Chương
Hai tên đàn em vẫn chưa chết, vẫn còn sống, thậm chí còn muốn đứng dậy bỏ chạy.
Tư Hải Minh đứng dậy không nói lời nào, giống như một trận gió cuồng bạo, một bóng đen nhanh chóng vụt qua, bàn tay bóp cổ tên kia, thô bạo đập vào tường, ngón tay siết chặt!
Mặt của tên đàn em đỏ bừng, há to mồm không nói nên lời, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thị “Tao muốn mày phải chết!” Tư Hải Minh siết chặt ngón tay, nhìn khuôn mặt tên kia chuyển từ đỏ sang tím, dường như càng gần với cái chết.
Khi cổ của tên đàn em sắp bị đứt, tay còn lại của Tư Hải Minh giơ khẩu súng lên dí vào miệng hắn ta, máu đột nhiên tuôn ra.
Hai tay đặt lên cổ đồng thời khép lại, bóp một cái, đầu của tên kia lập tức rơi xuống.
“AI” tên còn lại chứng kiến như nhìn thấy Diêm vương, lê đôi chân đầy máu và sợ hãi bò về phía cửa.
Tư Hải Minh không vội vàng bước tới, cả người toát ra một luồng khí lạnh đến từ địa ngục. Khẩu súng trên tay vẫn đang rỉ máu, cái chết kinh hoàng sắp ập đến!
Đế Anh Thy hơi có chút bị doạ sợ, Tư Hải Minh mất kiểm soát thật kinh hãi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh này…
Tên kia đang bò ra cửa, tưởng răng đã nhìn thấy hy vọng.
Tư Hải Minh đi tới đóng cửa, sau đó túm lấy cổ tên kia. Tư Hải Minh mạnh tay bẻ một cái, một tiếng vang lên, đầu và thân của tên đàn em đó trực tiếp bị tách rời. Đầu lăn hai vòng trên mặt đất, máu bắn tung tóe.
Sau khi giải quyết xong, Tư Hải Minh đi tới gần Đế Hạo Thiên sau đó ôm Đế Anh Thy đứng dậy, nhẹ nhàng bảo vệ cô trong vòng tay: “Chúng ta về nhà thôi.”
Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên không làm chọc vào Tư Hải Minh lúc này.
Nếu thật sự đi giành lấy A Thy từ anh, e rằng người này bất chấp vì đối phương mà xả súng!
Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh giữ cả đường đi, rất yên tĩnh.
Các xác chết nằm ngổn ngang ở lối ra, cho thấy hai anh em bọn họ.
và Tư Hải Minh đều đã phục sẵn ở đây và giải quyết hết chỗ này.
Trong khi trong góc tường, người đàn ông đang quỳ gối chính là tên đại ca và hai tên đàn em còn lại của anh ta. Đây là những người duy nhất còn tồn tại.
Sau khi lên xe, Tư Minh Hàn vẫn ôm chặt lấy cô, bầu không khí khiến cô hơi ngột ngạt.
“Anh buông ra một chút..” Đế Anh Thy kéo cánh tay đang đặt trên eo cô xuống, giọng nói không dám lên cao, Tư Hải Minh lúc này có chút sửng sốt.
Tư Hải Minh không buông tay, đôi mắt đen nhướng lên của anh như đang rỉ máu, nhìn cô chằm chằm.
“Anh muốn mắng tôi thì cứ mắng đi. Lúc đó tôi là không có lựa chọn nào khác mới…ưm!” Đế Anh Thy chưa kịp nói hết lời, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị hôn một cách thô bạo khiến cô nghẹt thở.
Nụ hôn của Tư Hải Minh mãnh liệt, mang theo sự run rẩy “thất di phục đắc”, dường như muốn dùng cách này để chứng minh rằng, anh đã tới không muộn! Cô vẫn bình an vô sự!
(Thất di phục đắc: Ý chỉ người quan trọng mất đi rồi bất ngờ tìm lại được) Anh không thể tưởng tượng được kết quả sẽ như thế nào nếu anh đến muộn hơn một bước, anh không dám nghĩ…
Anh muốn ôm cô thật chặt, nhưng vì sợ làm tổn thương cô, vì vậy anh chỉ có thể dùng nụ hôn để liếm vết thương của cô như một con dã thú.
Để chữa lành cho cô…
Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên nhìn chiếc xe rời đi mà không dừng lại.
Đế Hoàng Minh lấy điện thoại di động ra gọi: “Gọi bác sĩ đến Bảo.
Thành”
Phân phó xong, anh ta cúp điện thoại, xoay người nhìn những kẻ ở góc tường.
Đế Hạo Thiên bước tới và đạp mạnh chân vào mặt tên đại ca, làm anh ta ngã xuống đất!
Sau đó dùng đế giày cứng dẫm nát mặt anh ta, gần như nát xương trên mặt! Nói như kẻ biến thái: “Bây giờ, đến lượt chúng tao!”