Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nhưng nếu là chủ nhân của đảo thì lại giống như đang đi trong nhà mình vậy, Đế Hạo Thiên đi dọc theo một con đường nhỏ khoảng mười phút thì đến một căn nhà nhỏ trong rừng cây.
Căn nhà kia năm lẻ loi một mình giữa rừng cô đơn giống như hòn đảo chứa nó vậy, không có một bóng người.
Ngoài cửa được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên bậc thang gỗ hoa cỏ mọc thành bụi. Không biết là do giống cây kia lớn lên như vậy hay là cố ý trồng nó thành như vậy. Nhưng có lẽ là giống như để chúng tự sinh tự diệt hơn…
Đế Hạo Thiên đi vào nhà, đặc công thì canh giữ ở bên ngoài.
Cửa được làm hoàn toàn từ gỗ, vừa đẩy ra đã nghe kêu kẽo kẹt.
Bên trong tản ra ánh sáng ảm đạm, bài trí đơn giản vừa nhìn đã thấy hết.
Trên chiếc giường nhỏ bên kia có một cô gái đang nằm đưa lưng về phía cửa.
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.
Cô gái rũ mắt nhìn thấy chiếc hộp trên tay Đế Hạo Thiên, nụ cười trên môi khô khốc.
“Cô sống đủ rồi” Giọng Đế Hạo Thiên lạnh lẽo khiến người ta sởn gai óc.
Cô gái dường như đã chấp nhận hiện thực đúng là rất chán.
Suy nghĩ lại một chốc lại nhún vai nói: “Ở trên đảo lau không?”
“Cô không có tư cách lựa chọn”
Cô gái trâm ngâm một giây không biết đang nghĩ cái gì, sau đó để chân trần đi xuống giường. Bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời nên da thịt toàn thân cô ta trắng đến phát sáng. Đối lập với bùn đất dưới chân càng kích thích thị giác.
Cô gái rót một ly nước đưa tới lấy lòng Đế Hạo Thiên, khuôn mặt nhỏ hơi ngước lên nhìn anh ta: “Anh uống nước không?”
Đế Hạo Thiên ra lệnh: “Ngồi xuống”
“Thôi vậy!” Thiếu nữ nghe lời đặt ly nước về chỗ cũ, rồi ngồi xuống mép giường.
Đế Hạo Thiên đi qua ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, mở ra hộp, bên trong là một ống tiêm và một lọ thuốc nước, lấy kim tiêm ra bơm thuốc vào.
Cô gái dán mắt vào thứ chất lỏng đang quay cuồng chảy vào ống tiêm, một giọt nước mắt rơi xuống đọng trên chân.
Ánh mắt Đế Hạo Thiên âm u nhìn cô ta, động tác bơm thuốc trên tay không hề ngừng lại.
Thiếu nữ vội vã lau nước mắt, nói: “Nếu như nhất định phải chết thì có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tôi hay không?”
Đế Hạo Thiên lạnh nhạt nói: “Cô đã không còn nhân quyền từ lâu rồi”
“Tôi cũng đã là người sắp chết rồi..” Cô gái đáng thương nói, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đế Hạo Thiên ném lọ thuốc rỗng đi: “Nói”
“Tôi cũng đã tuổi rồi nhưng vẫn không biết hôn môi là cảm giác.
Có thể để tôi hôn anh hay không?”
Đế Hạo Thiên trầm xuống lạnh lùng nhìn cô ta.