-"Một con chuột bạch như ngươi, còn có thể sống tốt đến bây giờ sao?"— Reina che miệng, đôi môi đỏ mọng mím lại, nhếch lên vẻ mỉa mai.
Syorin khẽ cắn môi, nếu không thể dứt bỏ được quá khứ, cô sẽ không thể chung sống với mọi người trong phần đời còn lại của mình.
Sợ, cô rất sợ, nhưng phẫn nộ, lại chẳng hề kém cạnh.
Bối rối, từ khi nào Syorin có thể cảm nhận được tâm trí của người khác, Mira và Kotaro đang rất bất ổn. Cô chớp mắt, những sợi chỉ màu đen đang quấn lấy họ, lúc mờ nhạt, lúc thật rõ nét đến lạ lùng—
Mira không một chút biểu cảm, vô định nhìn Syorin, không phải do cô đã trở nên hoàn toàn vô cảm, mà thật sự, khi gặp lại Syorin, Mira hoàn toàn không biết nên để bộ mặt gì cho phù hợp, cô đã tức giận, thất vọng, nhưng khi nhìn Syorin, với đôi mắt buồn bã ấy, lòng cô có chút nặng nề—
Nhưng chính con người ấy đã rời bỏ cô, chưa bao giờ nhìn nhận cô như một người bạn, luôn thật lạnh lùng, như đang ghét bỏ cô..
-"Mira.."
Giờ đây, lại đang tỏ lòng thương hại cho cô sao? Không biết, không chắc, không thể hiểu nổi—
Vì được Satou- một Vampire cấp cao biến đổi, nên Mira có khả năng chiến đấu cao hơn những kẻ tầm trung, từ đó cơn khát máu cũng mãnh liệt hơn thảy. Cô đã bắt đầu uống máu con người, với sự căm ghét Syorin vì đã bỏ rơi mình, Mira trở nên hung bạo hơn, tới mức rút cạn máu của chính những tên Vampire đã từng bạo hành cô.
Có lẽ Mira đánh mất bản thân mình rồi, việc đó chẳng còn quan trọng nữa.
Một khi đã lún sâu vào tội ác, chỉ có cái chết mới rửa được vết nhơ bẩn thỉu này.
-"Tôi căm hận cậu."
Mira chĩa ngón tay của mình về Syorin, người mà cô từng quan tâm tới.
-"Tôi sẽ cứu cậu."
Syorin nắm chặt tay, cô biết bản thân trong quá khứ là một kẻ thờ ơ, ích kỷ tới mức, chỉ cần có một tia hi vọng để chạy thoát, cô sẽ bỏ lại tất cả để rời đi. Cô đã bỏ lại Mira, bỏ lại một cô gái yếu đuối, là một con người phải sống kiếp nô lệ khổ sở—
Nhưng lúc nhận ra được lỗi lầm của mình, Syorin đã không còn được Mira trân quý nữa.
-"Kết thúc chuyện này thôi."
Satoru lạnh nhạt, cậu ghim ánh nhìn phẫn nộ lên những kẻ đã từng làm hại Syorin, giơ tay lên, kiến tạo một quả cầu đen đuốm, sức nóng của nó chỉ tác động tới những kẻ mà cậu muốn—
-"Thật thô bạo quá, Satan-sama~"
Asmodeus mím môi, gò má của ả ửng hồng, đôi tay đặt lên ngực, làm động tác dơ bẩn.
-"Có chuyện gì với ả vậy?!"— Syorin giương đôi mắt khó hiểu.
Satoru không trả lời, việc này còn quá sớm để Syorin được biết.
Mira, Kotaro và Satou đã bắt đầu đuổi theo Syorin và Satoru, Mira không rời đôi mắt thù hận ấy khỏi cô, Kotaro giơ móng vuốt trực cào rách gương mặt đáng ghét ấy, nhưng đã bị Satoru đấm cho lún xuống mặt đất.
-"Đáng ghét!!"— cậu ta gào lên, cố gắng gượng dậy nhưng chẳng thể, sống lưng đã bị dập nát từ khi nào.
Satou lẻn ra đằng sau họ, hắn biết chẳng thể mặt đối mặt như vậy với một Satan quyền uy như vậy, nhưng năng lực của cậu hiện giờ cũng chẳng còn mạnh mẽ như trước, nếu đả kích được ít nhiều, sẽ tạo cơ hội cho Reina-sama!
