Ấm áp, gò má tôi được xoa nhẹ nhàng bởi bàn tay mềm mại của Syorin.
Được gối đầu trên đùi một cô gái cũng đâu đến nỗi tệ.
-"Satoru."
Giọng nói thanh thoát, gương mặt dịu dàng dưới ánh trăng và sự an toàn mà Syorin mang đến, đây là cảm giác được bao bọc mà lần đầu tôi nhận được—
Nhận thức được sự việc, có vẻ Syorin đã trở lại bình thường..
Và—
-"Cậu giận tôi chứ?"- tôi đặt tay lên mắt.
Quả thật tôi không thể nhìn thẳng vào Syorin, tôi không phải là một kẻ có tư cách nhìn cô ấy như vậy.
-"Mất tự chủ là do tôi không suy nghĩ thông suốt. Gây chiến với cậu cũng không có nghĩa lý gì hết, và bản thân tôi cảm nhận được sự rối loạn trong tâm trí của cậu—"
Bàn tay thanh mảnh của Syorin xoa đầu tôi, từng ngón tay như xoa dịu đi những mệt mỏi . Cảm giác được quan tâm thật dễ chịu.
Syorin nâng tay tôi lên. Đôi mắt trong veo, nhìn tôi đầy trìu mến, không có sự nặng nề.
-"Satoru, tôi đã luôn nhìn cậu như một con người."
Lồng ngực tôi đập liên hồi, một thứ gì như sắp vỡ tan ra—
Syorin nhẹ nhàng đặt môi lên trán tôi, sự mềm mại và ấm nóng đang lan toả ra toàn cơ thể. Một sự xúc động mãnh liệt dấy lên , chỉ biết dụi vào ngực Syorin, tôi cư xử như một thằng nhóc.
Thì ra cô ấy đã luôn nhìn tôi như thế.
-"Tôi không muốn cô đơn nữa!"
-"Tôi sẽ ở bên cậu như một người anh em mà."
A— thật yên bình làm sao.
-"Satoru, tim cậu đập mạnh quá."— Syorin sốt sắng đặt tay lên lồng ngực tôi
Nhận ra sự khác thường đang dần được hình thành trong cơ thể , tại sao trái tim lại đang đập?
Những vết thương trên cơ thể tôi đã lành lại đáng kể, không còn một vết tích.
Tôi đủ tỉnh táo để phân tích những gì đã xảy ra trong trí nhớ.
Nhìn Syorin và tôi tự hỏi, một cơ thể nhỏ bé như cô ấy có thật nhiều khả năng khiến tôi bất ngờ.
Syorin đã tự tay chữa lành cho tôi, bằng cách nào đó. Những sợi tơ màu trắng..
Syorin cũng nhìn lại tôi với sự thắc mắc.
Tôi ngồi dậy, trái tim hiện giờ đang đập liên hồi. Hiện tượng gì đây?
Những khối băng bắt đầu tan rã, vỡ nhỏ ra như những hạt thuỷ tinh. Chúng tuyệt đẹp, lặng lẽ rơi xuống, trắng xoá một khoảng không gian dưới ánh trăng. Long lanh và hoàn mỹ.
-"Syorin, cậu có được nghe cha kể lại gì vè mẹ của mình không?"
Syorin hơi buồn bã, cô nghịch những lọn tóc trắng
-"Rất tiếc là không. Có lẽ tôi đã quên đi tên của bà ấy rồi..đó là một khoảng thời gian khá dài và khó khăn."
Cũng không nên thúc giục cô ấy, Syorin đã trải qua nhiều chuyện, phần lớn lại do chính bản thân tôi.
Thời gian còn nhiều, tôi sẽ suy nghĩ về việc này sau.
-"Chúng ta nên về thôi nhỉ?"
-"Ừm."- Syorin đỡ tôi lên
Hai kẻ khác người, gây chiến là thấu hiểu. Có đau có vui, có hối lỗi có tha thứ, có cảm xúc và nhịp đập. Tôi cảm giác như đang sống vậy, tận hưởng cuộc sống với Syorin.
