Chương : Nhà bị ma ám ()
Dịch: Diệp
- Ngươi, ngươi nhìn lại ngươi xem, sao lại có thể nói chuyện thô bỉ như thế chứ!
Liễu địa chủ bị Tào thị mắng cho xấu hổ đến mức sắc mặt hết xanh lại trắng, cảm thấy vô cùng bẽ mặt.
- Hừ...
Tào thị khinh bỉ xì một tiếng với Liễu địa chủ:
- Vậy những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu ngươi không thô bỉ?
- Ta... ta...!
Liễu địa chủ bị những lời của Tào thị chọc cho tức giận đến mức muốn ngất đi, hắn ta thấy Hạ Tử Thường nhìn mình bằng ánh mắt giễu cợt, cảm thấy mất hết mặt mũi, liền đứng dậy:
- Nam nhân tốt không tranh cãi với nữ nhân! Lý đại phu, Hạ cô nương, Liễu mỗ còn có việc, xin thứ cho không thể tiếp tục nói chuyện cùng hai người.
Nói xong, Liễu địa chủ đen mặt đứng dậy rời đi.
Tào thị oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Liễu địa chủ, hung hăng phun một ngụm nước miếng xuống đất.
- Xì... Già rồi mà còn không biết xấu hổ!
Hai người không biết nhìn hoàn cảnh, nói cãi nhau liền cãi nhau, khiến Lý đại phu cảm thấy rất xấu hổ, hắn liếc mắt nhìn Hạ Tử Thường, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thường, dường như không hề để ý chuyện gì, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn và Tào thị đều hiểu được mưu tính của Liễu địa chủ, nhưng hắn không hy vọng Hạ Tử Thường hiểu được.
Cho dù nàng đã là mẫu thân của ba hài tử, nhưng trong ấn tượng của Lý đại phu, Hạ Tử Thường vẫn là một đóa hoa trắng thuần khiết, ngây ngô, không hiểu chuyện đời.
Không nên để nàng nhìn thấy quá nhiều chuyện dơ bẩn mới phải.
Nhưng hắn không biết, đóa hoa trắng đẹp trong suy nghĩ của hắn, đã âm thầm biến thành đóa hoa ăn thịt người xấu xí.
- Năm lượng bạc, nếu ngươi muốn mua thì trả tiền, đây là khế đất!
Tào thị móc một tờ giấy từ trong ống tay áo ra, đập lên mặt bàn, đồng thời còn nhấn mạnh:
- Không mặc cả.
Hạ Tử Thường liếc mắt đọc thử, đúng là khế đất.
Sau đó, nàng liền lấy ra năm lượng bạc duy nhất còn lại của nàng, đặt lên bàn:
- Đây là năm lượng bạc, Liễu phu nhân, ngươi có thể đếm lại.
Thấy Hạ Tử Thường lấy ra năm lượng bạc dứt khoát như vậy, Tào thị vô cùng kinh ngạc.
Thật ra Lý đại phu cũng rất tò mò tại sao đột nhiên Hạ Tử Thường lại có nhiều tiền như vậy, năm lượng bạc nói trả là trả, nhưng đây là chuyện riêng của nàng, hắn không tiện hỏi nhiều.
Một tay giao tiền, một tay giao nhà.
Hạ Tử Thường thuận lợi nhận được khế đất, sau đó cùng Lý đại phu rời khỏi Liễu phủ, trở lại Lý gia đón ba tiểu bánh bao.
Ba tiểu bánh bao vẫn luôn ngoan ngoãn chờ mẫu thân, thấy Hạ Tử Thường đã về, lập tức tranh nhau chạy về phía nàng.
Người bổ nhào vào Hạ Tử Thường đầu tiên, vẫn là tiểu bằng hữu Khuynh Thành.
Hạ Tử Thường liền bế tiểu nha đầu lên.
- Tẩu tẩu, cảm ơn ngươi.
Hạ Tử Thường cảm ơn Ôn thị.
Vừa rồi nàng đi vắng, là Ôn thị giúp nàng trông ba tiểu bánh bao.
Nhìn Thanh Mặc và Vân Dục đứng cạnh Hạ Tử Thường, rồi lại nhìn Khuynh Thành trong đang được nàng ôm, đột nhiên Ôn thị cảm thấy có chút hâm mộ.
- Không cần khách khí, sau này cứ thường xuyên dẫn mấy đứa nhỏ sang đây chơi.
Ôn thị dịu dàng cười.
- Không phải lời này của tẩu tẩu ngươi cũng là lời khách khí sao.
Lý đại phu đứng ở bên cạnh cũng cười nói.
- Tẩu tẩu ngươi rất thích tiểu hài tử, nếu không có chuyện gì, ngươi cứ dẫn mấy đứa nhỏ sang đây chơi. Hơn nữa, Vân Dục có thiên phú về y học, nếu như ngươi đồng ý để thằng bé học y, y thư của ta có thể cho thằng bé xem tùy ý.
Vân Dục thông minh, tướng mạo ngầm có quý khí, theo trực giác của Lý đại phu, đứa bé này lớn lên sẽ trở thành một người không tầm thường.
Không chỉ Vân Dục, Thanh Mặc cũng vậy, tuổi còn nhỏ đã biết tính toán, thành thục ổn trọng, sau này lớn lên, chắc chắn không phải là người đơn giản.