Sau khi Cố Kiều xin nghỉ việc ở Roco, cô đã tự mở một cửa hàng sửa chữa đồng hồ. Vì kỹ năng tuyệt vời của mình, cô đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng, thậm chí còn nhận hai người học trò vào học việc.
Trình Chu làm việc trong công ty của gia đình, và hiện đang phụ trách chi nhánh tiếp theo của Tập đoàn. Công việc kinh doanh ở trụ sở chính cũng đã trở nên quen thuộc.
Sau khi kết hôn, hai người chuyển ra khỏi căn nhà đang ở, đến sống tại một căn biệt thự mới. Cố Kiều thích nhất hoa viên ở đây, một nửa dùng để trồng hoa, nửa còn lại trồng các loại rau củ.
Vì phản ứng quá mạnh trong thời kỳ mang thai, nên Cố Kiều đã ở nhà nghỉ ngơi một tuần, tiệm sửa chữa đồng hồ tạm thời giao lại cho học trò và nhân viên đảm nhiệm.
Cố Kiều nằm trên ghế tựa, cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Mới hai tháng và không thể nhìn ra điều gì khác thường. Cô luôn cảm thấy trong bụng là một cậu con trai, còn Trình Chu lại kiên quyết nói rằng đó là con gái.
Trình Chu tan làm về nhà, ôm người vợ đang mang bầu của mình một cái, rồi lập tức vào bếp nấu nướng. Không hiểu vì sao mà từ sau khi mang thai, cô không ăn được đồ ăn do người giúp việc trong nhà nấu, nhất định phải ăn đồ ăn do chính tay Trình Chu làm mới ăn được nhiều một chút.
Vì vậy, Trình Chu đã mời một Thầy dạy nấu ăn về dạy mình. Món cá sốt chua ngọt mà anh làm thực sự rất tuyệt, không một ai là không nói nó ngon nếu được nếm thử. Vì cô thích ăn, mà những món cô thích ăn, anh đều sẵn sàng làm cho cô.
Trong ba tháng đầu của thai kỳ, cô hoàn toàn không thể ngửi được mùi khói dầu nấu nướng, mỗi khi Trình Chu làm đồ ăn, Cố Kiều sẽ trốn trong phòng ngủ. Đến khi anh nấu xong, mùi khói dầu bay hết và mùi đồ ăn cũng không còn nồng như ban đầu nữa, anh mới gọi cô ra ngoài ăn cơm.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai được trải thảm chống trượt, Cố Kiều đi xuống, ngồi vào bàn ăn. Trình Chu giúp cô gỡ xương cá, ngâm cá vào bát canh, rồi đút cho cô từng miếng từng miếng một. Cố Kiều ăn hết bay cả con cá. Nghe nói ăn cá rất tốt cho thai nhi, sau này đứa trẻ sinh ra sẽ thật thông minh.
Sau bữa tối ngon lành, dì giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn thì chuông cửa vang lên. Ba mẹ chồng, cùng em chồng của Cố Kiều ôm theo túi đồ rất lớn đi vào. Hôm nay, họ đi mua sắm ở trung tâm thương mại, vốn dĩ muốn mua chút quần áo cho khoảng thời gian giao mùa, nhưng không hiểu sao, khi đi qua khu bán đồ sơ sinh, lại chẳng thể đi đâu được nữa, cuối cùng mua đủ túi lớn túi nhỏ rồi mang đến đây.
Trình Tranh vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm xuống bụng Cố Kiều, cằn nhằn, nói: “Cháu gái của em sao lại còn nhỏ như vậy?”
Nói xong cô ấy đưa một con búp bê Barbie trên tay qua, nói: “Cố Kiều, cho chị này. Ồ không phải, cái này là cho cháu gái em.”
Trình Chu đi tới, chỉnh đốn lại em gái, nói: “Gọi chị dâu, đã nói bao nhiêu lần rồi, chị dâu, chị dâu.”
Cố Kiều mỉm cười: “Đúng, đây là chị dâu dịu dàng, tốt bụng của em.”
Trình Tranh lại nhìn vào bụng Cố Kiều: “Vậy cho em sờ bụng chị một cái.”
Cố Kiều tươi cười: “Bây giờ sờ cũng không thấy gì đâu, không tin em thử mà xem.”
Trình Tranh đi tới: “Em là cô của con bé, một người cô xinh đẹp nhất thế giới, nên đương nhiên là em sẽ sờ thấy rồi.” Lại nói: “Chị dâu, cho em sờ một cái đi.”
Cố Kiều để Trình tranh sờ bụng mình.
“Này Trình Tranh, đừng có nhéo, nhột, nhột, nhột.”