Nhờ thuật dịch chuyển, chúng tôi đã ở ngay trước cửa toà lâu đài. Và sau khi sử dụng nó thì cơ thể tôi lại yếu dần do không kịp thích ứng với năng lực.
Tiếng chạy vội vã ngày một rõ, cánh cửa lớn mở tung.
Chợt nhớ ra một việc khá quan trọng—
-"Syorin-neechan, Satoru-san nhanh chân lên!"— Sukine gấp gáp nói.
Cả hai nhận thức được tình hình ngay lập tức—
Rằng đã có chuyện gì đó không hay đã xảy ra..
Chúng tôi chạy gấp tốc lên tầng nơi phòng của Syorin.
Cô ấy vội vã mở tunh cánh cửa và lao vào, Syorin thật sự đang lo lắng cho Val. Tuy chưa hiểu được rõ tình hình, như cô ấy lại biết mình nên làm gì.
Tôi khuỵu xuống sàn, đôi chân như sắp vỡ vụn, và cơ thể tôi bắt đầu cảm nhận được nỗi đau. Một sự đau đớn đến thấu xương—
Phải chăng cơ thể này đã dần biến đổi theo chiều hướng–
Con người hoá?
-"Satoru-san!!"— Sukine dìu tôi đứng vững -"Đã xảy ra chuyện gì rồi hả!? Cả hai nhìn tàn tạ thế kia? Đặc biệt là anh đấy!!"
Ý thức tuy vẫn còn, nhưng cơn buồn ngủ lại đến, có lẽ tôi sắp ngất đi. Đây là hậu quả của việc giải phóng quá nhiều năng lực trong một lúc. Sẽ tiện lợi hơn nếu tôi sử dụng cơ thể cũ của mình, vì cơ thể xác thịt này cơ vẻ bất tiện.
-"Val! Val!! Valkenisa! Có nghe thấy tôi không?!"— Syorin hoảng loạn khi nhìn thấy thể trạng của người đang nằm trên giường.
Cơ thể cô ấy đang vỡ ra thành từng mảnh như thuỷ tinh, phân rã ra và tan biến vào không khí. Tay và chân đều không thể cử động, mái tóc đỏ rực nay đã mất đi vẻ mạnh mẽ óng ả, Val trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, bất động như một con búp bê bị sờn cũ.
Cảm giác muốn chống lại cơn buồn ngủ này khiến tôi thấy khó chịu đến khó tả. Lồng ngực tôi nặng trĩu tưởng chừng như sắp bị đè nát.
Tuy yếu đi, nhưng ít ra tôi vẫn còn dư dả năng lực để duy trì kết giới. Điều mà tôi nên chú ý hơn là có khả năng ả sẽ tấn công trong những ngày kế, vì những tuần nay thật im lặng, Reina không phải dạng người dễ bỏ cuộc.
-"Hai người luôn như vậy! Không hề chia sẻ việc gì hết, vậy mà chấp nhận được hả?! Trước giờ anh đâu có thế!?"— Sukine trách cứ nhìn tôi với sự giận dữ.
Đây không phải là lúc để giải thích—
-"Sukine! Ra tuần tra kết giới ngay lập tức."— tôi gắng lấy hơi với chút sức lực còn lại.
-"Satoru-san, chuyện là thế nào?!"— Sukine miễn cưỡng đứng dậy, cậu đặt tay lên chuôi kiếm dắt sau lưng.
-"Anh sẽ giải thích sau."
Sukine lo lắng nhìn sang Val, thể trạng của cô ấy ngừng phân rã và đang có những dấu hiệu nhỏ nhoi của sự tái tạo..
Cậu bé thở dài nặng nề rồi bước ra khỏi phòng.
-"Được rồi. Em sẽ trở lại sau phút."
