Lúc này Thái hậu tương đối cứng rắn, gì cũng không để Kỷ Thi Vân mang Thụy đi. Không còn cách nào, Kỷ Thi Vân bèn đi cầu xin Tô Hành, làm y rất là đau đầu.
Tiêu Quân Nhã đến điện Tuyên Chính. Tôn Đắc Trung gác ở ngoài, thấy Hoàng hậu tới thì nghênh đón, mà sắc mặt thì đau khổ:
- Nương nương... Uyển quý phi đang khóc ở trong... bệ hạ cũng không có cách nào mới mời nương nương tới khuyên nhủ...
Nghe thấy tiếng nức nở truyền ra, Tiêu Quân Nhã gật đầu, - Vào thông báo đi.
- Dạ, nương nương.
Tôn Đắc Trung xoay người đi vào điện. Không quá nửa khắc, y đã bước ra đón nàng vào.
Bên trong, Tô Hành ngồi ở long án, nhìn Kỷ Thi Vân cúi đầu gạt lệ. Thấy Tiêu Quân Nhã đi vào, y cau mày nói:
- Không cần đa lễ. Nàng giúp ta khuyên nhủ Thi Vân với.
Kỷ Thi Vân đỏ mắt hướng Tiêu Quân Nhã mà cúi mình, giọng nói nức nở:
- Thần thiếp gặp qua Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã nâng Kỷ Thi Vân dậy.
- Vì chuyện Thụy nhi với Thái hậu phải không?...
- Nương nương không phải đã biết còn hỏi?
- Thi Vân! – Tô Hành nhíu mày.
- Hừ. – Kỷ Thi Vân mím môi, không nói gì.
Tiêu Quân Nhã dịu dàng cười:
- Thái hậu ở một mình, khó tránh khỏi tịch mịch. Bà nhận Thụy nhi qua chơi vài ngày cũng không phải chuyện lớn, muội muội hãy thả lỏng. Muội muội thế này đi chống đối Thái hậu, một hai đòi ôm Thụy nhi trở về vậy chẳng phải làm Thái hậu rét tâm?... Không bằng, muội muội hãy đi xin lỗi Thái hậu, đợi bà hết giận rồi hai người cùng nhau nói chuyện lại...
- Nương nương nói có lý. Nhưng Thái hậu quá mức cố chấp, ta thực sự không khuyên được. Nếu không phải vô pháp ta há đến làm phiền bệ hạ?
- Thái hậu yêu thương muội muội nhất, hiện tại lại yêu thương Thụy nhi... người già đó mà, khó tránh khỏi có chút cố chấp. Phận là thê, là thiếp, là cháu há lại nghịch ý bà? Muội muội tốt nhất là nên xin lỗi Thái hậu, nhận sai, Thái hậu hẳn sẽ mềm lòng.
Nhãn thần Kỷ Thi Vân đen tối một cách không rõ. Những lời này đâm thẳng vào tâm can nàng rồi. Nàng muốn thốt lên là : vậy hãy đổi Dịch cho Thụy nhi đi; hãy để Thái hậu mang Dịch đi đi... nhưng những lời này chỉ có thể thầm nói trong lòng.
- Nương nương nói, thần thiếp hiểu...
Tiêu Quân Nhã nắm tay Kỷ Thi Vân, cười nói, - Vậy có hơn không? Được rồi; khóc cũng đã khóc, nên thu thì nên thu.
Tsk! Kỷ Thi Vân chửi thầm trong bụng. Và thầm than rằng : bản lĩnh Tiêu Quân Nhã lại tăng trưởng.... Khi nàng ta chưa tới, bệ hạ không biết làm gì với nàng; không ngờ khi Tiêu Quân Nhã đến, nói nói mấy câu đã bắt được nàng phải thu liễm.
Ỷ vào thân phận là biểu muội của vua, Kỷ Thi Vân có thể khóc lóc than thở trước mặt vua được lâu như thế. Nàng sinh Thụy nhi cho y y sẽ không làm gì được nàng, không ngờ y lại tìm Tiêu Quân Nhã tới. Thân phận Hoàng hậu đè cái- nàng nào còn có phần? Nếu nàng vẫn còn khóc lóc vậy chẳng phải là thành cố ý muốn gây sự? Mất hết giá trị con người đi? Nàng bất đắc dĩ phải thu hồi tất cả tâm tình thôi. Kỷ Thi Vân làm ra vẻ thụ giáo, khụy gối nói:
- Là muội muội hồ nháo.
