Một Thước Tương Tư

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi lên phòng tắm rửa lại sạch sẽ, tôi mới lò mò xuống nhà trên nhận phạt. Khi nãy tôi có gọi cho Lộc nhưng điện thoại gọi không được. Nghĩ thấy cũng có chút buồn nhưng cũng không sao, tôi sống ở nhà này sống chết gì chắc cũng không liên can tới anh ta đâu.

Từ trên cầu thang đi xuống tôi vô tình gặp được chị Hai Xuân, thấy tôi chị cười cười:

- Đi lên nhận phạt à Quyên?

Tôi gật đầu, mặt buồn so:

- Dạ chị Hai.

Chị Xuân vốn cũng không phải người luôn miệng, thấy tôi bị ra như thế cũng không thừa nước đục thả câu. Chị chỉ nói:

- Ừ coi như xui xẻo đi, sau này cẩn thận hơn chút là được. Chị cũng không nghĩ em bất cẩn như vậy, nhưng mà thôi em nhận lỗi rồi coi như xong. Mơ mốt để ý cẩn thận chút là được.

Tôi mím môi gật đầu cũng không trả lời gì, vờ như là đang buồn thật sự. Thấy tôi thui thủi lầm lũi đi lên trước, chị Hai Xuân cũng thôi không nói nữa, liền một mạch đi vào phòng.

Công nhận bà chị dâu này cũng không phải hiền, nói bâng quơ vậy chớ mà ẩn ý tùm lum. Tôi làm sao mà không biết được chớ.

Chị Hai đi rồi tôi cũng thôi giả vờ, công nhận sống giả vờ hiền lành cũng là một dạng cực hình. Phải lúc còn sống dưới quê với vú tôi đố con nào ăn hiếp được tôi. Mà giờ về đây làm dâu, một câu nhịn mà mười câu cũng phải là im, nghĩ nó chán.

Cũng không phải tôi muốn sống hai mặt như thế nhưng mà tôi không có sự lựa chọn khác. Mỗi người sinh ra có số có phần, tôi may mắn sinh ra trong gia đình giàu có hay còn gọi là lắm tiền nhiều của. Nhưng cái xui của tôi là đầu thai đúng vào cửa hào môn nơi mà hạnh phúc phải đặt sau lợi ích gia tộc. Có đôi khi tôi ước mình cứ thế mà đi, cứ thế mà trốn thì có phải hay không. Nhưng sướng cho tôi rồi ba mẹ, gia đình tôi thế nào... Mộc Phủ đủ khả năng nuốt trọn công ty của ba tôi, nuốt sạch không nhả cộng xương nào.

Thở dài dài ngao ngán, thôi thì tôi đành cố gắng vài năm nữa khi mà hạn mục kia xong, công ty ba tôi ổn định, hợp đồng hôn nhân với Minh Lộc kết thúc, lúc đó tôi có thể ôm chút tiền cao chạy xa bay sống cho mình rồi. Thôi thôi, cố lên.

Vừa suy nghĩ vừa đi nên không nhìn thấy bàn trà trong góc nhà ngay sát cửa kính sát đất có người đang ngồi. Lúc tôi đi ngang, bỗng dưng có tiếng ai đó tằng hắng. Vội quay sang nhìn, tưởng ai hóa ra là chú Ba. Thấy tôi nhìn, chú cười đểu:

- Ờ tưởng cô khờ thiệt, không ngờ cũng biết cách giả vờ lắm.

Nghe chú Ba nói mà tôi có chút chột dạ, tôi vội vàng trả lời:

- Dạ...giả vờ gì, con đâu có đâu chú?

Chú Ba Thịnh khẽ lắc đầu, chú vừa nhâm nhi trà vừa nói:

- Mới hồi nãy còn như con mèo nhỏ, quay lưng một cái hai mắt đã sắc lẹm. Ông Phát coi như cao tay, đưa đứa con gái xuất sắc qua đây làm dâu, sợ sau này Mộc Phủ sống không ổn với cô rồi.

Chú Ba....chú ấy nói vậy là sao?!

Tôi đi lại gần, không dám ngồi ngang hàng nên đứng hỏi chuyện:

- Chú Ba...con không có như chú nghĩ đâu.

