Chương
“Tỉnh rồi hửm?” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn,
Đế Anh Thy theo bản năng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, bên trong dường như mang theo một chút lo lắng.
Đế Anh Thy không biểu hiện gì cúi đầu xuống.
Tư Hải Minh hôn lên trán cô, nói: “Là anh không tốt”
Đế Anh Thy cắn răng, còn phải nói sao!
“Em đói bụng” Đế Anh Thy không nhắc tới chuyện kia, dường như chỉ để ý đến chuyện đói bụng.
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Đế Anh đi lấy” Tư Hải Minh đi xuống giường, không chỉ tinh thần rất tốt mà tâm trạng càng tốt hơn. Chỉ có lúc nhìn Đế Anh Thy mới căng thẳng, giống như biết mình mới làm sai gì vậy…
Tay Đế Anh Thy còn không có sức kéo chăn ra nữa, cho nên xoay mặt qua vùi đầu vào gối muốn mình ngạt thở chết cho rồi!
Giết cô đi!
Cô làm sao vậy? Sao có thể đi một bước thân thiết với Tư Hải Minh như thế? Cuối cùng sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Chuyện này chứng minh cho điều gì? Chứng minh cho việc cô đồng ý? Đồng ý cái rắm ấy!
Nhất định là do bơi nhiều quá não úng nước rồi nên mới để Tư Hải Minh ăn sạch trong hồ bơi!
Tư Hải Minh vừa vào đã nhìn thấy Đế Anh Thy vùi đầu trong gối, vội vàng đi tới giải cứu khuôn mặt nhỏ ra khỏi đống gối.
Đế Anh Thy cắn răng trừng anh.
Không đợi cô nói gì Tư Hải Minh đã xin lỗi trước: “Là anh sai, muốn đánh muốn chửi em cứ làm, đừng để bản thân buồn bực”
Đế Anh Thy nghiến răng, bây giờ xin lỗi thì có ích lợi gì, chuyện cũng đã xảy ra rồi! Tư Hải Minh bế cô lên ôm vào lòng: “Ông xã dùng miệng đút em”. Đế Anh Thy giãy giụa, nhưng cũng chỉ là ngoe ngẩy đầu ngón tay ngón chân mà thôi.
“Dùng muỗng đút” Tư Hải Minh sửa miệng.
“..” Đế Anh Thy cười không nổi, tâm trạng rất trầm trọng.
Lúc Tư Hải Minh đưa đồ ăn tới miệng cô thực sự không muốn ăn, nhưng nếu không ăn thì có sức lực chạy không? Không có!
Cho nên nghe lời ăn từng muỗng Tư Hải Minh đưa tới. Quan trọng là anh đút cô vài muỗng thì lại ăn một muỗng. Hai người ăn chung một chén, ha ha.
Quả thật cô không nên so đo, hai người vẫn thường như vậy mà! Lúc uống nước Đế Anh Thy đoán được đó là sữa bột. Sau khi ăn xong cô ngã xuống giường nhắm mắt ngủ. Tư Hải Minh đem chén đĩa đi dẹp sau đó trở về phòng lên giường yên lặng ôm cô từ phía sau.
Đế Anh Thy mở mắt, người này cũng sẽ sợ cô không vui ư? Sớm biết như vậy thì lúc trước đừng làm?
Sau đó vì quá mệt mỏi nên lát sau cô đã ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều. Cô vẫn giữ tư thế đưa lưng về phía anh, cánh tay trên eo vẫn luôn không rời đi. Cô không cần quay đầu lại xem Tư Hải Minh có tính chưa mà nói: “Đi đón con”.
“Em ngủ đi, anh đi đón” Tư Hải Minh nói xong thì dịu dàng hôn lên tóc cô rồi đi xuống giường.