“Viễn Âm, đi uống rượu nhé?” Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
“Bây giờ mấy giờ rồi chứ.” Tôi dụi mắt, liếc nhìn đồng hồ treo tường, sắp mười một giờ đêm. Lại với tay cầm điều khiển từ xa, tắt bộ phim truyền hình Nhật Bản đang được chiếu đến tập thứ bảy.
“Sao ngay cả cậu cũng không quan tâm mình vậy.” Bên kia cất giọng oán giận.
Tôi chán nản, tự nhủ mình phải quan tâm cậu thế nào đây, Lâm Ngạn Tùng, mình đang cố gắng từng chút từng chút một để không nhớ đến cậu mà. Thế nhưng miệng lại không tự chủ được mà tiếp lời: “Cậu sao vậy?”
“Cậu biết không? Mình không giành được giải thưởng.”
Ca hát, lập nhóm, debut, ra album là những việc mà mấy năm gần đây Lâm Ngạn Tùng kiên trì theo đuổi. Giải thưởng dành cho nhóm mới xuất sắc này là điều mà cậu ấy mong đợi đã lâu. Từ khi cậu ấy mười mấy tuổi cho đến năm tuổi này, cậu ấy mới đành không cam lòng mà nói với tôi, có lẽ có những chuyện mà cả đời này cũng không thể làm xong.
Nửa đêm, hai chúng tôi ngồi trong một căn phòng KTV nhỏ. Cách âm không tốt lắm nên có thể nghe thấy cả tiếng hò hét và tiếng cụng ly ở phòng bên cạnh.
Cậu ấy cúi đầu hút thuốc, còn tôi cứ lần lượt hát từng bài một, từ Lương Tịnh Như, Thái Y Lâm, rồi đến Mạc Văn Uý, Trần Dịch Tấn, những bài hát càng về sau càng buồn.
Mãi sau, rốt cuộc cũng đến lúc tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, nên chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến cảm xúc chán nản buồn bực của cậu ấy nữa. Đến đây toàn là tôi hát một mình. Rõ ràng cậu ấy bảo đi hát, thế nhưng từ khi vào phòng, cậu ấy lại chẳng nói dù chỉ một câu.
Để bớt gượng gạo, tôi nuốt nước miếng, bốc một quả nho lên chuẩn bị làm trơn cổ họng.
Bỗng nghe thấy cậu ấy nói, “Thôi đi, thật ầm ĩ, cậu hát đâu có dễ nghe.” Có thể nghe ra, đây không phải là lời châm chọc.
Tôi đoạt lấy điếu thuốc trong tay cậu ấy, dụi tắt vào cái gạt tàn đầy ắp trước mặt rồi bước đi mở cửa, “Còn hút nữa thì mình ngất đấy.”
Cậu ấy nhìn tôi, cười khổ. Gương mặt chứa đựng nỗi thất bại.
Cậu ấy nhặt một viên bắp rang ở trên bàn, nó đã không còn giòn nữa, nhưng cậu ấy vẫn chẳng hề bận tâm mà thả vào trong miệng.
Ánh đèn xanh nhạt trong phòng bao phủ lên gương mặt cậu ấy, hàng lông mi dài rũ xuống, in bóng lên gò má giống như một cánh bướm phe phẩy.
Vẻ mặt lúc này của cậu ấy mang lại cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, không rõ là buồn bã hay bi thương, nhưng lại có chút gợi cảm.
Tôi không thể không thừa nhận, suốt bao nhiêu năm qua, cậu ấy là người con trai đẹp nhất mà tôi đã từng thấy. Nhưng tôi cũng luôn tự nhắc nhở mình rằng, hãy từ bỏ giấc mơ hão huyền này đi thôi.