Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương : Một đêm tóc trắng
Dịch: Mastaever Nguồn: Sưu Tầm
Trần Tiểu Thúy ngồi ở ghế, cả người hiện ra màu trắng yêu dị. Lúc này Bạch Kim Nguyệt cũng hết sức khẩn trương, một đêm qua nàng không ngủ, một mực chờ Trương Hắc Ngưu trở lại nên nhìn thấy toàn bộ quá trình mái tóc của Trần Tiểu Thúy từ từ biến thành màu trắng nên mới bảo Chu Bất Đồng báo cho Vân Quan Nguyệt tới đây.
Chu Bất Đồng lúc ấy cũng sợ hết hồn, vội vàng chạy đi tìm Vân Quan Nguyệt. Kiến thức của Vân Quan Nguyệt quảng bác, , mặc dù cũng hơi kinh ngạc nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như Chu Bất Đồng, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xem ra là tâm lực tiều tụy, làm mái tóc bạc trắng...... Mặc dù từ trước nghe nói qua chuyện như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy là lần đầu tiên!
- Làm sao bây giờ? Như vậy nguy hiểm có hay không? nguồn
Chu Bất Đồng vội vàng hỏi.
- Tiểu Thúy có thể hay không......
Bạch Kim Nguyệt có dự cảm bất tường.
- Nguy hiểm tự nhiên là có ...... Bất quá...... Lấy năng lực của chúng ta cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi...... Một là đại nhân trở lại để giải khai cấm chế, hai là dựa vào lực lượng tự thân cường hành xông phá! Ngoài ra, không có biện pháp thứ ba rồi!
Vân Quan Nguyệt lắc đầu.
- Chúng ta không thể cường hành.....
Chu Bất Đồng hỏi.
- Không được!
Vân Quan Nguyệt nói:
- Muốn cường hành giải khai cấm chế một người , một là công lực đủ mạnh, hơn nữa là phải hiểu rõ về cấm chế này, cả hai thứ chúng ta đều không ai so sánh được với đại nhân!
- Vậy cũng chỉ có chờ chết sao?
Chu Bất Đồng đứng ngồi không yên.
- Thật chỉ có như vậy sao?
Bạch Kim Nguyệt cảm giác như mình đã hại Trần Tiểu Thúy khi thuyết phục Trương Hắc Ngưu làm vậy, nghĩ là có thể giúp được Trần Tiểu Thúy nhưng cũng không ngờ hắn dùng phương pháp nguy hiểm như thế, không bằng cứ để cho Trần Tiểu Thúy tiếp tục làm một tiểu thôn nữ mà không nên gia nhập đội xe.
- Đi tìm đại nhân trở lại!
Vân Quan Nguyệt nói cách giải tiếp gián tiếp, Chu Bất Đồng đứng lên, Vân Quan Nguyệt bổ sung:
- Bất quá cho dù đại nhân biết, cũng chưa chắc có để ý tới ngươi!
- Nhưng là...... Đây cũng là một mạng nha!
Chu Bất Đồng dùng sức kêu lên:
- Chẳng lẽ đại nhân thấy chết không cứu sao?
Vân Quan Nguyệt lắc đầu:- Tu vi của ngươi chưa tới, tự nhiên sẽ không hiểu ý nghĩ đại nhân, tu vi đạt đến cảnh giới đại nhân thì đã không theo lẽ thường để nói. Trừ số ít thân nhân ra, mọi người ở trong mắt bọn họ cũng chỉ như vạn vật, sanh lão bệnh tử đó là chuyện thường tình trong cuộc sống , với sinh mạng một người muốn đả động tới cảnh giới này là không thể nào. Trong lòng bọn họ tự nhiên có tín niệm vô cùng kiên định, sẽ không dễ dàng vì những thỉnh cầu mà thay đổi!
Chu Bất Đồng thở dài thật sâu một hơi. Ở bên cạnh Trương Hắc Ngưu một thời gian dài, dĩ nhiên y cũng biết là lời của Vân Quan Nguyệt không phải là vô căn cứ. Bạch Kim Nguyệt lại rầu rĩ, chỉ có Quỷ kiếm và Vương Đạo Thống đứng đó nhìn Trần Tiểu Thúy.
Đang lúc mọi người cơ hồ tuyệt vọng thì ngón tay của Trần Tiểu Thúy khẽ giật, ánh mắt của Vân Quan Nguyệt chợt sáng ngời. Biến hóa nhỏ bé như vậy những người khác có thể không có nhìn ra nhưng với nhãn lực của y rất dễ dàng phân biệt. Thấy biểu hiện của Vân Quan Nguyệt, đám người Chu Bất Đồng cũng nhìn sang, Chu Bất Đồng chợt vui mừng:
- Nàng động rồi!
