(Ngô tổ là danh hiệu trước đây của Lý Nguyên Hạo, để chỉ ngôi vị quốc chủ Tây Hạ, theo cách gọi của người Đảng Hạng thì là “Ngộ tốt”)
Type: lazy_nhi
.
Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá.
Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc.
Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi:
- Diêu Nhi.
-
Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo.
Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.
Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn.
Đến nơi dạy và luyện võ của phu quân, vừa đi tôi vừa gọi to tên chàng.
Lại gần mới phát hiện, trên võ trường, ngoài phu quân và các tướng sĩ đang luyện tập còn có một nam nhan nữa.
Mọi người đều nói, tôi và phu quân đứng cạnh nhau trông như tiên đồng ngọc nữ.
Vẻ đẹp của tôi nổi tiếng khắp tộc người Đảng Hạng, nên đương nhiên dung mạo của phu quân cũng rất bắt mắt.
Vậy nhưng, so với nam nhân đứng bên cạnh, tôi phải thừa nhận rằng phu quân mình không đẹp bằng.
.
Phu quân nói:
- Diêu Nhi, mau đến bái kiến Ngô tổ!
-
Tôi thì ngây người ra nên quên cả hành lễ.
Ngô tổ, đại vương của chúng tôi, vị hoàng đế đầu tiên của chúng tôi, nam nhân ưu tú nhất dân tộc Hoa Hạ, vị thần tối cao trong lòng chúng tôi.
Không ngờ lại hoàn mỹ đến vậy.
Nước da trắng sáng, cử chỉ nho nhã, giống như những thư sinh đọc sách là thơ bên đất Tống mà ngày trước tôi đã từng trông thấy khi tự ý chạy đến biên giới xem. Nhưng những thư sinh đó không ai có gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét và ánh mắt hút hồn người khác như thế. Nam nhân này trên mình đầy khí thế vương giả.
Thật không hổ danh là đại vương của chúng tôi, một đại vương vĩ đại.
Nhưng tôi không ngây người vì những điều đó.
Mà vì ánh mắt người nhìn tôi.
Tuy chỉ trong khoảnh khắc, nhưng tôi chắc chắn ánh mắt đó ẩn chứa bao tâm trạng phức tạp, có cái gì đó ngạc nhiên, có cái gì đó mơ hồ, và có cả cái gì đó như đau lòng…
Vì sao?
Tôi chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp người, và người cũng lần đầu tiên gặp tôi.
- Diêu Nhi, nàng sao vậy? Sao còn không xin Ngô tổ thứ tội! – Phu quân thấy tôi thất lễ trước mặt Hoàng thượng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, kéo tôi quỳ xuống.
-
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tướng quân không cần để tâm. – Giọng nói của người như tiếng suối nguồn, như gió trên thảo nguyên, thanh trong rất dễ nghe.
-
Người đỡ phu quân tôi đứng dậy, rồi lại đỡ tôi, nhìn tôi một lần nữa rồi đi.
Cách một lớp tay áo mỏng, ngón tay của người có lực nhưng hơi lạnh giá.
.
Cuộc sống sau khi thành thân thật hạnh phúc, vui vẻ, ngày nào tôi cũng chạy nhảy trên thảo nguyên, hoặc sà vào lòng phu quân nũng nịu, cứ thế đã ba năm trôi qua.
Trong ba năm đó, phu quân đem quân đi đánh nước Tống, ba lần đánh là ba lần thắng, uy vũ ngút trời.
Thế nhưng có thịnh ắt có suy, không lâu sau đó, theo ý chỉ, phu quân tôi đã bị lôi ra trảm ngang lưng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp phản ứng gì, phu quân ôm hận mà chết, không để lại lời nào.
Tôi vội vã chạy ra pháp trường, nhưng chỉ kịp trông thấy thi thể phu quân, máu chàng nhuộm khắp không gian một màu đỏ vô tận.
