Liên Tú Khiết ra ngoài chiết hoa mai đem về lấy lòng Hoàng hậu, không ngờ là vô ích. Vì Uyển quý phi và Đức phi đến cung Phượng Tê, nàng chỉ có thể giao hoa cho Thanh Trúc, rồi đi về thiên điện nghỉ ngơi. Tuy là thứ nữ nhưng dầu gì cũng là tiểu thư một gia tộc, mẹ ruột được sủng, Bát tiểu thư nàng đương nhiên sống thoải mái. Muốn nàng chờ ở ngoài giữa thời tiết lạnh lẽo như vầy thì Khiết – được nuông chiều từ nhỏ - tất không vui.
Uyển quý phi – Kỷ Thi Vân đem chi phí thiết yến cuối năm ở trên bàn giao cho Hương Lăng. Hương Lăng dâng lên cho Hoàng hậu.
- Thần thiếp cùng Đức phi thương nghị xong đã cho Thái hậu xem qua rồi. Nhưng dù sao cũng là thiết yến cuối năm, phải để nương nương xem lại. – Kỷ Thi Vân nói.
Tiêu Quân Nhã lật nhìn vài tờ, cười nói:
- Muội muội vất vả.
- Nương nương khách khí. Chúng ta vốn không nên quấy rầy ngài, nhưng đại sự vầy, nếu không báo, tất không ổn.
Vì có lời đồn, và Kỷ Thi Vân lại tươi cười từ nãy giờ, Tiêu Quân Nhã không thể không quan sát nàng ta vài lần. Kỷ Thi Vân vẻ thượng châu quang ngọc, mắt môi như sinh hoa thật kiều diễm. Tiêu Quân Nhã thấy buồn cười.
- Tuy bệ hạ có chỉ không được quấy rầy nương nương, nhưng yến hội cuối năm, ngài không xuất hiện cũng không ổn... - Đức phi nói
- Đức phi nói đúng. Bản cung sẽ có mặt. Dầu sao thai đã vững, tới ngồi một chốc không phải là đại sự.
Tiêu Quân Nhã để lại tập sách lên bàn.
- Nương nương, thần thiếp còn có một chuyện muốn nói. – Kỷ Thi Vân nói.
Tiêu Quân Nhã nhìn nàng.
- Hiện tại, tứ Phi và cửu tần còn trống rất nhiều, nhất là cửu tần còn đến sáu vị. Vì vậy thần thiếp nghĩ, có thể nương theo năm mới mà tấn phẩm cho các tỷ muội không?
Tiếp nhận Hương Lăng đưa tới tập sách, Tiêu Quân Nhã cúi đầu vừa xem vừa nghe Kỷ Thi Vân nói.
- Trong số Thục nghi, Thục dung, Tu hoa, Tu nghi, Tu dung, Chiêu hoa, thần thiếp sẽ chọn một số người có khả năng điền vào cửu tần.
Tiêu Quân Nhã cúi đầu nhìn tập sách, không đáp.
- Ngoài ra, còn có Phong tiệp dư đang bị cấm túc, mong nương nương có thể đặc xá nàng...
Oh? E rằng đây mới là trọng điểm mà ngươi muốn đi. Đặc xá Phong tiệp dư!
- Uyển quý phi, ngài có làm khó nương nương quá không? - Đức phi nói. - Phong tiệp dư là Thái hậu hạ chỉ giam lỏng, ngài lại muốn nương nương đặc xá nàng?
- Đức phi nói đúng. Nhưng bản cung cũng chỉ là nhờ nương nương cầm chủ ý. Dù sao cũng là tân niên, Phong tiệp dư vẫn còn bị giam, bản cung ít nhiều thương tình.
Đức phi nhìn Kỷ Thi Vân:
- Uyển quý phi thiện tâm. Nhưng mà ngài có lẽ nên đi tìm Thái hậu thì hơn. Nương nương đang có thai, ngài muốn nương nương vì cái không đành lòng của ngài mà đi tìm Thái hậu xin đặc xá Phong tiệp dư? Thế không phải là làm nương nương khó xử thì là gì?
