Kỳ Vũ không tập trung mà xem mấy quyển sách hôm bữa mới mượn về, lật qua một trang lại một trang nhưng không có nhìn kỹ, thậm chí đang đọc cái gì cậu cũng không rõ ràng lắm.
Suy nghĩ đã bay đi rất xa, Kỳ Vũ quay đầu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, bên ngoài thời tiết rất tốt, tuy rằng là ở tầng trệt nhưng bởi vì tòa nhà được xây lệch ra không có bị ngăn trở tầm mắt, nhìn một lúc lâu, thì thu hồi ánh mắt chuyển về trên quyển sách tiếng Anh chằng chịt những chữ.
Trong phòng xông hơi sương mù nhạt dần, hai người nhìn nhau.
Sao lại có duyên như vậy a?
Thật là đùa người.
Kỳ Vũ đẩy ra quyển sách Anh vừa dày vừa nặng, hơi cúi người, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách nguyên bản (Bản gốc của một quyển sách, một văn bản).
Vuốt vuốt quyển sách, nhiều rất nhiều kỷ niệm hiện lên trong óc, mùa đông giá rét năm đó, thư viện ấm áp, khăn quàng cổ màu xanh và găng tay màu đen, trận tuyết đầu mùa cùng với một ly ca cao ấm nóng.
Không giống với mù hè nóng bức ở hiện tại, đó là một mùa đông đặc biệt rét lạnh.
Cấp ba, là một năm học vô cùng áp lực.
Cho dù là đã xao nhãng hai năm cũng được, chỉ cần cố gắng liều mạng mà lên là tốt rồi, tất cả mọi người đều giống nhau toàn tâm toàn lực mà dốc lòng đối phó cuộc thi, có chút thời gian rảnh liền nhìn chằm chằm vào cái kia, nhắm mắt còn có thể tái hiện được từng câu từng chữ, dù cho thuộc làu làu vẫn tiếp tục liều mạng.
Một chồng lại một chồng đề thi, bình thường đều cho rằng bài giảng nhàm chán, cấp ba rồi lại cầu còn không được cho dù chỉ là một bản sao, không ngại gian khó mà một lần lại một lần đến trung tâm để bổ sung lỗ hổng.
Tựa hồ tất cả học sinh cấp ba đều là như thế này, cố gắng hết sức, chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng kia.
Chẳng qua Kỳ Vũ lại là ngoại lệ.
Đi theo các học sinh ôn tập, nhưng không có để tâm, chẳng qua mà nhìn rồi điền vào đáp án, không có kiểm tra cũng không có để ý, bởi vì thứ duy nhất cậu để trong lòng chỉ có——
Bùi Thiên.
Không biết bây giờ hắn đang làm cái gì, có phải hay không đang luyện thi ở đâu rồi, hoặc có lẽ là chẳng muốn thi… không lên đại học?
Phiền muộn mà buông bút, phát ra âm thanh rất nhỏ, mực nước xanh đậm nhỏ vài giọt xuống, lăn lăn đụng vào sách vở thì dừng lại, bầu trời ngoài cửa sổ âm u nhưng không có mưa, giống như tâm tình hiện tại của cậu.
Ngẩng người nên thời gian trôi qua rất nhanh, vừa hết tiết học Kỳ Vũ liền vác ba lô lên vai, rời khỏi phòng học, bây giờ là thời gian mà học sinh cấp ba ăn cơm chiều, sau đó phải đến phòng tự học buổi tối, nhưng cậu không có lựa chọn ở lại.
Ra cổng trường, phiền muộn mà đem hơn nửa khuôn mặt giấu trong lớp khăn choàng, gió lạnh thổi qua hai bàn tay để trần bên ngoài khiến nó đông lạnh đến tím bầm, Kỳ Vũ giơ tay lên hà hơi, bất lực với cái áo khoác mỏng không dày đã có chút cũ nát mà cũng không có túi, cậu kéo xuống dây đeo, hai tay xoa xoa dọc đường đi.
Trường học cách thư viện cũng không xa, đi khoảng mười phút đồng hồ là đến, đem cái thân thể đơn bạc này qua đường cái hướng về thư viện, Kỳ Vũ đẩy cửa, một cỗ khí nóng từ bên trong tràn ra, ấm áp đến nỗi cậu không khỏi mở miệng thở ra một hơi.
Sau khi tìm vài cuốn sách muốn mượn, Kỳ Vũ liền tiến đến thang máy lên phòng đọc, thân thể vừa mới được ấm áp lại tiếp xúc với lạnh nên run run, qua một lúc lại trở về ấm áp, đi vào phòng học liền hắt hơi một cái, bóp bóp cái mũi rồi lướt qua chỗ ngồi nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy hắn.