Mắt phu quân vuẫn chưa nhắm mà đang nhìn tôi, không phẫn nộ, không trách móc, chỉ tràn đầy yêu thương tiếc nuối. Tôi đọc được trong đó tấm chân tình không thể diễn tả bằng lời, giống như hàng nghì ngày đêm trước kia chàng từng cẩn thận chu đáo ôm tôi vào lòng, lóng ngóng chạm vào tôi, ngờ nghệch gọi tên tôi:
- Diêu Nhi. Tiểu Diêu Nhi của ta…
-
Tôi không khóc, tôi đang nhìn chàng, không chớp mắt, tôi phải ghi nhớ.
Phu quân của tôi, hơn tôi mười hai tuổi, người đem cả sinh mạng mình để bảo vệ tôi, che chở cho tôi, đã chết như thế đó.
Tôi vào cung thăm Hoàng hậu, nàng là muội muội ruột thịt của phu quân tôi.
Sự việc kinh thiên động địa này đã làm sụp đổ một gia tộc quyền uy trong triều, cũng khiến bậc mẫu nghi thiên hạ này suy sụp.
Nàng không nói gì cả, cũng không rơi lệ, chỉ nắm tay tôi thật chặt.
Thấy nàng có vẻ mất tinh thần, tự nhiên tôi cảm thấy thật bất lực, và cả chán ghét, mấy lần thử rút tay ra nhưng không rút được.
Đang lúc giằng co thì Ngô tổ đến, vị hoàng đến nắm trong tay quyền sinh sát đã đến.
Ba năm không gặp, dáng vẻ của người vẫn vậy, không có gì thay đổi, chỉ là thần thái trầm tĩnh hơn, lộ chút gì đó lạnh lùng tàn nhẫn.
Lần này tôi đã kịp thời hành lễ, phủ phục trên nền đất, tự xưng là thê tử của tội thần.
- Vậy nàng hãy ở trong cung với Hoàng hậu vài hôm!
-
Đầu tôi ong ong, cố lấy móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay để kiềm chế, đợi đến khi bình tĩnh lại thì chỉ thấy người lạnh lùng buông một câu như thế rồi đi.
Như thể người hoàn toàn không quen biết tôi.
.
Những ngày trong cung buồn tẻ đến cô quạnh.
Thần sắc của Hoàng hậu vẫn vô định như thế không thay đổi. Còn Thái tử thì suốt ngày học võ cùng đám dũng sĩ, luôn miệng chém chém giết giết.
Tôi thấy nhàm chán nên thường dạo bộ một mình trong cung điện rộng lớn này.
Đêm nay, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sáo.
Lần theo âm thanh véo von da diết, tôi đến một đình viện – khá nhỏ nằm ở nơi xa khuất, trước đình viện là một rừng trúc xanh mướt.
Gió đêm đầu thu đưng đưa tà áo của người thổi sáo, tiếng sáo lam thanh nhã như muốn bay lên cung trăng.
Là người sao?
Tôi bỗng nhớ ra đã từng vô tình nghe mấy người trong cung nói chuyện, rằng lúc thiếu thời Ngô tổ rất thích một y phục của người nước Tống, đi du ngoạn khắp nơi, người thích y phục màu xanh lam.
Người nước Tống, khi lần đầu gặp mặt…
- Ai?
-
- Tham kiến Ngô tổ, làm phiền nhã hứng của Ngô tổ, mong người thứ tội.
-
- Thì ra là ngươi, không ở lại chăm sóc cho Hoàng hậu, ra đây làm gì?
-
- Tội nhân nghe thấy tiếng sáo, nhất thời hiếu kỳ…
-
- Ngươi có thể hiểu ư?
-
- Không ạ, chỉ là cảm thấy nó rất hay.
-
- Ngươi thật thà đấy.
-
Giọng nói vốn lạnh lùng giờ lại trở nên ấm áp, tôi ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt nhỏ dài như lúc nào cũng xếch lên đang cong lại.