Nàng xoay người hướng Tô Hành, quỳ xuống nói:
- Thần thiếp quấy rầy bệ hạ đã lâu, xin bệ hạ trách phạt.
Tô Hành giãn trán ra, đứng dậy bước ra khỏi long án, đỡ Kỷ Thi Vân dậy:
- Nàng cũng chỉ là quan tâm Thụy nhi, trẫm sao lại trách?
Nghe vây, Kỷ Thi Vân lại đỏ mắt:
- Thần thiếp đa tạ bệ hạ thương cảm.
Buông tay Kỷ Thi Vân ra, Tô Hành đi lại dắt tay Tiêu Quân Nhã, - Trẫm khuyên Thi Vân mãi mà không được. Vẫn là Quân Nhã có biện pháp.
Tiêu Quân Nhã cười ngượng ngùng, - Bệ hạ quá khen.
Ánh mắt rơi vào cái nắm tay của Đế Hậu, sự ghen tị chợt lóe trong Kỷ Thi Vân. Tiêu Quân Nhã nhìn thấy mà thầm buồn cười. Kỷ Thi Vân biết mình tiếp tục chỉ có mất mặt, nàng khom người và lui xuống.
Kỷ Thi Vân đi rồi, Tô Hành thả lỏng, vẻ mệt mỏi kéo Tiêu Quân Nhã lại nhuyễn tháp ngồi. Tiêu Quân Nhã cười nói:
- Thần thiếp không nghĩ bệ hạ hư hỏng như vậy, khiến thần thiếp đảm đương làm người xấu xa.
- Trẫm cũng không còn cách nào... một bên là mẫu thân; một bên là biểu muội; trẫm... thật phiền não quá...
Khuyên cũng khuyên qua; nói cũng nói qua nhưng nàng ta chẳng chịu nghe điều gì, cứ nằng nặc đòi y làm chủ, đi tìm Thái hậu mang Thụy nhi trở về. Mà đó là mẫu thân y, y có thể làm được chuyện đó đâu? Y chỉ phải để nàng ta chịu thiệt mà thôi.
Tiêu Quân Nhã dĩ nhiên hiểu rõ sự cong cong quẹo quẹo trong đây. Tô Hành nếu không tốt để đảm đương làm người xấu thì nàng – Hoàng hậu đảm đương vậy.
Nàng ôn hòa cười, - Ngài làm sao kết luận được thần thiếp sẽ đoán trúng tâm tư ngài, cam nguyện làm người xấu? – Kỷ Thi Vân chắc chắn oán hận nàng rồi.
Tô Hành cầm chặt tay nàng, - Quân Nhã của trẫm thông minh như thế há lại không rõ tâm tư trẫm?... – Y nhướng mày, cười xấu xa tới gần nàng, mờ ám nói, - Có trẫm ở bên rồi, nàng không cần sợ bất kì điều gì đâu.
Nàng mím môi cười, khẽ đẩy y và hờn dỗi thốt lên:
- Bệ hạ!
Tô Hành tâm tình tốt, cười thật lâu. Và Tiêu Quân Nhã lại phải ở điện Tuyên Chính thêm chút thời gian.
Kỷ Thi Vân mang một bụng tức trở về cung Trường Hi. Nhìn thấy cái nôi trống không, nóng giận mà ném đi trà trản trong tay...
- Nương nương bớt giận! – Hương Lăng cuống quít quỳ xuống.
- Thái hậu đối nghịch ta thì thôi; bệ hạ cùng đối nghịch ta! Ghê tởm nhất là Tiêu Quân Nhã!
- Nương nương, nhẫn nhất thì phong bình lãng tĩnh!... Xin nương nương bớt giận, đừng chọc tức thân thể mình!... - Lãnh Thúy quỳ nói.
- Nhẫn? Ngươi bảo bản cung nhẫn làm sao?! Bản cung này Quý phi trở thành trò cười rồi!... Hmph! Bản cung vốn không muốn tranh; nhưng bọn chúng từng người từng người một ép bức bản cung! Vậy còn muốn bản cung nhẫn?! Bản cung không nhịn được nữa; bản cung muốn tranh! Chính bọn chúng đã ép ta như thế! – Rầm rầm rầm – Kỷ Thi Vân tức đến xanh mặt mà đập bàn.
Hương Lăng, Lãnh Thúy nghe mà rùng mình....
