Chương
Trong lúc này Đế Anh Thy không thể mỗi ngày đều đi với Kiều Như An được, những lúc không có cô thì người của Tư Hải Minh sẽ theo dõi Kiều Như An, xem cô ta đang gì, sau đó phát hiện cô ta không phải buổi trưa đi dạo tìm đồ ăn thì là buổi chiều đi nơi nào đó chơi, đến tối sẽ trở lại khách sạn, bình thản đi tham quan du lịch khắp nơi.
“Anh ba, cho dù Kiều Như An đã trở về thì anh cũng không thể trắng trợn xuất hiện chứ”. Đế Anh Thy không đồng ý.
“Yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ. Ra vào tầng cao nhất một con ruồi cũng không phát hiện ra anh đầu” Đế Bắc Lâm đang cho Bảo My và Bảo Hân ăn, vừa nói.
Bảo Vỹ không cần đút mà tự mình ăn. Bảo Nam, Bảo Long và Bảo An càng không cần đút. Đương nhiên, Bảo My và Bảo Hân cũng không cần đút nhưng cậu lại một hai phải đút hai đứa đấy chứ!
“Anh ba, đừng cho bọn nó ăn nhiều quá, chút nữa còn phải ăn cơm” Đế Anh Thy nhắc nhở.
“Hôm nay cậu tự mình xuống bếp, dù đã no cũng rất muốn ăn có đúng không?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Đúng a!” Sáu đứa cùng trả lời.
Đế Anh Thy hết nói nổi, nghĩ thầm mấy người anh của mình nếu thích trẻ con như vậy thì tự sinh đi không phải tốt hơn sao? Khổ là bọn họ lại sống quá trong sạch!
Sau khi ăn cơm chiều, Đế Bắc Lâm phân công: “Tư Hải Minh đi rửa chén!”
Đế Anh Thy nhấp môi, cúi đầu nhìn đầu ngón tay.
“Cơm chiều tối đã làm, không phải tới phiên cậu rửa chén sao? Ở nhà tôi đàn ông nấu cơm rửa chén, phụ nữ áo tới đưa tay, cơm tới há miệng!”
Tư Hải Minh không nói gì im lặng thu dọn chén dĩa.
Đế Anh Thy và Đế Bắc Lâm ở trong phòng khách dạy bọn nhỏ làm bài tập.
Ngồi một lát, Đế Bắc Lâm kéo Đế Anh Thy đi ra vườn hoa.
“Gì thế anh, bọn nhỏ còn đang làm bài tập mà!”
“Sáu đứa nó thông minh như vậy, không phát hiện chúng ta ở đó cũng là dư thừa thôi à?”
Đế Anh Thy không còn gì để nói, tính cách sáu đứa nhỏ không giống nhau nhưng chỉ số thông minh lại cao đều.
Đế Bắc Lâm hỏi, “Tư Hải Minh có chạm vào em hay không?”
Đế Anh Thy thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, đỏ mặt nói: “Anh ba nói cái gì vậy.”
“Không cần ngượng ngùng với anh? Nói thật, có hay không?”
“Không có không có không có!” Đế Anh Thy vừa bực vừa xấu hổ đến dậm chân.
“Trong đầu tên kia suốt ngày toàn những thứ lung tung, nhìn là biết sẽ dạy hư Anh Thy nhà ta!” Đế Bắc Lâm tức giận.
Đế Anh Thy nghĩ, không biết trong đầu ai mới suốt ngày chứa những thứ lung tung chạy tới hỏi mấy chuyện này. Nếu các anh trai kết hôn có con của mình thì sẽ không suốt ngày rảnh rỗi ngồi canh cô nữa? Cô đã lớn rồi, biết rõ mình đang làm gì!
“Anh ba, em muốn làm cô.”
“?”
“Sao hả?” Đế Anh Thy mở to đôi mắt long lanh nhìn Đế Bắc Lâm. “Hay là để Bảo Hân làm con anh đi, rồi kêu em bằng cô?” Đế Anh Thy tức giận đánh cánh tay Đế Bắc Lâm: “Có ai suy nghĩ như anh không?”
Đế Bắc Lâm cười dịu dàng.
“Thích trẻ con đến vậy sao anh không tự sinh một đứa đi! Cháu trai của em nhất định sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng yêu! Vừa mềm mại vừa thơm mùi sữa, anh không mong đợi sao?”
“Không mong đợi.”
Đế Anh Thy cắn môi, trừng Đế Bắc Lâm.