Chú Ba cười khẽ:

- Cô như thế thì cứ nhận như thế, vì cô thông minh nên tôi đỡ cho cô chứ cô như vợ thằng Phú thì đã không có việc tôi về đây để giúp cô mấy chuyện lảm nhảm này rồi. Nói tôi nghe coi, cô nghĩ là ai bỏ muối vào cháo của cô?

Tôi cả kinh, càng nghe càng thấy không hiểu lắm. Tôi nhìn chú, thấy chú không hề có chút xíu gì là không đàng hoàng. Tôi vô thức cảm thấy có thể tin tưởng được chú, đánh cược một lần, tôi nhỏ tiếng.

- Dì Trinh.

Chú Ba nghe câu trả lời của tôi, chú bật cười:

- Tốt. Được rồi, cô lên nhận phạt đi.

Ơ hết rồi sao... ông chú này....

Thấy tôi mím môi bực dọc, chú Ba nhẹ tiếng:

- Tôi giúp cô giải oan, được chưa.

Nghe được một tiếng chắc chắn của chú, tôi bất giác mím môi cười. Lắc đầu, tôi nói:

- Không cần giải oan bây giờ đâu chú, để sau đi. Nhưng mà... chú có thể giúp con...được không chú?

Chú Ba nhướng mày, giọng nhàn nhạt:

- Tôi được lợi gì khi phải giúp cô?

Tôi có chút ngạc nhiên:

- Không phải chú nói chú sẽ giúp con sao?

- Tôi giúp cô một việc chứ không phải làm trụ cho cô. Tôi là thương gia, việc không có lợi tôi sẽ không làm.

Tôi cắn răng, nặn ra biểu cảm đáng thương:

- Vậy....vậy chú muốn gì?

Chú Ba khẽ cười lộ ra cái răng khểnh trắng tinh.

- Chưa biết.

Nói rồi chú đứng dậy, nói vừa đủ nghe:

- Khi nào tôi nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô biết, cô lên đi.

Tôi cảm thấy mơ hồ quá trời, cái ông chú này nói chuyện toàn là nửa vời nửa vời rồi bắt người ta đoán mệt thiệt.

Thấy chú đi lên phòng, tôi mới lủi thủi đi lên trên. Trên gian giữa, vú Một đã chờ sẵn từ lâu. Thấy tôi, vú có vẻ áy náy, nói:

- Mợ Quyên mốt cẩn thận hơn nha Mợ, nghe tụi nhỏ nói lại mà tôi thấy xót cho Mợ....Mợ đốt nhang cho gia tiên đi rồi lĩnh phạt.

Tôi gật gật đầu, mặt mày cố giả vờ buồn so như bị mất sổ gạo. Thắp nhang xong, tôi bắt đầu chịu phạt, quỳ giữa gian thờ đến khi nào cây nhang đại cháy hết thì thôi.

Vú Một đốt nhang xong xuôi các thứ xong rồi cũng đi ra ngoài, trong gian thờ còn lại có mình tôi cùng tổ tiên ông bà. Ban đầu tôi còn quỳ thẳng khí thế hùng hồn, nhưng càng về sau càng xụi lơ không quỳ nổi.

Mẹ kiếp, có lót nệm rồi mà vẫn tê rần như này là sao hả trời? Cái nhà gì mà kỳ quái dữ vậy, giờ còn bắt phạt quỳ con cháu nữa chớ.

Chân thì tê, trên đầu thì hơi đau nhức. Khi nãy bị đổ cháo lên đầu thì thấy không sao, bây giờ tắm rửa sạch sẽ rồi thì mới thấy nó rát. Sao mà tôi chán tôi ghê, rõ ràng bị oan mà giải oan không được. Ui chao nó tức!

Vừa quỳ tôi vừa suy đoán lại một lần nữa cái vụ hồi sáng này. Ban đầu tôi có nghi ngờ dì Trinh nhưng khi thấy dì bênh tôi trước mặt mọi người tôi lại một lần nữa thay đổi suy đoán. Nhưng mà sau khi tắm táp thơm tho, gột rửa hết cháo hết muối trên người, tôi mới sựt nhớ lại ánh mắt dì nhìn tôi lúc mà mọi người đã đi có chút.... hơi lạ. Không biết nói làm sao nhưng rõ ràng có chút ý vị hài lòng.

