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói, ánh mắt dời khỏi phòng học, cùng Chu Huyên Huyên trở về lớp học: “Đột nhiên mình nhớ đến năm sau Lục Thời Xuyên cũng ngồi ở đây, sau đó qua kỳ nghỉ đông sẽ là một học kỳ nữa, rồi tiếp đó chính là lễ tốt nghiệp.”
“Ở Lễ tốt nghiệp anh lại đại diện lên đài phát biểu, giống lễ khai giảng, sau đó bọn mình sẽ cách thật xa, thật xa.” Lộc Tiểu Ngải lại dùng dư quang nhìn về phía một lớp học khác, nói với Chu Huyên Huyên.
Học trưởng, học tỷ cao tam cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, trông có vẻ vô cùng bận rộn, điều này đối với bọn họ rất quan trọng.
“Oa Tiểu Ngải, mình cảm thấy cậu bắt đầu trở nên buồn bã rồi.” Chu Huyên Huyên nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, gật đầu khẳng định.
“… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sững sờ, nhưng ngược lại vì câu nói của cô mà bật cười.
Đây là lần đầu tiên có người “đánh giá” cô như vậy.
“Không có gì.”
Sắp vào lớp nên cô và Chu Huyên Huyên không hẹn mà cùng tăng tốc độ, dọc theo đường đi trở về.
Cô giống như đang nói với chính mình, giọng nói rất nhỏ: “Bởi vì rất không muốn rời xa anh ấy nên không biết tại sao lại cảm thấy có chút không vui.”
Và kiểu sinh hoạt đó sắp đến rồi, giống như sẽ có một không gian rộng lớn, trống rỗng khiến cô không biết phải làm sao.
Trước đây cô có cảm giác —— Lục Thời Xuyên luôn đứng rất gần cô, chỉ cần cô vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy, mà dường như sắp tới sẽ hoàn toàn thay đổi, cô muốn gặp anh thật nhiều.
“Ai, có nghĩa là con sắp lớn rồi, con gái.” Chu Huyên Huyên cười chạm vào bả vai cô một chút, vẫn dùng xưng hô cô học được từ Đường Tử Duyệt, nhưng biểu tình lại vô cùng bình tĩnh.
“Cái gì……” Lộc Tiểu Ngải lập tức bật cười, chớp chớp mắt, chọc cô một chút: “Mình nhớ rõ cậu cũng lớn như mình.”
Nhưng là thật, nhiều lần cô vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ, gần như ngây thơ sống mỗi ngày, thật sự chưa từng lo lắng về chuyện gì, hầu như mỗi giây mỗi phút đều vô cùng hạnh phúc.
Cho đến bây giờ, có một chuyện quan trọng không thể tránh khỏi trước mắt cô.
Dù giống như trước đây, cô theo bản năng xin Lục Thời Xuyên giúp đỡ, giống như cô không thể có bất kỳ cách giải quyết nào.
Cô luôn muốn thử thừa nhận.
Trước đây cô luôn nghe thấy Lục Thời Xuyên nói cô là “trẻ con”, có đôi khi còn trêu chọc cô là “ngây thơ, ấu trĩ”, mỗi lần như vậy cô đều không đồng ý, phản bác lại anh.
Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải và Chu Huyên Huyên cùng nhau đi đến phòng học, chuông vào học vừa lúc vang lên. Cô tìm sách giáo khoa, nhớ lại mấy ngày trước cô luôn quấn lấy Lục Thời Xuyên, nói rằng trong khoảng thời gian xa cách sau khi anh lên đại học, nhất định phải nhớ cô.
Cô nhớ rõ anh không chút do dự đồng ý, chẳng sợ cô nhất thời trẻ con làm nũng.
Nhưng chắc chắn anh cũng rất buồn.
Giáo viên đã bắt đầu giảng bài, Lộc Tiểu Ngải vội vàng mở sách giáo khoa ra, đánh dấu những thứ quan trọng nhưng suy nghĩ vẫn dừng ở chuyện vừa rồi.
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức thay đổi quyết định, quyết định trở về thay đổi những gì đã nói với Lục Thời Xuyên mấy ngày trước, để anh không cần nhớ cô mỗi ngày.
Cô đột nhiên có một ý niệm, cảm thấy bản thân không thể vĩnh viễn giống “Em gái” hay “trẻ con” được anh che chở.
Như vậy một năm sau có thể sẽ được coi là một “thay đổi”…..