Một Thước Tương Tư

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bình thường chú Ba hơn giờ chiều mới về, hôm nay không biết chú về kịp không nữa....

Xin Trời!

Sau khi giải cứu cho Khoa xong thì tên Lộc mới nhớ tới tôi, hắn ta đi lại chỗ má chồng tôi, quát:

- Mẹ làm cái chuyện gì vậy, buông Quyên ra.

Má chồng tôi nghe Lộc quát, bà trừng mắt lại, quát to:

- Con thì biết cái gì, nó với thằng kia tằng tịu gian díu, chính tay má bắt tại trận. Mày ngu lắm con à, để con vợ mày qua mặt mày vậy mà mày không hay biết gì. Ngu ơi là ngu.

Lộc nhìn tôi, không biết hắn ta đang suy nghĩ gì mà mặt mày trầm ngâm, sợ hắn ta lung lây bởi lời nói vu oan của má chồng, tôi ngước mắt lên nói:

- Lộc, anh không tin tôi thì cũng tin Khoa chứ, tôi thì có gì với Khoa được chớ hả?

Lộc mím môi nhìn tôi, trong mắt có vài phần do dự. Đương lúc tôi tưởng hắn sẽ bỏ đi thì hắn ta nhanh tay chộp lấy tay má chồng tôi, anh ta gằng nhẹ.

- Mẹ, buông Quyên ra đi.

Chị Sen kế bên nhanh miệng nhanh mồm:

- Lộc, Lộc không biết chứ chính mắt Sen thấy Mợ Quyên ôm eo nắm tay tình tứ với cậu Khoa đây. Sen không tin vào mắt mình luôn....

Chị Sen chưa nói hết câu đã nghe tên Lộc rít lên:

- Chỗ này là chỗ chị chọt miệng chị vào à, chị là phận tôi tớ ai cho chị cái quyền đánh chủ, hả?

Tên Lộc dọa chị Sen, mặt mày chị ta liền xanh lè xanh lét, tay đang nắm tóc tôi cũng buông ra. Tôi nghe tiếng chị Sen nức nở.

- Dì...dì coi Lộc kìa...

Tôi thuận tiện gằn tay khỏi tay má chồng, đứng bật dậy, tôi trừng mắt với chị Sen:

- Tôi với anh Khoa thì có cái gì được mà chị méc, chị muốn tin không, muốn tin luôn không?

Phía sau Út Đực đi lại đỡ lấy tôi, mà dì Trinh với chị Quế lúc này cũng vừa hay nghe chuyện chạy lên. Thấy tôi mặt mày đầu tóc bù xù rối tung, dì Trinh vội hỏi:

- Chị Hai là có chuyện chi?

Rồi dì quay sang tôi, ngạc nhiên không kém:

- Quyên con bị làm sao mà đầu tóc thành ra như vậy hả Quyên?

Tôi chưa kịp trả lời đã nghe giọng chua chát của má chồng tôi.

- Còn cái gì xấu hổ hơn là gian díu với trai bị bắt tại trận?

Dì Trinh sững sờ, dì nhìn tôi như kiểu không tin vào mắt mình. Dì ấp úng hỏi:

- Quyên...má mày nói đúng không con?

Tôi thực sự không muốn thanh minh nhưng không nói thì không được, không nói thì khác nào đồng nghĩa với nhận tội.

- Dì thấy có ai ngu tới nỗi đưa nhân tình về nhà chồng mình rồi ôm ấp cho bị bắt không hả dì. Con với anh Khoa làm gì có chuyện gì như má con nói đâu.

Má chồng tôi cãi lại ngay:

- Bây giờ không nói nhiều, nhân chứng vật chứng có đủ, cô không chối được đâu. Đúng là oan gia mà, tốt với vật vật trả ơn mà tốt với người thì người báo oán mà.

- Má, má nói vậy tội cho con, nếu không tin con mời má kiểm tra camera để trả trong sạch lại cho con.

