Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng năm đó, tôi vẫn quyết định đến Bắc Kinh. Người mà tôi vướng bận nhất chính là mẹ tôi, tôi không nỡ để bà ở một mình. Nhưng bà nói với tôi, muốn làm gì thì phải làm ngay, không cần lo cho bà. Bà sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Sau khi ba tôi qua đời, mẹ luôn khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Phòng ở Bắc Kinh là do bạn của Lâm Ngạn Tùng tìm giúp tôi. Căn phòng này có một gian, nằm cạnh đường vành đai . ()
() Bê: Vành đai là vành đai trong khu vực đô thị của Bắc Kinh, cách trung tâm Bắc Kinh khoảng km – Nguồn: Baike.
May mắn là sau mười ngày tôi đã tìm được một công việc. Lâm Ngạn Tùng nói, cậu ấy tin vào năng lực của tôi.
Tôi phụ trách viết lời dẫn trong một công ty truyền thông. Ngày ngày đi làm bằng tàu điện ngầm, đôi lúc vì muốn ngủ nướng mà bỏ luôn cả bữa sáng. Công việc mà cấp trên giao cho, từ ban đầu luống cuống đến dần dần nắm được tiết tấu.
Một buổi tối nào đó, tôi xách Mala Tang () về nhà sau khi làm thêm giờ, nhìn đèn neon trên đường phố, xe cộ lướt đi trên đường, gió thu thổi lá cây xào xạc, tôi mới thật sự ý thức được, Bắc Kinh rực rỡ trong tưởng tượng đã không còn đây nữa.
() Bê: Mala Tang là món ăn bình dân, là một dạng lẩu xiên que có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Lâm Ngạn Tùng, có phải cậu cũng từng có cảm nhận như vậy không? Vậy tại sao trước đó cậu lại cổ vũ mình tới đây, nói với mình rằng nơi này rất tuyệt.
Khi tôi vờ như vô tình hỏi cậu ấy, đó là lần thứ hai cậu ấy đến căn phòng tôi thuê.
Quả thực là cậu ấy quá bận rộn, cho dù chúng tôi ở cùng một thành phố nhưng cũng không gặp nhau được mấy lần. Đa phần chúng tôi đều tìm một nơi nào đó gần với cả hai nhất, rồi cùng tranh thủ chạy đến, bấy giờ mới có thể ăn chung một bữa cơm.
Tôi mới chỉ gặp qua một thành viên trong nhóm cậu ấy, là một em trai nhỏ có đôi mắt cười, nhỏ hơn cậu ấy tuổi, em trai này rất ngây thơ không hề chen lời.
Sau khi tôi hỏi xong, cậu ấy vừa làm bộ đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới vừa nói, “Viễn Âm, cậu có nhận ra cậu đã thay đổi không?”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo len màu xám nhạt của mình, lắc đầu theo bản năng, không hiểu cậu ấy đang nói gì.
“Vì những người mà cậu tiếp xúc thay đổi, những điều cậu phải đối mặt cũng thay đổi. Mặc dù thành phố này có rất nhiều người theo đuổi giấc mơ, nhưng có người đã đánh mất đi ước mơ vốn có, có người vì tiền, lại có người chỉ vì lợi ích, thế nhưng dù không có được cái gì trong tay, đã đến đây đều không thể rời bỏ. Bởi vì một khi đã từng trải qua, đã từng nỗ lực thì sẽ khiến cảm nhận thay đổi.”
Tôi cười. Những lời này, chỉ có người đang ở tại thành phố này mới nói ra được, cuộc sống của chúng tôi phụ thuộc vào cảm nhận. Có lẽ quãng đường này không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng chung quy lại thì tôi đã có thể làm theo mong muốn của bản thân, được là chính mình một lần.
Lâm Ngạn Tùng, cám ơn cậu vì đã mời mình tới đây.