Chương
“Cô làm hỏng khuôn mặt của tôi, Tân Chinh cũng không muốn tôi nữa! Anh ta đã tìm người phụ nữ khác! Tôi sẽ không buông tha cho cô!”
Miêu Thúy cuồng loạn mà phá hỏng hoa, rồi cô ta nghĩ ra điều gì đó, quay mặt lại và cười đắc chí, đi tới chỗ Diệp Thiên Thanh nói: “Cô có biết mặt của cô bị hủy hoại như thế nào không? Tôi đã sai người làm điều đó!”
“Cô… cô nói cái gì?” Khuôn mặt Diệp Thiên Thanh biến sắc.
“Nếu không, cô nghĩ thế nào? Diệp Thiên Thanh, cô có gia cảnh tốt, học giỏi. Lũ con trai trong trường đều vây quanh cô! Ai cũng muốn cô!
Cô luôn là người đứng đầu trong trường. Dựa vào cái gì cơ chứ? Cô sinh ra đã ở vạch đích? ” Diệp Thiên Thanh không nói nên lời, cô bị sốc trước sự thật mà Miêu Thúy nói với cô. Cô chỉ còn biết khóc, nước mắt giàn giụa.
“Tôi là bạn của cô? Cô chắc chắn coi tô là bạn chứ? Tại sao tôi không thấy được?”
“Miêu Thúy!” Giọng Diệp Thiên Thanh run lên đau đớn: “Tôi đối với cô không tốt sao? Cái gì cô không có, tôi bù đắp cho cô! Đưa cô đi ăn món mà cô chưa từng ăn! Cô bị bắt nạt, tôi đứng ra bảo vệ! Còn chưa đủ sao?”
“Có thật cô tốt vậy không? Tôi không phải là người để cô bố thí? Tôi không phải là kẻ ăn mày!” Miêu Thúy dường như bị chà đạp lên lòng kiêu hãnh của mình.
Nhưng Diệp Thiên Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng tốt với một người nào đó cũng là một tội lỗi…
“Nhìn cô sống trẻ trung và tràn đầy sức sống mỗi ngày, nghe lũ con trai nói về cô xinh đẹp ra sao, muốn làm bạn trai của cô đến nhường nào! Điều đó khiến tôi muốn hủy hoại cuộc đời cô! Tôi muốn để thanh xuân của và sắc đẹp của cô biến mất, hoàn toàn biến mất! Tôi đã tìm được người để hủy hoại cô, và tôi rất hài lòng! Diệp Thiên Thanh, cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào? Ha ha ha!
“Miêu Thúy cười rồi quay người rời đi.
Diệp Thiên Thanh đứng đó, lạnh người, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Buổi tối, Diệp Thiên Thanh đi tới quán bar, thu mình trong góc say khướt. Chiếc bọc trên mặt cô được cởi ra và vô thức vứt trên bàn.
Diệp Thiên Thanh nằm bẹp, ánh mắt thất thần, nước mắt chảy ròng ròng.
Sự huyên náo và mờ ảo trong quán bar không liên quan gì đến cô.
Lời Miêu Thuý nói lúc sáng vẫn văng vẳng bên bên tai, Diệp Thiên Thanh vẫn cho rằng Miêu Thuý phản bội mình nhưng thì ra không phải là phản bội mà là đã giấu sẵn con dao chỉ chờ cơ hội đâm một nhát sau lưng mình mà thôi, Diệp Thiên Thanh nghĩ nát óc vẫn không hiểu mình đã làm gì có lỗi với cô ta!
Cô nhớ lại lúc mới quen Miêu Thuý, quần áo trên người cô ta cộng lại cũng chỉ hơn triệu. Là một người không thích nói chuyện, lúc người khác chơi đùa thì cô ta ngồi tại chỗ đọc sách, viết chữ.
Bị người khác làm khó dễ cũng không hề nói tiếng nào.
Diệp Thiên Thanh thấy vậy không đành lòng, tiếp cận cô ta, đối xử tốt với cô ta, ở trong trường học bảo vệ cho cô ta, sau đó không còn ai kiếm chuyện với Miêu Thuý nữa.
Diệp Thiên Thanh không thể không thừa nhận lúc đó đọc sách là bởi vì bạn nam mình thầm mến, cũng không cố tình làm gì hết nhưng vô tình lại tạo ra hiệu ứng như vậy.
Sau đó cô và Miêu Thuý trở thành bạn tốt, đưa cô ta đi ăn chơi, tặng quà sinh nhật cho cô ta. Diệp Thiên Thanh nhớ rõ lần đầu tiên mừng sinh nhật với Miêu Thuý, cô ta cảm động đến bật khóc, nói lúc ở nhà cô ta chưa từng tổ chức sinh nhật bởi vì trong nhà không có tiền. Sau đó cô ta còn nói muốn thi vào cùng trường đại học với cô.
Diệp Thiên Thanh đăng ký vào trường đại học tốt nhất thủ đô, là phái thực lực có tiền cũng chưa chắc vào được.
Nhưng thành tích của Diệp Thiên Thanh rất cao, luôn nằm trong top toàn trường, còn thành tích của Miêu Thuý tuy cũng không tệ nhưng muốn vào được trường đó thì còn hơi xa vời.
Vì thế nên Diệp Thiên Thanh vừa học cùng vừa dạy kèm thêm cho Miêu Thuý, cũng may cô ta là người rất biết cố gắng.