Bắc Bắc mới vừa sửa soạn giường xong, thấy Lâm Mạn đầu ướt dầm dề xông vào, thần sắc hoảng loạn,cậu bé khẩn trương hỏi, “Mommy làm sao vậy?”
Lâm Mạn thở phì phò nói, “Mommy gặp phải người xấu!”
“Người xấu nào?” Bắc Bắc vừa nghe liền xắn ống tay áo, “Cũng dám ăn hiếp mommy của con?”
Hu hu hu! Bắc Bắc!
Lâm Mạn ủy khuất mà ôm lấy cậu bé, “Chỉ có Bắc Bắc biết thương mommy thôi!”
“Là ai? Bắc Bắc dạy dỗ người đó thay mommy!”
“Thôi đi, Bắc Bắc đánh không lại!”
Bắc Bắc ủy khuất mà liếc xéo cô một cái, “Bắc Bắc đánh không lại, nhưng mà Bắc Bắc có thể mắng người đó khóc.
”
Lâm Mạn:
“….
.
”
Làm sao cô lại quên
mất, Bắc Bắc sinh ra thiên phú là kỹ năng độc miệng đạt được cấp bậc tối cao.
“Thôi đi!
Bắc Bắc giơ tay nhỏ vén một sợi tóc ướt của cô, hỏi, “Mommy tắm rửa xong làm sao không sấy khô tóc? Con đọc sách nói, nếu con gái không làm khô tóc thì về sau chờ mommy biến thành bà lão sẽ đau nửa đầu.
”
Bà lão
Lâm Mạn bị chọc đến dở khóc dở cười.
Bắc Bắc lập tức nói, “ừm! Con nói sai rồi, mommy của con là tiên nữ, vĩnh viễn là tiểu tiên nữ, cả đời đều sẽ không già.
”
Cậu bé vừa nói vừa lấy một cái máy sấy tàn tạ từ trong vali ra.
Sở dĩ nói là tàn tạ là cái máy sấy này đã dùng bốn năm, trong đó có một lần bị rớt xuống nứ ra.
Bắc Bắc dùng băng keo dán lại rồi
dùng tiềp.
“Ngồi trên giường đi.
”
Lâm Mạn nghe theo lời chỉ huy của Bắc Bắc, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường.
“Nằm xuống, đầu hướng về phía con.
”
Lâm Mạn lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Bắc Bắc dời một cái ghế nhỏ tới, giơ máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Lâm Mạn chợt hoảng hốt.
Từ trước tới nay, trừ bỏ Bắc Bắc, chỉ có mẹ sẽ dịu dàng sấy tóc cho cô thôi.
Lâm Mạn vỗ vỗ giường, “Mau lên giường, ngủ thôi.
”
Bắc Bắc gật gật đầu, bò lên trên giường.
Lâm Mạn ôm cậu bé vào trong lòng ngực, hôn lên trán cậu bé một cái.
Nhiều năm như vậy, có Bắc Bắc làm bạn, cô không hề cảm thấy cô đơn
một chút nào.
.