Má chồng tôi hừ lạnh:

- Cô khôn lắm, góc này camera làm sao tới mà cô đòi coi?

Tôi định lên tiếng cãi lại nữa thì nghe tiếng tên Lộc quát lên.

- Thôi hết đi.

Cả tôi cả má chồng tôi và mọi người đều im thin thít, tên Lộc đưa mắt nhìn về phía Khoa, hắn ta trầm giọng hỏi:

- Khoa, tôi tin Khoa được không?

Khoa nghe Lộc hỏi, tôi thấy anh ta hít một hơi, mắt buồn so khẽ gật đầu.

- Khoa và Quyên trong sạch.

- Được, tôi tin Khoa.

Nghe Lộc nói tin Khoa, má chồng tôi liền tru tréo:

- Mày tin nó cái gì hả Lộc, không lẽ nó nhận nó gian díu với vợ mày?

Tên Lộc hít một hơi thiệt sâu, tôi thấy tay hắn cũng có chút run run, hắn nhắm mắt nói to.

- Mẹ con tin Khoa.....

Má chồng tôi tức một hơi, bà lấy hơi lên để chuẩn bị chửi tiếp nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe tên Lộc nói lớn.

- Bởi vì người con yêu là.....Khoa.

Đừng nói là ai mà ngay cả tôi cũng không tin vào mắt mình, tên Lộc cứ như vậy mà nhận....nhận sao?

"Bùm"

Lời từ miệng tên Lộc nói ra như một quả boom phát nổ làm mọi thứ trở nên hoang tàn và yên ắng. Má chồng tôi chỉ biết trừng mắt nhìn Lộc, dì Trinh thì há hốc mồm sững sờ, người làm đang đứng xung quanh đều sốc đến mức chỉ còn biết nhìn chằm chằm tên Lộc. Mà đặc sắc nhứt là mụ Sen, mặt mày chị ta đen thui, hai con mắt trừng to như sắp rớt ra bên ngoài. Duy chỉ có tôi với chị Quế là không có biểu hiện thái quá vì đã biết từ trước, nhưng nói gì thì nói tôi vẫn bị sốc chứ không phải chuyện chơi.

Má chồng tôi run run người, bà lấp ba lấp bấp hỏi lại:

- Lộc... con...nói lại cho má nghe lần nữa...nữa coi...

Tên Lộc dần bình tĩnh trở lại, hắn đi lại chỗ Khoa, nắm lấy tay Khoa, nói vừa to vừa rõ.

- Con yêu Khoa, con là đồng tính.

- Trời ơi, chị Hai chị Hai...

Là tiếng dì Trinh hét lên, tôi quay sang nhìn thấy má chồng tôi đang xây xẩm được dì Trinh đỡ một tay. Bà ta toàn thân run rẩy, tay run run chỉ về phía Lộc, giọng bà tức giận đến nghẹn lời.

- Mày.....mày bị bệnh...bệnh rồi con...

Tên Lộc gương mặt trắng bệch, tôi thấy trong mắt hắn có tia lo lắng nhưng vẫn cương quyết không chịu đi lại đỡ bà Hạ. Hắn nắm tay Khoa rất chặt, giọng nghiêm túc hơn bao giờ hết.

- Mẹ con không có bệnh, con là từ khi sinh ra đã không thích con gái rồi. Con không có bệnh gì hết nhưng giới tính của con không giống như những thằng đàn ông bình thường...

Bà Hạ chưa kịp lên tiếng đã nghe từ phía sau một giọng đục ngầu quát lên.

- Lộc, mày nói cái gì?

Tôi nghe mà giật mình vội quay phắt lại, là ba...ba chồng tôi về!

Má chồng tôi chưa kịp đi đến cản đã thấy ba chồng tôi đùng đùng giận dữ đi đến trước mặt Lộc. Gương mặt ông vốn uy nghiêm khó gần, nay lại còn đáng sợ hơn nữa. Ông trừng mắt, hỏi to:

- Lộc nói lại ba nghe lần nữa, con bị gì?