Nhưng Satou đã sai, không cần phải quay lại đối mặt với hắn, những dây leo đen tuyền của Satoru đã xuyên qua hai đôi mắt đỏ rực của Satou, khiến hắn quằn quại trong đau đớn.
-"Việc tên của ngươi có phần giống ta, khiến ta phát bệnh."
Satou ôm mặt, nhưng hắn lại đang cười, một nụ cưởi thể hiện rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Satoru giữ chặt lấy Syorin, cậu biết cô gái bé nhỏ này chẳng giữ được tính khí kiên cường được bao lâu, gặp lại Mira và Kotaro sẽ gợi lại kha khá cảm xúc cho Syorin, khiến cô mất tập trung và trở nên dễ tổn thương hơn.
Giết chết Kotaro và Mira chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hẳn Syorin sẽ rất buồn bã, dẫu cho hoàn cảnh có thể khá khẩm hơn nếu hai người họ chết.
Còn với Satou, thật chẳng đáng để cậu bận tâm, với đội quân bé nhỏ và vô dụng thế này, Reina nghĩ sẽ làm gì được cậu đây?
Những cái xác tại toà lâu đài ấy, không phải do Satoru xuống tay, nếu thật vậy, chúng sẽ chẳng còn xác mà nằm la liệt như vậy được.
Cũng không hề có dấu hiệu của con người, chỉ còn lại những bộ xương mục rữa, xét theo độ tổn hại của hài cốt, thì họ đã bị hiến tế . Hẳn là để triệu hồi Lacel lên Dương giới.
Reina vẫn thật bình thản đứng quan sát, trên môi ả không hề tắt đi vẻ hiểm độc.
Chắc chắn chúng có âm mưu còn giấu trong tay áo. Việc Asmodeus xuất hiện không phải là bản thể thật của ả, nên không thể trực tiếp tung hết khả năng của mình để chiến đấu với cậu, nhưng Asmodeus có khả năng Dung hợp những thứ ả muốn thành một khối nhất định, nhưng chỉ có thể dùng lên những thứ vô định, không sống, cũng không hề chết.
-"Chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn."— Satoru giữ khoảng cách với kẻ địch, vừa quan sát tình hình của Lacel và Asmodeus.
Nếu tấn cộng trực tiếp sẽ khiến Syorin bị cuốn vào trận chiến, nên cậu đã giữ khoảng cách khi còn có thể.
-"Tôi chịu được."
Nhưng Syorin không nghe lời.
-"Liên quan tới mạng sống của con người."
-"Tôi sẽ bảo vệ họ."
-"Và cả cậu nữa."— Satoru nhau mày.
-"Tôi sẽ không chết được đâu."
-". . ."
-"Vì có cậu ở đây rồi."
-"Ngu ngốc."
Một người con gái từng đấu tranh giành lấy mạng sống như Syorin lại có thể dễ dàng buông lời như vậy, thật quá ngu ngốc và cũng thật khó hiểu. Satoru biết cậu sẽ chẳng thể khiến Syorin trở về nếu cô cứ bướng bỉnh như lúc này.
Ignea sẽ không sụp đổ, mọi chuyện đã được Satoru đảm bảo an toàn tuyệt đối. Khi kết giới bị tác động, tín hiệu kêu gọi giúp đỡ sẽ được truyền từ bệ đá dịch chuyển của toà lâu đài qua Veriases, Koutetsu sẽ điều quân và được chuyển tới Ignea ngay lập tức.
Cậu biết, nếu lưu lại trên Dương giới quá lâu, sẽ không tránh được đại hoạ ngoài ý muốn, nên đã ký ước với Koutetsu như vậy.
-"Tôi sẽ ở lại cho tới cùng."
Syorin chắc nịch, nếu không vì Satoru cứu vớt cái mạng này, cô sẽ chết mục trên đồng cỏ ấy mất. Nếu may mắn giữ được cái mạng, rồi cô sẽ hoà nhập với con người thế nào, nếu không được giúp đỡ? Và ai sẽ giúp đỡ một Saigan như cô đây?
