cất đồ vật xong, ngay cả trong phòng bày biện ra sao Lâm Mạn cũng chưa thường thức, hay liếc mắt một cái, mà lại rón ra rón rén đi ra ngoài.
Thật vất vả khóa cửa lại, lại bị người quản gia bắt gặp ở cửa.
“Tôi vừa rồi nhìn thấy cô lén lút đi vào, nói, cô có mục đích gì!” Kiều bá khinh thường nhìn Lâm Mạn, từ ngày cô vào Kỳ gia làm việc, ông ta liền cảm thấy cô nhất định không phải người gì tốt.
Trên người Lâm Mạn có mùi nước hoa nồng như vậy, chưa
lập gia đình lại mang theo đứa con.
Ánh mắt Kiều bá càng thêm chán ghét: “Nếu cô thành thật nói ra, tôi có thể ở trước mặt Kỳ gia nói tốt cho cô vài câu!”
“Chính là Kỳ gia bảo tôi tới cất đồ vật.
” Lâm Mạn vươn tay đưa chìa khóa cho Kiều bá xem.
Thật sự là chìa khóa của Kỳ gia.
Nhưng, Kỳ gia không có ở nhà, làm sao có thể đưa chìa khóa cho cô?
Kiều bá lạnh giọng quát lớn: “Tôi nhận định như thế nào, đây không phải là cô trộm được à? Cô mới tới gia đình này được mấy ngày? Kỳ gia làm sao sẽ đem chiếc chìa khóa quý giá như vậy giao cho cô!”
“Chiếc chìa khóa này rất quý giá sao?” Lâm Mạn có chút ngốc.
Phòng đọc sách bình thường cũng sẽ có người giúp việc đến quét dọn a.
Ánh mắt của Kiều bá nhìn Lâm Mạn, như là đang nhìn một người quê mùa: “Cô thì biết cái gì, chiếc chìa khóa này giá của nó không hề rẻ, càng quan trọng hơn là nó có thể mở được toàn bộ khóa ở trong thư phòng, đặc biệt là nó là chiếc chìa khóa đặc thì toàn cầu chỉ có chiếc!”
Lâm Mạn sợ tới mức run run.
Bản thân cô cho rằng đây là khảo nghiệm của Kỳ Hàn Lâm, muốn
xem cô có thể đưa giấy tờ nhà đất về đúng chỗ cất được không thôi.
Không nghĩ tới khóa trong phòng đọc sách đều giống nhau…
Nói cách khác.
Cô chỉ cần có suy nghĩ không đúng, đem chiếc chìa khóa này đi thử xem có thể mở các ỗ khóa khác không….
“Cô ờ bên trong đã động vào những thứ gì!” Kiều bá lại lần nữa quát lớn.
“Tôi chưa động vào cái gì cả, ông có để đi tìm Kỳ gia hỏi xem, kiểu gì cũng có camera giám sát đi, có thể đi tra xem tôi đã làm những gì.
” Lâm Mạn nhíu mày.
Tuy rằng cô bị câu ‘ toàn cầu chỉ một chiếc hù dọa, nhưng không có nghĩa là cô có thể để mặc cho người ta vu oan được.
Việc cô chưa làm qua chính là chưa làm qua.
Kiều bá nghe những lời nói này, sắc mặt có chút biến hóa không thể thấy được.
ồng ta tiếp tục chất vấn: “Tôi làm sao biết được, cô có đem camera giám sát tắt đi hay không chứ?”
“Ông!” Lâm Mạn chán nản, nhưng nghĩ đây là quản gia của Kỳ Hàn Lâm, cô hít sâu một hơi, vẫn là nên giải thích thật tốt: “Nếu tôi tắt camera giám sát, như vậy không phải nói rằng trong lòng tôi không trong sạch à?”
“Được rồi, cô đi đi, lát nữa tôi sẽ đi tra xem sao, nhớ nấu cơm cho cô chủ nhỏ ăn.
”
“Đúng vậy.
”
Lâm Mạn nhẹ nhàng thở ra.
Kiều bá có phải hay không cùng cô có mệnh xung khắc nhau? Luôn nhằm vào cô cũng thôi đi, cô tới cất cái khế ước cũng có thể bị ông ta bắt gặp được.
Nhưng mà so với chuyện này, trong lòng cô càng để ý đến Bắc Bắc cùng Mộ Tuyết hơn, sắp đến giờ ăn cơm chiều rồi, cô nên đi nấu cơm thôi.
Kiều bá vẫn đứng ở vị trí như cũ, đứng cung kính nói.
.