Tên Lộc có chút run run nhưng hắn ta vẫn cương quyết.

- Con...là người đồng tính.

"Bốp".

Tôi thoáng giật mình, ba chồng tôi cứ vậy mà đánh vào mặt tên Lộc.

- Ba hỏi lại lần nữa, con bị cái gì?

Tôi thấy hai tay tên Lộc siết chặt thành nắm đắm, hắn vẫn kiên quyết đến cùng.

- Con yêu Khoa.

"Bốp".

Cú đấm lần này rất mạnh, mạnh đến mức máu từ khóe miệng tên Lộc chảy xuống, máu từ mũi cũng chảy ra. Khoa đứng kế bên lo lắng đến mức quỳ xuống mà van xin.

- Con xin bác, xin bác tha cho anh Lộc đi, con xin bác mà bác...

Ba chồng tôi chắc nhịn lắm mới không đánh Khoa, ông lạnh lùng quát:

- Chuyện không liên quan tới cậu.

Lộc hung hăng kéo tay Khoa đứng dậy, tôi thấy anh ta giận đến đỏ mặt, hét lớn.

- Tại sao ba lại đánh con, con có lỗi lầm gì? Con sống đúng với bản thân mình là con sai con có tội hay sao?

Ba chồng tôi giận quá hóa cười, ông hét:

- Nhưng tao sinh mày ra là một thằng đàn ông, là đàn ông chứ không phải thứ đồng tình luyến ái quỷ ma như này.

Lộc cười lớn.

- Đồng tình luyến ái....haha...haha...được, nếu ba mẹ không chấp nhận thì để con chết cho ba mẹ khỏi mang tiếng vậy.

Vừa dứt lời, tên Lộc rút trong túi quần ra một con dao rọc giấy loại tốt bén nhọn, anh ta đưa một tay lên cao chuẩn bị lấy dao rạch xuống cổ tay. Lúc này tôi không còn nghĩ gì được nhiều nữa, cũng quên luôn là chân đang đau, tôi phi nhanh đến chỗ tên Lộc dùng hết sức đá tung một cước vào tay hắn ta, con dao nhỏ cũng theo sức đá mà bay lên trời rớt teng teng xuống đất.

Xung quanh có tiếng hét:

- Lộc đừng con...

Tên Lộc trừng mắt nhìn tôi, tôi cứ tưởng anh ta đã thôi ý định tự tử nhưng ngay lúc này anh ta lại chạy đến chỗ để thuốc sâu làm vườn. Một tay nhanh vặn mở nắp, một tay cầm chai thuốc sâu định đưa lên miệng uống ực. May...may mà ba chồng tôi với Khoa phản ứng kịp nên kịp thời cứu tên Lộc thêm một mạng nữa. Nếu không....với chai thuốc sâu cực mạnh đó, thì dù cho có súc ruột cũng cứu không đặng.

Má chồng tôi phi lại chỗ Lộc đang ngồi sụp trên đất, bà ôm Lộc khóc lớn:

- Lộc ơi đừng bỏ mẹ mà con, con sao cũng được, sao cũng được con ơi....Anh Hưng... là lỗi của tôi...lỗi của tôi...ông đừng ép con nữa...nó chết... nó chết bây giờ ông ơi....

Chị Quế với dì Trinh cũng sụt sùi, hai người vội ôm lấy má chồng tôi. Chị Quế lên tiếng trước:

- Anh Hưng...Lộc nó đâu có muốn như vậy đâu anh...cái số nó phải vậy, anh đừng ép con...tội nghiệp cho thân nó.

Dì Trinh cũng như đồng cảm, dì xin cho Lộc.

- Phải đó anh, nhà mình còn con trai mà, anh ép Minh Lộc nó chết thì sao hả anh? Mạng con nó quý hơn mấy thứ quỷ ma ngoài kia mà anh.

