Chồng của đại đường tỷ họ Lý, danh Tú Phong, đây là hắn sau khi thăng quan sửa tên, đương nhiệm chức quan là hộ vệ phụ của giáo úy thành Tân Hồ, phẩm giai là bát phẩm, ở Tân Hồ thành có một tiểu viện nhỏ, lần này trở về chính là đón đại đường tỷ cùng hai con gái lên sống ở Tân Hồ thành. Đại đường tỷ xấu hổ mang chút mừng vui đứng sau Lý giáo úy, hai người khí thế tạo nên sự tương phản...
Đại Nựu Nhi nắm tay Đại Niếp cùng Tiểu Niếp từ từ vào phòng khách, đại đường tỷ cao hứng chạy qua đón lấy, vươn tay muốn ôm hai đứa con gái nhỏ.
Hai đứa bé gái ở trong nhà này đã gần nửa năm, cơ hồ đều do một tay Đại Nựu Nhi chăm bẵm, nói còn chưa nói rõ ràng, đi đường cũng là nghiêng ngã lảo đảo.
“Ân, ân...”
Đại Niếp cùng Tiểu Niếp cùng nhau giãy dụa kêu lên vài tiếng trốn phía sau Đại Nựu Nhi.
“Làm sao vậy, con không nhận ra mẹ sao? Lại đây nha, mẹ sẽ cho các con ăn ngon...” Đại đường tỷ có chút kinh hoàng liếc nhìn Lý giáo úy, dụ dỗ hai đứa bé gái.
Đại Niếp từ sau Đại Nựu Nhi ló đầu tìm tòi, nhìn thoáng qua, không chờ đại đường tỷ cao hứng, liền vội vàng rụt vào.
Đại Tráng cẩn thận chú ý giáo úy tỷ phu, Đại Niếp cùng Tiểu Niếp khi đi ra đến giờ, trên mặt hắn biểu tình cũng không có gì thay đổi, không lộ ra một chút vui mừng khi cha con gặp nhau...
“Đại Nựu Nhi, em mang đại đường tỷ cùng hai cháu đi ra ngoài chơi một lát đi!” Đại Tráng nhẹ giọng nói.
Đại Nựu Nhi thấp giọng đáp, đối đại đường tỷ thản nhiên nói: “Đại đường tỷ, đi thôi!”
Đại đường tỷ đứng lên trước liếc mắt nhìn Lý giáo úy, khi thấy Lý giáo úy gật đầu mới đi ra ngoài.
“Nửa năm nay phiền các ngươi, cái này coi là quà cảm ơn...” Lý giáo úy cong khóe miện nói, tựa hồ muốn lộ ra nụ cười, đáng tiếc không có thành công.
Đại Tráng đem đồ vật kia nhẹ nhàng đẩy trở về, không nhìn tới sắc mặt khó coi của Lý giáo úy, nhẹ giọng nói: “Này không có gì, không đáng giá như vậy!”
“Ngươi muốn thế nào?” Lý giáo úy hỏi.
Đại Tráng hơi hơi nhíu mày, đối với thái độ cường ngạnh này của tỷ phụ rất phản cảm.
“Hiện tại ở phía đông Liễu Thụ thôn có mẫu đất gần bờ sông là ruộng nước đều là của ta, ta chủ yếu là trồng lương thực cùng củ sen, muốn mượn danh của đại tỷ phu, đem mấy cái này tiêu thụ trong Tân Hồ thành, đương nhiên, không để đại tỷ phu làm không công...”
“Ta biết rồi, này ngươi vẫn cứ cầm đi!” Lý giáo úy gật gật đầu, đem cái bọc nhỏ đẩy lại, đứng lên khoác lại áo khoác trên người rồi đi ra ngoài.
Đại Tráng lắc lắc đầu, như vậy cho dù tỷ phu đã trở lại, đại đường tỷ chắc cũng không có mấy ngày sống tốt đẹp...
Đại Nựu Nhi đem Đại Niếp cùng Tiểu Niếp thu dọn, lại kéo hai đứa bé gái thấp giọng dặn dò nửa ngày, cũng không quan tâm mấy bé có nghe hiểu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được thấp giọng khóc.