Hắn đang ngồi ở bàn gần đường đi bên cạnh cửa sổ, vùi đầu giống như đang chăm chú đọc sách.
Nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, Kỳ Vũ tìm một nơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bóng lưng hắn mà ngồi xuống, thấy rồi lại cúi đầu mở sách bắt đầu đọc.
Lúc đã đọc được hơn phân nửa, ngẩng đầu lên thì bên ngoài cửa sổ trời đã đen kịt, trong phòng đọc người cũng không còn nhiều lắm, nhìn về phía hắn ngồi thì đã không còn thấy người.
Kỳ Vũ đóng sách lại, ỷ vào trong phòng ít người mà đa số đều đang ngủ, đi đến chỗ mà hắn đã ngồi, mặt bàn màu trắng đầy sách giáo khoa cùng giáo trình, bên cạnh trải dài mấy bộ đề thi, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, một tờ so với một tờ càng dày hơn.
Trên ghế là hai quyển sách cũng không có liên quan đến chương trình học tập, rũ mắt xuống Kỳ Vũ vừa nhìn vừa nhấp môi.
Một quyển là sách nguyên bản, một bên là bản dịch, là hai quyển nhưng thật ra là cùng một bộ, chẳng qua là bất đồng ngôn ngữ.
Mà có một tờ giấy đặt ở trên sách, phía trên là một câu tiếng anh là nguyên văn của bản chính đấy, tuy rằng chữ viết có xiêu vẹo nhưng Kỳ Vũ nhìn rồi lại hiểu ngay ——
To be, or not to be. (Tồn tại hay không tồn tại- trong vở kịch Hamlet của Shakespeare)
Bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn tờ giấy vài giây, Kỳ Vũ nháy mắt mấy cái, sau đó mới xoay người, cậu muốn mượn thêm sách.
Trong ti vi cũng đã nghe loáng thoáng qua, Kỳ Vũ cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy quyển sách đến quầy để mượn, đăng ký xong cậu cong lên khóe môi hướng thang máy đi đến, đang trên đường đi lại gặp được hắn.
Hắn đang đứng trước máy bán hàng tự động, tay cầm hai ly giấy giống như đang khó xử, Kỳ Vũ vô thức mà dừng bước lại, một giây sau hắn liền để ý thấy, quay người qua đem ly giấy đưa cho Kỳ Vũ đang sững sờ một bên.
“Mua dư, cậu có uống không?”
Kỳ Vũ tiếp nhận, cúi đầu ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm cái ly với cái nắp nhựa màu đen, sau khi tiếp nhận cái ly, người con trai đứng trước mặt cậu chạy vọt đi rồi biến mất, trên mặt là vẻ mừng thầm cùng với cưng chìu.
Khi đã lấy lại tinh thần thì hắn đã đi rồi, trong lòng đột nhiên xiết chặt, Kỳ Vũ nhanh chóng chạy đến thang máy ấn vào nút chờ, vài giây sau cửa mở ra, lòng như lửa đốt mà chạy vào đóng cửa ấn vào lầu trên.
Bước nhanh đến cửa thủy tinh rồi đẩy ra, quay đầu nhìn qua chỗ lúc trước mà người kia đang ngồi nhưng lại trống rỗng, những sách vở liên quan trên bàn cũng đã thu thập hết, sạch sẽ giống như chưa từng có ai ngồi.
Thất vọng mà quay lại chỗ ngồi, đâm ống hút vào cái lỗ nhỏ, ca cao ấm áp chảy vào kích thích đầu lưỡi, trôi qua cổ họng rồi vào dạ dày trống rỗng.
Liếm liếm khóe miệng vẫn còn lưu lại vài giọt ca cao, không tiếp tục đọc sách nữa mà đem sách vở cất vào trong balo, kéo dây xong liền vác lên vai, một lần nữa quấn lên cái khăn quàng cổ màu xanh nhạt, cầm ly ca cao ra khỏi phòng đọc.
Khi đi ngang qua quầy thì bị thủ thư gọi lại.
“Có chuyện gì ạ?” Kỳ Vũ nghi ngờ đi đến trước quầy.
Lúc ban đầu thủ thư mang theo nụ cười khách khí chuyên nghiệp, cầm ra một vật ngượng ngùng mà nhờ một chút chuyện, nở ra nụ cười ấm áp.
“Đây là thứ vừa rồi một cậu học sinh đánh rơi, cậu ta mặc đồng phục cũng giống như cậu, có thể hay không nhờ cậu tìm trả lại cậu ta giùm?”
“A?” Kỳ Vũ kỳ quái mà tiếp nhận thứ đồ vật, rũ mắt xuống vừa nhìn lại thấy kinh ngạc nói không ra lời.