Người đang cười ư?
Hương rượu nhẹ đưa trong không khí, hóa ra là đã say.
Tôi bạo gan đứng dậy, tiến lên phía trước kéo khủyu tay Ngô tổ:
- Ngô tổ, đêm dài gió lạnh, tội nhân dìu người về cung nghỉ ngơi!
-
Người nheo mắt nhìn tôi:
- Người có tội là phu quân của ngươi, hắn đã phải đền mạng, không liên lụy đến vợ con.
-
- Tạ ơn Ngô tổ khoan dung nhân từ.
-
Tôi sợ sệt cúi đầu, định phủ phục xuống, nhưng người đã ngăn tôi lại:
- Ngươi cũng thú vị đấy, từ ngày mai hãy vào ở trong Bỉ Phương cung đi.
-
Bỉ Phương cung từ lúc xây dựng đến nay đã hơn mười năm nhưng không biết vì nguyên cớ gì mà không có ai ở, chỉ có Ngô tổ thỉnh thoảng lui tới vài ngày.
Thế là tôi lại sơ sệt nói:
- Tạ ân điển của Ngô tổ…
-
- Có phải ngươi muốn nói không biết lấy gì báo đáp?
-
- Thiếp…
-
- Ngày tháng còn dài.
-
Người buông lại một câu khó hiểu rồi lập tức quay đi.
Đứng trong đình viện một hồi lâu, toàn thân tôi lạnh ngắt nhưng trong huyết mạch lại như có lửa đốt.
Tôi đã có tẩm cung riêng của mình, có lụa là gấm vóc, được ăn ngon mặc đẹp.
Người thường xuyên lui tới, cách mỗi sáng lại cho kẻ dưới tới ban thưởng hậu hĩnh.
Tôi trở thành người được sủng ái mới, khiến ai xung quanh cũng đều ngưỡng mộ.
Thế nhưng nỗi bất an trong lòng tôi ngày càng lớn, thậm chí biến thành nỗi sợ hãi.
Bởi vì người chưa từng động vào tôi.
Mỗi lần đến, người hoặc là tựa cửa thổi sáo, hoặc là uống rượu một mình, hay vùi đầu vào phê tấu chương, thậm chí rất ít khi chuyện trò với tôi.
Tôi không dám ngủ, cũng không dám làm phiền, chỉ cố gắng ngồi bên mép giường nhìn người.
Dưới ánh trăng, bóng người hiện rõ vẻ cô đơn lạc lõng, tôi không hiểu vì sao lại thế.
Cuộc sống của người là nỗi khao khát của biết bao con người, của biết bao kiếp sống.
Lập quốc xưng đế, tung hoành đất trời, hô phong hoán vũ, lẽ nào vẫn còn thứ để tiếc nuối.
Hoặc giả chì vì lòng người tham lam mãi mãi không biết thế nào là đủ?
Chẳng bao lâu sau tôi liền biết dụng ý của người.
Trong và ngoài triều bỗng nhiên truyền tai nhau, tại sao Ngô tổ lại giết hại tướng lĩnh chiến công hiểm hách chốn sa trường, tất cả đều vì muốn có được một nữ nhân. Nữ nhân đó chính là tôi.
Thế là, dưới sức ép của Hoàng hậu đòi lấy cái chết ra để hoàn thành ý nguyện, tôi đã bị hạ chỉ đưa lên chùa tu hành chuộc tội.
Trước khi đi, trông thấy vẻ mặt đắc ý của Hoàng hậu, tôi đã hiểu ra.
Điều tiếng đó là do Hoàng hậu cố tình tạo ra, vì Hoàng hậu sợ, sợ nếu tôi được sủng ái sinh hạ nhi tử thì địa vị của mẹ con Hoàng hậu sẽ lung lay.
Còn người, rõ ràng là cũng vui vì điều đó, thậm chí còn cố ý xếp đặt.