“Được rồi, Đại Nựu Nhi, để đại tỉ phu cùng đại đường tỷ ra cửa đi!” Đại Tráng kéo Đại Nựu Nhi khuyên nhủ.
Ngay từ đầu, hai đứa bé gái là được Đại Nựu Nhi nhận nuôi, thời gian sau này Đại Tráng bận cả ngày đến chân không chạm đất, căn bản không chăm qua bé lớn lẫn bé nhỏ, thế nên hiện giờ ngược lại không có cảm giác gì...
Đại Nựu Nhi lại bế hai đứa bé gái một cái, rồi tiễn đại đường tỷ ra ngoài.
“Qua năm nay ta vẫn có thể quay lại một chuyến, sau đó sẽ đưa ngươi tin tức!” Lý giáo úy sau khi ra cửa dừng lại một cái nói.
“Làm phiền rồi!” Đại Tráng mỉm cười nói.
Lý giáo úy cúi đầu, bế Đại Niếp vẫn còn đang khóc nỉ non bước ra ngoài.
Đại đường tỷ ôm lấy Tiểu Niếp, một đường vất vả chạy chậm đi theo.
Đại Nựu Nhi vẫn đỏ mắt đứng tại cửa nhìn bọn họ, vẫn không chịu đi vào phòng.
“Đợi năm sau em gả đi, tranh thủ ngay cuối năm cũng sinh đôi đi...” Đại Tráng kéo Đại Nựu Nhi đùa giỡn.
“Đại ca!” Đại Nựu Nhi nghe xong, xấu hổ đến đỏ bừng, cũng không còn thương tâm, dậm chân đi vào.
Đại Tráng nhìn bóng dáng của Đại Nựu Nhi mỉm cười, đóng lại cổng...
Lý Giaó Uý lưu lại mười hai lượng bạc, ở thời điểm đó xem như là một khoản tiền không nhỏ.
Đại bá ngày thứ hai tìm đến, muốn mượn quan hệ Đại Tráng trước mua vài mẫu đất, Đại Tráng nghĩ cũng là do đại tỷ phu cho bạc...
Liễu Nghị đem mấy thứ thảo dược quý hiếm bán trên trấn, rất nhanh liền mua đồ đạc trở về, thỉnh người trong thôn giúp đỡ bắt đầu làm nhà, địa điểm làm nhà cách nhà Đại Tráng không xa, chính giữa còn có hộ gia đình nữa.
“Tiểu Liễu, về rồi hả, đêm nay đến nhà chúng ta ăn cơm đi!” Đại Tráng nhìn thấy Liễu Nghị từ chân núi xuống, mỉm cười gọi.
“Em trở về cất đồ đạc cái đã!” Tiểu Liễu nở nụ cười, đung đưa cái giỏ trên vai nói.
“Ừ, nhanh một chút!” Đại Tráng phất tay nói.
Tiểu Liễu đáp, bước chân cũng rõ ràng trở nên nhanh hơn.
Đại Tráng đi vào cùng Đại Nựu Nhi đang thu dọn quần áo nói một tiếng.
“Đại ca, anh làm sao lại không nói sớm?” Đại Nựu Nhi gom một đống quần áo xuống dưới, rồi nhét loạn thất bát tao vào tay Đại Tráng, nhanh chân hướng về phía bếp.
“Uy, hiện tại như thế nào lại đi nấu cơm...” Đại Tráng có chút bất đắc dĩ kêu lên.
Ngốc Tử nghe thấy thanh âm, từ trong phòng khách đi tới, tiếp lấy quần áo giúp Đại Tráng, ôm vào trong phòng rồi phân loại quần áo, Đại Tráng cùng hắn gấp xong từng chồng, những cái khác thì tự ôm vào trong phòng.
Đại Nựu Nhi khí thế mạnh mẽ, nấu tới bảy tám món, bưng lên đặt ngay ngắn trong phòng khách, sau đó mang theo Tam Nựu Nhi cùng Tam Tráng, Tứ Tráng ăn tại trù phòng.