Đùa chớ tôi lúc còn là sinh viên có đi học qua lớp phân tích tâm lý khách hàng nên coi như cũng có chút kiến thức sơ bộ về tâm lý bình thường của con người. Cũng vì học qua rồi nên tôi mới cảm thấy sợ hãi trước khả năng khống chế biểu cảm của đờn bà Mộc Phủ là cao siêu đến độ nào. Đừng nói là má chồng tôi hay dì Trinh mà ngay cả người giúp việc cũng khôn khéo vô cùng. Ngày trước tôi coi phim cung đấu vừa thấy khâm phục vừa có chút gọi là không tin lắm, nhưng từ khi về đây ở tôi tin một cây. Trời thần ơi, sống như mấy cung phi trong hoàng cung, từ lời ăn tiếng nói hằng ngày đều thận trọng không dám lung tung. Hèn chi giới hào môn đồn rằng Mộc Phủ khó vào cũng khó sống. Sống vậy không mệt hay sao mà ai cũng ham vậy cà, giàu có chắc gì đã sung sướng đâu...

Chú Ba hình như cũng chung ý kiến với tôi là do dì Trinh làm, nhưng mà... tôi đây đang không hiểu nguyên nhân vì cớ làm sao mà bà nội lại đột ngột bị tăng huyết áp. Cháo bà ăn không hề có muối, nếu cháo mặn bà đã không ăn rồi. Hay là giữa chừng có người hại?

Không, tôi càng nghĩ càng thấy khả năng ai đó hại bà nội là không có. Có ngu cũng không dám đụng đến bà nội, mà có muốn hại nhau cũng không cớ gì lôi Lão Phật Gia của Mộc Phủ vào. Nếu như vậy thì một là do bà nội không may sức khỏe yếu tái bệnh trở lại, còn hai là do một nguyên nhân nào khác đột nhiên phát sinh ngoài chén cháo hạt sen của tôi ra.

Quỳ lâu chân tôi tê rần, càng tê chân tôi càng tức dì Trinh. Mặc dù tôi không chắc lắm là dì làm nhưng tôi đoán hơn % là dì. Nhớ cái lúc từ nhà trên đi xuống, ai đều lo lắng cho bà nội chỉ có dì là móc điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Tôi cũng không cao siêu đến cái gì cũng biết nhưng mà may mắn cho tôi là tôi vô tình thấy được hành động này của dì. Thêm nữa khi nãy chị Quế có lên tìm tôi, chị nói bé Muội lén lúc lúc mọi người tập trung hết trên nhà trên, con bé sau bếp liền ra tay giở trò với nồi cháo. Chị Quế thấy con bé Muội thậm thò thậm thụt nên chị rình coi thử, ai dè bắt được thủ phạm.

Nhưng biết thì cũng là biết thôi chớ tôi cũng không thể vạch mặt con Muội hay dì Trinh ngay lúc này được. Chuyện này phanh phui ra thì chỉ có một mình con Muội chịu tội chớ đời nào nó dám khai dì Trinh ra. Mà có khai ra thì ba chồng tôi cũng không bỏ dì Trinh được. Vì dù sao chuyện này cũng chỉ là hại một đứa dâu nhỏ như tôi thôi, mà dâu nhỏ vì mục đích thương mại thì không có tôi ông cưới đứa khác cho Minh Lộc cũng được. Mới tính sơ qua thôi thì toàn tôi thiệt, thôi thì nhận đại đi mốt gom lại tính luôn một thể. Dù gì tôi còn ở đây mấy năm nữa mà, từ từ, không vội đâu.

Hai đầu gối tôi tê rần không chịu nổi nữa, nhìn ra bên ngoài trời đã sụp tối mà nhang đại chỉ mới cháy hết một nửa.

Tôi thầm khóc ròng...trời đất ơi, hơn mấy tiếng đồng hồ mà cháy mới có nhiêu đó, biết chừng nào tôi mới được đứng lên đây hả?

.....

Trôi qua thêm tiếng nữa, nhang còn một khúc nữa mới hết. Tôi thiếu điều muốn ngã ra sàn luôn rồi nhưng mà phải cố, lỡ có ai đi lên thấy tôi nằm chình ình giữa nhà còn chết nữa. Má ơi, cái số nó chán thấy ớn luôn.

Đang ủ rũ thì nghe tiếng bước chân đi lên, tôi vực tinh thần quỳ thẳng dậy. Đằng sau vang lên giọng nói quen thuộc.

