Chương
“Em vẫn là nên trở về đi! Thêm một người sẽ nhiều thêm một phần sức mạnh.”
Để Bắc Lâm có chút hối hận khi nói với Đế Anh Thy cái này: “Anh ba đã đến đây rồi, em còn trở về làm gì?”
“Vậy thì tại sao anh lại đến đây? Anh không giúp đỡ anh cả và anh hai sao?”
“Như vậy có thể làm kẻ địch bị quấy nhiễu! Nếu chúng ta đều trở về, cái tên Cố Mạnh kia sẽ sợ tới mức trốn vào lỗ chuột không đi ra thì sao?”
Đế Anh Thy im lặng, lời anh ba nói cũng có lý.
Để Bắc Lâm thấy em gái không đòi quay về nữa, nhẹ nhàng thở ra.
Nếu như anh cả và anh hai biết được, chắc chắn họ sẽ hợp lực xử tội anh!
Ban ngày hai người không có việc gì làm, đành đi ra ngoài dạo phố.
Vẫn luôn là như vậy, có mua đồ, anh ba thì đi theo ở phía sau, che chở, bảo vệ cho cô.
Đế Anh Thy nhìn thấy một cửa hàng bán hoa, không khỏi dừng chân lại, hoa trong vườn rất đẹp, ở đây cũng có rất nhiều loại hoa, vào đó nếu thấy đẹp có thể mua một ít về!
Vì vậy, cô cùng Để Bắc Lâm đi vào trong.
“Xin chào quý khách!”
Sau khi Đế Bắc Lâm đi vào, đôi mắt anh hơi nhíu lại, sắc bén nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đeo khẩu trang ở bên trong.
Diệp Thiên Thanh cũng ngẩn người, cô không ngờ lại gặp được người đàn ông ngày hôm qua.
Điều này khiến cho cô hơi hoảng sợ.
Tại sao anh ấy vẫn còn ở đây…
Ánh mắt cô rơi vào người con phụ nữ đang đứng xem hoa ở bên cạnh anh ấy, trắng trẻo, xinh đẹp… Người phụ nữ. Cô cảm thấy dùng từ “Người phụ nữ” để hình dung thì hơi quá. Cô gái đứng
giữa những bông hoa xinh đẹp, làm cho loài hoa như bị lu mờ.
“Oa! Hoa này thật đẹp! Tôi muốn lấy chậu này!” Đế Anh Thy nhìn thấy chậu hoa đẹp nhất đó, ánh mắt đều sáng lên.
Diệp Thiên Thanh đi qua: “Cô muốn mua một chậu này sao?”
Đế Anh Thy nói: “Không, tôi muốn nắm chậu! Không đúng, là sáu chậu, con số rất đẹp!” Cô quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ đeo khẩu trang trên mặt, nghĩ thầm, tuy rằng trời không quá nóng, nhưng đeo khẩu trang chắc hẳn sẽ rất khó chịu?
Trừ khi là bắt buộc phải đeo.
Vẻ mặt Đế Anh Thy rất bình thường, ánh mắt cũng chỉ khẽ liếc qua, không hề khiến người khác ngại ngùng hay lúng túng.
“Trước cứ để đó, tôi còn muốn xem cái khác”
“Được.” Diệp Thiên Thanh lui qua một bên, chờ lúc nào bọn họ cần thì tiến tới. Cô ước gì bọn họ đi xa một chút…
Đế Bắc Lâm giúp Đế Anh Thy chọn hoa: “Cái này thì sao? Em cảm thấy có đẹp không?”
“Đẹp lắm” Đế Anh Thy nói.
“Nhưng cho dù nó có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng em” Để Bắc Lâm từng giây từng phút đều muốn khoe khoang em gái bảo bối.
Đế Anh Thy đã quen được khen: “Cái này tôi cũng lầy”
“Được.” Diệp Thiên Thanh nhớ kỹ toàn bộ.
Chỉ trong hơn mười phút xem hoa, Diệp Thiên Thanh đã nhìn ra bọn họ là một đối. Hơn nữa người đàn ông vô cùng yêu thương người phụ nữ, chăm sóc mọi thứ, còn cả sự dịu dàng trong lời nói và ánh mắt của anh ta.
Diệp Thiên Thanh chỉ thấy người đàn ông này chính là người vô cùng nguy hiểm, ánh mắt của anh ta như dao găm sắc bén.