Cậu là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng cô muốn nhìn thấy nếu phải bỏ mạng tại đây.
Đã đứng trước cái chết bao nhiêu lần, chẳng phải Syorin này đã quen rồi sao?
Và cô phải cứu lấy Mira, cô phải xin lỗi cậu ấy—
Asmodeus chỉ cần thổi một hơi, sức nóng từ quả cầu đã tắt lịm, ả trở về bên Lacel, ôm chặt lấy hắn.
-"Sẽ thành công thôi~"
Ả đặt môi của mình lên vành tai của Lacel, gương mặt hắn lạnh nhạt, đôi mắt không một chút xao động.
-"Làm đi."— Lacel đẩy Asmodeus ra.
Reina ra hiệu cho Mira, Kotaro và Satou ngừng đuổi theo họ.
-"Với tình hình hiện tại, không thể ngăn chặn."
Syorin nhìn theo hướng Satoru chỉ tay, Asmodeus đưa tay vào lồng ngực dần trở nên vẩn đục của mình, lôi ra một chiếc lọ thuỷ tinh rỗng.
-"Nào~ Hãy khiến ta vui đi!"
Ả vui vẻ mở nắp lọ, ôm lấy Lacel từ đằng sau, với nhiều sự tiếp xúc cơ thể như vậy, hắn vẫn điềm nhiên chờ đợi, hướng mắt nhìn về phía Reina, ra hiệu cho ả hãy thực hiện điều hắn muốn.
Giống như Asmodeus đang ve vãn Satoru, nhưng thực chất lại là Lacel, Syorin nhìn cậu, chẳng phải hai người là một sao? Điều này khiến cô cảm thấy có chút..cáu giận.
-"Nên nhớ đây không chỉ là mong muốn của ngươi."— Reina gườm lên.
-"Cuối cùng thì tao cũng có thể trả thù cho vết sẹo này."
Satou, với hốc mắt đen đuốm, chảy dài hai dòng chất lỏng đặc sệt, hắn giơ móng vuốt của mình, hướng thẳng vào lồng ngực, ghim thật sâu.
Đây chẳng phải là hành động tự sát sao? Syorin bụm miệng, sống lưng cô run lên, Synths đang dao động, phía sau gáy của cô bỗng phát lên ánh sáng, cơn đau rát truyền tới. Như báo hiệu một tai hoạ sắp xảy ra—
Và đây chính là lúc Syorin nên sử dụng nó.
-"Mira!! Kotaro!! Đừng làm vậy!"— Syorin gọi thật lớn.
Nhưng hai người họ không lay động, Mira vô cảm nhìn cô, đôi mắt ấy đã không vương lại một tia sáng nào.
-"Đừng tỏ ra tốt bụng nữa, đồ lai tạp!"— Kotaro dứt lời, tự đâm thủng lồng ngực của mình.
-"Tốt lắm, Kotaro."— Reina mỉm cười, ả nhìn Kotaro như một món đồ hữu ích, nhưng cậu lại không thấy như vậy.
Kotaro nghĩ rằng mình được tạo nên với vai trò đặc biệt, Reina đã gọi cậu là con trai của mình, phải chăng đây chính là lý do để Kotaro tồn tại?
Sau khi thất bại dưới tay Syorin, kẻ mới thức tỉnh bản năng của mình, Reina đã không còn nhìn cậu với đôi mắt trìu mến ấy nữa, nhưng hôm nay, đôi mắt mà cậu luôn muốn được trông thấy, đã trở lại. Và chính khoảnh khắc ấy, Kotaro cảm thấy bản thân đã lấy lại được giá trị mà mình vốn có, cậu sẽ diệt trừ Syorin theo mong muốn của Reina, để được cô gọi là con trai một lần nữa!
Cơ thể Kotaro bỗng hoá thành chất lỏng, để rồi bị hút vào chiếc lọ của Asmodeus cùng với Satou.
Mira cũng chuẩn bị làm điều tương tự, nhưng đã bị Syorin chạy tới và ôm chặt lấy!
-"Xin cậu đừng làm vậy! Vì mục đích gì chứ!?"
Syorin rời khỏi sự bao bọc của Satoru.
-"Syorin!"— trong phút chốc Syorin đã không còn nằm trong bàn tay cậu.