- Đứng dậy đi.

Tôi vội vàng quay lại nhìn... ơn tổ tiên...Minh Lộc về rồi.

Thấy anh ta, tôi mừng quýnh, vội đứng dậy. Nhưng vừa nhấc chân lên tôi lại bị tê đến mức ngã dập mặt xuống đất. Thấy tôi té chỏng vó, Minh Lộc lầm bầm.

- Chú kêu tôi vô kêu cô lên phòng. Cô bị sao vậy, sao làm ăn sống nhăn rồi ảnh hưởng tới bà nội tôi nữa?

Tôi nhìn Minh Lộc, cái tên đầu heo này... đúng thiệt không nên trông cậy vào thằng cha này cái gì.

Tôi ủ rũ:

- Tôi nói tôi không có bất cẩn, anh tin không?

Minh Lộc dứt khoát:

- Không, tôi tin cô không nổi. Hên cho cô là bà nội tôi không sao, chớ có chuyện gì thì cô đi theo bà nội tôi hầu cho bà. Bởi, mẹ tôi nói đúng, cô vừa khờ vừa dốt.

Tôi cười thầm trong bụng, công nhận mẹ nào con nấy... rõ ràng không?

Đỡ tôi đứng dậy, Minh Lộc lại làu bàu:

- Tôi qua thăm bà nội thấy bà ngủ, nếu không tôi cũng xin tội cho cô. Cô làm sao làm, phải lấy lòng bà nội cho tôi.

Tôi bĩu môi, vịn vào vai Minh Lộc mà đứng dậy.

- Tôi biết rồi, trong hợp đồng có ghi, tôi chưa lú.

- Ừ, công ty ba cô xong hạn mục thì tôi để cô đi. Tôi không thiết tha gì với bánh bèo như cô nên cô yên tâm, sẽ không bao giờ có cái chuyện ngôn tình gì xảy ra được.

Tôi cười khinh:

- Tôi lại cần ngôn tình với anh?

- Thì biết đâu cô đang mơ thì sao, tôi nói trước để cô dập tắt giấc mơ viễn vông đó đi. Ok?

- Ok thì Ok, tôi còn cầu cho công ty ba tôi mau xong để tôi còn cuống quần cuống áo tôi đi. Ở đây mau già lại mất mạng lúc nào không biết. Ham không nổi hào môn nhà anh.

Tôi với Lộc câu trước câu sau đi lên trên phòng. Suốt buổi Lộc ôm eo tôi, tôi vịn eo anh ta mà tôi hình như không có chút gì là cảm tình nam nữ hay là ngại ngùng khi đụng chạm thân thể. Mà hình như tên Lộc cũng vậy, anh ta coi tôi như thằng đàn ông vậy đó chèn ơi.

Lên đến phòng, tôi ngồi trên giường xoa xoa chân, tên Lộc đi lên thấy tôi, hắn chìa ra chai dầu cù là, nhàn nhã nói:

- Sứt cái này mau lành.

Tôi cau mày, vừa đưa tay nhận lấy vừa hỏi:

- Ai đưa anh vậy?

- Mẹ tôi. Bà chửi cô um sùm dưới phòng nhưng cũng không quên sức khỏe của cô. Bà dặn dì Bảy hầm canh gà tần cho cô, lát cô ăn rồi ngủ.

Tôi mở nắp chai dầu ra, vừa quệt một miếng trong hũ vừa xoa xoa lên đầu gối chân mình. Thú thực thì má chồng tôi cũng không có ác, sống chung với bà hơn tháng bà cũng đối tốt với tôi lắm. Cái chiêu này của má chồng tôi gọi là vừa đánh vừa xoa, hợp tình hợp lý.

Xoa chân xong, tôi liền thấy bé Muội bưng lên cho tôi tô canh gà nóng hổi. Thấy con bé tôi vẫn tỏ ra bình thường chớ không có gì là không vui. Bé Muội tính tình hơi nhút nhát, lúc trước đã nhát nay lại còn nhát hơn. Tôi đoán rất có thể con bé bị dì Trinh khống chế chớ không thể nào một đứa nhát cáy như vầy lại gộp phe với dì Trinh hại người được.

Ăn xong canh gà, tôi vào vệ sinh qua loa chút rồi lên giường đi ngủ. Mèn ơi, ngày hôm nay vắt kiệt sức của tôi luôn rồi.