Ba chồng tôi vừa giận nhưng cũng vừa thương, tôi thấy mặt ông nhăn nhó khó coi lắm. Ông nhìn Minh Lộc rồi lại nhìn mấy bà vợ đang nheo nhóc khóc xin, lát sau tôi thấy ông thở dài một hơi. Giọng điều có chút ý hòa hoãn.

- Nó là cháu của Mộc Phủ, nghĩa vụ sinh con đẻ cái nối dõi tông đường.... làm gì có cái chuyện tổ tiên nghe theo ý hậu bối được.

Tôi im lặng nãy giờ không dám lên tiếng, bởi chuyện này là chuyện lớn mà tôi lại là phận dâu con thì làm sao dám mở lời. Cộng thêm tôi giờ đây có chút sợ sợ, không hiểu sao tôi thấy tôi thoát không được vụ này.

Mỗi lần sợ hay hồi hộp là bụng tôi lại nhoi nhói đau, đưa mắt nhìn Út Đực, tôi nháy mắt ra hiệu cho Út Đực mau liên lạc với chú Ba. Giờ phút này chỉ mong chú Ba về kịp để cứu tôi mà thôi.

Má chồng tôi lau nước mắt trên mặt Lộc, bà rống lên.

- Mộc Phủ này , đứa con trai, bỏ Minh Lộc đi thì có mất mát gì đâu hả anh? Anh nhìn đi, nhìn con đi, người không ra người ma không ra ma thì con nó sống làm sao được nữa. Tôi không muốn cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu anh ơi.

Ba chồng tôi trước uy nghiêm là vậy nhưng sau khi thấy hai màn tự tử không thành của Lộc xong, ông cũng dịu đi phần nào.

- Các người không phải chính tông Mộc Phủ thì các người hiểu được bao nhiêu. Chuyện này mẹ còn chưa biết, chắc gì bà đã đồng ý đâu?

- Mẹ đồng ý.

Là bà nội, bà nội xuất đầu lộ diện rồi. Mừng quá mừng quá.

Tên Lộc vừa thấy bóng dáng bà nội đang được Thu Phụng dìu, anh ta nức nở kêu một tiếng.

- Bà nội ơi....

Mắt nội cũng ửng đỏ, bà trách:

- Tụi bây ép thằng nhỏ làm gì, sinh ra cũng là tụi bây sinh, tụi bây sinh ra sao thì thằng nhỏ nó y vậy. Tụi bây muốn giết cháu mẹ thì tụi bây mới hả dạ phải không? Mộc Phủ không thiếu cháu trai, đứa này không được thì đứa khác. Con ép con con làm gì cho tội nó hả Hưng?

Ba chồng tôi từ trước tới giờ đều nghe theo bà nội răm rắp, lần này cũng vậy. Nghe bà nội nói xong, ông quay đầu nhìn Minh Lộc đang thất thần ngồi chung với Khoa trên đất. Thoáng chốc ông thở dài rầu rĩ.

- Thôi được rồi, tất cả vào trong đi rồi nói.

Lúc nói câu này tôi thấy ông nhìn sang tôi, bất giác mắt trái tôi giựt một phát, tim cũng đập thình thịch thình thịch ngày càng nhanh.

Quái, chuẩn bị chuyện gì tới nữa đây???

Ba chồng tôi dìu bà nội đi vô trong trước, phía sau đám dâu con chủ tớ gì cũng lục tục theo sau. Tôi đi theo chị Quế vô trong phòng khách, xung quanh không có người làm chỉ có người trong nhà mà thôi.

Tôi ở đây coi như thấp nhứt mà "chồng" tôi là tên Lộc lại vừa phát hiện ra anh ta là "gay", tình hình của tôi hiện giờ vô cùng lúng túng nên tôi mới rón rén kéo cái ghế ngồi xuống thiệt là nhẹ nhàng nhứt có thể.

