Kỳ Hàn Lâm ăn mặc một chiếc áo gió màu đen, thiết kế cắt may khéo léo, phác hoạ hoàn mỹ ra thân hình của anh.
Sườn mặt như tượng tạc, dưới ánh sáng có vẻ không hề có góc chết, như là bịt kín một tầng vầng sáng.
Nghĩ đến thì thiên thần hạ phàm cũng chỉ như thế mà thôi.
“Mau, chào Kỳ Gia.
” Vân Lương chọc chọc cánh tay của con gái.
Đều là lúc nào rồi mà cô ta còn chỉ lo mê trai!
Sắc mặt của Vân Vi hơi hơi đỏ lên, hơi khom người: “Vân Vi chào Kỳ Gia.
”
Tầm mắt của Kỳ Hàn Lâm vẫn chưa dừng lạl ở trên người của hai người, anh trực tiếp nghiêng người vào phòng, ngồi vào trên chủ vị.
Sắc mặt của Vân Lương khẽ thay đổi, lại không dám lộ ra bất cứ cái
gì bất mãn.
ông ta mang theo Vân Vi vào ngồi, đầy mặt lấy lòng mà cười: “Kỳ Gia, giọng nói của Vân Vi con gái tôi rất hay, từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ, con bé hát khúc hát nhỏ rất lợi hại, nếu không thì để cho con bé hát một đoạn? Cũng coi như là trợ hứng cho ngài.
”
“Tôi không có hứng thú tìm con hát giải buồn.
”
Con hát!
Vân Vi lập tức uất ức cực kỳ, từ
nhỏ cô đã được người ta khen, giọng nói hay càng khiến cho vô số người hâm mộ không thôi, nhưng mà Kỳ Hàn Lâm tự nhiên nói cô ta là con hát!
“Kỳ Gia nếu đã không thích thì tôi không hát là được, ngài cũng không cần châm chọc tôi như thế.
”
Ánh mắt của Kỳ Hàn Lâm hàn dừng ở trên người cô ta.
Người phụ nữ này.
Lớn lên có vài phần tương tự với Lâm Mạn.
Thấy Kỳ Hàn Lâm nhìn chằm chằm Vân Vi, Vân Lương lập tức nói: “Kỳ Gia, con hát là con hát, tiểu thư khuê các là tiểu thư khuê các, không bằng nghe con gái tôi hát một khúc? Có lẽ ngài sẽ thích đấy.
”
Kỳ Hàn Lâm bưng ly trà lên, lười biếng mà dựa vào lưng ghế, vẫn chưa mở miệng từ chối tiếp.
Này nói rõ ý là muốn nghe hát.
“Đi, mau đi đi.
” Vân Lương nhanh chóng nháy mắt với Vân Vi.
Không quan tâm là con hát vân là
tiểu thư khuê các, chỉ cần được Kỳ Gia coi trọng, chẳng sợ là làm bạn thì chỗ tốt là cái gì cần có thì đều có.
Vân Lương căn bản không thèm để ý là Kỳ Hàn Lâm coi con gái của chính mình như thế nào, ông ta chỉ để ý ích lợi mà thôi.
Ngay cả bán Vân Vi cho Kỳ Hàn Lâm thì đối với ông ta cũng là con gái kiếm lời.
Vân Vi đứng ở trước microphone lập giá trong phòng, chậm rãi mở miệng.
Giọng nói không tồi.
Hát cũng bình thường thôi.
Tuy rằng động tác của cô ta khác một trời một vực với Lâm Mạn, nhưng mặt mày lại cực kỳ tương tự, thậm chí, cơ hồ có thể nói là không có gì khác nhau.
Ngón tay dài của Kỳ Hàn Lâm nhẹ nhẹ gõ xuống tay vịn, rũ mắt trầm tư, Vân Vi này có quan hệ gì với Lâm Mạn?
Lâm Mạn nói với Bác Kiều là Kỳ
Hàn Lâm đã cho phép cô nghỉ, lập tức rời khỏi khu biệt thự của nhả họ Kỳ.
Cô một mặt tìm xe, một mặt gọi điện thoại cho Lâm Tri Thư.
.
“Thế nào? Đã nghĩ kỹ chưa? Có thể đã nhanh đến thời gian ký hợp đồng rồi đấy, tới nhanh không thì không kịp đâu.
” Bên kia vang lên giọng của Lâm Tri Thư.
“Bọn họ ký hợp đồng ở đâu? Nói địa chỉ nói cho tôi đi.
”
“Cháu vẫn không tin dì sao, tính toán tin Vân Lương, tên cầm thú
lén lút chiếm nhà của chúng ta, phá nát nhà của chúng ta, khiến cho nhà chúng ta chia năm xẻ bảy sao?” Giọng nói của Lâm Tri Thư cao lên không ít.
Bà ta lo lắng Lâm Mạn sẽ mang theo khế đất đi tìm Vân Lương, cùng nhau bán nhà, cho nên kiên quyết không nói địa chỉ ra.
Lâm Mạn cũng không vội.
.