Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạn sờ nhẹ lên trán cô bé: “Vậy thì chúng ta đi ăn sáng được không?”
Tiểu Mộ Tuyết lại gật đầu.
Bác Kiều tưởng chừng như muốn ngổn ngang trong gió! Người phụ nữ này rốt cuộc đã giở trò gì, làm sao cô có thể dỗ được cồ chủ nhỏ? Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết đi vào nhà ăn.
Kỳ Hàn Lâm cũng ở đó.
Lâm Mạn bước chân dừng lại, có phần không dám tới gần.
Nghĩ đến đêm qua, trong phòng ở suối nước nóng, những việc mả người đàn ông này đã làm với cô ấy, Lâm Mạn cảm thấy da đầu tê dại.
Quản gia đi theo phía sau đi vào nhà ăn, vừa nhìn thấy Kỳ Hàn Lâm, lập tức cung kính nói: “Chào buổi sáng cậu chủ.
”
Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Mạn.
Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết ngồi vào mép bàn ăn, cũng nói với Kỳ Lâm Hàn: “Chào buổi sáng cậu chủ.
”
Cô ấy chỉ cách anh có một khoảng, nhưng trong nháy mắt lúc cô ấy cúi xuống, Kỳ Hàn Lâm lập tức ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy.
Nam nhân đôi mắt hơi sâu lại.
Anh ấy ngước mắt, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Mạn, có vài phần nguy hiểm xem kỹ.
Tiểu Mộ Tuyết ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
Bánh bao này rât dẻo và thơm! Cô bé chưa bao giờ ăn qua thứ gì ngon như vậy.
Tiểu Gạo Nếp cắn một miếng và nhai một cách chậm rãi, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô bé hiện lên vẻ hài lòng.
Cô bé một hơi nuốt xuống, lại cắn thêm một miếng.
Tiểu Mộ Tuyết rất kén ăn, vì vậy, khi Kỳ Hàn Lâm nhìn thấy cô bé ăn hết miếng này sang miếng khác, anh đưa khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần, hơi mở miệng.
Đây là đòi con gái đút cho anh ta! Lâm Mạn nhìn thấy, không nói nên lời trong lòng nói: Anh ấy vậy mà muốn cướp đồ với con gái của cô! Khinh bỉ! Tiểu Mộ Tuyết lại dùng tay che lại, thay vì đút bánh bao vào miệng anh, cô bé lại dùng tay bảo vệ đĩa ăn, không cho phép anh ngấp nghé.
Kỳ Hàn Lâm nhướng mày: “Không bằng lòng?”
“Không!”
Tiểu Mộ Tuyết phá lệ mà nói ra.
Cô bé rõ ràng là nôn nóng, đến mức cô bé, người chưa bao giờ thích nói chuyện, nhưng lại vội vàng mở miệng từ chối.
Kỳ Hàn Lâm:“…
Lâm Mạn mắt trợn trắng, nói thầm một câu: “Làm gì có ai cướp đồ ăn với con gái chứ?!”
Thanh âm cô nói ra không lớn, Kỳ Hàn Lâm nhất thời không nghe rõ, anh ấy ngước mắt, lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô đang nói thầm cái gì?”
Bác Kiều cũng trừng mắt nhìn Lâm Mạn một cái mang tính cảnh cáo.
.