Kỷ Thi Vân không biết nói gì. Nàng vốn không phải làm khó Tiêu Quân Nhã. Cũng không phải bảo Tiêu Quân Nhã đi tìm Thái hậu. Nàng chỉ là muốn cầu tình vì Phong tiệp dư. Nếu có Tiêu Quân Nhã đứng cùng chiến tuyến, Thái hậu và bệ hạ ít nhiều sẽ buông lỏng. Mặc dù nàng là cháu Thái hậu, nhưng chuyện Phong tiệp dư Thái hậu lại dị thường kiên định, không phải nàng nói một đôi lời Thái hậu sẽ đặc xá.
Nhìn Kỷ Thi Vân không biết nói gì mà xấu hổ, Tiêu Quân Nhã cười nói:
- Hai vị muội muội không cần như vậy. Chuyện Phong tiệp dư có dịp bản cung nói với bệ hạ là được, còn việc có được đặc xá hay không, đây không phải điều bản cung chắc chắn.
Kỷ Thi Vân đứng dậy hướng Tiêu Quân Nhã khom người nói:
- Nương nương nhân tâm.
Bọn họ đang có quan hệ hợp tác, Tiêu Quân Nhã tất sẽ không thuận theo Đức phi. Đức phi thấy Hoàng hậu giúp Kỷ Thi Vân, trong bụng không vui, chỉ lạnh lùng hừm một tiếng. Rồi Tiêu Quân Nhã giữ lại danh sách và tiễn hai người. Sau, Thanh Trúc mang mai của Liên Tú Khiết chiết đến, Tiêu Quân Nhã không thèm để ý, mặc cho Thanh Trúc cắm mai vào bình.
Trong danh sách này đơn thuần là Kỷ Thi Vân dụng tâm, không có thiên vị người của mình. Tiêu Quân Nhã cầm bút viết lại tên mấy người, chờ Tô Hành tới cho y xem. Nghĩ tới chuyện phong tiệp dư, mới nhớ Phong tiệp dư trước kia dựa vào Kỷ Thi Vân, đang lúc lời đồn Hoàng hậu không hiền thì bị Thái hậu hạ chỉ giam lỏng ở cung Tuyết Dương. Nếu không có Thái hậu, Hoàng hậu hay vua nói gì thì cả đời cũng không được bước ra khỏi đó. Mà Phong tiệp dư là vô tội bị liên lụy. Chủ nhân của lời đồn thực sự là Kỷ Thi Vân. Thái hậu áp chế lời đồn đó bằng cách hạ chỉ giam lỏng Phong tiệp dư. Suy cho cùng, bà ta cũng là vì cháu mình. Nhưng tại sao lúc này Kỷ Thi Vân mới cầu tình? Tiêu Quân Nhã không nghĩ ra.
Khi Tô Hành tới, nàng đang tựa trên tháp, một tay cầm danh sách một tay cầm bút, vẻ đăm chiêu cân nhắc, chăm chú đến độ Tô Hành đến cũng không biết. Tô Hành tới gần, thấy trên giấy viết tên, phẩm hạnh vân vân. Vì là tựa vào tháp, chữ viết cũng không tiêu chuẩn.
- Quân Nhã, nàng làm gì vậy?
Tiêu Quân Nhã giật mình, cầm bút đánh Tô Hành.
- Ngài làm cái gì a! Hù chết thần thiếp!
Tô Hành cười híp mắt cầm tay nàng, nắm eo nàng ngồi xuống bên cạnh, cũng không tò mò về tập tranh, mà là cúi đầu dán lên bụng nàng nghe nghe.
- Ừ... Con nói con thấy phụ hoàng tới lâu rồi, mà mẫu hậu lại không biết. Đó, vậy mà phu nhân lại trách vi phu?
Tiêu Quân Nhã bật cười. Tô Hành thấy nàng cười, y khẽ vuốt bụng nàng, thì thào:
- Lớn hơn rồi nha.
Xem vẻ quý trọng và mừng rỡ của y, Tiêu Quân Nhã cười như mật.
- Bệ hạ. - Tiêu Quân Nhã cười, giơ danh sách trước mặt y, tựa vào lòng y nói. - Đây là danh sách Uyển quý phi đưa tới. Nói Tần vị còn trống nhiều, không bằng nhân lúc tân niên mà tấn phẩm cho các tỷ muội.
Tô Hành nhíu mày:
- Thì ra nàng đang bận việc này sao.
Hăng hái giảm hơn nửa, y lấy danh sách xem vài lần.
- Trẫm biết rồi, nàng không cần suy nghi. Tần vị thiếu không ít, nên tấn.