Kỷ Thi Vân đã hạ ngoan tâm, quyết tranh một sống một chết với Tiêu Quân Nhã. Đồng dạng với Thái hậu nàng cũng không buông tha. Đường đường một Chính nhất phẩm Quý phi há lại không được tự nuôi con mình?!! Cô... là bà muốn vậy, ta không cần cố kị cái gì nữa! Kỷ Thi Vân nhếch môi cười, nhìn đống hỗn độn dưới đất và ung dung phân phó:
- Còn không mau thu dọn?
Hương Lăng mím môi, liếc nhìn Lãnh Thúy. Có lẽ nàng đã hiểu chủ tử nhà mình đã có quyết định. - Dạ. – Hai người đứng dậy thu dọn ngay.
Gần đây, Kỷ Thi Vân tựa như biến thành người khác, không còn tranh chấp với Thái hậu nữa, mà mỗi ngày đều quy củ thỉnh an, thăm con xong rồi quay về cung mình. Đến ngày thứ tư, Kỷ Thi Vân tìm Thái hậu nhận sai. Nói mình còn trẻ, không hiểu chuyện, khiến cô nhọc lòng thương tâm. Vì sợ cô không tha thứ nên kéo dài tới ngày nay mới nhận sai. Nàng vừa nói vừa rơi lệ làm Thái hậu mềm lòng, nói biết sai là tốt rồi.... Rồi cô cháu lại hòa hảo như ngày nào. Kỷ Thi Vân không có đòi ôm Thụy về cung mình nữa mà bằng lòng để Thụy tại cung Thái hậu. Nàng mỗi ngày ở cung Thái hậu hơn mấy canh giờ mới quay về cung mình. Và tình trạng này duy trì không được bao lâu, Thái hậu đột nhiên bị bệnh. Căn bệnh tới bất chợt quá, toàn cung Cảnh Nhân không kịp đề phòng.... Ngự y nói là quá mệt nhọc, cần tĩnh dưỡng. Tô Hành xem qua Thái hậu thì để Kỷ Thi Vân ôm Thụy trở về cung Trường Hi, để Thái hậu tĩnh dưỡng. Thái hậu dù không chịu nhưng cũng không còn cách nào, chỉ phải để Kỷ Thi Vân mang Thụy đi, và ngàn vạn lần căn dặn không được quên cho Thụy uống thuốc. Trong khoảng thời gian Thụy ở với Thái hậu, ngày nào cũng đều uống thuốc. Kỷ Thi Vân cũng có mặt, và không hề phản bác gì Thái hậu cả. Đối với sự thay đổi đó của Kỷ Thi Vân, Thái hậu rất vui... mà bà nào biết rằng từng muỗng thuốc Kỷ Thi Vân đều nghiến răng nghiến lợi, muốn hất ngay chén thuốc đi. Thái hậu bệnh trước đầy năm của Dịch và Trường Nhạc. Như vậy, không tốt để thiết yến. Điều này làm Tư Doanh và Thu Huyên hờn trách vài câu. Cũng bởi vì Thái hậu bệnh, trong cung tĩnh lặng không ít. Chư phi đều phải tụng kinh cầu phúc cho bà. Và lúc này lại có chuyện xảy ra... Dương thục viện trong lúc vô tình phát hiện ở chỗ Lưu tiệp dư có thêu khăn tay hình hoa hồng và hoa lê. Toàn cung kinh hãi vì điều đó.
Cây hồng, cây hồng, đó chính là một "Tử" tự, lê hoa hay "Ly khai" ý.
( ai hiểu thì hiểu; tui sẽ không giải thích [[= )
Trong cung cấm mấy thứ này, mà Lưu tiệp dư thêu chúng như vậy, kỳ tâm khả tru!
Đức phi bước tới trước người Lưu tiệp dư, từ trên cao nhìn xuống, - Hmph! Lưu tiệp dư trái lại mạnh miệng thật. Quỳ những canh giờ mà vẫn có khả năng không nói một lời.
Lưu tiệp dư cúi đầu quỳ, mồ hôi lạnh cứ tuôn ra. Hai chân tê dại. Hai nắm tay nắm chặt giấu trong áo. Với đôi môi khô khốc, nàng nói:
- Không phải việc ta làm, tự nhiên không cần phải... thừa nhận.
Đức phi cười lạnh, xoay người đi tới ghế ngồi xuống, cầm khăn trên bàn, nhìn hoa hồng thêu ở góc, lạnh mặt nói:
- Nếu Thái hậu không bệnh, bản cung rất muốn dụng hình với ngươi đấy! Người đâu! Lôi Lưu tiệp dư ra ngoài điện. Ngoài đó, mặt trời rất tốt.