“Đại Nựu Nhi, cũng không phải người ngoài, không cần như vậy!” Đại Tráng đối với Đại Nựu Nhi đang ngồi trên chiếu nói.
“Đại ca, người mau ăn cơm đi! Đây là quy củ...” Đại Nựu Nhi vuốt lại tóc mình nói.
Đại Tráng không còn cách nào khác, trước đi lên phòng khách.
Kết quả là trên bàn, chỉ có ba người Đại Tráng, Ngốc Tử và Tiểu Liễu.
“Này phải có dấm chua ăn mới ngon...” Đại Tráng nhìn thấy Tiểu Liễu ngồi bộ dạng không an lòng, cố ý gắp một miếng thịt nói.
“Ta đi lấy!” Tiểu Liễu giật mình đứng lên, không đợi Đại Tráng cùng Ngốc Tử nói gì đã vội chạy ra ngoài.
Ngốc Tử nhìn bộ dạng cười trộm của Đại Tráng, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, chọn vài miếng thịt nạc đặt trong bát Đại Tráng.
“Này không cần!” Đại Tráng cúi đầu đem miếng thịt nhiều mỡ một chút gắp ra, đặt trong bát Ngốc Tử.
“Không được, phải ăn nhiều thịt!” Ngốt Tử gắp miệng thịt, dứt khoát nhét vào miệng Đại Tráng.
Đại Tráng cau mày lung tung nhai, rồi nuốt vội xuống.
Cái gọi là “Thầy thuốc không trị được bệnh”, Đại Tráng biết tình trạng thân thể của mình kỳ thật không mấy lạc quan, trước chiến tranh thật vất vả lắm mới bồi bổ được một chút, sau vài năm sống trong sơn động, lại trở về thời điểm ban đầu. Bọn Đại Nựu Nhi có thể không mấy rõ ràng, chứ như Ngốc Tử cả ngày đi theo bên mình đã sớm cảm nhận được, hoạt động mạnh một chút trước mắt liền tối đen, đêm khô nóng một chút cơ thể liền không khỏe, trời lạnh cơ thể cũng thường xuyên lạnh ngắt...
Qua một lúc lâu, Tiểu Liễu mới mang nụ cười ngây ngô trở lại, khiến đĩa dấm chua mình đang bưng đổ trúng quần của mình cũng không biết...
Xuân đi đông đến, sau khi Đại Tráng đem chiếc xe ngựa cuối cùng chở củ sen đến Tân Hồ Thành, ngày thành hôn cũng gần đến.
Đại Nựu Nhi hiện giờ ngoại trừ làm việc nhà, đại đa số thời gian đều ở trong phòng mình may y phục, Đại Tráng có mời tới một phụ nhân trung niên hiền lành họ Vương trong thôn tới dạy một chút việc, quỷ củ lế tiết, …
Hiện giờ sân của bọn Đại Tráng đã không còn trống rỗng, Tiểu Liễu từ trên núi tìm được mấy cây ăn quả, mang trong một góc trong sân, một mảnh khác thì cũng trồng rau. Cửa sổ, đồ dùng gia đình thì mời một thợ mộc ở thôn kế bên làm. Tuy rằng không phải cái gì sa hoa, nhưng lại vô cùng tinh tế, Đại Tráng sau khi xem qua rất vừa lòng, liền thanh toán tiền, định làm đồ cưới cho Đại Nựu Nhi.
Trong tay sau khi có tiền dư, Đại Tráng lại đả thông quan hệ với quan phủ, ở thôn kế bên mua mấy khối đất, Đại Tráng tìm lý trưởng thôn ấy, đến từng nhà thông báo, nói rằng nếu đã có người nào lỡ trồng trên đất đó thì vẫn có thể trồng cho đến ngày quan phủ quy định...
