Nhị Tráng đi hơn ba tháng, thánh thượng khai ân, năm nay thêm vào một lần ân khoa, thi hương cùng đồng thí cách ba tháng liền cử hành. Năm sau đầu xuân cử hành tại kinh thành, lần này nếu không đậu chỉ có thể đợi ba năm sau, Nhị Tráng đi rồi còn nhờ người đưa một phong thư. Huyện lệnh liền tới nhà báo tin vui, Nhị Tráng cũng không có trở về, tiện thể nhắn lại hắn trực tiếp lên kinh dự thi.
Đại Tráng cố trưng khuôn mặt tươi cười cho chu toàn đối với đám quan viên, ngay cả một thân quần áo đầy bùn cũng chưa kịp thay.
Tân Hồ thanh thi hương khoảng cử nhân, Nhị Tráng là ở vị trí , cũng gần cuối, đợi đến khi tập hợp với các thí sinh khác ở kinh thành tham gia thi cử, không khác nào bùn trầm nơi biển rộng. Vỡ lòng của Nhị Tráng là do Đại Tráng tự mình dạy, sau này thì được học thêm một năm trong thôn, ngoài ra còn có Triệu Tử Dương cũng dạy thêm chút ít này nọ, còn có một số lời của Kim Húc Diệp chỉ điểm một chút, còn lại đều là do Nhị Tráng tự mình mày mò. Đại Tráng cũng không cho rằng tài năng của Nhị Tráng ở kinh thành cũng không thể nào làm nên cái gì, ngay cả thi hương có lẽ cũng chỉ là may mắn trúng vào tình hình sau chiến tranh...
“Vương lão gia thứ lỗi, khối đất người mua hôm kia, ti nha văn mắt mờ nhìn lầm rồi, đây mới là đất của ngài...” Huyện quan cười tủm tỉm cầm ra khế đất, khách khí nói.
Nơi này xưng hô không nhìn tuổi, chỉ nhìn địa vị, Đại Tráng năm nay mới tuổi, liền có thân phận tú tài, chính là lão gia, mỗi khi nghe được có người kêu như vậy, Đại Tráng liền nhịn không được đều lúng túng một trận.
“Tôn huyện lệnh nói đùa, ngài công vụ bận rộn, điểm ấy chỉ là việc nhỏ sao dám phiền ngài!” Đại Tráng tự nhiên nhận lấy khế đất, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Bình tĩnh mà nhìn Huyện lệnh tiền nhiệm tuy rằng không phải là một lòng vì dân như Bao Thanh Thiên nhưng cũng không phải là một người đại gian ác. Một chút khéo léo đưa đẩy lõi đời chỉ có thể nói là hắn hướng tới đường làm quan, Nhị Tráng trúng cử, kỳ thật cũng không coi là gì, nếu thật sự nói, phải là Nhị Tráng bây giờ còn trẻ, về sau tiền đồ liền vô hạn, một Huyện lệnh cầm mấy chục mẫu khế đất lôi kéo, chỉ là quá đa nghi thôi.
Đại Tráng nhẫn nại cùng Huyện lệnh dẫn đầu đám quan viên lớn nhỏ khách sáo vài câu, cùng lý trưởng đưa tới đầu thôn, nói bọn họ còn phải đi tiếp gia đình cử nhân tiếp theo.
“Hô—” Đại Tráng xoa xoa bả vai đau nhức, ở trong sân ngồi ngốc một lát mới lấy lại tinh thần an bài chuyện ruộng vườn.
Nhị Tráng sau khi trúng cử, địa vị một nhà của Đại Tráng lại lên như nước đẩy thuyền, trong trấn có mấy gia đình nhà giàu có đều bắt đầu bàn đến việc hôn nhân của Đại Nựu Nhi. Hôm nay bà mối tới cửa, lấy danh là tới tìm hiểu người...
Đại Tráng hỗn loạn nhưng đồng thời cũng có một chút hoang mang, không phải ta cũng trưởng thành sao, như thế nào không có người đến đề cập, chẳng lẽ ta một thanh niên tốt như vậy lại không được hoan nghênh... Đương nhiên Đại Tráng cũng chỉ nghĩ trong lòng, dù sao thỉnh thoảng cũng quang vinh chuyện người.
“Đại Tráng, Đại Tráng, có nhà không?”
Sáng sớm lại có người kêu to ngoài cổng, giống như có việc khẩn cấp.
“Tới liền, ai vậy?” Đại Tráng buông bát, bước nhanh đi qua.
“Là ta, đại bá mẫu nè!” Bên ngoài truyền tới tiếng nói lanh lảnh của đại bá mẫu.
Đại Tráng dừng một chút, sau vẫn mở cổng.
“Đại bá mẫu, người ăn cơm chưa?” Đại Tráng khách khí hỏi.
“Ăn rồi, cháu còn chưa ăn sao! Không cần phải mời ta, cháu nhanh ăn nhanh đi!” Đại bá mẫu mặt mày vui vẻ nói.
