Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Cảm ơn..” Diệp Thiên Thanh nhẹ giọng nói.
Trong xe, Đế Bắc Lâm nhìn vẻ mặt đáng yêu của đứa em gái đang nghiêng mình nghĩ ngợi điều gì đó liền hỏi: “Sao vậy? Chưa tìm thấy bó hoa ưng ý nên không có tâm trạng sao? Chúng ta thử đi chỗ khác tìm xem”.
“Không phải. Em đã mua một bó hoa rồi tặng cho chủ tiệm bán hoa” Đế Anh Thy nói.
Có lẽ là đồng tiền có thể khiến đàn ông trở nên kiêu ngạo…
Nhưng nếu muốn trừng phạt người đàn ông kia chỉ có thể tìm Tư Hải Minh thôi sao?
Nghĩ đến ngày trước Tân Chinh đi tìm cô gây phiền phức, Tư Hải Minh dường như không dùng bất cứ biện pháp nào để chống lại Tân Chinh.
Các anh trai của cô đều rất lợi hại, nhưng đây là địa bàn của Tư Hải Minh, và các anh cũng không thể nhúng tay vào…
Nhưng để cô đi tìm Tư Hải Minh, cô lại…
Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện…
Trên bàn ăn buổi tối, Đế Anh Thy vừa ăn thức ăn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Tư Hải Minh.
Đế Bắc Lâm đang chơi cùng với sáu đứa trẻ nên không hề để ý đến suy nghĩ của cô ấy.
Trong mắt anh chỉ có trẻ con.
Sau khi tắm rửa xong, Đế Anh Thy trở về phòng, ngồi trên sô pha lướt điện thoại.
Chú ý đến thời gian.
Hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Tư Hải Minh bước vào.
Mặc bộ đồ ngủ, có thể thấy anh ta vừa mới tắm xong.
Bây giờ anh ta đã vào phòng cô mà chẳng kiêng nể gì.
Cứ như thể đây là phòng của anh ta vậy. Và người anh ba của cô không biết có phải anh đã quen với cảnh này hay không, mà cũng không quan tâm đến nó…
Một bên trùng xuống, Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh cô.
Đế Anh Thy cảm nhận được sức nóng bức người.
Ánh mắt của cô né tránh, Cảm thấy cực kỳ không được thoải mái.
“Có gì muốn nói?”
“..” Đế Anh Thy nghĩ thầm, rõ ràng như vậy sao?
“Nói tôi nghe xem. Hửm?” Đế Anh Thy liếc nhìn anh ta một cái, rồi lại nhìn đi chỗ khác: “Chính là… người hôm qua tới gây rối, có lai lịch như thế nào vậy?”
“Trước mắt không có lai lịch” Tư Hải Minh nói.
Lời này nếu như người khác nói như vậy sẽ có cảm giác là đang nói dối, nhưng Tư Hải Minh đã nói vậy thì chắc đây là sự thật.