Rõ ràng điều mà tôi suy đoán là không hề sai, vào một ngày đẹp trời Minh Phú lại đưa con Ngọc về ra mắt. Lúc nó tới Mộc Phủ, bà Hạ vui ra mặt nhưng tới khi nghe con Ngọc nói nó là em gái ruột của tôi thì bà lại nhảy dựng lên phản đối.
- Mẹ không chịu, một đứa là đủ rồi giờ....
Nói tới đây bà Hạ lại quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hơi ái ngại chắc do bà ta nghĩ bà ta lỡ miệng. Tôi thì không mấy để bụng, dăm ba câu nói đó thì có gì đâu mà phải buồn. Thấy tôi không nói gì, bà Hạ lại tiếp tục:
- Con là con trưởng, bộ con không hiểu hả Phú? Biết bao nhiêu đứa con gái nhà giàu ngoan ngoãn hiền lành sao con không chọn?
Tôi thấy con Ngọc đứng cúi đầu khúm na khúm núm, do nó cúi đầu nên tôi không nhìn rõ gương mặt nó lúc này. Ui chao, phải ở nhà chắc nãy giờ nó đã nhảy dựng lên rồi chứ hiền lành sao được như bây giờ.
Tôi ngồi yên trên ghế, hết nhìn chị Quế rồi lại nhìn sang ông Hưng, tôi thấy ông Hưng cũng không vui vẻ gì cho cam nên trong lòng lại sinh ra có chút hả hê. Tôi biết chắc chắn là ông Hưng sẽ không đồng ý để con Ngọc về làm dâu trưởng của ông ta đâu. Họ Hoàng có một đứa con gái về làm dâu lớn Mộc Phủ là đủ lắm rồi, ông Hưng không phải người ngu mà để họ Hoàng về lấn át họ Dương.
Minh Phú nắm chặt tay con Ngọc, tôi nghe giọng cậu ta cương quyết:
- Con thích Thanh Ngọc.
Bà Hạ tức anh ách:
- Thích cái gì, trên đời này thiếu gì con gái sao không thích?
Minh Phú bộ dáng ung dung không có chút gì là sợ hãi:
- Con thấy có gì đâu miễn con thích là được, em gái của Thím Ba thì tốt chứ sao hả mẹ? Con thấy thím đẹp người đẹp nết lại thông minh nữa, Thanh Ngọc cũng như vậy thì mẹ đỡ lo.
Hay! Tôi thiếu điều đứng dậy vỗ tay bộp bộp khen cho sự thông minh lanh trí của Minh Phú. Phải công nhận con Ngọc giỏi thiệt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà nó đã lấy lòng được Minh Phú, công nhận tài.
Bà Hạ tức tới đỏ mặt, bà chưa kịp lên nói tiếp thì ông Hưng đã nhàn nhạt lên tiếng.
- Phú, con nghĩ kỹ chưa?
Bà Hạ lanh miệng:
- Nghĩ cái gì nữa mà nghĩ, tôi không chịu...
Minh Phú vội trả lời:
- Con với Ngọc muốn nói chuyện riêng với ba.
Lúc này con Ngọc mới chịu ngước mặt lên nhìn mọi người, nói gì thì nói tôi phải công nhận một điều là con Ngọc rất đẹp. Cái nết nó không đẹp nhưng gương mặt thì không cần bàn, đàn ông thấy mà không mê mới là lạ đó.
Ông Hưng nhìn thoáng qua Minh Phú rồi nhìn sang con Ngọc, tôi thấy chân mày ông cau lại, ý tứ thì có chút không mấy vui vẻ thấy rõ. Tôi cứ nghĩ là ông ta sẽ từ chối gặp riêng hai người họ nhưng không ngờ ông ta lại đồng ý.
- Đi theo ba vào trong.
Ngọc cúi đầu bẽn lẽn đi theo Minh Phú vào trong, lúc đi ngang qua tôi, tôi thấy trong mắt nó có ý cười, mặc dù không rõ lắm nhưng đuôi mắt lại nhếch lên rất đắc ý. Bất giác tôi nhìn theo bóng lưng của nó, trong lòng tôi sinh ra một loại cảm giác hơi lạ. Tôi nghĩ là con Ngọc sẽ vào được Mộc Phủ, chẳng những vào được mà còn dễ dàng nữa là đằng khác. Không biết có đúng hay không nữa?