“Người mau ngồi đi!” Đại Tráng mỉm cười nói.
“Ai!” Đại bá mẫu vô cùng cao hứng đáp, có chút kích động đi vào trong.
Đại Tráng kì quái nhìn đại bá mẫu, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm lời dư thừa nào.
“Người có chuyện gì sao?” Đại Tráng mời đại bá mẫu vào phòng khách, rót một chén trà đưa tới, nhẹ giọng hỏi.
Bọn Đại Nựu Nhi lễ phép lại chào đại bá mẫu, rồi lại đi vào bếp.
“Đại Tráng, đại bá mẫu nói với cháu cái này, sáng hôm nay ta thấy trên ngọn cây dương có con chim khách kêu không ngừng, ta đoán rằng, là có đại hỷ sự...” Đại bá mẫu khoa trương nói.
“Đại bá mẫu!” Đại Tráng có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng.
“Đại Tráng, cháu có biết gia đình họ Dương ở trên trấn không? Chính là nhà có Dương cử nhân cùng trúng cử với Nhị Tráng đó...” Đại bá mẫu ra vẻ thần bí hỏi.
“Gặp qua vài lần, làm sao vậy?” Đại Tráng cười đáp.
“Đại bá mẫu nói với cháu, ta biết cháu và Ngốc Tử cùng nhau lớn lên, trong lòng chắc chắn là luyến tiếc, nhưng đây là chuyện không có cách nào, cháu hiện tại là thân phận gì! Tú tài lão gia nha! Là anh trai của cử nhân lão gia...” Đại bá mẫu đầu tiên là thấp giọng nói, càng về sau càng kích động, cơ hồ lớn tiếng nói.
“Đại bá mẫu, người rốt cuộc là có chuyện gì?” Đại Tráng cắt ngang lời đại bá mẫu, trực tiếp hỏi.
“Ha ha, đại bá mẫu cứ nói thẳng nha, Dương cử nhân có một cô em gái, lớn lên không tệ, lại hiền lành ôn nhu, Đại Tráng cháu cứ yên tâm, đại bá mẫu đã gặp qua rồi, chính là trong lúc chiến tranh nên chậm trễ, năm nay đã tuổi, còn chưa có gia đình...” Đại bá mẫu nhìn phải nhìn trái, nhanh chóng nói.
“Cái này, tính sau!” Đại Tráng nghe xong, trong lòng hơi ngạc nhiên, sau lại có chút đắc ý, xem ra bản thân cũng không phải không ai muốn...
“Đại Tráng, cháu năm nay cũng không còn nhỏ, nghe nói Dương cử nhân sẽ để cho em gái hắn hồi môn là hai cửa hàng đó, đây chính là chuyện tốt có đốt đèn lồng cũng khó tìm nha, Dương cử nhân đã nói, hắn cũng sẽ không để ý đến chuyện của Ngốc Tử, chỉ cần cháu đuổi Ngốc Tử đi là được, hắn lập tức tới nhà đề nghị kết thông gia...” Đại bá mẫu có chút gấp gáp nói.
“Đem Ngốc Tử đuổi đi? Đây là có ý gì?” Đại Tráng cau mày hỏi.
“Em gái của Dương cử nhân tuổi cũng không nhỏ, nhưng là hoàng hoa khuê nữ mà...” Đại bá mẫu vội vàng giải thích.
Đại Tráng càng ngày càng trở nên hồ đồ, cho dù là lấy cô nương kia, vì sao lại phải đuổi Ngốc Tử đi? Trước khi chiến tranh, Ngốc Tử sau khi nghe Đại Tráng nói, cũng không có ra ngoài làm nhà, mà cùng Đại Tráng ở một chỗ, làm ruộng bán đồ với mấy thứ linh tinh đều là gom chung một nơi, cuối cùng chôn tiền xuống dưới, cũng đã không phân rõ ràng cái nào của Ngốc Tử, Đại Tráng muốn cùng Ngốc Tử nói rõ ràng, còn coi hắn như người trong nhà, tiền này cũng theo quy tắc để chung một chỗ dùng, cho nên lần này làm lại nhà cũng tính phần Ngốc Tử bên trong, không hề nghĩ để Ngốc Tử ra ngoài...
“Đại bá mẫu, người sao lại có thể như vậy? A Đại ca ca tốt lắm, có năng lực lại đối với đại ca tốt nữa, không cần đuổi anh ấy đi!” Tam Nựu Nhi đột nhiên chạy ra nói.
“Đại bá mẫu, cái này cũng thật kì, sao có thể nói thế, quên đi, người nói với Dương cử nhân, cháu sẽ không đuổi A Đại đi!” Đại Tráng phất tay để cho Ngốc Tử với Tam Nựu Nhi yên lặng, gọn gàng dứt khoát nói.
“Đại Tráng, cháu là lo lắng đi, đại bá mẫu là nghĩ tốt...” Đại bá mẫu cũng kêu lên.
“Người còn nói nữa! Người còn nói nữa!” Tam Nựu Nhi vung chân vung tay kêu lên.