Cố Kiều và Trình Tranh cùng đồng thanh bật cười.
Hứa Mạn đi tới kéo Trình Tranh ra: “Được rồi, đừng đùa nữa, cẩn thận một chút, đừng có làm cháu mẹ bị thương.” Nói xong bà lại chạm vào bụng Cố Kiều.
“Mẹ, mẹ đừng có nhéo, nhột, nhột, nhột.”
Cái bụng đáng thương của Cố Kiều cứ thế bị cả nhà quan sát một hồi. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh, khi bụng mình to lên, em bé có thể cử động trong bụng, lúc đó mẹ chồng và em chồng hễ rảnh sẽ lại chạy tới sờ cho xem.
Trình Yểm Quân và Trình Chu ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cùng trò chuyện về việc công ty. Hứa Mạn và Trình Tranh ngồi ở hai bên Cố Kiều, nói đi nói lại vẫn chẳng thể nào rời xa được cái bụng của cô. Dù sao thì đây cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Trình, nên cả nhà đều rất mong đợi. Bà nội Trình thường xuyên hầm canh và bảo tài xế mang đến cho cô. Còn mua rất nhiều sợi bông mềm rồi làm mấy cái chăn nữa.
Cố Kiến Nghiệp cứ cách hai tuần sẽ đến thăm Cố Kiều một lần, mối quan hệ của hai ba con không được tính là quá thân thiết, những vẫn ổn. Giang Cầm thỉnh thoảng cũng sẽ đến, nhưng tính ra, bà cũng chỉ ngồi một chút rồi rời đi. Cố Kiều không mấy để ý đến việc này, cô không hề hy vọng vào Giang Cầm nhưng cũng không đến mức thất vọng.
Cuộc sống của cô đã quá trọn vẹn rồi, có người chồng yêu chiều cô hết mực, lại sắp có con nữa. Cô sẽ dành cho đứa trẻ một gia đình và một tuổi thơ thật hạnh phúc.
Sau khi ba tháng đầu trôi qua, giai đoạn sau đó thoải mái hơn rất nhiều, không có những phản ứng quá mạnh mẽ như trong thời kỳ đầu mang thai nữa, cũng không vất ôm cái bụng bầu thật to như ở giai đoạn cuối của thai kỳ.
Người cùng cảm nhận được niềm hạnh phúc, đó là Trình Chu. Anh đã bị cho “ăn kiêng” cả ba tháng nay, đến lúc này có thể bắt đầu lại rồi.
Anh ôm cô: “Anh chưa từng làm với phụ nữ mang thai, mong đợi thật đó.” Anh vừa nói vừa hôn cô.
Động tác của anh hiển nhiên là nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, có thể thấy rõ sự kiềm chế ở anh, nếu không anh nhất định sẽ đòi luôn nửa mạng sống của cô rồi.
Cố Kiều cũng dần thèm ăn hơn trước, và cũng dần mập lên. Vào một buổi chiều, cô đang nằm trên ghế tựa nghỉ ngơi, đột nhiên bụng khẽ nhúc nhích, cảm giác như bị một bàn tay hay một bàn chân cào vào, tuy chỉ là một chút lực, nhưng cô có thể cảm nhận rõ sự sống trong bụng mình.
Cô nhắn tin cho Trình Chu: “Em bé đạp em rồi.”
Sau đó, thì vào ngủ trưa. Tiếp đến lại bị ai đó sờ đến tỉnh giấc.
Trình Chu vội vã từ công ty phi về, áo vest trên người còn chưa cởi, anh đứng bên giường, nói: “Động chỗ nào rồi?”
Cố Kiều ngồi dậy: “Không phải còn chưa tan làm sao?”
Trình Chu ngồi xuống cạnh cô: “Anh về nhìn con gái anh.” Nói xong lại ngồi xổm xuống, áp tai lên bụng cô. Nhưng rất lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.
Trình Chu đứng dậy, hôn lên môi Cố Kiều một cái, nhưng nụ hôn lại chẳng muốn rời.
Cố Kiều đẩy anh: “Chẳng phải bốn giờ chiều anh còn có cuộc họp sao, bây giờ đã ba rưỡi rồi, còn không mau về đi.”
Trình Chu hôn cô: “Ăn no rồi mới có sức họp.”
Cố Kiều: “Sẽ muộn đó.” Cô vẫn còn muốn nói, lại bị anh bế đặt lên giường.
……
Thời kỳ mang thai vui vẻ cũng nhanh chóng trôi qua, đến giai đoạn cuối của thai kỳ, người nào đó lại bắt đầu “nhận nhịn” qua ngày. Nghĩ đến những ngày trước khi mang thai, đó mới thực sự là cuộc sống thần tiên.