Ba người bọn họ đi vào trong, tôi với chị Quế ngoài này lại nhìn nhau nháy mắt nên cẩn thận. Đến cả chị Quế còn nhìn ra được là con Ngọc đã có tính toán từ trước nên đâm ra chị cũng thấy có chút lo lo. Nếu con Ngọc vào được Mộc Phủ thì mục tiêu đầu tiên của nó là tôi, còn mà sau tôi chắc có lẽ là chị Quế.
Bà Hạ lo lắng đi tới đi lui, tôi với chị Quế cũng không ai dám đụng đũa trên bàn ăn. Số là đang chuẩn bị ăn cơm trưa thì Minh Phú dắt con Ngọc về ra mắt, làm tôi vẫn còn chưa ăn cơm, bụng đang đói meo đây này.
Ngồi nhàm chán quá, tôi liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho chú.
" Anh ăn cơm chưa?"
Vài giây sau, điện thoại khẽ run lên, màn hình hiện lên tin nhắn mới.
"Anh ăn rồi, em ăn chưa?"
"Vẫn chưa, nhà có khách"
"Ai?"
Tôi soạn một tin thật dài nhưng ngẫm nghĩ lại lại xóa đi, chỉ để vài dòng ngắn gọn.
"Em gái em đang quen Minh Phú, chiều về em kể anh nghe"
Gửi xong tin nhắn thì cửa phòng làm việc của ông Hưng mở ra, ông Hưng đi trước, Minh Phú và con Ngọc đi theo sau. Ông Hưng đi tới bàn ăn sau đó ngồi xuống, ông nhìn sơ qua một vòng rồi phất tay ra hiệu cho Minh Phú với con Ngọc đi tới ngồi xuống. Tôi nghe ông nhàn nhạt lên tiếng:
- Cứ theo như khi nãy hai đứa đã nói, ba sẽ kêu mẹ chọn ngày đẹp để rước dâu. Giờ thì lại đây ngồi xuống ăn cơm đi, trước sau gì cũng là người chung một nhà.
Tôi cười khẽ trong lòng, coi ra con Ngọc đã có tính toán hết cả rồi.
Bà Hạ tất nhiên là không đồng ý, bà ta cau có:
- Anh...làm sao được, em không đồng ý...
Ông Hưng quét mắt lườm nguýt bà Hạ, ông gằng giọng:
- Tôi tự biết tính toán.
Một câu "Tự biết tính toán" đủ làm cho bà Hạ im thin thít, ở nhà này ngoài chú ra thì không ai dám cãi lời của lão Hưng.
Tôi nhìn con Ngọc, nó cũng giương mắt lên nhìn tôi, môi nó mỉm cười, khẽ gọi tôi một tiếng "Chị Ba".
Nghe nó kêu, tôi nhếch môi cười nhẹ, Chị Ba sao? Nghe thật là giả tạo.
Bà Hạ thấy con Ngọc được Minh Phú dìu ngồi xuống liền đùng đùng dậm chân bỏ đi một nước vô trong phòng. Chị Quế thấy vậy liền lên tiếng:
- Anh...chị Hai?
Ông Hưng phất tay:
- Kệ bà ấy, em ăn đi kẻo đói.
Nói rồi ông ngước mắt lên nhìn tôi, giọng điệu vui vẻ:
- Quyên này, chuyện em gái em về làm vợ Minh Phú, em có ý kiến gì không?
Hỏi tôi? Chẳng phải mấy người đã quyết định rồi, vậy còn hỏi tôi làm cái gì nữa chứ? Hỏi cho có hỏi à?
Tôi cười nhẹ, vừa nhìn con Ngọc vừa trả lời:
- Em không có ý kiến gì, Minh Phú và Thanh Ngọc có duyên với nhau thì nên kết hợp cho bọn nhỏ kẻo lỡ duyên ông Tơ bà Nguyệt se chỉ hồng. Ba mẹ em bên nhà chắc là sẽ giơ hai tay đồng ý luôn.
Tôi cười đến hiền lành, con Ngọc cũng cười nhìn lại tôi, cứ như tôi và nó là đôi chị em ruột yêu thương nhau lắm vậy. Nghe tôi nói, con Ngọc liền lễ phép trả lời:
- Dạ, chị Ba nói đúng.