Vừa ngồi xuống đã nghe tiếng ba chồng tôi vang lên.

- Chuyện Minh Lộc....mẹ thấy sao?

Bà nội thở dài.

- Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Minh Lộc nó không có lỗi lầm gì hết. Có muốn trách là trách bà mụ nắn nhầm cái giới tính của thằng nhỏ. Thôi, mọi chuyên cũng đã rồi, Minh Lộc cứ để nó sống đúng với giới tính của nó đi. Mẹ không có trách gì hết.

Minh Lộc với Khoa đứng giữa phòng, nghe bà nội nói vậy, tên Lộc liền lên tiếng cảm ơn:

- Nội, con cảm ơn nội đã hiểu cho con.

Ba chồng tôi thở dài:

- Nếu bà nội đã nói vậy thì cứ y như vậy đi. Còn Minh Lộc, làm cái gì cũng phải có chừng mực, đừng để người ta đàm tiếu thế này thế kia.

Minh Lộc vui đến quên trời quên đất, hắn ta vội hỏi:

- Tức là con và Khoa....

Ba chồng tôi hắng giọng, ông lườm lườm Khoa.

- Tự biết suy nghĩ đi.

Tôi nghe ba chồng tôi nói mà tôi cũng thấy mừng dùm cho Lộc. Làm cha làm mẹ là phải vậy chớ, chớ có đâu mà ép uổng con mình hoài.

Dì Trinh tự nhiên nhìn tôi, dì cau mày, cất giọng hỏi:

- Vậy còn con Quyên?

Trời mẹ ơi, tôi đâu có mượn... đâu có mượn dì nhắc tới tôi đâu...

Mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi làm cho tôi cũng thấy hoảng loạn. Trong lòng thầm mắng một câu, thôi xong rồi... xong rồi..

Minh Lộc chắc cảm thấy áy náy nên lên tiếng xin cho tôi.

- Ba mẹ, con đã như vậy rồi, chi bằng để cho cô ấy về nhà đi. Chứ con....

- Không được

- Không được.

Cả ba chồng tôi và má chồng tôi đều lên tiếng phản đối. Dự cảm xấu tự dưng truyền đến, hai tay tôi nắm chặt, lo lắng tới mức muốn nín thở không dám thở mạnh hơi nào.

Ba chồng tôi nhìn tôi, ông nghiêm giọng.

- Con Quyên đã làm dâu Mộc Phủ, không có quyền cho về lại nhà. Minh Lộc thế nào là chuyện của Minh Lộc còn con Quyên sống là người của Mộc Phủ thì chết cũng làm ma Mộc Phủ.

Tôi sững sờ, lời này của ông ta là ngầm ý dù cho Minh Lộc có sống thật với giới tính của mình, không yêu tôi không coi tôi là vợ thì tôi vẫn phải ở đây, vẫn phải chôn vùi thanh xuân của mình cho Minh Lộc, cho Mộc Phủ sao?

Tôi biết tôi hiểu tôi là nạn nhân của hôn nhân thương mại nhưng dù thế nào thì tôi vẫn là một con người. Tôi có quyền được sống, được định đoạt số phận của mình. Vì cớ gì mà họ lại thay tôi quyết định, vì cớ gì?

Minh Lộc nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi, anh ta lên tiếng.

- Ba mẹ, Quyên...còn trẻ...

Bà Hạ cắt ngang lời:

- Trẻ hay già gì cũng là người của Mộc Phủ, sống hay chết do Mộc Phủ quyết định. Con đừng nói nhiều mất hay.

Tôi hết nhìn Minh Lộc rồi quay sang nhìn bà Hạ, bản thân tôi giờ phút này gần như không còn muốn nhẫn nhịn chút nào nữa. Những con người vô lý độc đoán, nếu Minh Lộc không may chết đi thì tôi sẽ không ngại ngùng mà thủ tiết thờ chồng. Nhưng đằng này, anh ta là có tình yêu khác.....