Nếu muốn quay lại những ngày tháng ấy, thì phải đợi cô sinh em bé, rồi hết thời gian ở cữ, sau đó cần cho cô thêm hai tháng hồi phục, vì anh sợ anh quá hung hăng sẽ khiến cô mệt mỏi.
Hứa Mạn và Trình Tranh mỗi lúc rảnh rỗi đều thích đến sờ bụng Cố Kiều, Hứa Mạn rất dịu dàng, Trình Tranh thì hoạt bát, bình thường sẽ chẳng thể nhìn ra đây là một cặp mẹ con, chỉ duy nhất khi sờ bụng Cố Kiều, thì biểu hiện của hai người lại cực kỳ nhất quán. Mẹ sờ một cái, con sờ một cái, cứ thế rất nhanh đã đến ngày dự sinh.
Vào một ngày cuối tháng tư, Cố Kiều cảm thấy đau bụng, chị giúp việc nói cô sắp sinh rồi, vậy là cả đoán người cùng sắp xếp đồ đạc đến bệnh viện.
Trình Chu luôn ở bên cạnh Cố Kiều, anh cùng vào phòng sinh với cô. Nhìn cô nằm trên giường sinh, sống chết nắm chặt ga giường, trên trán đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả tóc, cố gắng hết sức để sinh con cho anh. Nếu như có thể, anh nguyện muốn làm việc này thay cô. Thậm chí còn có chút khó chịu, sao anh lại để cô mang thai cơ chứ, nếu sớm biết cô đau tới mức này, anh thà không có con còn hơn.
Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay bị bấu đến bật máu, nhưng không thể đau bằng người trước mặt lúc này.
Sau khi đứa trẻ ra đời, Cố Kiều hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa. Cô liếc nhìn đứa bé, là con gái, trông có hơi xấu xí, mặt nhăn mày nhó, trên người có vệt máu, làn da đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, xấu đến mức khó coi. Nhưng khi nhìn lại lần thứ hai, đột nhiên lại cảm thấy con bé thật đáng yêu.
Sự chú ý của Trình Chu đều đổ dồn vào Cố Kiều, anh ôm cô, hôn lên môi cô.
Ra khỏi phòng quan sát, và nằm trong khu bệnh nhi, em bé cũng nhanh chóng được đẩy vào. Trình Chu ngồi bên giường đút cháo cho Cố Kiều. Mọi người sau khi hỏi thăm sản phụ, lại bắt đầu vây quanh đứa trẻ.
Cố Kiều nhìn em bé nằm trên giường, một vật nhỏ xíu, lại biết gặm tay, còn biết cử động, cảm giác thật thần kỳ. Mặc dù đôi mắt không mở, nhưng từ đường nét có thể nhìn ra, cô bé có ngoại hình giống Trình Chu, bởi vì đôi mắt xinh đẹp đó, cũng là di truyền đặc biệt của nhà họ Trình.
Trình Tranh đứng một bên liên tục cảm thán: “Giống cô quá này, đôi mắt đẹp như mắt của cô, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.”
Sau khi ra viện, Cố Kiều ở cữ, hàng ngày chủ yếu phụ trách việc cho em bé ăn sữa. Gia đình thuê đến hai bảo mẫu, nhưng có rất nhiều việc Trình Chu vẫn thích tự tay mình làm. Động tác của anh trông thật khéo léo, toàn bộ là do tích lũy lại được trong thời gian chăm sóc cô nhóc thanh mai của anh. Pha sữa bột, thay tã còn giỏi hơn cả bảo mẫu nữa.
Trình Chu bế em bé đứng bên giường ru ngủ, miệng còn lẩm nhẩm bài hát ru. Cố Kiều nằm trên giường, khóe môi cong cong, khẽ nở nụ cười. Bài hát này cô rất quen thuộc, là bài hát mà anh hát cho cô nghe từ nhỏ tới lớn. Anh đã nuôi cô lớn khôn, bây giờ lại chăm bẵm con của hai người, cảm giác này thật tuyệt vời, như thể thời gian đã trôi qua lại quay trở lại vậy.
Triệu Hà và Thôi Cửu mua rất nhiều đồ dùng trẻ em đến thăm họ. Thôi Cửu và bạn gái sẽ kết hôn vào năm sau. Triệu Hà vẫn là một tên cẩu độc thân, nhưng nghe nói cậu ấy đã có đối tượng để theo đuổi rồi, tuy nhiên, có thể theo đuổi được hay không còn chưa rõ.