Ông Hưng gật gù, chuyện này coi như được thông qua.
Tôi không ngờ con Ngọc cứ như vậy mà suôn sẻ về làm dâu Mộc Phủ, không một chút trầy trật nào. Tính ra nó cũng cao tay lắm đó đa!
________
Đám cưới con Ngọc và Minh Phú diễn ra nhanh chóng đến cả tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe thấy bọn họ báo tin đám cưới. Tuần trước bên Mộc Phủ sang nhà ba mẹ tôi để bàn chuyện cưới xin, nghe chị Quế nói là định mấy tháng nữa mới cưới nhưng không ngờ sau khi sang nhà xong thì đám cưới được tổ chức gấp về tháng sau. Bà Hạ vẫn hậm hực không chịu nhưng ý ông Hưng đã quyết, bà ta có không muốn cũng không được.
Về chuyện cưới xin của Minh Phú, chú cũng không có ý kiến gì. Mà nói cũng đúng, ông Hưng là ba của đám Minh Phú Minh Lộc thì ông ấy có quyền chứ chú dù sao cũng chỉ là chú, có quyền hành bao nhiêu cũng đâu chen vào hôn nhân cháu mình được. Còn chuyện của tôi với con Ngọc, tôi cũng không nói cho chú biết rõ một hai. Thật ra chuyện không có gì, lúc nhỏ tôi với nó xê xích nhau chỉ có tuổi nên không mấy ưa gì nhau. Tôi nhường nó nhưng nó lại không ưa tôi, cộng thêm chuyện rớt suối nữa....mâu thuẫn đẩy lên đỉnh điểm, nó ghét tôi tới tận bây giờ. Với lại đâu phải cái gì tôi cũng để chú ra mặt giải quyết thay cho tôi hoài được đâu, có những chuyện nếu như không phải là tôi thì mãi mãi cũng không được giải quyết. Sống nên dựa vào chính mình mới tồn tại được lâu.
__________
Chớp mắt cái là đến đám cưới Minh Phú với con Ngọc, ngày rước dâu tôi đi theo nhà trai qua đón dâu chứ không ở bên nhà gái. Một phần vì tôi không thích, một phần cũng bởi vì giờ tôi là người của nhà họ Dương mà họ Dương thì nên theo họ Dương là hợp lý nhất.
Tiệc cưới bên nhà trai xong xuôi, ba mẹ tôi với chị Thùy cũng ra về. Lúc con Ngọc ra tiễn bọn họ, tôi thấy mẹ tôi khóc như mưa, ba tôi với chị Thùy cũng sụt sùi nước mắt. Tôi không ra ngoài đó chỉ lẳng lặng từ trong đình đứng nhìn ra. Không hiểu sao khi thấy cảnh này lòng tôi lại buồn tê dại, chẳng phải tôi đã dặn lòng là không được buồn không được nghĩ ngợi gì nữa rồi hay sao...
Lúc gả tôi đi chỉ có bà nội với chị Thùy là rưng rưng nước mắt, hôm nay con Ngọc đi lấy chồng thì ba mẹ tôi lại kẻ khóc người thương. Thật là... đủ khiến tôi đau lòng đến chết mất.
Ngước mặt lên cao hít mấy hơi, cố ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài. Đang định đi vào trong thì từ sau lưng một bàn tay to lớn bao bọc lấy eo tôi, siết cái nhẹ, anh khẽ hỏi:
- Sao lại đứng ở đây một mình, muốn ra đó sao lại không ra?
Tôi mím môi, kéo căng da mặt để nước mắt không chảy ra ngoài, tôi cười nói:
- Không, em đang định đi kiếm anh, ra đó làm gì.
Anh nhìn tôi, lau đi chút nước đang đọng trên đuôi mắt, anh trầm giọng:
- Không cần giấu, anh biết em và người nhà không hòa thuận, anh cũng biết em với em gái không thích nhau. Tại sao phải giấu anh, có gì phải nói cho anh nghe chứ?
Tôi hít hít mấy cái, ủ rũ đáp:
- Em thấy không quan trọng, ba mẹ không thương em không quan trọng, em gái ghét em cũng không có gì quan trọng hết. Không hề quan trọng.
