Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Hàn Lâm nâng đũa lên, gắp một viên cắn một miếng, vừa nhai xong, đã nôn ra ngay.
Bác Kiều tâm “lộp bộp” một chút, càng căng thẳng hơn: “Cậu chủ, làm sao vậy…”
“Chưa chín kỹ.
”
Kỳ Hàn Lâm nói: “Chưa chín.
”
“Làm sao có thể…”
Bác Kiều kêu mình bị oan: “Nước đã sôi sùng sục rồi mà!”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “ông tự mình nếm thử?”
“Không dám…”
Bọn họ là người hầu.
Kỳ Hàn Lâm đang ăn cơm, bọn họ chỉ có thể đứng ở vị trí bên cạnh nhìn, làm sao dám ngồi xuống.
Lâm Mạn đứng sau bác Kiều, nhìn dáng vẻ bất lực của bác Kiều, âm thầm bật cười.
Chưa chín kỹ! Vừa nhìn đã biết bác Kiều không thường xuyên nấu ăn.
Loại thức ăn được làm từ bột mì này muốn nấu ngon, có rất nhiều điều phải chú ý.
Người không biết nấu ăn, nấu bánh trôi nước còn sống, cũng không phải việc lạ.
Tuy răng nước sôi sùng sục, không có nghĩa là bánh trôi nước đã được nấu chín, cần phải chần nước lạnh hai lần, đợi đến khi nước sôi ba lần mới có thể cho ra khỏi nồi.
Bác Kiều nhìn Lâm Mạn cầu cứu, hắng giọng, nói với Lâm Mạn: “Cô lại đi nấu một phần khác đi.
”
Lâm Mạn vô tội nói: “Bác Kiều, tôi không biết nấu.
”
Bác Kiều trừng mắt với cô ấy! Cô ấy ờ đâu sẽ không?! Cô ấy rõ ràng là cố ý.
Chỉ vì ông ấy nói bánh bao là ông ấy làm.
Nhưng ông ấy nói như vậy thì làm sao? Cô ấy là một người mới tới, thích tranh công như vậy sao? Cô chủ nhỏ thích ăn còn chưa đủ sao, nhất định phải vơ hết công lao cho minh? Bác Kiều bước đến chỗ Lâm Mạn, hạ giọng nói: “Làm sao cô không biết quy củ như vậy? Tôi để cô đi nấu bánh trôi, cô nấu bánh trôi rất ngon, Kỳ gia muốn ăn, bây giờ đến lượt cô biểu hiện, sao cô không biết quý trọng như vậy?”
Lâm Mạn trong lòng mắng: Ai muốn biểu hiện ở trước mặt người đàn ông này chứ! Cô phỏng vấn làm bảo mẫu, và công việc của cô ấy là chăm sóc Kỳ Mộ Tuyết, không phải là bảo mẫu của Kỳ Hàn Lâm.
Anh ấy thích ăn gì, muốn ăn gì, liên quan quái gì đến cô.
Hơn nữa…
Lâm Mạn nói: “Không phải ông thích cướp công sao? Bây giờ có cơ hội biểu hiện, vì sao ông không quý trọng.
”
“Không ăn.
”
Kỳ Hàn Lâm tiện tay cầm lấy khản mềm, lau chùi một chút khóe môi.
Không bao giờ nói hết vẻ tao nhã giữa những cử chỉ của anh ấy.
Anh ây quả thực là trời sinh quý tộc.
Lâm Mạn đi tới, định bế Tiểu Mộ Tuyết lên, nhưng Kỳ Hàn Lâm đã đứng dậy, ôm tiểu nãi thỏ vào lòng, và nói với Mộ Tuyết: “Cùng đi thăm hỏi cụ bà.
”
Tiểu nãi thỏ ngoan ngoãn gật đầu.
.