“Đại bá mẫu, đại ca nhất định sẽ không đồng ý, người về sau đừng ở nhà chúng cháu nói như vậy!” Đại Nựu Nhi cũng từ bên ngoài đi vào kích động nói.
Đại bá mẫu tựa hồ không dự đoán được bị nhiều người như vậy phản bác, sững sờ ở nơi đó không nói ra lời.
“Được rồi, được rồi, đại bá mẫu, người còn có chuyện gì không?” Đại Tráng chặn lại đám Đại Nựu Nhi, hướng đại bá mẫu ôn hòa nói.
“A, ừm, đã không còn, trong nhà có việc, ta về... Đại Tráng, cháu thật sự không hề lo lắng?” Đại bá mẫu đứng lên đi ra ngoài, vẫn không hết hy vọng hỏi.
“Không cần!” Đại Tráng kiên quyết nói.
Đại bá mẫu thất vọng đi ra phòng khách, vừa lúc nhìn thấy trong viện Tam Tráng cùng Tứ Tráng đang dỗ Đại Niếp, Tiểu Niếp, đại bá mẫu nhìn mấy lần, cuối cùng cái gì cũng không nói, đi ra ngoài như trốn.
“Các em sao lại thế này? Ta không phải đã nói tiếp khách không được ở bên ngoài nghe lén sao? Có việc gì ta sẽ nói với các em...” Đại Tráng đóng lại cổng, quay đầu về phía Ngốc Tử, Đại Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi nói.
“Em không phải cố ý, lúc em đi về phòng không cẩn thận nghe được!” Tam Nựu Nhi bật người phản bác nói.
Đại Nựu Nhi cũng vội vàng gật đầu, ý bảo mình cũng thế.
“Cho dù nghe được, lúc khách đang nói chuyện, sao lại chạy vào nói như vậy?” Đại Tráng quát lên.
“Ai kêu đại bá mẫu lại nói mấy lời đó, xấu lắm! Xấu lắm!” Tam Nựu Nhi kêu lên.
Tam Nựu Nhi trong nhà là bé gái nhỏ nhất, ít nhiều được cưng chiều một chút, hơn nữa từ sau khi Nhị Nựu Nhi đi lạc, mọi người lại đối với Tam Nựu Nhi càng thêm yêu thương vài phần, làm cho cái tính tình dễ nổi nóng kia của Tam Nựu Nhi không thể bớt được, cũng thường bộc phát thất thường, một chút lại nổi nóng!
“Sao lại thế này! Nói em, em nhớ kỹ, hôm nay đại bá mẫu không để ý, về sau thì sao, lúc huyện lệnh lão gia cùng đại ca bàn chuyện, em nghe hắn nói xong không vừa ý cũng chạy vào quát to gọi nhỏ sao!” Đại Tráng nhấn đầu Tam Nựu Nhi, nghiêm khắc nói.
“Hừ!” Tam Nựu Nhi chặn lại, chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Đại Tráng tức giận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn Ngốc Tử hỏi: “Ngươi cũng thế sao? Cũng giống Tam Nựu Nhi đều không hiểu chuyện?”
“Ta, ta về sau sẽ không!” Ngốc Tử cúi đầu thành thành thật thật nói.
“Đại ca, em cũng sẽ không như vậy, anh yên tâm đi, em đi nói chuyện cùng Tam Nựu Nhi.” Đại Nựu Nhi ngẩng đầu nhìn Đại Tráng có chút xấu hổ nói.
“Ừ, em đi đi, mau khuyên nhủ Tam Nựu Nhi, không được để nó động một cái lại nổi nóng!” Đại Tráng dặn dò.
Đại Nựu Nhi đáp, vội đi về phía gian phòng.
“Còn có, ngươi nhớ kỹ! Hôm nay lời đại bá mẫu nói ngươi đừng để trong lòng, ta nói chúng ta là người một nhà chính là người một nhà, người khác nói gì cũng đừng nghe!” Đại Tráng chậm rãi nói với Ngốc Tử.
“Ừ, ta biết!” Ngốc Tử gật đầu lia lịa, hai mắt sáng lấp lánh đáp.
Đại Tráng vỗ vỗ vai Ngốc Tử, có chút phiền muộn thở dài, xem ra bản thân ở trong này thật là không lấy ai được a, vất vả lắm mới có một người có ý định với mình, thế mà lại yêu cầu...
Lúc sau cũng có mấy nhà tới mai mối, trên cơ bản đều là Đại Nựu Nhi, thậm chí có nhà còn có ý định với Tam Nựu Nhi, thế nhưng đều không có tìm Đại Tráng, Đại Tráng sau khi hỏi qua ý kiến của Đại Nựu Nhi, liền từ chối tất cả mọi việc hôn sự, trong lòng tự an ủi nói, có lẽ ở nơi này nữ nhân được hoan nghênh nhiều hơn đi chứ sao trải qua một hồi chiến tranh nữ nhiều nam ít, mọi người vẫn nhắm bọn Đại Nựu Nhi...