Anh véo mũi tôi, lượm giọng:
- Không quan trọng mà chui rút ở đây mít ướt, chồng em mặc dù hơi lớn tuổi nhưng không tới nổi già lẩm cẩm. Đi, đi theo anh ra chào ba mẹ.
Tôi hoảng hồn, hô lên một tiếng:
- Không....
Chưa kịp nói xong anh đã kéo tôi đi ra tới bên ngoài, chỉ thiếu điều vác tôi lên vai mà chạy. Bất đắc dĩ, tôi đành phải đi theo.
Ba tôi thấy chú dắt tôi đi về hướng ông, gương mặt đượm buồn của ông liền lấy lại phong độ. Tôi thấy ông kéo tay mẹ tôi, huých huých vài cái. Ông rôm rả với chú:
- Thịnh, Quyên tụi con ra rồi hả? Ba tìm tụi con nãy giờ.
Thấy tôi, mấy người một nhà bọn họ liền ngưng khóc, mặt mày đỏ ửng nhìn tôi. Con Ngọc vừa lau nước mắt vừa kêu:
- Chú, thím Ba.
Nghe nó kêu tôi bằng thím, tự dưng tôi thấy khoái trong lòng. Tôi không trả lời chỉ gật gật đầu coi như đã nghe.
Chú thấy tôi không nói, anh liền lên tiếng:
- Ba mẹ, lần này đưa Thanh Ngọc về đây làm dâu con thấy ba mẹ xót xa con gái hơn là hôm đưa Quyên về đây. Cháu dâu thật là có phước, có phước hơn vợ con rồi.
Chú mới nói có một câu mà ba mẹ tôi đã tái mặt, ba tôi vội chữa cháy.
- Đâu có, đứa nào cũng là con, mà con Quyên nó hiểu chuyện hơn nên ba mẹ đỡ lo hơn là con Ngọc.
Chú gật đầu, tỏ ra vẻ hiểu biết.
- Ồ hóa ra là vậy, con lại tưởng vợ con không được ba mẹ thương bằng cháu dâu....
Nói rồi anh quay sang nhìn tôi, cười nói:
- Em thấy chưa, ba mẹ thương em mà. Nãy giờ em cứ đứng trong đó nhìn ra ngoài này ai không biết lại tưởng ba mẹ ghét bỏ em chỉ thương cháu dâu đây thôi đó. Sau này ngoài anh ra thì còn ba mẹ, ai ức hiếp em, em cứ nói. Ba mẹ với chị đây thay em đòi lại công bằng.
Tôi cười cười, mím môi:
- Em nghe rồi.
Nói rồi tôi quay mắt ra nhìn lướt qua một vòng sắc mặt của từng người đang đứng ở đây. Kia là ba tôi, mẹ tôi, chị gái tôi....nhưng có ai nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương đâu. Haha. Họ đang là sợ, sợ chồng tôi không vui sẽ khiến công ty họ sụp đổ chứ không hề sợ tôi buồn. Người thân máu mủ ruột rà mà sao....lạ quá!
Ba tôi vội vàng lên tiếng:
- Thanh Quyên nó hiền lành ít nói mà khéo léo nữa nên ba mẹ không mấy lo, lo là lo cho con Ngọc tay chân vụng về. Chứ còn con bé Quyên, ai mà ức hiếp nó, ba nhất định không bỏ qua đâu. Đường đường là con gái của ba mà, ba không cho phép ai làm hại tụi nó.
Tôi nghe những lời ba tôi nói mà tôi thật là muốn cười thiệt lớn, ba tôi thương tôi từ khi nào mà tôi không hề biết luôn đó.
Chú thấy mặt tôi không vui, chú quét qua một vòng những người đang đứng đây, giọng chú không mặn không nhạt:
- Con cũng vậy, ai đụng đến vợ con, con sẵn sàng cho cả nhà nó cùng nó đi xuống gặp Diêm Vương
Tôi nghe mà còn thấy ớn ớn thì đừng nói là ai, tôi liếc mắt nhìn qua con Ngọc, thấy mặt mày nó sa sầm đen thui nhìn về phía tôi. Nhìn mặt nó tức tôi lại thấy thích thú, nhìn nó tôi mỉm cười.