- Đúng nha!
Bạch Kim Nguyệt mừng rỡ.
- Quá thần kỳ! Chẳng lẽ nàng bằng vào ý thức của mình đột phá thành công?
Vân Quan Nguyệt ra vẻ khó tin, một nữ tử yếu nhược sao có thể làm được điều này! Làm sao có thể? Cái này thật là kỳ tích!
Kỳ tích ra đời, mí mắt của Trần Tiểu Thúy khẽ mở. Mọi người vây lại, chú ý từng biến hóa nhỏ trên người Trần Tiểu Thúy. Ánh mắt của Trần Tiểu Thúy chậm rãi nhưng vô cùng kiên định mở ra. Một luồng ánh sáng màu đen mãnh liệt như xoáy nước xuất hiện trước mắt mọi người làm tâm thần tất cả rúng động như bị cuốn vào trong đó. Vân Quan Nguyệt cả kinh, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh quang, mạnh mẽ tránh thoát. Xoáy nước hắc quang trong mắt Trần Tiểu Thúy biến mất, mọi người dường như nằm mộng, ngơ ngác nhìn nhau không rõ là chuyện gì?
Ánh mắt Trần Tiểu Thúy sáng ngời, con ngươi một màu đen nhánh tĩnh lặng nhìn mọi người không có một tia tình cảm, cả người vẫn giống như tượng gỗ không có phản ứng. Qua một lúc, sức sống từ từ trở lại, ánh mắt nhìn mọi người trở nên hữu thần, linh hồn quay lại thân thể. Lúc này Trần Tiểu Thúy tựa như vừa được tái sinh, nhìn vào thân thể hoàn toàn có cảm giác bất đồng.
- Tiểu Thúy!
Bạch Kim Nguyệt khẩn trương kêu lên, Trần Tiểu Thúy khẽ lay động một cái, không thể khống chế thân thể khẽ nghiêng sang một bên. Chu Bất Đồng nhanh chóng đỡ lấy để nàng ngồi trên ghế, lo lắng:
- Trần cô nương, cô làm sao vậy? Cảm giác như thế nào......
- A...... Có chút đói, cả người vô lực!
Trần Tiểu Thúy nói vẻ khó khăn, Chu Bất Đồng vội vàng đáp một tiếng rồi chạy ra bên ngoài ra lệnh:
- Các ngươi mau chuẩn bị cơm cho ta.
Chu Bất Đồng rất cổ quái! Mọi người trong phòng bất giác nghĩ thầm.
Bạch Kim Nguyệt hỏi:
- Như thế nào đây? Trừ đói, còn có thứ gì khác khó chịu hay không!
- Phu nhân!
Trần Tiểu Thúy đáp:
- Không có, chẳng qua là muốn ngủ một giấc thật say!
Bạch Kim Nguyệt hơi ngạc nhiên.
- Đúng rồi...... Nói lại cảm thụ của ngươi trước lúc tỉnh lại xem sao, làm thế nào để đột phá cấm chế?
Vân Quan Nguyệt rất hiếu kỳ.
- Cấm chế?
Trần Tiểu Thúy ngạc nhiên:
- Cảm thụ...... trước lúc tỉnh lại..... . Nhưng ta vẫn luôn là tình hình nha?
- Vẫn luôn là thanh tĩnh?
Vân Quan Nguyệt lấy làm kỳ lạ.
- Đúng nha...... Vẫn luôn là thanh tĩnh, bất quá thân ở trong một vùng tối, không biết thời gian trôi qua, cũng không biết ở đâu, chỉ có bản thân, trừ suy tư ra thì không thể làm được gì, hết sức khổ sở!
Thân thể Trần Tiểu Thúy khẽ run rẩy, Bạch Kim Nguyệt có chút không vừa ý nhìn Vân Quan Nguyệt, ý bảo y im miệng.
Không riêng gì Vân Quan Nguyệt, Vương Đạo Thống và Quỷ kiếm cũng rất hiếu kỳ. Vân Quan Nguyệt không để ý cảnh cáo của Bạch Kim Nguyệt, tiếp tục hỏi:
- Như vậy làm sao ngươi từ đó tránh thoát ra?
- Tránh thoát?
Trần Tiểu Thúy lại ngơ ngác:
- Không có nha...... Nô tỳ ở trong bóng tối không nhìn thấy cái gì. Đã nghĩ chỉ cần một chút ánh sáng, có chút ánh sáng là có thể thấy rõ ràng hết thảy rồi! Cho nên nô tỳ liều mạng nghĩ...... Phải có ánh sáng...... Sau đó thì có ánh sáng! Nô tỳ thấy được ánh sáng thì mở được mắt ra!