Nhìn dáng vẻ chăm sóc đứa trẻ của Trình Chu, cả hai không khỏi cảm thán, anh tiểu Chu đúng là sinh ra để làm một người ba tốt. Thậm chí đến cả váy em bé mặc trên người cũng do Trình Chu tự tay may, cũng giống như anh may quần áo cho Cố Kiều vậy.
Cố Kiều đấu Địa chủ cùng Thôi Cửu và Triệu Hà, Trình Chu ở bên cạnh quan sát, anh vừa bế em bé, vừa hướng dẫn Cố Kiều đánh bài.
Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia. Đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Thông thường một ván đấu chỉ có người chơi, sử dụng bộ bài Tây lá bao gồm con Joker. Một số biến thể của trò chơi này có thể chơi – người, sử dụng bộ bài. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc. Đấu địa chủ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.
Cuối cùng, cô thắng được của Triệu Hà và Thôi Cửu mỗi người một trăm tệ. Những hai trăm tệ đó, đủ mua một thùng tã, cuộc sống của phụ nữ đã lập gia đình và sinh con thật chẳng dễ dàng.
Vài ngày sau đó, Từ Hoài Nam lại đưa vợ và con đến thăm nhà. Con trai của anh ta đã được một tuổi rưỡi, đang bập bẹ tập nói, đây cũng là thời điểm dễ thương nhất.
Từ Hoài Nam đặt con trai xuống đất, nói: “Đã thấy chưa, kia là vợ con đấy, mau bò qua đó đi.” nói xong liền đẩy đẩy mông cậu bé.
Tô Ngộ Tình, vợ của Từ Hoài Nam, vỗ lên người anh ta một cái: “Anh nhẹ thôi.” Suýt chút nữa thì đẩy con ngã luôn rồi.
Cậu nhóc thật biết bò, lạch bạch, lạch bạch một lúc đã bò đến nơi rồi.
Trình Chu nghe Từ Hoài Nam nói, liền vội vàng bế con gái mình lên, con bé mới có ba tháng tuổi, vậy mà đã bị tên “tiểu tử thúi” ở đâu đến nhòm ngó rồi.
Cố Kiều và Tô Ngộ Tình đang ngồi ngoài ban công nói chuyện, còn hai người đàn ông thì trông con trong phòng khách.
Từ Hoài Nam nhặt cậu con trai từ dưới đất lên, thực sự là dùng tay nhặt lên, một tay anh ta nhấc cậu bé dậy, cứ thế xách đến trước mặt công chúa nhỏ nhà họ Trình. Cậu bé nắm chặt tay em gái không chịu buông, khóe miệng còn đang chảy nước miếng. Từ Hoại Nam vui vẻ tươi cười, thầm nghĩ con trai mình thật giỏi, đúng là thừa hưởng phong thái từ ba nó.
Trước đây, Từ Hoài Nam vẫn luôn muốn có con gái, nhưng hiện tại xem ra, nuôi một cậu con trai sau đó đi “phá hoại” con gái nhà người ta cũng không phải là ý tồi.
Đây là lần đầu tiên Trình Chu hối hận vì mình đã sinh con gái, bởi vì trên thế giới này, quá nhiều kẻ lưu manh, ví dụ như tên trước mặt đây chẳng hạn, một cậu nhóc mới nứt mắt ra đã bắt đầu muốn “đánh dấu” cô con gái bảo bối của nhà anh rồi.
Cuối cùng, cả nhà Từ Hoài Nam đã bị Trình Chu đuổi về.
Cố Kiều thương lượng một chút với trình Chu, hay là sinh thêm một cậu con trai để sau này còn đi “nhòm ngó” con gái nhà người khác. Trình Chu thương Cố Kiều, không muốn cô chịu thêm một lần đau đớn sinh con nữa, nên nhất quyết không sinh thêm.
Anh chẳng dễ gì sống sót qua thời kỳ mang thai và ở cữ dài đằng đằng của cô, mới sống lại cuộc sống “sáng làm, tối làm” được vài ngày, sao có thể kết thúc sớm vậy được chứ.
Con gái của anh cũng rất chu đáo, dường như biết rằng buổi tối ba mình còn phải “làm việc”, nên cô nhóc ngủ ngoan cả đêm không quấy, nửa đêm cũng chỉ dậy bú sữa một lần, thời gian còn lại đều ngoan ngoãn ngủ trong chiếc nôi đặt cạnh giường.
Ngay cả khi ba mình “làm việc”, cô nhóc cũng chỉ trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ. Dường như còn mơ một giấc mơ đẹp, trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt khẽ nở nụ cười ngọt ngào, đôi má lúm đồng tiền như đong đầy mật ngọt.
- HOÀN TOÀN VĂN-