Bao tay màu đen, là mới vừa rồi được đặt bên cạnh đống bài thi kia.
“Có thể hay không nhờ cậu trả dùm cho chủ nhân a?”
Lời hỏi thăm khách khí truyền vào trong tai, Kỳ Vũ ngốc ngốc mà gật đầu, sau đó, cầm lấy bao tay quay người rời đi, ra khỏi thư viện cậu mới có lại phản ứng, nhìn lấy bao tay đang bị nắm chặt.
Có chút chột dạ mà nhìn xung quanh, tiếp theo đem cái tay lạnh như băng của mình xỏ vào, cái tay vẫn còn cầm ly ca cao vẫn chưa hoàn toàn lạnh, đột nhiên một trận ấm áp chạy thẳng vào trong tim.
Từng hạt tuyết lạnh ngắt rơi xuống, Kỳ Vũ nghiêng đầu liếc nhìn bờ vai trắng như tuyết, lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la mù mịt phía trước, bông tuyết nhẹ nhàng lay động trong không trung, gió nhẹ thổi qua mang theo một chuỗi bông tuyết, đáng lẽ cơ thể phải cảm thấy lạnh, nhưng thật ngạc nhiên, Kỳ Vũ không hề cảm thấy một chút nào lạnh giá.
Suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra vì sao, Kỳ Vũ đành phải rời khỏi thư viện, băng qua đường để đến con đường trở về ký túc xá, nhưng cậu không hề biết, mọi người qua lại trên đường khi nhìn vào cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ, trên mặt cậu mang theo nụ cười rực rỡ thuần khiết.
Bừng tỉnh lại, Kỳ Vũ nhắm mắt lại thở ra một hơi dài.
To be, or not to be.
Lắc đầu không nghĩ nữa, đứng dậy đi đến phòng bếp, từ trong tủ lấy ra cái dao gọt hoa quả mới mua, lại đi vào phòng tắm, ném ra vỏ dao vào trong bồn rửa tay vàng nhạt bằng sứ, Kỳ Vũ trầm mặc mà rũ mắt xuống nhìn con dao.
Tay phải cầm chặt chui dao, lưỡi dao sắc bén dưới ánh đèn huỳnh quanh phản chiếu lên ánh sáng, Kỳ Vũ suy nghĩ một chút, từ bồn rửa tay chuyển đến bồn cầu, chống đỡ mũi dao đang đè lên cổ tay trái mà chuyển qua mở lên nắp bồn cầu.
Hít sâu một hơi rồi thở ra, không khống chế được mà có chút sợ hãi, từ từ từ từ, đem dưỡi dao đè xuống,
Để ở cổ tay, bàn tay nắm con dao lại vô cùng chặt.
Chỉ mới đè xuống một chút mà dây thần kinh đã cảm nhận sâu sắc mà truyền thẳng lên trên đầu.
Không muốn làm chậm như vậy, Kỳ Vũ trực tiếp đưa tay phải qua, dao gọt trái cây rời đi để trên cổ tay trái một vết màu nhàn nhạt, cậu muốn, dứt khoát mà dùng sức rạch xuống!
Một…hai…
Ba!
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh——
Bên tai truyền đến tiếng chuông cửa.
Bịch ——
Kỳ Vũ nghiêm túc nhìn mình bời vì kinh hãi mà buông tay, dao gọt trái cây vì không có lực giữ lại liền rơi vào bồn cầu.
Kỳ Vũ: “…”
Giằng co mấy giây tìm tư thế cắt cổ tay, Kỳ Vũ im lặng buông tha, xoay người rời phòng tắm đi mở cửa.
Tốt nhất là chuyện quan trọng!!!
Dao gọt trái cây!!! Bỏ ra thật nhiều tiền mua dao gọt trái cây!!!
Bởi vì là tự sát nên đặc biệt lựa dao gọt trái cây!!! Màu sắc cũng là màu mà người nào đó yêu thích!!!
Mở cửa, trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào người thanh niên mặc đồng phục đứng ngoài cửa.
“Ch… chào cậu, ở đây có bưu kiện, mời ký nhận.” Nụ cười của thanh niên có chút cứng ngắc.
Ha ha, bưu kiện.
….
Em gái ngươi a, bưu kiện gì mà bưu kiện a?!!!
Tiếp nhận thùng hàng, Kỳ Vũ đưa mắt nhìn tờ hóa đơn, hai tay đang bưng lấy thùng bỗng nhiên dùng sức, thùng giấy yếu ớt bị bóp nhăn nhúm.
Kỳ Vũ: “…”
Trời ơi tại sao người này lại giống như trên đường cái bị lột hết quần áo, cảm thấy xấu hổ rồi chuyển sang tức giận mà dùng ánh mắt muốn giết người đó nhìn mình a?!!!