- Ủa Ngọc, con...làm sao vậy?
Nghe tôi kêu một tiếng "con" lại càng khiến con Ngọc giận tới tím tái mặt mũi. Nhưng giận thì cũng kệ xác nó, ở đây tôi là vai lớn lại còn có chú chống lưng, tôi thách nó làm gì được tôi.
Vì có chú nên con Ngọc nhịn lại, tôi để ý thấy tay nó giấu sau lớp váy co thành nắm đấm run rẩy không thôi.
Nó nhìn tôi, cố cười thật tươi trả lời:
- Dạ đâu có gì đâu....thím.
Nghe nó trả lời, tôi vô thức cười thật tươi, hóa ra cũng có ngày nó ngoan ngoãn gọi kính ngữ với tôi. Mặc dù thấy thì có vẻ gượng ép nhưng thôi kệ, có còn hơn không.
Thấy tình hình hơi gượng gạo, chị Thùy liền lên tiếng phá vỡ không khí.
- Thôi thì sau này đều là người một nhà, mong mấy em đối xử tốt với nhau. Nhứt là con Ngọc, bỏ cái thói tiểu thư đi, mọi chuyện nên nghe theo con Quyên biết chưa?
Thấy chị Thùy lên tiếng, con Ngọc liền cười đùa như trẻ con ôm tay chị, ỏng ẹo trả lời.
- Em biết rồi mà.
Tôi lại không nói gì chỉ cười cười nhìn về ba mẹ tôi, tôi biết mẹ tôi không vui khi thấy biểu hiện của tôi ngày hôm nay. Nhưng mà vui hay không vui gì tôi cũng không muốn quan tâm tới, lòng tôi rét lạnh lắm rồi....
_________
Sáng sớm, con Ngọc dậy khá sớm nhưng vẫn trễ hơn đám đàn bà Mộc Phủ. Tội nghiệp, bình thường ở nhà nó toàn ngủ tới trưa trời trưa trật mới dậy, hôm nay bắt nó dậy sớm thiệt là tội ghê.
Minh Phú đi theo ông Hưng lên công ty từ trước, tôi với chị Quế ra chỗ mẹ chồng tôi một hồi lâu mới thấy mẹ chồng nàng dâu con Ngọc ra tới.
Vừa vào tới cửa chưa kịp ngồi đã nghe giọng bà Hạ the thé.
- Con dâu gì làm biếng nhớt thay, không kêu chắc định ngủ tới chiều luôn hay sao?
Vừa nói bà Hạ vừa liếc mắt qua nhìn con Ngọc, còn con Ngọc thì đứng cúi đầu trông thấy thương vô cùng. Mẹ chồng tôi vốn hiền lành nên bà liền lên tiếng:
- Thôi, cháu dâu nó mới về chưa quen giờ giấc, đừng có nói nó tội nghiệp. Con cứ ào ào quen cái tật, từ từ thủng thỉnh dạy dâu chứ con.
Bà Hạ một mặt thì cười vui vẻ gật gù vâng vâng dạ dạ lời mẹ chồng tôi dạy, mặt khác thì vừa quay qua con Ngọc, bà đã sầm mặt lớn tiếng. Mẹ chồng tôi nhìn chỉ biết lắc đầu, tôi còn phải công nhận là bà Hạ khoái hạch sách con dâu ghê luôn.
Bà Hạ cằn nhằn:
- Đứng đó không mỏi chân hả, đi lại rót trà cho bà nội với thím đi. Chờ thỉnh hả?
Tôi nheo nheo mắt, phen này con Ngọc bị ăn hành rồi.
Con Ngọc vậy mà hay hơn tôi tưởng, nó giỏi chịu đựng ghê. Bà Hạ nói tiếng trước tiếng sau nó đã đi nhanh tới rót trà cho mẹ chồng tôi, thái độ vui vẻ, cử chỉ khuôn phép. Rót trà rồi mời trà cho mẹ chồng tôi với bà Hạ xong, nó quay sang rót trà cho tôi với chị Quế. Theo đúng như thứ tự lớn nhỏ thì sau khi rót trà cho bà Hạ xong là sẽ tới tôi rồi mới tới chị Quế nhưng con Ngọc lại cố tình rót cho chị Quế trước rồi mới tới tôi. Tôi không nghĩ là nó không biết....