Y đặt danh sách lên bàn, lấy bút trong tay nàng, còn nói:
- Phụ nữ có mang, đừng quan tâm việc này. Thi Vân, Đức phi hai người làm việc không bằng một mình nàng sao? Nếu việc gì cũng đều quấy rầy thế này, trẫm thấy bọn họ không cần quản lục cung nữa. Không bằng giao cho Trầm quý tần và Dương thục viện đi.
- Ngài đừng như vậy. Thần thiếp là Hoàng hậu. Chuyện như vậy xác thực thần thiếp phải biết. Bằng không khi phong Tần, thần thiếp không biết gì hết thì xấu hổ lắm.
Tô Hành hôn lên tóc nàng,
- Nếu việc đã xác định, trẫm sao lại không nói với nàng. Nàng đó, chỉ việc dưỡng thai cho trẫm. - Y nắm tay nàng, - Việc trong cung xưa nay phiền hà, nàng hiện không tốt để quan tâm. Trẫm đã hạ chỉ không cho hậu phi quấy nhiễu nàng tĩnh dưỡng, lại bảo Quý phi cùng Đức phi giải quyết lục cung, không phải là vì để nàng yên tâm dưỡng thai hay sao. Vì nàng nói cả ngày ở trong điện không tốt, trẫm mới miễn cưỡng chấp thuận cho nàng ra ngoài tản bộ. Một vài hậu phi giao hảo với nàng tới thăm, trẫm cũng cho phép rồi. Hiện tại cung sự lại quấn lấy, nàng còn muốn trẫm đồng ý?
Tiêu Quân Nhã nhìn hai cái tay đan vào nhau, mắt trầm xuống, rồi lại cười, ngửa đầu hôn y, nói:
- Ngài thật dong dài, làm thần thiếp nhớ tới sáng nay mẹ lôi kéo thần thiếp thao thao bất tuyệt.
- Hay nhỉ!? Nàng là người đầu tiên dám nói trẫm dong dài đó!
- Hì... Ngài vì tốt cho thần thiếp, thần thiếp hiểu mà. À, còn một chuyện nữa, là hôm nay Uyển quý phi nói...
- Trẫm biết rồi. Là chuyện Phong tiệp dư?
Tiêu Quân Nhã sửng sốt.
- Hmph, đặc xá là chuyện không thể nào. Hôm nay trẫm đã nói với nàng ấy rồi, không ngờ nàng ấy lại đến xin nàng.
Tiêu Quân Nhã ngơ ngác mà chớp mắt, Tô Hành nhìn xem mà mềm nhũn, hôn lên hai má nàng, nói:
- Đừng quan tâm.
Nghe vậy, nàng nhíu mày và gật đầu.
Hôm qua, Tô Hành vì thôi tình hương mà đi cung Trường Hi sủng hạnh Kỷ Thi Vân, làm nàng ta muốn chết! Nhưng trong lòng nàng ta thì là ngọt ngào. Không khí sáng nay vẫn chưa tan hết mùi hoan ái, nhân lúc đó, Kỷ Thi Vân nói chuyện Phong tiệp dư. Kết quả là Tô Hành quát lớn. Song, tuy bị mắng nhưng cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình Kỷ Thi Vân. Bởi vì Tô Hành trúng thôi tình hương, người đầu tiên nghĩ tới là nàng ta, Kỷ Thi Vân há không mừng rỡ? Cùng nam nhân mình tâm niệm mây mưa, dục tiên dục tử, cho dù hàng đêm Tô Hành vắt nàng ra nước nàng cũng vui vẻ! Mà, nếu Kỷ Thi Vân biết Tô Hành đầu tiên là nghĩ đến cung Phượng Tê chứ không phải cung Trường Hi, không biết cô ta sẽ có biểu tình gì?
- Bệ hạ, thần thiếp không hiểu. Vì sao Uyển quý phi lại giúp Phong tiệp dư?
- Nàng không biết Phong tiệp dư trước kia cùng Thi Vân là bạn rất thân sao. – Tô Hành híp mắt nói.
- Oh? Thì ra là thế.
Tiêu Quân Nhã tuyệt không tin Kỷ Thi Vân vì tình tỷ muội mà giúp Phong tiệp dư. Nếu thật là tỷ muội, cớ sao lại gài Phong tiệp dư? Sau lại còn cầm người ta chịu tội thay nữa?