Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

chương 232: không thích nhiều lời làm gì

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dung Tư Thành đứng dậy rời đi.

La Bằng vội vàng nói: "Dung Tư Thành, anh thả tôi ra đi, chúng tôi thật sự không làm.

Là Uông Phúc Thành tự ý hành động, chúng tôi căn bản không biết gì cả."

Dung Tư Thành dừng bước, nhìn anh ta một cách lạnh lùng: "Cho dù lần này không phải cậu làm, nhưng nếu không phải kế hoạch cậu đưa ra, Uông Phúc Thành cũng làm theo kế hoạch đó, cậu còn oan uổng cái gì chứ?"

Nói xong quay người bước ra ngoài.

Tô Kiệm ngay lập tức đi theo: "Tổng giám đốc Dung, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Dung Tư Thành có chút bực bội, chuyện này lại không có manh mối gì rồi, anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Về kiểm tra lại những người mà Uông Phúc Thành đã tiếp xúc trong một tháng này, nhất định có kẻ đáng nghỉ."

Tô Kiệm nhìn Dung Tư Thành do dự rồi dừng lại, dù nhìn thế nào thì anh ta cũng cảm thấy Tổng giám đốc Dung đang muốn từ chuyện bé xé ra to.

Nhẫn nhịn một thời gian dài rồi cuối cùng cũng dám lên tiếng: "Tổng giám đốc Dung, anh đang đang muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn sao? Cũng có khả năng là chuyện này là do Uông Phúc Thành làm ra, cái chết của anh ta là ngoài ý muốn.

Dung Tư Thành liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Không thể nào!"

Tô Kiệm: "...!

Sau khi lên xe, Dung Tư Thành lại hỏi "Cảnh Mai Chi đang ở đâu?"

Tô Kiệm trả lời: "Cái này tôi chưa kiểm tra, bây giờ kiểm tra sao?"

Dung Linh nhắm mắt lại để trấn an tinh thần, uể oải đáp: "Ừ"

Tô kiệm nhìn Dung Tư Thành qua kính chiếu hậu, nghi ngờ hỏi: "Anh không tin những gì La Bằng nói sao?"

Dung Tư Thành nói: "Những gì anh ta nói chắc là thật!"

Tô kiệm ngạc nhiên hỏi: "Vậy tại sao anh lại tìm Cảnh

Mai Chi?"

Dung Tư Thành đột nhiên mở mắt ra: "Cậu thích Cảnh

Mai Chi sao?" Tô Kiệm bị câu nói này dọa hết hồn: "Không, không, tại sao tôi lại thích cô ta chứ?"

Dung Tư Thành trừng mắt nhìn cậu ta và nói: "Không thích thì cậu nói nhiều làm gì?"

Tô Kiệm: "...!

Cảnh Mai Chi đã ở nhà suốt cả một ngày, tức giận, ẩm ức và hối hận, tất cả các loại cảm xúc đều tràn ngập, giống như một mạng lưới vô tận, quần lấy cô ta rồi nuốt chửng cô ta.

Trong khoảng thời gian này, cả Cảnh Tuấn An và La Vân Lan đều muốn đến để an ủi cô ta và họ muốn rủ cô ta đi ăn ngoài, nhưng cô ta đã phớt lờ tất cả.

Không còn mặt mũi để gặp người khác nữa!

Cô ta đã đánh thuốc người khác nhưng bản thân lại uống phải rượu đã bị hạ thuốc, hậu quả này khiến cho cô ta thậm chí đến cả quyền tức giận cũng không có..

Cô ta thật là ngu ngốc.

Cô ta còn nghĩ rằng Mộ Yến Lệ gặp may ở buổi tiệc rượu thời trang lần đầu, nhưng lần này, Mộ Yến Lệ không những biết rằng cô ta đã hạ thuốc mình mà còn kịp tráo lại cốc rượu trong thời gian ngắn như vậy, đây không phải là gặp may nữa rồi.

Người phụ nữ này thật là độc ác

Rốt cuộc làm sao cô ấy biết được trong cốc có thuốc?

Lẽ nào cô ấy đã ngửi thấy nó? Nhưng chẳng phải nó không mùi không vị sao?

Cửa phòng lại một lần nữa có người gõ: "Mai Chi? Chị

Vương Bích Hà của cô đến này."

Cảnh Mai Chi cười một cách lạnh lùng, cô ta cũng đang muốn hỏi xem, tối hôm đó Vương Bích Hà đã đi đâu?

Cô ta đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy Vương Bích Hà đang đứng ở cửa, cô ta trang điểm rất tinh tế và tao nhã, lúc này mới lộ ra vẻ lo lắng: "Mai Chi, cô không sao chứ?"

Cảnh Mai Chi cười lạnh lùng, sau đó nhìn khuôn mặt phờ phạc của mình, trên đầu rồi bời như một cái ổ gà, cả người từ trên xuống dưới đều xộc xệch, cô ta ngày người đáp: "Mời vào."

La Vân Lan lo lắng cho người con gái này nên cũng không đi làm, vốn không dễ dàng gì cô ta mới mở cửa, cũng muốn vào theo xem xem, ai ngờ rằng sau khi cô ta cho Vương Bích Hà vào xong liền đóng cửa lại.

La Vân Lan bất lực thở dài, mặc dù muốn mắng, muốn đánh, muốn trách cô ta làm cho nhà họ Cảnh xấu hổ, nhưng cũng không thể ép cô ta đến chết được.

Có lẽ giờ đây cô ta chắc là người cảm thấy khó chịu nhất.

Trong phòng, ngay khi Vương Bích Hà vừa bước vào phòng, Cảnh Mai Chi đã tát cho cô ta một cái, kèm theo đó là sự tức giận và chất vấn của cô: "Chị cố ý sắp đặt sao?"

Vương Bích Hà lấy tay che mặt, chết lặng tại chỗ rồi nhìn cô ta bằng một ánh mắt không thể tin được cùng với với vẻ mặt tức giận: "Cảnh Mai Chi, cô làm gì vậy?".

Truyện Chữ Hay