-"Giờ thì cậu quan tâm tới tôi sao?"— đáp lại sự van nài của cô, Mira lạnh nhạt nói, cô nhìn xuống Syorin với đôi mắt chết chóc.
-"Tôi không muốn cậu tự làm hại bản thân mình!"
-"Đừng giả tạo như vậy nữa, chẳng phải cậu khinh thường tôi sao?"
-"Tôi đã quá tự phụ, xin lỗi cậu, Mira. Tôi đã không chú ý tới cảm xúc của Mira.. xin cậu hãy nghe tôi! Việc này không đáng để cậu huỷ hoại bản thân của mình như vậy!!"— Syorin vẫn ôm chặt lấy Mira không buông, khiến cô trở nên khó xử.
-"Còn nghĩa lý gì chứ!? Tôi đã trở thành Vampire, sống hay chết thì liên quan gì tới cậu, chẳng phải Syorin ghét Vampire sao!? Để tôi yên đi!!"
Syorin dường như đã cảm nhận được con người trước của mình, cô luôn ruồng bỏ một Mira tốt bụng như vậy.
-"Nhưng cậu là một người bạn quan trọng của tôi!!"
-". . ."
Chỉ một câu nói ấy, từ chính miệng của Syorin, Mira bỗng khựng lại, thời gian như ngừng trôi, đây chính là điều mà cô luôn muốn nghe, đây chính là điều mà cô hằng mong muốn, có một người bạn cũng trân quý mình như vậy.
-"Hãy cho tôi một cơ hội để trở thành bạn của Mira!"
Trớ trêu thay, tình cảnh này, liệu còn có thể quay trở lại như trước?
-"Thật phiền phức."
-"Tôi cũng—"
-"Mira!!! Coi chừn—"— Syorin hốt hoảng thốt lên, cô vươn tay trực kéo Mira về bên mình.
Trong nháy mắt, Reina chỉ cách Mira có một bước chân, ả như một chiếc bóng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến Syorin không thể nhìn ra, quả nhiên dù có trở thành Saigan, cô vẫn không thể nào vượt qua ả, kẻ đã giết hàng trăm bán Vampire như cô.
Một dòng máu lạnh lẽo chảy dài xuống thân thể mỏng manh của Mira, cô ho khan yếu ớt, tầm nhìn cũng giảm đi trông thấy, mọi thứ đều mờ nhạt dần, và gương mặt khóc lóc của Syorin cũng không còn rõ nét như ban đầu.
Được thấy một biểu cảm khác của Syorin, Mira thầm vui sướng, trên gương mặt ấy chỉ nên tồn tại nhưng cảm xúc mà cô ấy xứng đáng được có, không phải một biểu cảm vô hồn như Mira từng đối mặt. Syorin đang khóc vì cô, đây là cảm giác được quan tâm sao?
Bờ môi run rẩy ấy không thể nói hết câu, đã bị xuyên thủng lồng ngực từ đằng sau.
Reina giương móng vuốt của mình, trực tấn công cả Mira lẫn Syorin. Đôi mắt của ả chứa đầy sự khát máu, nét mặt ả dường như đang vội vã, và trên ngực ả, xuất hiện những đường gân đỏ ngày một lan rộng.
Chính lúc ấy, Syorin lại cảm thấy một sự thôi thúc từ Synths , nhưng cô không thể tập trung mà kiểm chứng xem nó muốn điều gì.
Móng vuốt ấy chỉ còn cách Syorin một mm, cô bị cảnh tượng nhuốm máu của Mira làm cho mất cảnh giác, trở nên bất động.
Satoru đã nhanh hơn một bước, cậu kéo Syorin lại, đồng thời cũng ra lệnh cho dây leo kéo theo Mira, nhưng Lacel cũng không hề đứng nhìn, hắn phi một chiếc lông vũ sắc bén khiến dây leo của cậu đứt ngay lập tức. Nếu để Mira đi theo Syorin, thì sức mạnh hai bên sẽ không cân bằng, và phần thua sẽ nghiêng về phía hắn.
Mira bị đâm trúng, cô đã không còn giữ được tỉnh táo.
Tại sao khi mong muốn được lấy lại cuộc sống, lại trở về khi cô đang cận kề cái chết?