Tay nó cầm ấm trà gỗ mun, nước từ trong ấm theo vòi chảy ra bốc khói nghi ngút được rót đầy vào ly trà. Đáng lý sẽ không có gì để nói cho tới khi tôi thấy con Ngọc khẽ ngước lên nhìn tôi cười nhẹ, rồi sau đó tay nó xê dịch một chút khiến cho nước trà nóng từ vòi ấm chảy đầy ra bàn. Nước trà theo mặt bàn chảy hết xuống chân tôi, mà hôm nay lại đúng dịp tôi lại mặc sườn xám, kỳ này không bỏng nhẹ mới là lạ đó.
Tôi nghĩ thầm trong đầu, con nhỏ này vừa tanh tanh hôi hôi bước vào Mộc Phủ đã muốn "chơi" tôi một vố rồi. Ui chao, trình còn non lắm Ngọc à!
Phỏng chút ít này tôi có thể chịu được nhưng vì muốn gõ cho con Ngọc một vố nên tôi vội đứng bật dậy, tay chân quơ quàng miệng hét lên.
- Ui ui nóng quá!
Đồng thời chân tôi đá đá vào đầu gối con Ngọc khiến nó khụy chân té luôn xuống đất, ấm trà nóng cũng văng ra đất đổ tan tành, một chút nước trà nóng còn văng lên trên người mẹ chồng tôi khiến bà khó chịu rên lên một tiếng nhẹ.
Nghe tiếng mẹ chồng tôi rên vì nóng, tôi liền đi nhanh qua chỗ mẹ, dùng khăn mà Thu Phụng vừa đưa tới, tôi vừa lau vừa lo lắng hỏi:
- Mẹ, có sao không, có rát không mẹ?
Bà Hạ với chị Quế cũng xoắn hết cả lên.
- Mẹ, để con kêu bác sĩ tới.
Mẹ chồng tôi chắc là không quá đau, bà vội vàng xua tay:
- Thôi không cần, mẹ không có sao hết, nóng chút thôi. Con Quyên, có bỏng không, cái chân đỏ hết rồi.
Lúc bấy giờ tôi mới để ý chân tôi đã đỏ rần lên một mảng, chị Quế thấy vậy liền nhận lấy túi đá do người làm đưa tới chờm lên trên bắp chân đang đỏ ửng. Chị vô ý bồi thêm một câu.
- Phỏng rồi phỏng rồi, chú Ba mà biết lại có chuyện.
Bà Hạ tức một bụng nãy giờ, giờ nghe chị Quế lên tiếng bà ta như được châm dầu thêm vào lửa liền vung tay tát cho con Ngọc cái "bốp". Bà Hạ tru tréo:
- Điệu hạnh nó vừa vừa thôi, mày coi mày bày ra cái chuyện gì. Dòng cái ngữ tao đã không ưa còn làm cho tao chướng tai gai con mắt.
Bà Hạ còn muốn đánh nữa nhưng may mà mẹ chồng tôi ngăn lại kịp. Mẹ tôi quát:
- Thôi đánh một cái đủ rồi, đừng để Mộc Phủ mang tiếng.
Con Ngọc bị đánh đỏ hết một bên mặt, tôi thấy nó đứng đó ôm mặt khóc không ra nước mắt. Trông thì cũng tội mà thôi cũng kệ, có chút xíu tuổi đời mà đã mưu mô sơ hở là đi hại người, hết nói nổi.
Tôi không lên tiếng bênh cũng không nói năng gì, tôi tự hứa sẽ không làm gì hại con Ngọc, còn mà nó muốn hại tôi thì hậu quả nó phải tự gánh lấy. Nương tay với nó, nó lại đâm cho tôi mấy nhát lủng hết tim gan phèo phổi thì mười ông chú cứu cũng không đặng.
Bà Hạ không đánh nữa nhưng vẫn chửi, mà với cái miệng của bà Hạ cũng đâu có hiền lành gì cho cam.Bà ta chửi con Ngọc từ trong nhà mẹ chồng tôi chửi ra tới cửa, từ ngoài cửa chửi chui vào nhà trong, mà vào trong nhà lại chửi thong dong đi xuống tới nhà bếp. Cứ tôi thấy mặt con Ngọc là thấy nó bị bà Hạ cằn nhằn, suốt luôn một ngày hôm nay.
