Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Rõ ràng là anh đi tìm anh ta tính sổ, thế nào mà bây giờ lại bị uy hiếp ngược lại? Nếu không phải bởi vì có những đứa trẻ, ai sẽ để cho anh ta sống đến tận bây giờ!
Đế Bắc Lâm trực tiếp đi vào phòng Để Anh Thy, sau khi bước vào, đóng chặt cửa lại, trên mặt không chút biểu cảm nhìn Để Anh Thy.
Để Anh Thy ngồi dậy, cuộn mình ở đó, vô cùng chột dạ: “Anh ba… Cái kia… Không phải là như anh nghĩ đâu… Chỉ là hiểu lầm…”
“Vậy là Tư Hải Minh cưỡng bức em?” Để Bắc Lâm ngồi xuống mép giường cô: “Nếu là như thế, bây giờ anh ba sẽ đi tính sổ, khiến cho hắn sống dở chết dở!”
“Không phải là như vậy…”.
“Không phải? Vậy là em tự nguyện sao? Anh Thy, em không phải không thích anh ta sao?”
“Em không thích anh ta! Nhưng mà… Nhưng nếu như anh thật sự khiến anh ta sống dở chết dở, làm sao em có thể giải thích được với bọn nhỏ? Anh cũng không phải là không nhìn ra bọn nhỏ rất thiên vị Tư Hải Minh… ” Để Anh Thy tuy rằng không muốn nghĩ đến, nhưng lần nào sau đứa trẻ cũng vô tình khiến cho cô phải suy nghĩ.
“Vậy thì cứ để cho anh ta bắt nạt em sao? Vũ khí phòng thân trên người của em hẳn là có thể dùng. Coi như là không muốn làm tổn thương anh ta vì những đứa nhỏ, em vẫn còn thuốc mê không phải sao!”
Để Anh Thy buồn chán: “Thuốc mê vô dụng đối với anh ta.”
“Vô dụng?”
Để Bắc Lâm nói xong, thấy Đế Anh Thy còn do dự.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải là… hai ngày nay bọn trẻ đều sống ở nhà của ông nội sao. Ngày em đi đã nói hai ngày nữa sẽ đi đón bọn chúng. Nếu bây giờ em đi, sẽ mang đến ám ảnh cho bọn nhỏ đấy” Đế Anh Thy không lấy cớ, đây là sự thực.
Cô trốn đi ba năm, lúc này gặp lại bạn trẻ, đã lâu rồi bọn chúng đều không có cảm giác an toàn.
Chúng liên tục hỏi cô đi đâu, lúc nào trở về thì mang bọn chúng đi cùng, và những điều tương tự như vậy.
“Đợi đón bọn trẻ trở về, sau đó mới xem khi nào thì đi, được không anh?” Để Anh Thy hỏi.
Đế Bắc Lâm đồng ý: “Thế thì cứ như vậy đi! Nhưng mà hai ngày này Tư Hải Minh không được phép ở đây!”
“… Em hiểu rồi…”
Để Anh Thy đi tìm Tư Hải Minh.
Cô đứng ở trước cửa phòng, có chút chần chừ.