Tôi đứng dậy đi ra giữa phòng, tôi nghiêm giọng, nói:

- Bà nội, ba mẹ, con không phải bất hiếu nhưng nếu anh Lộc đã như vậy thì tại sao ba mẹ vẫn bắt con ở bên cạnh anh ấy?

Ba chồng tôi liền phát uy:

- Cô không có quyền lên tiếng, ở đây cô chỉ được quyền nghe và làm theo chứ không có cái kiểu hỏi lại ba mẹ chồng cô như vậy.

Tôi không nhịn nữa, sự tức giận trực trào bộc phát.

- Ba có thấy mình vô lý không khi ép con mọi chuyện, Minh Lộc là người vậy con không phải là người hả ba? Con phải một mình sống với cái bóng "người chồng" của Minh Lộc đến suốt đời hay sao? Tại sao Minh Lộc được tự do mà con lại không được?

"Bốp", lời vừa dứt tôi liền bị một cái bạt tay lên má. Nhìn lại, là bà Hạ, bà ta đánh tôi.

Thấy tôi nhìn, bà ta liền cười lạnh tru tréo:

- Tất cả cũng do cô không quyến rũ không được tốt nên Minh Lộc mới bộc phát ra như vậy. Lỗi là do cô mà bây giờ cô còn mạnh miệng trách móc. Quỷ ma oan gia mà, cô đừng mơ được đi, một bước tôi cũng không cho ra bước ra khỏi cổng Mộc Phủ chứ nói là tự do.

Tôi cười khinh, Minh Lộc đồng tính là do tôi??? Haha chuyện cười mà, chắc tôi đẻ ra anh ta được chắc mà do tôi.

Xoa xoa má, tôi quên luôn là mình vừa bị đánh. Tôi trừng mắt, một mình chấp hết, nếu hôm nay lỡ mà có đánh nhau giáp lá cà thì tôi cũng không ngán ai ở nhà này. Hôm nay muốn chơi kiểu nào tôi chơi kiểu đó, hôn nhân thương mại thương miết gì miễn luôn đi.

Tôi bật dậy:

- Minh Lộc đồng tính là do tôi? Bà có bị kém thông minh không vậy? Minh Lộc là do bà sinh ra mà bây giờ lại đổ thừa qua cho tôi. Mấy người nói chuyện bớt vô lý đi được không?

Bà Hạ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, chắc bà ta không ngờ có ngày tôi dám cãi lại bà ta trước bao nhiêu người. Đương lúc bà ta muốn phi lên đánh tôi thì liền nghe tiếng ba chồng tôi can lại.

Tôi nhìn bà ta, trừng mắt thách thức như kiểu "Sao, muốn đánh lộn không, nhào vô.."

Ông Hưng cười đểu, ông ta kéo bà Hạ lại, giọng lạnh lẽo muôn phần.

- Tôi đã nói rồi, cô bước chân vào cửa Mộc Phủ thì suốt đời chỉ có thể làm người của Mộc Phủ. Nếu cô thấy thiệt thòi, cũng được. Không làm vợ Minh Lộc thì chuyển qua làm vợ nhỏ Minh Tài hoặc là lót giường sinh con cho Minh Phú. Cô thấy được không Hoàng Thanh Quyên, cô đừng có quên mấy trăm mạng nhân viên công ty ba cô đang lệ thuộc vào tôi. Muốn hơn tôi hả, cô chưa đủ trình đâu.

Ông ta vừa nói vừa đưa ánh mắt đê tiện ra nhìn tôi, chó chết, lão già khốn nạn.

Ông Hưng xem tôi như món hàng, không sinh con đẻ cái được cho Minh Lộc thì chuyển nhượng tôi cho Minh Tài hoặc là Minh Phú làm cái máy sinh đẻ. Khốn nạn đến thế là cùng rồi, bọn quỷ ma yêu quái.