Tới chiều, tôi ra trước hiên nhà ngồi chờ chú về, do sợ chú thấy vết bỏng nên tôi cố tình mặc quần dài che đi phần bắp thịt đỏ ửng. Con Ngọc không biết đi ra từ khi nào, thấy tôi nó khinh khỉnh cái mũi, đưa tới cho tôi lọ gì đó rồi nói:
- Của bà...à không của mẹ chồng tôi đưa cho chị, giữ mà xài cho hết phỏng.
Tôi không nhận chỉ liếc mắt hỏi nó:
- Cái gì đây?
Con Ngọc đặt lọ thuốc lên bàn, nó ngồi bật gọng ra ghế, lơ đễnh trả lời câu hỏi của tôi.
- Chị bị mù điếc bẩm sinh hả, tôi nói là thuốc trị phỏng của mẹ chồng tôi đưa.
Tôi cảm thấy có chút không vui, liền cau mày:
- Ngọc, ăn nói cho cẩn thận. Mộc Phủ không phải như ở nhà, nói bậy nói bạ là bị phạt chứ không giỡn đâu. Ở đây thím là vai lớn, kêu thím xưng con chứ chị chị tôi tôi là cái ngữ gì?
Con Ngọc nhếch môi, nó vênh mặt:
- Chị nghĩ làm thím thì hơn tôi sao, chị nhớ kỹ chút, tôi với chị cùng mẹ sinh ra, gien thông minh được di truyền từ một người. Những gì chị nghĩ tôi cũng nghĩ được, đừng đem mấy cái vai vế ra hù tôi. Tôi không dễ thua đâu.
Tôi cười nhạt:
- Ồ vậy à, thím cũng đâu có nghĩ là con dễ dàng thua. Leo vào được Mộc Phủ thì đã giỏi rồi, không ai phủ nhận công sức của con đâu. Nhưng mà tội tình gì con phải làm vậy hả Ngọc, ghét thím tới mức bỏ quên luôn tuổi xuân của mình hả?
Con Ngọc nó cười, giọng nhẹ bâng:
- Chị tự tin quá, tôi cần gì phải bỏ quên tuổi thanh xuân của tôi vì chị? Đơn giản là do tôi thích chồng chị nên tới đây, có được anh Thịnh thì cần gì thanh xuân.
Tôi cau mày, cũng có chút giận trước chiêu khích tướng của con Ngọc. Tôi nhàn nhạt trả lời:
- Vậy à. Cứ tranh chồng chị, chị xé nát thay.
Con Ngọc vẫn chai lỳ, nó nói nhỏ:
- Tôi không vào đây được thì thôi, tôi vào được rồi thì chị đừng mong sống yên ổn. Loại người xấu xa như chị thì đừng nghĩ tới chuyện có được hạnh phúc.
Tôi không giận cũng không buồn gì khi nghe lời con Ngọc nói bởi vì nghe mấy câu chửi này riết rồi cũng quen. Tôi nhìn nó, sự kiên định có thừa.
- Tới Mộc Phủ rồi thì "chơi" theo luật của Mộc Phủ, đứa nào khôn thì thắng. Tao rất mong một ngày nhìn mày ôm đồ đi ra khỏi Mộc Phủ. Đừng lấy bất hạnh của mình gieo thành tội lỗi cho người khác. Chuyện của Minh là do mày sai chứ tao không sai, bao nhiêu năm qua tao im lặng là vì có giải thích cũng không ai chịu hiểu, mày thì lại nghĩ do tao sợ nên tao im. Chị chị em em thế mà bem lên đầu chị, tao hỏi mày... vì đứa con trai có đáng không?
Con Ngọc giận lắm, tôi thấy nó muốn phi tới cào cấu tôi luôn nhưng mà nó không dám. Nhìn tôi nó giận quá hóa cười:
- Đáng hay không là chuyện của tôi, đừng đem mấy câu đạo lý ra nói với tôi, nó vô dụng lắm. Tôi chống mắt lên coi chị già mồm được bao lâu.
Tôi cười khẽ, nửa đùa nửa thật:
- Tao cũng chống mắt lên coi mày chống mắt được bao lâu!