Thanh niên chuyển phát vẻ mặt buồn rười rượi, nhìn sắc mặt âm trầm của người phía trước.
Bồi thường! Tôi! Con! Dao!!!
Trong lòng Kỳ Vũ gào thét, nhưng vẫn bất động thanh sắc, thậm chí cậu còn cong lên khóe miệng muốn cho mình có chút thân thiện dễ gần một chút, chẳng qua là cái bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười lại càng làm cho người ta sợ hãi.
“Thật ngại quá, nếu là địa chỉ này thì là căn hộ phía trước đấy.” Kỳ Vũ híp mắt cười cười, “Anh…” Bồi thường tôi dao gọt trái cây….
“A a thật xin lỗi, tôi gõ lộn nhà, có phiền cậu không, cậu cứ tiếp tục làm việc đi a!” Kỳ Vũ còn chưa nói hết, thanh niên chuyển phát đã lập tức ôm thùng hàng bôi bôi xóa xóa, vội vàng xoay người chạy về phía căn hộ khác duy nhất trên tầng lầu này.
Kỳ Vũ: “…” Cậu đáng sợ như vậy sao?
Sờ sờ mặt của mình, Kỳ Vũ hướng về phía thanh niên chuyển phát hừ hừ, lui một bước nặng nề đóng cửa lại.
Bên kia, Bùi Thiên đang cầm lấy dao phay hướng về mình, nhắm mắt lại nhưng vẫn không nhịn được he hé mắt nhìn một chút, nhìn con dao thì nuốt nước miếng một cái.
Nghĩ đến chuyện ngày nào đó hắn liền xấu hổ! Chuyện gì không làm lại đi mộng xuân!
Làm mộng xuân thì cũng không có gì nha, nhưng chất lỏng màu trắng trong quần lót thì làm sao a?!!!
Bởi vì khi rời giường, nháy mắt đã cảm thấy nên hắn nhanh chóng trước một bước đến toa lét giải quyết, mang quần lót dính tinh dịch ném vào thùng rác cũng không được, đem thùng đồ bỏ đi toàn bộ lật lên rồi đem quần lót nhét xuống đáy sau đó mới yên tâm.
Có trời mới biết hắn không mặc quần lót mà mặc quần jean thì tiểu kê kê của hắn có bao nhiêu đau nhức!!!
Cho nên mới đáp ứng đến suối, đã đến suối rồi tìm đến phòng xông hơi nghĩ đến cái chết, nhưng chết không thành đành phải quay về nhà…
Tại suối nước nóng không phải là đều bán đồ lót sao? Tại sao ở đây lại không có?!
Hại hắn không được dễ chịu khi tiểu kê kê bị chất vải tổng hợp chà xát, khóc không ra nước mắt mà về nhà.
May mắn hắn không biết! Xấu hổ và giận dữ cũng có thể chết!
Bùi Thiên hừ mũi xả giận, đem toàn bộ dũng khí hạ quyết tâm cắt cổ tay…
ĐInh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh——
Bịch——
Cắn răng cúi đầu nhìn ngón chân bị sống dao rớt lên dần dần biến đỏ.
Bùi Thiên: “…”
Ai! Cái! Dao! Chết! Tiệt! A!!!!
Xông tới thô bạo mở cửa, nổi giận đùng đùng mà nhìn thanh niên chuyển phát bên ngoài đang thở hổn hển như vừa tránh xong một kiếp nạn.
Cậu…em gái cậu a, vì sao vừa rời đi một cái lại tới một người nữa, đến cùng là ai gây thù chuốc oán với mấy cậu mà cứ nhằm vào tôi hả?!!
Thanh niên chuyển phát nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Bùi Thiên thật sự muốn khóc, tay run run mà cầm lấy thùng hàng đưa tới trước mặt Bùi Thiên, “Có hàng gửi cho cậu.”
“Con mẹ nó có đặt cái gì đâu mà có hàng!” Bùi Thiên nghe xong lới nói liền đoạt lấy thùng hàng nhìn vào hóa đơn, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt, “Fuck! Anh nhìn cho rõ cái này là tòa nhà A không phải tòa nhà H, anh là dùng óc nhét vô mông, dùng lỗ đít mà nhìn à?!! Tôi… tôi!!!”
Khi thanh niên chuyển phát cuối cùng cũng giao hàng xong, nhân viên quản lý nhìn thấy muốn chào hỏi một cái, chỉ thấy anh ta chuyển một cái rồi lập tức biến mất, mỗi lần gọi tên thì lập tức che mặt chạy.
Nhân viên quản lý thề, trong nháy mắt kia ông cảm thấy mình nhìn thấy quỷ.
Mặt xanh nanh vàng chẳng lẽ không phải quỷ sao?