Nhị Tráng trước đó có viết một phong thư trở về, khi thi khảo đầu xuân thì rớt, hắn hiện tại ở kinh thành một bên làm cho một thư điếm sửa sang lại sách vở lấy chút tiền công sinh sống, một bên cố gắng ôn tập để thi tiếp lần nữa. Trạm dịch trên quan phủ đã muốn khôi phục bình thường, Đại Tráng suy đi nghĩ lại, dùng một kiện áo bông cũ gói không ít vàng bạc, nhờ trạm dịch hỗ trợ mang đi kinh thành, cũng không biết Nhị Tráng có nhận được không...
Triệu Tử Dương vẫn không có tin tức, Đại Tráng lúc gửi thư cho Nhị Tráng có nhắc một chút, để cho Nhị Tráng lưu ý dùm, thế nhưng cho dù có chuyện gì, Đại Tráng nghĩ lấy tình hình hiện tại cuả mình cũng khó mà giúp đỡ cái gì...
“A Đại, chờ sang năm Đại Nựu Nhi gả đi, chúng ta an bài vụ xuân xong, sẽ đi ra ngoài một chuyến, thế nào?” Đại Tráng tựa vào trên người Ngốc Tử, lười biếng hỏi.
“Không được!” Ngốc Tử giật mình, để cho Đại Tráng dựa vào thoải mái hơn, đồng thời chú ý không để cho ánh sáng chiếu vào hắn, nói như đinh đóng cột.
“Hả?” Đại Tráng kỳ lạ kêu một tiếng.
“Ngươi trước phải tĩnh dưỡng thân thể tốt cái đã!” Ngốc Tử ôm Đại Tráng thấp giọng nói.
“Ta lại không có sinh bệnh, nói không chừng đi ra ngoài chơi một vòng người lại khỏe mạnh hơn!” Đại Tráng nghịch ngón tay Ngốc Tử, phản bác nói.
“Thật sự?” Ngốc Tử không thể nào tin được hỏi.
“Đi ra ngoài nhiều một chút, ha ha, ăn thức ăn ngon của các nơi, tâm tình cũng vui vẻ, đối với thân thể tất nhiên chỉ có lợi không có hại...” Đại Tráng đông lôi tây kéo bắt đầu nói.
“Được, nếu mệt chúng ta liền trở về!” Ngốc Tử rầu rĩ đáp ứng.
“Không thành vấn đề, chính thân thể ta ta còn không biết sao.” Đại Tráng buông tay Ngốc Tử, nhắm mắt nói.
“Ừ.” Ngốc Tử nhìn Đại Tráng thấp giọng đáp, trong lòng vẫn không yên.
Đại Nựu Nhi xuất giá, Đại Tráng cho nàng một bộ đồ dùng trong nhà, của hồi môn gồm mẫu ruộng nước, mẫu ruộng cạn cùng cửa hàng trên trấn, khế ước đã để tên Đại Nựu Nhi, chỉ chờ khế ước thuê mướn của người khác hết hạn sau năm, hai người bọn Đại Nựu Nhi muốn tự mình kinh doanh hay vẫn cho thuê Đại Tráng cũng không quản nữa. Trừ những thứ đó ra còn có hơn cuộn vải vóc, một cái chảo, một con dao thái, mấy thứ nông cụ thường dùng...
“Đại ca, cái này có phải nhiều quá không...” Đại Nựu Nhi nhìn thấy co quắp bất an hỏi.
Đại Tráng cá nhân còn cho Đại Nựu Nhi thỏi bạc, song không có viết trong đồ cưới mà để Đại Nựu Nhi tự mình cất giữ.
“Đại ca đều có chừng mực, dù sao cũng là em gái của tú tài cùng cử nhân mà!” Đại Tráng vui đùa nói.
“Còn có Tam muội cùng hai đệ đệ...” Đại Nựu Nhi nhỏ giọng nói.
“Không có việc gì, bọn họ đều có phần, không phải còn lâu nữa sao!” Đại Tráng vuốt tóc Đại Nựu Nhi, vừa cười vừa nói: “Người về sau chỉ cần để ý đến cuộc sống gia đình của chính mình là được rồi!”
Đại Nựu Nhi do dự một lát, không nói gì rồi đem đồ cưới cẩn thận thu dọn.