Song, Sukine đóng cửa lại và trong căn phòng chỉ có tiếng khóc nhỏ của Syorin—
Tôi nằm gục xuống sàn, cơ thể tê cứng không còn sức lực, cơ thể con người phiền phức thật. Nhưng nếu trở lại cơ thể cũ, Syorin sẽ xa lánh tôi mất—
Một màu đen bao trùm lấy đôi mắt tôi và khi không thể chống lại sự mệt mỏi, tôi đã ngất đi lúc nào không hay.
↭↭↭
-"Val... phải làm sao đây?"— Tôi nấc lên từng tiếng.
Tôi quả là một con người ích kỷ và tham lam, chỉ biết nghĩ tới bản thân..
Làm ơn, ai đó—
Tôi sẽ chấp nhận mọi tội lỗi để Val bình phục trở lại!
Nhìn cơ thể mỏng manh của cô ấy đang dần phân rã khiến tôi cảm thấy thật tội lỗi khi đã không ở bên Val nhiều hơn.
Hơi thở yếu ớt của Val khiến tôi lo sợ rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ không còn ở bên tôi nữa..
-"Tại sao chuyện lại thành ra thế này? Tại sao những chuyện không hay luôn xảy ra với tôi?!"— tôi ôm mặt khóc nức nở
Val vẫn im lặng, cô ấy chỉ quay sang nhìn tôi
Cô ấy như đang oán trách tôi vậy—
Là tại tôi sao..lỗi thật sự là ở tôi rồi.
-"Tôi xin lỗi..phải làm sao để Val trở lại bình thường đây!?"— tôi nắm chặt bàn tay lạnh giá của Val.
Đôi mắt xanh lục vốn sắc sảo trong trẻo giờ trông thật vô hồn với sự xanh xao trên làn da vốn trắng hồng.
-"Nghe này, Syorin—"
Tôi sốt sắng trả lời Val, làm ơn những gì tôi sắp nghe..đừng là những lời cuối cùng từ cô ấy!
-"Chuyện gì đã xảy ra khi Syorin xuống thị trấn với Satoru."
Eh?
Sau khi thấy sự nghiêm trọng trên nét mặt của Val, tôi bắt đầu thấy căng thẳng, những gì tôi đã làm vừa nãy có liên quan tới việc này sao? Và nguyên nhân khiến cơ thể Val thành ra thế này, không lẽ là do chuyện vừa nãy?
Quả thật tâm trí tôi không thể nghỉ ngơi dù chỉ một phút..
-" Đã có vài chuyện xảy ra..chuyện dài lắm."
-"Và Syorin không muốn cho tôi biết?"
-"Không! Không phải vậy..chuyện đó thật sự rất khó để --"
-"Sự hiện diện của tôi có nghĩa lý gì với Syorin không?"
Val nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô ấy thật trong trẻo, trầm lắng một cách lạnh lẽo, tại sao Val lại hỏi vậy, không phải câu trả lời đã rõ rồi sao?
-"Tất nhiên là có chứ! Tại sao cô lại hỏi vậy?!"
Val cắn môi, tức tối ngồi dậy mặc cho cơ thể cô ấy đang vỡ vụn..
Giương đôi mắt xanh lục đầy giận dữ lên nhìn tôi..
Như một người đang chuẩn bị mắng nhiếc một đứa trẻ mắc tội..
Thật là đáng sợ..
-"Vậy tại sao còn mất kiểm soát mà thay đổi bản tính thế hả?!"
Val cụng đầu thật mạnh vào trán tôi đau điếng..
Rồi cô ấy ngã vào người tôi, cơ thể lạnh buốt, bờ vai run rẩy và hơi thở yếu ớt của Val khiến lòng tôi quặn thắt.
Chính bản thân tôi cũng đang rất mệt mỏi, rắc rối cứ nối tiếp rắc rối, tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao chuyện kia lại bắt nguồn từ chuyện này? Tâm trí tôi hiện giờ như một quả bóng sắp vỡ tung vậy, nhưng vì nghĩ đến Val, tôi phải thật bình tĩnh.
