Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Bắc dùng bàn tay nhỏ bé đem đom đóm bao bọc vào lòng bàn tay, khép lại, một giây kế tiếp, ánh sáng le lói từ kẽ ngón tay tuôn ra, đôi tay của anh đều đang phát sáng lên.
Tiểu Mộ Tuyết ngạc nhiên đến trợn to hai mắt, cũng đưa tay ra.
Bắc Bắc đưa tay tiến lại gần, nhẹ nhàng mở ra bàn tay nhỏ bé, đom đóm từ kẽ ngón tay cậu bé bay ra, Tiểu Mộ Tuyết vụng về lấy tay đi bắt, đom đóm lại nhanh chóng từ trong tay cô bé bay ra.
Một tay cô bé bắt hụt.
“Trời ơi!”
Cô bé chán nản kêu lên một tiếng.
Vẻ mặt nhỏ tủi thân kia, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.
Đom đóm nối liền không dứt từ miệng bình bay ra, trong chốc lát, hai mươi mấy con đom đóm bay ở giữa không trung, liền thật giống như một ngôi sao sáng lấp lánh.
Tiểu Mộ Tuyết đứng lên, trơ mắt nhìn ngắm những con đom đóm kia bay, đưa ra bàn tay nhỏ bé đi bắt, nhưng nhiều lần bắt hụt.
Bắc Bắc hỏi: “Đẹp không?”
“Bên trong phòng suối nước nóng nhưng là chỉ một mình Kỳ gia dùng, cô ta lại dám tự tiện xông vào chỗ nào, bị sa thải cũng là đáng đời!”
Trong lòng Lâm Mạn hừ lạnh một tiếng, đi đến cửa, lập tức đẩy cửa.
Người trong cửa rối rít nhìn về phía cô, vừa thấy là Lâm Mạn, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Làm sao cô còn có mặt mũi đến tham gia hội nghị? ! Lâm Mạn cố làm như không có chuyện gì xảy ra, “Chào mọi người!”
Một đám người yên lặng như tờ.
Lâm Mạn cũng lười để ý những ánh mắt khác thường kia, đi đến trước bàn ngồi xuống.
“Chị Phương, chị không phải nói cô ta bị sa thải rồi sao? Tại sao cô ta còn đến đây?”
Cái người bị gọi “chị Phương “, chính là người giúp việc ngày hôm qua dẫn Lâm Mạn đi bên trong phòng suối nước nóng.
Nhìn qua, nhất định có lai lịch, mọi người đều rất kính sợ cô ta.
Chị Phương hoài nghi nhìn vê phía Lâm Mạn, “Tại sao cô còn đến đây? Cô không phải là bị sa thải rồi sao?”
“Sa thải? Tôi không có nhận được cái thông báo này đâu?”
Chị Phương có chút nghi ngờ.
.