Vân Quan Nguyệt chấn động mãnh liệt, tựa hồ là tiếp xúc với một lĩnh vực chưa từng biết, lẩm bẩm:
- Phải có ánh sáng...... Thì có áng sáng! Thật sự là quá thần kỳ! Quá thần kỳ!
Quỷ kiếm cũng như có điều suy nghĩ, chỉ có Vương Đạo Thống là mê hoặc, cảnh giới của y kém quá xa nên không thể nào hiểu được.
Bạch Kim Nguyệt mặc kệ bọn họ, chỉ cần Trần Tiểu Thúy có thể tỉnh lại là đủ rồi, vội vàng đỡ nàng nằm xuống giường của mình. Trần Tiểu Thúy liên tục bảo không dám nhưng Bạch Kim Nguyệt vẫn kiên trì, lúc này Chu Bất Đồng cũng chạy trở lại, trong tay ôm một hộp đựng thức ăn, mở ra bên trong đủ loại thức ăn thơm phức làm ngón thực chỉ của mọi người máy động. Bất quá nhìn xem thì không chỉ chuẩn bị cho Trần Tiểu Thúy mà đủ cho tất cả. Quả nhiên Chu Bất Đồng trừ một phần cho Trần Tiểu Thúy, những thứ khác cũng phân ọi người, Trần Tiểu Thúy lúc đầu ra vẻ ngượng ngùng nhưng sau khi thấy mọi người ăn thì cũng từ từ ăn theo.
Trần Tiểu Thúy bây giờ vẫn chưa phát hiện mái tóc màu đen của mình đã đã hoàn toàn biến thành tuyết trắng.
Trên đường cái, một nam một nữ vẫn thong dong hết sức bắt mắt.
Minh Tú ngồi vắt vẻo trên vai Trương Hắc Ngưu, rất có cảm giác thoải mái, càng cảm thấy yêu hơn người bên dưới. Mặc dù hắn thô tháp, diện mục dữ tợn, nhìn tuổi cũng không nhỏ nhưng đối với mình rất tốt.
Minh Tú đang liếc xung quanh, vừa lúc đi qua bên ngoài một tửu lâu thì chợt nghe trên lầu một trận đánh chửi. Nàng tò mò nhìn lên, Trương Hắc Ngưu theo bản năng dừng lại, Minh Tú cúi đầu nhìn xuống, phu quân thật sự là quá tốt, cùng mình tâm ý tương thông nha.
- Ngươi bồi thường tiền đi, dựa vào mấy khúc đàn của ngươi thì kiếm được mấy tiền, ngay cả tiền cho lão nương đánh cuộc cũng không đủ. Còn không mau theo Tống mụ mụ đi, học mấy năm đợi đến khi có biển hiệu rồi sẽ ăn ngon mặc đẹp chẳng phải tốt hơn bây giờ sao!
Giọng chua ngoa của một người phụ nữ trung niên vang lên, Minh Tú ngẩng đầu thì thấy loáng thoáng có mấy bóng người đang dằng xé.
Thanh âm trên lầu rất loạn, hình như là có mấy người đang đuổi bắt la hét rồi một giọng tiểu nữ hài trong trẻo vang lên:
- Ta coi như là chết cũng không để bị ngươi bán vào trong kỹ viện bên!
- A!
Phụ nữ trung niên hét thảm một tiếng:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám cắn ta!
Minh Tú mở to hai mắt, phía trên này thật sự là náo nhiệt nha.
Thân ảnh một tiểu nữ hài vô cùng bi tráng từ bên trong chạy ra, đụng vào lan can trên lầu. Với góc nhìn của Minh Tú vừa khéo có thể thấy được khuôn mặt thương tâm đang nhìn vào nền đường đá xanh dưới lầu. thét lên với mấy người vây quanh:
- Các ngươi lại muốn ép ta! Ta sẽ nhảy từ trên lầu xuống!
- Ngươi hù dọa người nào nha, một chút độ cao như vậy có thể ngã chết ngươi sao? Bất quá ngươi yên tâm coi như là chân té chặt đứt, lão nương cũng sẽ chiếu cố ngươi!
Phụ nữ trung niên chỉ vào tiểu cô nương kia kêu lên.
- Ta nhảy đây!
Nữ hài kia khẽ nhao về trước, phụ nữ trung niên túm lấy được vạt áo của nàng, nữ hài kia liếc mắt một cái, phụ nữ trung niên khẽ gật đầu ý bảo đã hiểu, đang muốn nói thêm thì chợt vạt áo kêu xoẹt một tiếng chỉ để lại mảnh vải trên tay.
Nữ hài giật mình, thân thể chới với ngã văng ra ngoài.
Minh Tú hét lên một tiếng: Té thật rồi! Té thật rồi!
Nàng vừa nói vừa kéo áo Trương Hắc Ngưu để hắn cùng nhìn.