Vì từ đầu đến giờ người chưa từng tin tưởng tôi.
Chắc là ngay hôm gặp mặt lần đầu tiên tại cung của Hoàng hậu, người đã nhận ra nỗi hận trong lòng mà tôi cố tình che giấu. Những ngày qua tôi chỉ là thứ đồ chơi để người dăm ba câu giải sầu mà thôi.
Tôi thầm cười nhạt.
Nữ nhân ngu ngốc, là ngươi tự tìm lấy cái chết.
.
Những ngày tháng thanh tịnh ăn chay niệm Phật không khó khăn như tôi tưởng tượng, tôi chuyên tâm nghiên cứu giáo huấn Phật gia, trong hai năm không hề ra khỏi chùa nửa bước. Sau đó đăng đàn giảng kinh, chẳng bao lâu danh tiếng bay khắp vùng.
Cái tôi có không chỉ là sắc đẹp, điều này đã được công nhận từ rất lâu rồi.
Cuối cùng người cũng đến.
Mấy năm nay, người đam mê Phật học, thường mời cao tăng vào cung giảng giải. Việc này, tôi đương nhiên biết rõ.
Người ngồi hàng đầu tiên, cách tôi có ba mét, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng như thế, duy chỉ có đôi mắt ngày càng sáng ngời.
Xong xuôi cũng là lúc mặt trời lặn.
Trụ trì chuẩn bị cơm chay cho người, còn tôi lấy lý do không được khỏe để vắng mặt.
Núi rừng về đêm thật yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảnh có tiếng côn trùng kêu và mảnh trăng lưỡi liềm thoắt ẩn thoắt hiện trong mây.
Tôi mặc trang phục nam nhân nước Tống đã chuẩn bị sẵn từ trước, đứng đợi trên con đường mà người chắc chắn sẽ đi qua khi trở về thiền phòng nghỉ ngơi.
Người trông thấy tôi, hơi cau mày:
- Ngươi là nữ nhân thông minh.
-
Tôi chắp tay hành lễ:
- Tạ Ngô tổ đã khen ngợi.
-
- Ngươi không hối hận chứ?
-
- Không hối hận.
-
- Tốt.
-
Sau cơn hoan lạc, cuối cùng tôi đã trở thành nữ nhân của người.
Vuốt ve hàng lông mày xếch, tôi hỏi:
- Có còn nhớ lần gặp mặt của năm năm về trước không?
-
Người hôn lên xương quai xanh của tôi:
- Vốn đã quên, nhưng hôm đó nghe Hoàng hậu giới thiệu nàng nên lại nhớ ra.
-
Tôi khẽ cười:
- Uổng công thiếp nghĩ chàng vì thiếp mà không tiếc mất đi một vị tướng tài.
-
Khóe môi người cong lên:
- Ta thật sự mong rằng mình có thể vì một nữ nhân mà bất chấp tất cả.
-
Tại sao, nụ cười của người lại có vẻ mỉa mai tự chế giễu mình đến vậy? Tại sao lời nói của người lại lành lùng đến vậy?
- Nếu đã như vậy tại sao chàng không hạ lệnh triệt tiêu những lời thêu dệt đó?
-
- Có liên quan gì đến ta?
-
Đúng thế, người đâu có ngại gì, thậm chí dù là trước mặt Phật tổ, người vẫn tự theo ý mình.
Ví như lần đầu “gặp gỡ” này cũng là ở thiền phòng đấy thôi.
Phật tổ từ bi.
Tôi chính thức trở thành phi tử của người, ca ca của tôi trở thành tướng quốc.
Người ngày càng sủng ái tôi, một năm sau tôi hạ sinh con trai.
Nhìn con trai giống hệt người, trong đầu tôi chợt xuất hiện hình ảnh một đôi mắt hoàn toàn khác biệt.