Val chỉ giữ được sự tức giận một hồi ngắn, cô ấy lại rưng rưng khóc rồi trách cứ tôi.
-"Đừng làm như Val này không tồn tại chứ Syorin ngốc! Hãy chia sẻ cho tôi những muộn phiền của cô đi chứ! Tại sao lại phá vỡ sự liên kết hả?! Bộ cô không quan tâm đến tôi nữa hay là quên mất sự tồn tại của tôi rồi?!"
-"Sự liên kết..?"
Val đang nói gì vậy?
-"Đúng rồi đấy..! Sự liên kết, trong một khoảnh khắc dài, Syorin đã đánh mất bản thân mình phải không?! Rốt cục thì đã có chuyện quái gì xảy ra hả?..nếu Syorin đánh mất bản thân..tôi cũng sẽ biến mất."
Lồng ngực tôi nặng trĩu, những gì Val nói đến..việc tôi đánh mất chính mình là sự thật. Có vẻ trong vài giây, tôi đã hiểu ra được vấn đề.
Tôi đã luôn sống trong cô độc, và có lẽ, hiện giờ tôi vẫn không thể mở lòng với bất cứ ai. Tôi đã ngó lơ Val và tự mình quyết định tất cả, tự mình nếm trải những mất mát, tâm sự với bản thân, sống một cuộc đời khép kín...
Dẫu có ở bên nhiều người đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ che giấu đi chính bản thân, những tâm sự của chính mình.
Tồi tệ, tôi bị làm sao thế này, như vậy thật ích kỷ đúng không..
-"Tôi xin lỗi."
Cúi mặt xuống, siết chặt tay, tôi mím chặt môi, dù vậy vẫn không thể ngăn bản thân khóc òa lên như một đứa trẻ.
-"Tôi xin lỗi."-nấc lên từng tiếng, tôi ôm chặt lấy Val với mong muốn cô ấy trở lại bình thường.
Nếu Val tan biến, tôi phải làm sao đây? Ai sẽ dẫn lối cho tôi? Sự liên kết giữa Saigan và Demi thật tàn nhẫn..
Val dụi dụi lên đầu tôi, hôn nhẹ lên trán rồi xoa đầu tôi.
-"Chỉ cần Syorin đừng quên tôi, thì Val này sẽ ở bên cô đến hết cuộc đời, cho dù cả hai có cách xa hàng vạn dặm đi chăng nữa."
-"Tôi hứa sẽ không quên đi Val nữa!"
Tôi gục mặt vào ngực Val, tự nhiên thấy bản thân mình thật yếu đuối..
-"Cơ thể của Val.."
-"Tôi sẽ ổn thôi, vì Syorin đang ở đây mà."-Val ôn nhu chải nhẹ mái tóc tôi với bàn tay ấm áp của cô ấy.
...
Mải nói chuyện..tôi quên mất rằng Satoru đang ở đây. Và cậu ấy đang nằm dập mặt trên sàn...
-"S..Satoru."
-"Ồ, tay tôi cử động dễ dàng hơn rồi."- Val nhìn lên cánh tay của mình.
!
Tôi vô tình thấy những sợi tơ trắng đang dần phai mờ đi trên đôi chân của Val..
Không phải, chúng đang hướng về phía tôi, rồi hoàn toàn tan biến.
-"Syorin, tôi khỏe lại rồi này! Có vẻ nhanh nhỉ?"
Val hí hửng vận động chân tay, mái tóc cô ấy đỏ rực tràn đầy sức sống và đôi mắt xanh lục trong trẻo đầy vui sướng, nụ cười của Val thật quyến rũ trên gương mặt hồng hào. Tôi đã an tâm được rất nhiều, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, nhưng nó lại gỡ rối cho tôi rất nhiều việc.
-"Vậy là tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau