Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn đôi mắt dị màu đến lạ kỳ đang run rẩy và xen vào một chút ngỡ ngàng, tôi nghiêng đầu thắc mắc.
-"Không phải quá đúng rồi sao? Hậu quả khi kết hợp hai dòng máu là Saigan, được coi là sự thất bại của tạo hoá. Được tạo ra từ sư ngu xuẩn, đầy dục vọng và hai dòng máu đối lập hình thành."— tôi bắt đầu nói lên sự thật
-"Im ngay.."
Syorin buồn bã, đâu đó sự phẫn nộ đang trực trào.. cô cắn chặt môi, nước mắt nóng hổi không ngừng lăn trên gò má.
-"Đây là sự thật, nếu cậu né tránh, cuộc đời còn lai sẽ chẳng là gì ngoài sự dối trá."
Tôi lại gần Syorin
Cô ấy không còn giữ được thăng bằng, đôi chân nhỏ run rẩy rồi ngã xuống thân cây
-"Tôi nghĩ Saigan phải phản ứng khác thế này chứ?"
Tôi thất vọng, có lẽ đêm nay đến đây thôi.
Tôi sẽ xoá ký ức của Syorin và mọi thứ sẽ trở lại như bình thường.
...
Khoan đã, tại sao tôi phải xoá ký ức của cô ấy?
Tôi có thể để mọi chuyện như thế này mà, dù sao nó cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.
..cảm giác nuối tiếc này là sao?
Chuẩn bị đỡ lấy Syorin, cô ấy đã kịp ghim chặt những ngón tay vào thân cây to lớn.
-"..."
-"Tôi đã nghĩ rằng cậu là một người tốt, một người sẽ dang tay ra cứu giúp một Saigan bị vấy bẩn đến thậm tệ như tôi."— Syorin khẽ lên tiếng
Trong lời nói của cô ấy cho chút đau đớn, run rẩy và yếu ớt. Syorin lấy lại thăng bằng, cô ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, nhưng lần này ánh mắt yếu buồn bã không còn..
Sự phẫn nộ, những tơ máu hiện rõ trong đôi mắt dị màu
-"Đến giờ, tôi vẫn nghĩ như vậy ."
Làm sao..
Tôi có chút vui mừng?
-"Đừng giữ lấy một chút hi vọng về tôi."
-"Đừng nói thừa thãi, cậu là một tên cặn bã!"— Syorin gằn giọng
-"Tôi là Satan."
-"Đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng cậu chỉ lập kết giới để bảo vệ người dân.. có thật là bảo vệ hay không? Hay cậu chỉ giữ nguyên mọi chuyện cho đến khi cậu trở lại Âm Giới? Tại sao cậu không tiêu diệt Reina khi cậu mạnh hơn ả gấp vạn lần? "
-"Để mọi người vẫn còn thứ để lo sợ, vậy thôi."
-"Đồ chết tiệt."
-"Còn cậu là đồ ngu ngốc."
Tư thế tấn công của Syorin cho biết cô ấy đang muốn giết tôi. Nhưng sự bối rối vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí của Syorin
Cô ấy chưa thực sự chấp nhận tình hình bản thân đang dính vào.
Nói sao đây, Syorin không muốn tin vào những việc tôi đã nói và không muốn chấp nhận.
Chúng ta không thể tìm được một cây kim bị ghim vào sâu một cuộn len dày đặc nếu không nắn nó đủ kiểu để tìm ra cây kim. Còn hơn là kéo hết những sợi len ra, thật tốn thời gian.
Nào, cố gắng mà đâm chết tôi đi, Saigan!
-"Còn nhớ khung cảnh khi cha cậu bị xử trảm không?"— tôi thay đổi giọng của mình, đầy kiêu ngạo, cay nghiến
Syorin nhau mày, cô đang sôi sục trong mình sự giận giữ và đau khổ được kìm nén.
-"Dừng lại đi.."— cô ôm mặt, lắc đầu cố gắng trở nên tỉnh táo
-"Chặt đầu? Hay bị moi tim? Tôi nghĩ Reina có thể làm những điều tàn bạo hơn vậy nữa đấy."
-"Im ngay im ngay im ngay!!"— Syorin cào cấu khuôn mặt của mình
Tại sao không nhanh lên, đừng lưỡng lự.
-"Rốt cục thì cậu được sinh ra để làm gì? Tại sao người cha ấy có thể nuôi nấng Saigan trong suốt năm? Vì mục đích gì? À, nghe nói nếu uống máu một Saigan trưởng thành, và hiến tế thân xác của nó cho nghi lễ hồi sinh, thì sẽ rất hiệu quả đấy!"
Từng giọt lệ dần tuôn trào trên gò má của Syorin, cô ấy cứ khóc lóc và lau nước mắt của mình. Nức nở cắn môi
Cái này là do tôi, tất nhiên rồi. Nhưng tôi muốn Syorin phải hơn thế nữa.
-"Đừng nói nữa.."
Syorin thở dốc
Biết rồi, cô ấy đang dần chấp nhận sự thật
Syorin đang cố gắng kiềm chế bản thân
-"Nhìn tôi này, Syorin."
Giải phóng % năng lượng của Satan, những viền gân đen đang dần lấn chiếm lấy một phần khuôn mặt tôi, tuy chưa trở lại hình thể thật, nhưng nhìn tôi hiện tại cũng đủ để hiểu rằng cái ác đã xuất hiện.
-"Satoru.."
-"Sao nào, đừng đứng ngây ra đấy chứ."
-"..."
-"Tại sao công cụ được sinh ra để chết đi ngày nào đó vì một sinh mạng lại không uất ức chứ?"
-"Cha tôi yêu thương tôi! Mẹ tôi yêu thương tôi! Hai người họ.. đã sinh ra tôi!"— Syorin gào lên
-"Nghĩ thử xem, có lẽ sinh mạng của cậu được nuôi sống để hồi sinh cho người mẹ quá cố đấy."
-"Câm miệng!!"
Mắt trái của Syorin đỏ rực, vẩn đục đầy chết chóc. Răng nanh của cô dài ra, sự giận dữ tột cùng đã dẫn đến sự thức tỉnh của bản tính Saigan một lần nữa.
Syorin lao tới, trên tay tạo ra một thanh băng sắc lạnh.
Hình tượng của Syorin hiện giờ, mới là hình tượng chuẩn mực cho Saigan.
-"Phải thế chứ."
Điên loạn và chết chóc với sự kích động đến tột cùng.
Nào, để xem cây kim có đâm được tôi không đây.
Vì không nên để mọi người chú ý tới cuộc giao tranh này, tôi dụ Syorin lên đỉnh của cái cây ,nơi nhận được nhiều ánh sáng của mặt trăng nhất.
-"Chậm quá đấy, đừng nói là cậu chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một công cụ để hồi sinh cho người mẹ sao?"
-"Từ trước đến nay cậu luôn giả tạo như vậy sao Satoru!"— Syorin phẫn nộ, cô chạy nhanh hơn trên những cành cây
-"Từ trước đến nay cậu luôn đặt lòng tin vào Satan sao?"— tôi khinh bỉ nhìn thẳng vào Syorin
Thật thấp kém, như thế này chẳng biết có đáng để tôi tiêu khiển hay không nữa.
-"Phải. Cậu đã nghĩ gì khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên?"
-"Nhìn cậu như một cái xác không hồn."
-"Chà, tôi đã sống trong sự khinh bỉ bấy lâu nay!"
-"Phải."
-"Chết tiệt!!"
Không nói gì thêm, Syorin đuổi theo tôi, chỉ chực tấn công trực diện để xé xác tôi ra.
Cô ấn mạnh tay xuống thân cây, một luồng khí lạnh bộc phát ra, một lớp băng bao phủ hoàn toàn một phần thân cây to lớn. Rồi sau đó những ngọn băng nhọn hoắt dần nhô lên, chúng đều nhắm vào tôi.
Những ngọn băng pha đen ấy rất linh hoạt, hết ngọn này đến ngọn khác xuất hiện trong chớp choáng. Mọi cử chỉ của Syorin đã trở nên nhanh nhẹn và linh hoạt. Quan trọng nhất là lối tấn công của cô ấy đã trở nên tàn bạo hơn.
Tôi thấy Syorin dừng lại khoảng giây, cô nhau mày và đặt tay lên gáy của mình. Nhưng rồi lúc sau, lại nhanh chóng đuổi theo tôi lên tới đỉnh.
Những ngọn băng bị tôi phá huỷ nhờ thanh kiếm được tạo ra bởi Hắc khí.
Syorin thở ra khí lạnh, đôi mắt đỏ rực với những tơ máu trông rợn người.
Chỉ thấp thoáng thôi, tôi thấy những đường sáng trắng nhỏ liên kết với nhau hiện ra sau gáy của cô ấy. Là tóc thôi chăng?
Trong chớp choáng, Syorin đã có thể theo kịp tốc độ của tôi.
Dưới ánh trăng yên tĩnh là cả một chuỗi những cảm xúc đang sôi sục trong tuyệt vọng.
-"Bao nhiêu năm..tôi đã bị cầm tù bao nhiêu năm như vậy..!"— Syorin điên loạn tấn công tôi không ngừng nghỉ dù chưa trúng được một lần nào.
-"Phải, năm sống như đã chết rồi, hẳn là khi đã chạy thoát, cậu có thể đặt niềm tin vô căn cứ vì quá hạnh phúc nhỉ?"
Syorin nhe ra hàm răng nanh nhọn hoắt, dã tính của Saigan đang dần lấn chiếm lấy cơ thể mảnh khảnh tái nhợt dưới ánh trăng. Nhưng mạch máu nổi lên dưới khoé mắt cô, trên bàn tay trắng muốt dính máu của chính mình. Bộ dạng xanh xao nhưng điên cuồng, Syorin dần mất kiểm soát và có lẽ đã quên những gì cô ấy đã nói.
-"Kẻ đứng trước tôi là ai đây?"— tôi hỏi kháy
Syorin nghiêng đầu, mắt trợn lên mở to. Gương mặt phẳng lặng trở lại. Rồi dần biến dạng, cô nhăn mặt, miệng cười điên dại. Dường như mọi tầm ngắm của Syorin hiện giờ đều hướng về phía tôi.
À, không.
Là cổ của tôi.
Tự gặm nhấm những vệt máu trên ngón tay, Syorin nhìn thẳng vào mắt tôi.
-"Nhìn ngươi có vẻ ngon!"
-"Ừ, rất hân hạnh."
-"Cho ta ghim cái này lên cổ ngươi nhé?"
Syorin nhếch mép, liếm môi rồi chỉ lên cặp răng nanh dài của mình. Đôi mắt đầy phấn khích.
-"Thì ra Saigan là như vậy."
-"Ngươi đang nói gì thế?"
Những đại tội đang ẩn mình trong tôi giờ đang sôi sục trở lại. Chuyện này quả thật thú vị, tôi đã khiến một người đang bình tĩnh hiện trở thành một kẻ mà chỉ tôi mới biết là ai.
Thành công của thế hệ Vampire, chính là Saigan.
Với sự sinh sôi chậm chạp khiến Vampire vẫn chiếm phần lớn trên thế giới. Chỉ khi kết hợp với một dòng máu vượt trội khác thì Saigan mới được hình thành.
Syorin cúi thấp người xuống, mọi cử chỉ hiện giờ của cô ấy đều thật thành thạo, không còn mang phong cách đơn giản như trước.
Để xem tôi nên thắng trận chiến không cân sức này như thế nào đây
-"Giết.. tôi..NẾU NGƯƠI CÓ THỂ..nhé."