Tôi giờ đây chẳng tha thiết cái gì nữa vì một khi đã điên máu lên rồi thì chỉ có nhảy xuống ao họa may mới dập được lửa trong lòng. Tôi ngó xung quanh một vòng, kể cả là chị Quế hay Minh Lộc gì đều cúi đầu im re không giúp đỡ cho tôi. Tôi cười lạnh nhưng trong lòng cũng không trách họ bao nhiêu. Con người mà, người ta lo cho thân người ta chưa xong thì hơi sức đâu đi lo cho tôi chớ. Có tôi là cây khô giữa đồng thì phải chịu hứng bão một mình mà thôi.

Tôi cười lớn, chỉ vào mặt ba chồng tôi mà chửi:

- Khôn như ông ngoài kia người ta còn xích đầy kia kìa. Ông nghĩ ông là ai mà có quyền muốn tôi làm gì là tôi làm đó. Công ty ba tôi ông có ngon thì ông phá cho banh đi. Nhà tôi mất một cánh tay thì ông cũng rớt đi cái móng. Đồ vô phúc, đồ độc tài, đồ ông già hách dịch.

Trước mặt, ông Hưng đi nhanh lại chỗ tôi, bàn tay gầy guộc của ông ta giơ lên, tôi vội nhắm tịt mắt lại. Đường nào hôm nay chú Ba về không kịp thì tôi cũng bị tẩn cho nửa cái mạng nên tôi không sợ. Tôi còn muốn ông ta đánh tôi, đánh tôi càng mạnh càng tốt. Tôi méc, tôi nhứt định sẽ méc chú Ba...

- Con chó cái này.....

Tim tôi như muốn ngừng đập, cả người tôi run run không kiểm soát được mình. Nhắm mắt chờ cho ông ta đánh tôi, dù có đau tôi cũng phải ráng chịu đựng.

Phía sau đồng thời tôi nghe tiếng chân người đang dồn dập đi đến. Ngay eo, tôi cảm nhận được bàn tay to lớn của ai đó đang siết chặt mình. Mùi hương này.... hơi thở này.... chú...chú....

Mở bừng mắt, trước mặt tôi gương mặt nam thần của chú hiện ra, môi hơi mím lại nhưng ánh mắt lại thâm sâu lạnh lẽo vô cùng.

Một tay chú ôm eo tôi, một tay chú giơ lên siết lấy cổ tay của ông Hưng. Giọng chú lạnh lẽo như tu la địa ngục:

- Buông Quyên ra, anh dám?

Ông Hưng trố mắt nhìn chú Ba, bàn tay ông từ từ buông lỏng xuống, mặt lúc xanh lúc trắng trông rất kỳ cục. Tôi thoáng mơ hồ không hiểu nhưng khi nhìn mấy đường gân xanh trên mu bàn tay của chú tôi cũng đủ biết lý do vì sao ông Hưng tím tái mặt mày như vậy rồi. Lực tay chú Ba siết mạnh quá hỏi sao ông Hưng chịu cho được chứ.

Ông Hưng bập bẹ biến sắc:

- Thịnh, em làm như này là sao?

Chú Ba không thèm trả lời ông Hưng, chú siết chặt lấy eo tôi, để cho tôi dựa vào người chú. Ánh mắt chú nhìn tôi dịu đi rất nhiều, giọng mềm mại trấn an:

- Anh về rồi, đừng khóc.

Phải, anh về rồi... về rồi...nghe chú nói mà tim tôi như nghẹn nhịp, nước mắt vốn không muốn ra lại vì câu nói này mà trực trào.

Tôi khóc...khóc vì bị bức ép cũng khóc vì hạnh phúc khi nghe được tiếng chú... Gật gật gù, tôi khẽ nói:

- Con...biết rồi...

Chú xoa xoa đầu tôi, lau đi nước mắt trên mặt, giọng chú trầm hẳn:

- Ngoan. Anh đòi công bằng cho em!

Truyện Chữ Hay