Phu quân của tôi, phu quân đã qua đời, cũng là phu quân duy nhất của tôi trên cõi đời này.
Thằng bé rất khỏe mạnh và nghịch ngợm, có lúc đến tôi là mẫu thân của nó còn không chịu nổi, nhưng người lại rất thích.
Có một hôm, người ngồi bên long sàng ôm thằng bé vào lòng, vừa pha trog cho nó cười vừa chậm rãi nói:
- Sau này, con sẽ là một Hoàng đế giỏi của Đại Hạ ta, vì con được thừa hưởng trí tuệ của ta và mẫu thân con.
-
Tôi hơi kinh ngạc, nhìn trộm người, vẫn chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng không có gì khác biệt..
Tại sao tự nhiên người lại nói như vậy, có phải đã điều tra ra được điều gì hay thực lòng có ý định thế?
Nỗi bất an khó diễn tả dâng lên trong lòng, làm tôi trăn trở không sao ngủ được.
Sau nhiều ngày, tôi phái người tuyên ca ca vào cung. Không ngờ chưa gặp được ca ca, đã gặp ngay biến cố lớn trong triều.
Thái tử chém Ngô tổ bị thương, Tướng quốc dẫn binh bắt sống Thái tử, Ngô tổ lập tức hạ lệnh phế truất Thái tử và Hoàng hậu, giam vào ngục để điều tra.
Giây phút đó, toàn thân tôi nóng rực, nhưng máu trong người lại lạnh băng.
.
Vết thương của người xấu đi rất nhanh, vô phương cứu chữa.
Tôi quỳ trước long sàng, nhận đại ấn.
Người thở khó nhọc, giọng nói thều thào:
- Giết một tướng quân có ý tạo phản muốn tự xưng vương để giữ yên quốc gia, ta không hối hận. Nàng hận ta là điều đương nhiên. Chỉ có điều ta không muốn nàng cứ mãi chìm đắm trong thù hận không dứt ra được, nên năm đó mới sắp xếp để nàng đi. Vậy nhưng nàng vẫn có ý muốn quay trở lại. Lúc đó, ta chợt nhận ra, có lẽ nàng hợp với chốn cung đình này, hợp với những tranh giành đó. Nếu đã như vậy ta sẽ để nàng toại nguyện… Ta không khiến nàng phải thất vọng đâu, vì ta thích ngắm nụ cười vô tư của nàng…
-
Cười ư? Bao nhiêu năm nay tôi có lúc nào thực sự cười đâu?
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy mắt người cong cong, đôi mắt không còn vẻ tinh anh như trước đang nhìn ra cửa sổ, nơi đó trăm hoa đua nở.
- Nàng biết vì sao nơi này được đặt tên là “Bỉ Phương cung” không? Vì nàng đã từng nói, nàng đến từ một nơi rất xa…
-
Đó là câu nói cuối cùng mà người để lại trước khi ra đi, tôi biết, câu nói đó không phải dành cho mình.
Tôi nắm chặt tay người, bàn tay lạnh ngắt như băng tuyết.
Một giọt lệ rơi xuống, chảy qua mu bàn tay tôi rồi lăn xuống lòng bàn tay người.
Tôi đã khóc, tôi đã khóc vì người, tại sao…
Ôm con trai lên kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhìn đám quần thần đang phủ phục dưới chân, sự trống trải trong lòng tôi không ngừng tăng lên.
Cuối cùng tôi cũng hiểu nỗi cô đơn trống trải của người đến từ đâu.
Tôi đã từng thề rằng, người giết chết phu quân tôi thì tôi sẽ đoạt lấy giang sơn của người.
Giờ đây tôi đã thực hiện được điều đó.
Người yên tâm, thiếp sẽ thay người gìn giữ Đại Hạ.
Bằng trái tim không bao giờ có thể lấp đầy của thiếp.
Ngô tổ, Nguyên Hạo.
------HẾT------