.......

Sáng sớm gà gáy tôi đã bật dậy, ngó sang thấy tên Lộc vẫn còn ngủ o o trên ghế quý phi. Đêm qua anh ta không đi mà ở nhà ngủ, coi ra cũng được.

Tôi bật dậy, tắm rửa chải chuốt xong rồi đi nhanh xuống lầu, định bụng là pha trà cho bà nội rồi lên xin tội với bà nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không nên bưng cái gì lên là tốt nhất. Lúc lên đến nhà trên, tôi thấy bà chắc cũng vừa dậy. Do hôm qua bị ngất nên trông bà không tươi tắn lắm, thấy tôi bà kêu.

- Quyên vô đi con.

Nghe bà nội kêu, tôi lật đật chạy vô, Thu Phụng thấy tôi liền nở nụ cười tươi tắn. Tôi kéo ghế ngồi gần bà, rót cho bà chút trà, tôi cười nói:

- Bà nội uống trà đi.

Bà nội lắc đầu.

- Không, bà không uống đâu.

Ơ lạ nhỉ, bình thường bà toàn uống trà sáng mà...hay là do bà mệt nên không uống?

Nghĩ một chút, cũng có khi bà giận tôi cái chi thì sao.. Thấy vậy tôi có chút buồn bã, nói:

- Bà nội con xin lỗi...con thiệt tình không có hại bà đâu...con...

Bà nội vỗ vỗ tay tôi, bà nói:

- Thôi thôi bà biết con không có tội rồi, con không cần xin lỗi bà đâu. Bà biết bà biết...

- Nội tin con hả nội?

Bà nội cười hiền:

- Nội già chứ chưa có lẫn, con nấu cháo cho bà ăn mặn hay lạc không lẽ bà không biết.

Đúng như tôi dự đoán mà, bà nội ngất xỉu không phải lỗi do cháo mặn rồi.

Tôi mừng thiệt sự, ai không tin tôi cũng được nhưng chỉ cần bà nội tin tôi không làm hại bà là được rồi.

- Dạ, nội tin con là được rồi nội.

Thu Phụng đứng bên cũng lên tiếng:

- Nội, con xuống lấy cháo cho nội nha.

Nghe Thu Phụng hỏi, bà nội gật gật đầu:

- Ừ lấy ít thôi nha Phụng, nội ăn không hết đâu. Hôm qua con lấy nhiều quá.

Thu Phụng liến thoắng:

- Con biết rồi nội. Mợ Quyên ngồi chơi với nội nha, Phụng xuống lấy cháo rồi Phụng lên liền.

Tôi gật gật đầu cười rạng rỡ với Thu Phụng.

Thấy Thu Phụng đi rồi, bà nội mới quay sang nói với tôi.

- Quyên, nội nói cái này, con nghe rồi ghi nhớ trong lòng nghen con..

Tôi gật gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.

- Dạ con nghe nè nội nói đi nội.

Nội xoay xoay chuỗi hạt trong tay, bà từ tốn nói.

- Nội biết con bị oan cũng biết con đang buồn nhưng nội không lên tiếng giúp con được vì vài nguyên do khó nói. Giúp một người thì đẩy một người vào hố, trong khi người đó cũng không hề cố ý....Chuyện cũng đã lỡ, tội cũng nhận...con coi như xong chuyện mà bỏ qua nha con...

Tôi càng nghe càng thấy sửng sốt, tôi biết bà nội biết tôi bị oan nhưng bà nói nếu giúp tôi giải oan mà đồng thời hại một người là như thế nào chớ. Càng nghe càng thấy mơ hồ không thể hiểu được.

Tôi vội hỏi:

- Con thiệt không hiểu... là sao hả nội?

Nội nhìn tôi, trong mắt chứa đầy phiền muộn.

- Con...không nên biết thì tốt hơn. Nhưng lần này coi như nể mặt nội mà không nhắc đến chuyện này nữa được không Quyên? Nội không hứa cho con được cái gì nhưng xem như nội nợ con một chuyện, sau này cần nội giúp... nội hứa không từ chối.

Tôi chấn động vô cùng, rốt cuộc thì nguyên do vì sao mà nội bị ngất...rồi vì ai mà bà nội bắt tôi phải che giấu đi chớ??? Là sao đây????

Truyện Chữ Hay