Đáng tiếc phán đoán của Ngu thống lĩnh dĩ nhiên không phải thập phần chính xác, thái y sau khi cẩn thận kiểm tra thương thế của Lý Tầm cho ra một cái kết luận không quá lạc quan.
Hoàng đế lúc này đã ngồi trong thái y trướng, đang chờ thái y đưa ra phương án trị liệu.
Thái y kiểm tra xong xuôi, thở dài nói: “Xương sườn của Lý đại nhân chịu chấn động từ ngoại lực gãy mấy cái, bởi vậy nội tạng bị tổn thương, trên người lại có một chỗ trúng tên, may mà không có thương tổn đến yếu hại.”
Hoàng đế thấy Lý Tầm khí sắc thảm đạm, hơi thở càng là ít ỏi, trong lòng kinh hoảng bất an, quyết đoán hỏi thái y nói: “Vậy khi nào có thể tỉnh?”
Thái y lắc đầu: “Khó nói.”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, thái y rất có ánh mắt mà nhanh chóng giải thích: “Lý đại nhân nằm ở bên ngoài một ngày một đêm, vết thương chuyển biến có chút xấu, ban đêm có thể sẽ sốt cao, bởi vậy cho dù hạ thần giúp giảm bớt, đêm này sốt cao nếu không lui xuống cũng vô cùng nguy hiểm.”
Hoàng đế sững sờ, theo bản năng đi xem những vết thương kia, nhưng vết thương đã sớm băng bó kỹ, hắn cũng không nhìn ra cái gì, chỉ có thể tin vào thái y.
“Vậy trẫm liền ở lại đây.”
Thái y cả kinh, hô: “Tuyệt đối không được a bệ hạ, vết thương của ngài cần phải tĩnh dương tốt!”
Hoàng đế nhíu mày, vừa định trách cứ một câu, lại cảm giác một trận choáng váng.
Hắn hậu tri hậu giác mà nhìn về phía trên vai quấn đầy băng vải, máu đã thấm ra. Một mảnh huyết sắc kia giống như là đối với vong hồn thức tỉnh, đồng thời như nói ra chân tướng cho vong hồn không biết đã chết của chính mình, mảnh máu này cũng nói cho hoàng đế vốn tưởng rằng mình đã khỏi hẳn, hắn như cũ đang thụ thương.
Hoàng đế mờ mịt cảm giác được thân thể uể oải, mất một quãng thời gian rất dài mới nhận ra loại cảm giác này là có ý tứ gì. Đầu óc của hắn bắt đầu mê muội, lời nói của Ngu thống lĩnh cùng khuyên bảo của thái y cũng nghe không lọt, hắn nhìn chằm chằm Lý Tầm ở trên giường, bỗng nhiên mắt tối sầm lại.
Bên trong thái y trướng lại là một trận hỗn loạn, vẫn là Ngu thống lĩnh để thái y nhanh chóng đổi thuốc cho hoàng đế.
Thái y kinh hồn táng đảm lần nữa sắc thuốc đưa đi cho hoàng đế, sau đó mới an tâm bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương của Lý Tầm.
Vết thương của hắn nhưng thật ra dễ băng bó, nhưng mũi tên kia trên vai Lý Tầm đâm vào quá sâu, thời điểm thái y rút tên ra nơm nớp lo sợ, mũi tên mang theo huyết nhục nhiễm đỏ một mảnh lại một mảnh băng vải ngăn miệng vết thương.
Một chậu lại một chậu máu loãng thay nhau đưa ra ngoài, không biết qua bao lâu, thái y mới như trút được gánh nặng thở ra một hơi, dặn người đi bốc thuốc sắc thuốc.
Lúc Lý Tầm được mang về đến có một ít phát sốt, dằn vặt một phen sau bị thái y thuốc một kích lại càng sốt cao không lùi. Thái y vội phối các loại thuốc khác nhau uống hết cũng không thấy hiệu quả, mắt thấy người bệnh hơi thở càng ngày càng yếu, thái y đành phải vội vàng đi bẩm báo Ngu thống lĩnh.
Chân trước vừa mới bẩm báo xong, hoàng đế chân sau liền vọt vào.
Lý Tầm nằm ở trên giường vô thanh vô tức(), sốt cao khiến trên mặt hắn có chút huyết sắc, như hồi quang phản chiếu() chẳng lành dấu hiệu.
Hoàng đế bất chấp tị hiềm, hất lên vạt áo ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay nắm chặt tay Lý Tầm. Tay hắn run rẩy, lòng bàn tay một mảnh lạnh lẽo, càng phân không rõ đến cùng là Lý Tầm tay lạnh hơn hay là tay hắn càng lạnh hơn.
Thái y mang người ra ra vào vào mà bốc thuốc sắc thuốc, sửa đổi phối phương mấy lần, cuối cùng đành phải gia tăng lượng thuốc, gửi hy vọng vào mãnh dược có thể có mãnh lực.
Ngay trong một mảnh vội vàng cùng ầm ĩ này, phụ trách thủ vệ Ngu thống lĩnh trong lúc vô tình nhìn thấy hoàng đế cúi đầu để sát vào hai má Lý Tầm, có lẽ là làm gì đó, nhưng hắn chỉ nghe hoàng đế kiềm nén có chút nghẹn ngào thanh âm: “Ta không thể không có ngươi…”
Ngu thống lĩnh nhíu mày, nghĩ thầm thật giống như nghe được cái gì khó lường bí mật hoàng thất.
Có lẽ là mệnh của Lý Tầm chưa tận, hoặc là mãnh dược của thái y thật sự có hiệu quả. Đến lúc bình minh, Lý Tầm sốt cao dần dần lui xuống, sau đó vẫn yên ổn mà nằm, không còn xảy ra tình huống nguy cấp.
Hoàng đế trông coi hơn phân nửa đêm sau rốt cục bị khuyên trở về nghỉ ngơi, nhưng đáng tiếc còn không có nghỉ ngơi bao lâu lại bắt đầu thẩm vấn phạm nhân, Ngu thống lĩnh toàn bộ hành trình đi theo, trong lòng cũng là vô cùng bội phục sức chịu đựng của hoàng đế.
Bãi săn dù sao không phải Thái y viện, hai ngày sau thuốc dự phòng mà thái y mang theo đã dùng thất thất bát bát, hoàng đế suy tính đề nghị của thái y, quyết định lập tức trở về cung.
Lý Tầm vượt qua đêm nguy cấp nhất đó, tình huống bây giờ cơ bản ổn định, ngoại trừ tĩnh dưỡng ra cũng không có biện pháp nào đặc biệt hữu hiệu. Còn tĩnh dưỡng, đương nhiên vẫn là trong cung thích hợp hơn.
Lời tác giả: Ân…Y học ta cũng không hiểu lắm, tuy rằng tra cứu một ít tài liệu thế nhưng baidu gì đó tất cả mọi người đều hiểu, cho nên nếu có nơi nào có vấn đề mọi người nhất định phải nói cho ta biết _(:з” ∠)_
() Vô thanh vô tức: im lặng, không có âm thanh hay hơi thở
() Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột ngột khỏe lại trước khi qua đời